Phủ Phục Dưới Chân Em

Chương 2



Thiệu Phong thầm than trong lòng.

Lún quá sâu vào tình yêu, bây giờ quay đầu đã không còn kịp nữa rồi. Thiệu thiếu chỉ có thể chúc phúc cho "đôi vợ chồng" này sẽ mãi mãi bền lâu, không xảy ra bất cứ chuyện gì mà thôi.

Vỗ vỗ vai Tống Khương, Thiệu Phong nói lời chào tạm biệt, sau đó nhanh chóng rời đi. Người ta đều có vợ cả rồi, anh ở lại làm kẻ dư thừa cũng không được trả tiền thù lao. Chi bằng về bệnh viện kiếm tiền cho rồi.

...

Tống Khương cho người điều tra về Hướng Mạn. Sau khi nhận được kết quả, hắn lại không muốn trả cô về cho gia đình cô nữa.

Hướng Mạn là cô nhi, từ bé đã không biết mặt cha mẹ ruột. Cô được nhận vào một gia đình có tiếng trong thành phố bởi chủ nhân gia đình đó cho rằng vợ mình vô sinh. Cho đến khi cha mẹ nuôi có đứa con đầu lòng, cô liền trở thành người không được yêu thương.

Bất cứ việc gì cũng phải nhìn sắc mặt cha mẹ mà làm. Bất cứ điều gì cũng phải nhường nhịn em. Không được tỏ ra bản thân là người giỏi giang, hiểu biết, không được sống là chính mình. Cho nên, Hướng Mạn luôn cảm thấy khó thở.

Áp lực chồng chất, cô tìm đến mạng xã hội để giải tỏa. Đem tất cả tâm tư và nỗi lòng gửi gắm vào từng con chữ, tự viết lên câu chuyện của riêng mình. Trộm vía, bộ truyện ấy lại được đón nhận, nhân vật chính được thấu hiểu và đồng cảm. Thế nên, Hướng Mạn dần chìm đắm trong thế giới ảo, trong vòng an toàn cô tự tay xây lên.

Nhìn tên bộ truyện, lại nhìn thấy bút danh người viết, đôi mày kiếm của Tống Khương nhíu chặt.

Cái tên này... hình như có chút quen thuộc.

Hắn giống như đã từng nghe qua. Nghe từ mẹ của mình!

Để kiểm chứng, Tống Khương rút điện thoại ra, không chút do dự gọi điện cho người mẹ đang ở đất Pháp. Qua vài ba hồi chuông, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

"Ôi, gì vậy?"

"Nay quý công tử lại chủ động tìm đến bà già này sao?"

Tống Khương trực tiếp bỏ qua lời nói đầy đùa cợt của mẹ, đi thẳng vào vấn đề chính.

"Mẹ, tác giả tiểu thuyết mạng yêu thích của mẹ có phải là... Mạn Thuật không?"

"Ối giời! Bây giờ còn nhớ cả tên thần tượng của mẹ nữa sao?"

Nghe được lời này, Tống Khương đã có được đáp án cho thắc mắc trong lòng. Hắn thờ phào một hơi. Với thân phận này của Hướng Mạn, mẹ hắn chắc chắn sẽ yêu thích cô. Hắn sẽ không phải lo gia đình hắn ghét bỏ cô nữa.

"Hiện tại, cô ấy đang ở chỗ con."

"Mẹ muốn gặp, vậy thì phải nhanh lên."

Để lại lời nói đầy thâm ý, Tống Khương cúp máy không chút chần chừ. Nếu còn tiếp tục trò chuyện, e là bà sẽ lại nồi nhét vào đầu óc hắn đủ điều về thế giới ngôn tình lí tưởng hóa.

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy đau đầu.

...

"Chú, chú ơi..."

"Bé cưng, em lại gọi sai."

Tống Khương nhíu mày, nghiêm giọng nhắc nhở. Cô gái nhỏ của hắn, cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng nhỏ xinh là không.

Hướng Mạn bị nhắc nhở liền đỏ mặt, bối rối gật đầu, nhanh chóng sửa lại cách xưng hô. Khóe miệng giương lên, vẽ thành một nụ cười hài lòng. Hắn chậm rãi hỏi.

"Em gọi có chuyện gì?"

"Nhớ tôi rồi hửm?"

"Không... không phải..."

Hướng Mạn quýnh lên, xua xua tay. Sao người đàn ông trước mặt lại không đứng đắn như thế chứ?

Dáng vẻ đáng yêu này của cô, tất nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của hắn. Thu tất cả vào tầm mắt, yết hầu hắn khẽ chuy.ển động. Cổ họng hình như... có chút khô khốc rồi!

Chỉ có thể nhìn cô qua một màn hình nhỏ, hắn lại càng không vui. Nhìn cái má đang đỏ lên, hắn đột nhiên nhớ đến xúc cảm khó tả khi lần đầu chạm vào.

Mềm mềm, trơn nhẵn, rất mê người.

"Không phải? Vậy em gọi tôi làm gì?"

"Cháu đến tháng... nhà, nhà không có cái đó nên..."

"..."

Cái đệt!

"Cái đó" mà cô nói, chắc chắn là thứ hắn không muốn đụng đến nhất!