Phù Dung Vương Phi

Chương 74: Cung biến (2)



Lâm Long cúi đầu, thật lâu mới thốt ra một câu, “Thuộc hạ không còn lời gì để nói!”Từng bước từng bước sai, kết quả là cáigì đúng? Cái gì sai? Giới hạn của chúng căn bản là rất mơ hồ, nhữngviệc phản bội hắn làm tất cả đều do cam tâm tình nguyện cho nên hắnkhông còn gì để nói.Việc này có thể giải thích vì sao ba bốn lần nàng gặp phải sát thủ, đều là do hắn trước đó đã đem hành tung củanàng tiết lộ cho người khác, còn nữa vì sao da điêu cực hiếm lại bị phát hiện nơi hiện trường án mạng, cũng là do hắn giở trò sau lưng. Tronglúc nhất thời nàng cảm thấy rất tức giận, nhưng hơn tất cả chính làkhông thể tin.Hắn cùng Tiếu Nhạc từ nhỏ là những Tướng quân lớn lên trong Vương phủ, đối với Sở Cảnh Mộc trung thành và tậntâm, tuyệt đối không hai lòng, nàng không hiểu cái gì đã làm hắn thayđổi, làm cho hắn cam tâm tình nguyện vứt bỏ ân tình dưỡng dục trong hơnhai mươi năm của Vương phủ, nhưng cho đến lúc này hắn vẫn ngậm miệngkhông nói một câu.Lục Phù cảm thấy đau lòng, Sở Cảnh Mộccó lẽ đã sớm biết kẻ phản bội là hắn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói, sợchính mình không thể tiếp nhận sự thật này, một sự phản bội trắng trợnnhư vậy chắc sẽ làm hắn đau thấu xương. Ngay cả gió nhẹ cũng trầmtrọng thêm vài phần, nàng thở dài, vì Sở Cảnh Mộc mà cảm thán..“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Phù lạnh giọng hỏi, mang theo một chút phẫn nộ. Nàng nhìn ra được những ngườinày không có một người nào là thị vệ của Sở vương phủ.Sắc mặt của bọn họ đều lạnh như băng,không chút biểu tình, vẫn trừng mắt nhìn thanh kiếm trong tay nàng, bọnhọ vây quanh hai người ở giữa, một chút ý tưởng lui ra cũng không có,ánh mắt đều rất lợi hại vô tìnhBỗng nhiên có một giọng cười dễ nghe từđâu truyền đến, có điểm quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ, Vân UyểnPhù một thân nam trang đang đi tới, trên mặt là vẻ tươi cười ác ý đậpvào mắt nàng, Lục Phù trừng lớn như không thể tin được, nàng ta giả dạng một tên thi vệ, dung nhan quốc sắc thiên hương trong bóng đêm tỏa rakhí lạnh bức người len lỏi vào lòng nàng, làm nàng cảm thấy lạnh giá.“Thế nào? Ngươi thật kinh ngạc sao? Tô lục phù.” Nàng cười có chút thâm độc.“Xem ra ta làm người thật đúng là thấtbại, thì ra có rất nhiều người hận ta.” Lục Phù nhìn bọn họ, cười cườitự giễu. Thanh kiếm đang đặt trên cổ Lâm Long có chút thả lỏng, bởi vì nàng vừa nhìn thấy có điểm chua xót xẹt qua trong mắt hắn, nàng dườngnhư đã hiểu được tám chín phầnCảm tình—— thật sự hại người rất nặng!Chỉ vì một tình yêu đơn phương, hắn camtâm tình nguyện buông tay tất cả, nếu không phải đang bị bao vây, nàngthật sự muốn hỏi hắn một câu, làm như vậy có đáng giá không?Vân Uyển Phù nhẹ nhàng cười, ánh mắtnhìn thanh kiếm trong tay Lục Phù, đối với ánh mắt tha thiết của LâmLong giả vờ làm như không thấy “ Ngươi ở trong Hoàng cung nửa năm, chắccũng không tệ”“ Cẩm y tơ lụa, sơn hào hải vị, Hoàngcung này người bình thường sao có thể với tới, dĩ nhiên là rất tốt, tất cả đều là ta tặng cho ngươi, ngươi phải nói lời cám ơn ta mới phải” Lục Phù cũng cười, có ý kéo dài thời gian, vừa cười vừa nói “ Con người của ta từ nhỏ có một thói quen không tốt, người khác làm cho ta không thoải mái, ta cũng sẽ không để nàng sống khá giả”Gương măt mềm mại của Vân Uyển Phù cóchút nhăn nhó, vặn vẹo, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ, chỉ lạnhlùng cười, nhìn Lục Phù giống như đang tìm một thứ gì trên mặt nàng, vẫn không lên tiếng.“Sở vương phi, hừ!” Nam tử bên cạnh từnãy giờ không nói gì chợt hừ lạnh, oán hận nhìn nàng “ Hôm nay, ta sẽđưa ngươi xuống suối vàng để thỉnh tội với huynh trưởng của ta”“Dưới suối vàng? Huynh trưởng?” Lục Phù cười lạnh “ Huynh trưởng của ngươi lại là thần thánh phương nào?”