Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 32



Edit: Bất Niệm

Trong một tiểu viện ở phía Tây Hoàng thành, một nữ nhân chừng ba mươi tuổi bưng một khay thức ăn đi vào phòng.  

“Biểu ca, ăn cơm đi!”

Nam nhân nằm trên giường, quần áo có chút mất trật tự, râu ria đầy mặt, sắc mặt vô cùng tiều tụy nhưng vẫn toát lên vẻ hung ác, quét mắt thấy món ăn trong mâm thì lập tức gạt đổ tất cả xuống đất, “Lão tử ốm như vậy mà ngươi còn để ta ăn mấy thứ này sao?”

Nữ nhân kia bị kinh hãi, vội vàng cúi người xuống thu dọn, rơi nước mắt nói, “Mấy ngày nay dược liệu đều tăng giá, sắp tiêu hết bạc rồi…”

“Hết rồi thì không biết đi đòi thêm à?” Nam nhân bực mình mắng, có lẽ là do động tác quá mạnh nên chạm đến miệng vết thương, khiến hắn đau đến mức phải hút khí.

Nữ nhân nhỏ giọng nói, “Lần trước đưa bạc đã nói đó là lần cuối cùng.”

“Bà ta nói lần cuối cùng thì là lần cuối cùng sao?” Nam nhân giận lên, cầm chén trà cạnh giường ném tới, "Ngươi! Cái đồ ngu xuẩn này, cái đuôi của quận chúa ở trong tay ngươi mà ngươi còn để bà ta uy hiếp lại, ngươi đi chết đi.”

Nữ nhân kia bị ném đau, nước mắt rơi càng lợi hại hơn.

“Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc! Lão tử chết rồi ngươi mới hài lòng phải không? Lúc trước nuôi ngươi thật là uổng công!”

“Không phải vậy, không phải vậy!” Bị chỉ trích, nữ nhân muốn giải thích nhưng lại không giải thích được.

“Không phải vậy thì mau đến phủ Thừa tướng đòi bạc đi! Ngươi yên tâm đi, Quận chúa không thể không đưa được, nếu bà ta không đưa, ngươi lập tức uy hiếp bà ta rằng sẽ kể chuyện bà ta đã làm cho Nhan Thừa tướng và Đại tiểu thư biết! Hừ, nếu không phải do lão tử đi đứng bất tiện thì ta đã đích thân đi rồi, không cầm được vạn lượng bạc, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta! Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi đi! Buổi trưa nhớ mua chân giò hầm tương về cho lão tử… Đồ vô dụng!”

Trong tiếng quát hùng hổ của nam nhân, nữ nhân thu dọn xong mảnh vỡ dưới đất, gạt lệ, thay quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Thấy nữ nhân đã đi xa, một người áo đen chui ra khỏi đống cỏ khô ở góc tường. Hắn đã ở nơi này mấy ngày rồi, Vương gia có lệnh, không tra được nguồn gốc của số bạc kia thì không được trở về, không ngờ lại có thể phát hiện ra được bí mật kinh thiên như vậy!

Ha ha ha, đám người kia sẽ không dám cười nhạo ta luôn về sau cùng mỗi lần có nhiệm vụ nữa!

Hắc y nhân phủi rơm rạ dính trên người xuống, sửa sang lại đầu tóc mới đi ra ngoài. Lúc đi tới cổng lại quay đầu nhìn về phía phòng nhỏ kia, nhổ một bãi nước miếng, mắng, 

“Đồ cặn bã!”

Lý tẩu đi tới phủ Thừa tướng, nếu như có thể thực sự Lý tẩu không muốn quay lại đây chút này. Chuyện cũ thường quấn lấy nàng trong giấc mơ, mỗi lần nhớ lại bộ dạng của đại tỷ, nàng càng cảm thấy bất an hơn. Nàng không nên bị quỷ mê tâm mà làm ra chuyện tán tận lương tâm kia mới phải, lại càng không nên nói cho biểu ca biết bí mật này.

Khi đó ở phương Nam thật tốt, mặc dù biểu ca sống có chút phóng túng, nhưng tính tình cũng không ác liệt như bây giờ, ít nhất cũng sẽ không mắng nàng, càng sẽ không đánh nàng. Nàng chịu khó làm lụng nên cũng có chút của để dành, cuộc sống trôi qua cũng hòa thuận tốt đẹp.

Nhưng ai bảo nàng phạm vào tội nghiệt đó chưa, mỗi năm vào ngày giỗ của đại tỷ, nàng liên tục gặp ác mộng, sau đó biểu ca hỏi thăm nàng mới vội vàng, hấp tấp mà nói ra.

Sau đó, tất cả liền thay đổi.

Biểu ca lôi kéo nàng lên kinh thành, mắng nàng là người ngu xuẩn, người ta đưa có một ngàn lượng bạc mà đã đuổi được nàng đi. Nàng bị đẩy đến cổng của phủ thừa tướng, nghe lời biểu ca xúi giục mà bắt đầu đòi bạc lần đầu tiên.