“Là Lưu Thuận, nếu không phải vì muốnđược một kẻ gây tai hoạ như ngươi tới tay, Tấn Vương cũng sẽ không dùngsự hi sinh huynh trưởng của ta để trao đổi, ngươi là kẻ đầu sỏ gây ratất cả” Tay hắn đặt trên trường kiếm bên hông chợt động, bảo kiếm trongnháy mắt đã được rút ra khỏi vỏ, mũi nhọn lạnh lẽo lóe lên.Tuy nhiên hắn bị Vân Uyển Phù ngăn lại,nàng cười nói: “Tướng quân làm gì tức giận như thế, bổn Vương phi còn có việc muốn hỏi nàng.”“Ta nghĩ ngươi tìm lầm đối tượng trả thù rồi, người hại chết huynh trưởng của ngươi là Tấn vương gia, ngươilàm phản, quy thuận Quang Vinh vương để đối phó hắn cũng không có gì đáng nói, nhưng tại sao lại tìmta? Lục Phù nở nụ cười, cười đến châm chọc “ Ta tiếc cho ngươi là mộtnam tử hán đại trượng phu, nhưng lại để cho một nữ tử nhỏ bé lợi dụng,tự tay hủy đi tiền đồ của mình.”Lục Phù lạnh lùng nhìn một màn này, nàng đã sớm biết bề ngoài của Vân Uyển Phù thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưngtâm tư cũng thâm trầm như ai, nàng ta cũng biết mượn dao giết người,tính toán như vậy thật là đáng khâm phục.Nơi đây, mỗi người đều tính toán, đềucân nhắc lợi hại, đến tột cùng ai sẽ hơn ai? Không nghĩ tới nàng từ nhỏtinh thông mưu lược, nhưng trong lần cung biến này nàng phải khoanh tayđứng nhìn, cái gì cũng chưa làm, việc duy nhất nàng nhúng tay là muốnđánh cuộc cảm tình của Sở Cảnh Mộc, nước cờ hiểm này thật sự cực kỳnguy hiểm.Trong lần cung biến này, có nhiều người tham dự như vậy thật ngoài sự định liệu của nàng......Từ sau khi Vân Uyển Phù xuất hiện, LâmLong chỉ một mực im lặng không lên tiếng, trong mắt hắn là vẻ bi ai sâuthẳm, khi Uyển Phù cùng Sở Cảnh Mộc mến nhau hắn cố giấu diếm lòngngưỡng mộ của mình với nàng, trong cảm nhận của hắn nàng vẫn luôn là một nữ nhân dịu dàng thuần khiết, nhưng hiện tại một chút hình ảnh đó cũngkhông nhìn thấy.“Ngươi thất vọng rồi sao?” Lục Phù nhẹ nhàng hỏi Lâm Long nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vân Uyển Phù.Lâm Long không đáp lại, ngay cả mí mắtcũng không nâng lên một chút, duy nhất chỉ có ánh mắt bi ai là nói lênsuy nghĩ trong lòng hắn.“Mặc kệ là ai, sau khi đã trải qua một hồi đau thấu tâm can cũng sẽ thay đổi, ngay cản bản thân mình cũng không nhận ra”Bản thân nàng không phải là một ví dụtốt nhất sao? Nàng nhớ tới hình dáng của tỷ tỷ khi còn nhỏ đứng dưới cội mai đùa giỡn trong tuyết, nhớ vẻ mặt hiền lành uy nghiêm của phụ thân,nhớ giọng nói dịu dàng của mẫu thân, nhớ ca ca bị phạt nhưng quật cườngkhông cam lòng khuất phục…duy chỉ có…Duy nhất chỉ có….. nàng đã quên hình dáng của chính mình, quên thật nhanh và gần như quên hoàn toàn….Hiện tại Vân Uyển Phù cũng giống nhưnàng, giống nhau ở chỗ nàng ta đã trở nên nhẫn tâm, giống nhau đều không có lương tâm, giống nhau biết thức thời.Sắc mặt có chút biến đổi, Vân Uyển Phùnén giận trừng mắt nhìn nàng, bởi vì những đều Lục Phù nói chính là sựthật, hiện giờ nàng ngay cả chính mình cũng không nhận ra” Không nghĩtới ngươi sẽ nói ra những lời này”Uyển Phù nhìn nàng, có chút do dự,giống như trong lòng đang đấu tranh dữ dội, một lúc sau mới lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội.Tay nàng có chút run rẩy, tiến lên vàibước, trong mắt ngay có điểm hoảng hốt, sợ hãi mà ngay bản thân nàngcũng không nhận ra, Uyển Phù lật mặt sau của khối ngọc bội đưa tớitrước mặt Lục Phù, hai chữ Phương Đông như in vào mắt nàng “ Ngươi cònnhớ nó không?”Cả người Lục Phù chấn động, nàng như thế nào lại không nhớ rõ, đó là lần duy nhất từ lúc chào đời nàng bị ngườikhác ám toán mà không thể đáp trả lại một lần, mặc dù ấn tượng về người thiếu niên chơi cờ có chút mơ hồ, nhưng loại tư vị bị người gài bẫytính kế nàng không thể nào quên. Nhưng nàng ta làm vậy là có ý gì, tạisao lúc này lại lấy ra khối ngọc bội?Không lẽ nàng ta đã biết thân thế của nàng? Nhưng vì sao biết được?”Thấy Lục Phù không trả lời, ánh mắt nàng chỉ nhìn đăm đăm khối ngọc bội kia, trong lòng Uyển Phù rất đau khổ,như vừa bị một đả kích thật lớn, thân hình yếu đuối lùi về sau mấybước, nước mắt đã tràn ra khóe mi, trên mặt đầy vẻ hỗn loạn, thì thàolập đi lập lại “ Quả nhiên là ngươi….Quả nhiên là ngươi…”Từ sau buổi tối Sở Cảnh Mộc nói hắn đãtìm được chủ nhân của khối ngọc bội, nàng vẫn không dám đối mặt với vấnđề này, nàng sợ rằng nếu hắn khám phá ra sự thật, về sau quan hệ của hắn cùng nàng sẽ bị xóa hết, theo thời gian trôi qua, có lẽ hắn ngay cảnàng là ai cũng không nhớ rõ, thậm chí sẽ quên tên của nàng, vẻ mặt củanàng, khi tưởng tượng đến đây, lòng nàng đau nhói, với trí tuệ của nàngcũng không ngăn được cảm giác đau khổ tận tâm can này. Nàng đã đoán cóthể thiếu nữ đó là Lục Phù, nhưng không có bằng chứng, trong lòng cầunguyện hàng ngàn hàng vạn lần không phải là nàng ta, như vậy tối thiểungười bên cạnh của Sở Cảnh Mộc sẽ là nàng, bởi vì trong ba năm quennhau, nàng biết rõ chủ nhân của khối ngọc bội đối với Sở Cảnh Mộc đạibiểu cho vị trí gì, đó là người duy nhất có thể tồn tại trong trái timlạnh như băng của hắn.Trong thời gian ba năm đó hai người rấtgắn bó với nhau cho nên mặc dù nàng có bất an và lo lắng nhưng do đangchìm đắm trong nhu tình của hắn nên nàng đã xem nhẹ nỗi bất an đó. Nàng vẫn nghĩ cả đời này hắn chỉ nhớ tới nàngĐêm nay nàng xuất hiện tại đây, đơn giản vì nàng muốn chứng thực thiếu nữ ngày xưa có phải là Lục Phù…Quả nhiênđúng như nàng dự liệu…Nàng đã hao hết tâm tư để xáo trộn mốinhân duyên này, ba năm thời gian ngọt ngào hạnh phúc kia là do nàngchính mình tranh thủ được, nàng vốn nghĩ đã nắm trong tay cả đời.Lục Phù nhìn ánh mắt Uyển Phù có điểmđiên cuồng hoảng loạn cũng lóe lên sự tuyệt vọng, không tự chủ nhíu mày, nàng cảm nhận được loại tuyệt vọng này rất giống sự tuyệt vọng của nàng trong buổi tối khi nhìn thấy gia đình nàng bị diệt môn, nỗi tuyệt vọng đó giống như toàn bộ thế giới đã vứt bỏ nàng, đứng giữa trời đất baola, bốn bề tuyết bao phủ, cảm nhận được trời đất mênh mông như không cóchỗ cho mình dung thân, lòng đầy chua xót và tuyệt vọng, đó là một sựtuyệt vọng sống không bằng chết.Mọi người xung quanh đều khó hiểu nhìnnàng giống như điên dại, đều buồn bực, Lâm Long nhìn thấy dáng vẻ củanàng như vậy, rất đau lòng, nếu không phải kiếm của Lục Phù còn đặt trên cổ hắn, hắn đã chạy vọt qua bên người Uyển Phù…“Vì cái gì ngươi không chết? Vì cái gì…” Nàng hướng về Lục Phù hô to, phẫn nộ và cuồng loạn…Lục Phù chỉ lắng nghe cũng không đáp lại.“Ngươi không muốn tự tay giết nàng sao? Đi đi a…Giết nàng….” Uyển Phù hướng về phía Lưu Tự hô to, hô giống như điên loạn…Lưu Tự nhìn nàng, thoáng trầm ngâm mộtlát, sau đó giơ kiếm lên làm Lục Phù kinh sợ, nàng không nghĩ Vân UyểnPhù lại nhẫn tâm như thế, hoàn toàn không một chút để ý đến mạng sốngcủa Lâm Long đang nằm trong tay nàng, Lục Phù nhanh chóng đẩy hắn ra.Sau khi Lâm Long được tự do lập tức baytới bên người Vân Uyển Phù, sắc mặt cực kỳ lo lắng, hai hàng lông màyđen nhíu chặt vào nhau cùng một chỗ, nhưng vẫn không mở miệng hỏi, chỉnhìn đăm đăm vào vẻ mặt tuyệt vọng của nàng..“Tại sao ngươi không ra tay?” Uyển Phùcười trống rỗng, lạnh lùng nhìn bọn họ. Lâm Long nhìn theo ánh mắt củanàng, không nói lời nào…Trong lòng nảy sinh một sự tuyệt vọng, bithương…Bởi vì nội lực của Lục Phù bị phong tỏa, thanh kiếm trong tay nàng đánh ra chỉ có chiêu thức, không thể nàochống lại nội lực hùng hậu của Lưu Tư, gặp phải chấn động làm cổ taycủa nàng run lên, Lục Phù sử dụng kiếm chiêu đối phó hắn, tận lực tránhcùng hắn đụng chạm trực tiếp, mặc dù nàng đã cố hết sức, nhưng khôngbao lâu mồ hôi đã toát ra đầm đìa…Lâm Long nheo mắt nhìn, tất cả vẻ mặtđều giấu diếm trong ánh mắt….Bình tĩnh nhìn Lục Phù đang cố hết sức ứngphó, cái gì cũng không nói…Đó là Vương phi của Sở Cảnh Mộc….là thê tử hắn quý như mạng của mình…..Là người quan trọng nhất trong lòng hắn….“Ngươi thật sự muốn nàng chết sao?” Vẻtuyệt vọng trong đôi mắt chậm rãi biến mất, hắn nhìn vẻ mặt cuồng loạn,phức tạp của Uyển Phù lên tiếng hỏi.Những âm thanh ở chung quanh không lọt vào tai Uyển Phù, nàng cảm thấy tuyệtvọng và bi thương….Có một loại yêu, đó là yêu cho đến chết..