Lần đầu tiên, Quận chúa đưa cho nàng hai ngàn lượng.

Biểu ca có bạc trong tay thì bắt đầu ăn chơi đàng điếm.

Sau mấy tháng thì tiêu sạch số bạc đó, biểu ca lại bắt nàng đến phủ Thừa tướng lần nữa, lần này nàng đòi được một ngàn lượng.

Sau đó, giống như là gặp báo ứng, biểu ca ngã ngựa, gãy chân, nội tạng cũng bị tổn thương, vì bảo vệ tính mạng mà phải dùng những loại thuốc đắt tiền, vì vậy Lý tẩu càng đến phủ Thừa tướng nhiều lần hơn.

Thật sự là nàng không muốn gặp Quận chúa lần nào nữa, nàng không muốn lại giao thiệp với nữ nhân đáng sợ đó!

Lý tẩu nhìn phủ Thừa tướng hoa lệ, nắm chặt quả đấm, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa chua xót, cuối cùng hạ quyết tâm đi tới gõ cửa.

Lần này, nàng sẽ yêu cầu một vạn lượng, về sau sẽ không bao giờ đến đây nữa, biểu ca sống hay chết, liền xem vận mệnh của huynh ấy đi!

Dù sao nàng đã là quả phụ rồi, sẽ không để ý chuyện đó một lần nữa làm gì!

……………..

Nửa canh giờ sau, Lý tẩu nhận được ngân phiếu.

………

Trong phủ, Khang Hoa quận chúa thần sắc âm trầm ngồi trên ghế,

Lưu ma ma đứng ở bên cạnh, giận dữ nói, “Lý quả phụ này càng ngày càng kỳ quái, lại còn dám uy hiếp người! Lần trước đã nói là lần cuối cùng rồi, mà còn dám đến đây lần nữa. Tiểu thư, chúng ta không thể ngồi im chờ chết như vậy được, nàng ta chính là cái hang không đáy!!” Nghĩ tới một năm nay bị Lý tẩu đòi bạc, Lưu ma ma liền đau lòng.

Khang Hoa quận chúa cũng đau như bị dao cắt, ngân phiếu từng xấp một ném qua cửa sổ mà không dám kêu ca một tiếng, đây đều là bạc để danh của bà a!

“Ta biết rõ.” Một lúc lâu sau, Khang Hoa quận chúa trầm giọng giao phó, “Lưu ma ma, diệt khẩu đi!”

Xem còn ai có thể uy hiếp được nữa không?

………..

Phủ Hiền Vương.

Bùi Cẩn chau mày nhìn hắc y nhân, “Ngươi không nghe nhầm chứ?”

Hắc y nhân nhăn mặt, nói, “Vương gia, ngài biết tiểu nhân có thể không thông thạo những thứ khác nhưng thính giác thì rất tốt, nếu không cũng đã không bị ngài phái đi nghe lén rồi!”

Bùi Cẩn cười, “Vậy sao ngươi không đến phủ Thừa tướng nghe lén?”

Hắc y nhân đáng thương nói, “Tiểu nhân cũng muốn đến nhưng tường ở Tướng phủ quá cao, tiểu nhân không trèo vào được. Tiểu nhân còn đang suy nghĩ xem có nên học leo tường hay không đây..”

“Lắm mồm, nhanh đi theo dõi tiếp đi, lần này nhất định phải cẩn thận!”

Hắc y nhân rời đi rồi, sắc mặt của Bùi Cẩn lập tức trầm xuống.

“Ngươi nói xem, Quận chúa có bí mật gì mà lại sợ Vương phi biết?” Bắc Đẩu mở miệng hỏi.

Bùi Cẩn hít vào một hơi, trầm giọng nói, “Chỉ sợ cái chết của mẫu thân Thế Ninh có kỳ quặc!”

Bắc Đẩu biến sắc.

“Không được, ta phải phái thêm người đi theo dõi. Quận chúa không phải là người có thể bị người khác uy hiếp, phải bảo vệ người không để cho bà ta có cơ hội giết người diệt khẩu! Mặt khác, chuyện này không thể nói cho Thế Ninh biết!”

Thế Ninh và mẫu thân của nàng sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm không thể giống với người bình thường được!

………

Ban đêm cùng ngày, nguyệt hắc phong cao. Trong phòng, Trần Lương ngủ ngon lành, Lý tẩu do buổi tối uống nước lạnh nên có chút đau bụng, liền rời giường chạy ra nhà xí.

Trần Lương bị đánh thức, bực bội trở mình, lầm bầm mắng hai ba câu.

Lý tẩu lạnh tâm, cũng không nhiều lời mà khoác thêm áo lập tức đi ra ngoài.

Lúc này, hai bóng đen leo tường vào nhà, đẩy cửa ra, đi vào phòng.

Che miệng lại, xuống tay.

Trần Lương chỉ cảm thấy trên cổ đột nhiên đau nhói, hai mắt trợn to lên, nhưng chưa kịp nhìn rõ người đến là ai thì đã đi đời nhà ma.

Hai bóng đen nhìn nhau, tự nhủ rõ ràng nói là có hai người, sao trên giường lại chỉ có một?

“Á!!!!!” Lúc này, Lý tẩu đã trở lại, thấy có người đứng ở đầu giường thì bị giật mình, lập tức thét chói tai.

Trong đống cỏ khô, hai hắc y nhân đang tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành, nghe được tiếng thét thì lập tức tỉnh lại, sau đó nhanh chóng chui ra khỏi đống cỏ, chạy vào trong phòng.

Trong phòng, Lý tẩu thấy Trần Lương nằm im trên giường không nhúc nhích, lại thấy đao lớn trên tay hai người kia thì lập tức hiểu ra, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

Nhất định là Quận chúa phái người tới giết người diệt khẩu! Thật là nữ nhân độc ác!

“Phanh!”

Lý tẩu tông cửa chạy ra, hắc y nhân lại đạp cửa xông vào, vì thế mà hai bên đâm vào nhau.

“Aaa… eo của ta!”

Một hắc y nhân khác dìu hắn đứng lên, thấy hai thanh đao chém tới thì vội vàng nghiêng người cản trở…

Nửa canh giờ sau, hắc y nhân nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất, nhếch miệng khóc ròng, “Xong rồi, ta giết người!”

Một hắc y nhân khác bĩu môi, thu hồi kiếm, “Đừng nói nhảm, mau đem người trở về!”

“…”

Lý tẩu sợ choáng váng, vừa rồi mọi chuyện phát sinh quá đột nhiên. Đến khi bị mang tới một căn phòng khác, Lý tẩu mới lấy lại được tinh thần, kinh hoảng nói, “Các người là ai?”

Hắc y nhân kéo lại khăn trên mặt, nói, “Chúng ta không phải là người xấu. Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, giờ này chắc chủ nhân của chúng ta đang ôm nữ chủ nhân ngủ, không gặp ngươi được, ngươi đợi đến ngày mai đi!”

“Chủ nhân của các ngươi là ai?” Lý tẩu nghiêm nghị hỏi. Những người này không rõ lai lịch, ai biết được bọn họ muốn làm gì.

Hắc y nhân nhìn một chút mới trả lời, “Vấn đề này ta không thể nói cho ngươi biết. Nhưng ngươi cũng không cần phải lo lắng, cái gì nên biết ngươi sẽ biết, cái gì không nên biết, cho dù ngươi có hỏi nát họng cũng không có người nói cho ngươi. Ha ha..”

Hắc y nhân nói xong liền đóng cửa lại, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, ôm cánh tay của một hắc y nhân khác, vừa khóc vừa nói, “Ô ô, ta giết người, thật sợ hãi nha!”

Hắc y nhân kia không nói gì, phất tay áo, “Ngươi chết đi!”

………

Nhan Thế Ninh mơ thấy mẫu thân đang ôm nàng hát đồng dao, ấm áp, tốt đẹp biết bao nhiêu thì bỗng dưng hình ảnh chuyển một cái, đến ngày mẫu thân khạc ra máu, sau đó bà kéo tay của nàng, nói, “Thế Ninh, con nhất định phải sống thật tốt, nương chỉ mong con cả đời được bình an, đừng có giống như nương..” Nói xong liền nhắm mắt, không tỉnh lại nữa.

Nhan Thế Ninh cảm thấy nhiệt độ trên người mẫu thân từ từ lạnh dần, nước mắt rào rào chảy xuống, “Nương, nương, nương đừng đi! Đừng bỏ Thế Ninh lại một mình! Ô ô ô….”

“Thế Ninh, Thế Ninh, tỉnh!” Nghe thấy tiếng khóc trong ngực mình, Bùi Cẩn bừng tỉnh, thấy Nhan Thế Ninh nhắm mắt rơi lệ thì biết ngay là nàng gặp ác mộng, vì thế mới vội vàng đánh thức nàng.

Nhan Thế Ninh mở mắt ra, thấy vẻ mặt lo lắng của Bùi Cẩn thì càng khóc to hơn, “Bùi Cẩn, nương của thiếp…”

“Không khóc, không khóc, nàng còn có ta, còn có ta!” Bùi Cẩn ôm nàng thật chặt, an ủi.

Nhan Thế Ninh ôm chặt cổ hắn, “Sao chàng đi Nam Cương rồi lại không trở lại thăm thiếp nữa… Chỉ có một mình thiếp chăm sóc nương.. Ô ô..”

Bởi vì thân phận của mình nên ở lúc ở Tuyên Thành, Nhan Thế Ninh không có bằng hữu nào, Bùi Cẩn mặc dù hay khi dễ nàng, nhưng nàng biết chỉ có người này là thật lòng với nàng, là người nàng có thể dựa vào. Nhưng lúc nàng cần hắn nhất, hắn lại đi Nam Cương, hoàn toàn không có tin tức nào.

“Sau này ta sẽ không để nàng lại một mình nữa, vĩnh viễn sẽ không!” Bùi Cẩn hôn tóc của nàng, gằn từng chữ.