Nàng tranhthủ được mấy năm hạnh phúc, hy vọng cả đời của nàng đã bị hủy đi, hai người đều là đóa Phù dung của kinh thành, đến cuối cùng là ai nợ ai?

Cho dù cóđược ba năm thời gian ngọt ngào làm bạn với Sở Cảnh Mộc, nhưng đó là dohắn nhận lầm nàng là người của năm xưa, hắn muốn tìm thiếu nữ quen thuộc của ngày xưa, nhưng có đôi khi nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trong ánh mắt hắn làm nàng đau thấu tâm can, nó thường xuyên nhắc nhở nàng,hạnh phúc này là do nàng chiếm đoạt của người khác….Không nghĩ tới cuối cùng tất cả cũng trở về quỹ đạo…

Sự kiện xảyra trong hoa viên của Vân phủ, giống như đã thay đổi hướng của dòngsông, không biết nó sẽ chảy về phương nào, nhưng có lẽ nó có phươnghướng cùng định số. Rõ ràng tất cả đều do định số…

Nhưng nàngkhông cam lòng…Cảm tình này nàng đã dày công duy trì nhiều năm, hao hếttâm tư mới làm cho ánh mắt của Sở Cảnh Mộc chú ý đến nàng, nhưng về saulại bị hắn quên đi không còn một mảnh, nàng thật sự không cam lòng.

Trong sắc trời âm u, tất cả cảnh vật đều trở nên mông lung…

“Cho dùVương phi có xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể nào hoà hợp lại vớiVương gia như trước.” Lâm Long đau đớn mãnh liệt lên tiếng.

“Ta biết!”

“Làm như vậy lại có ích gì?”

“Ta khôngbiết!” Một câu trả lời mờ mịt, đúng vậy! Rốt cuộc sẽ có ích gì? Nàngcùng Sở Cảnh Mộc không thể nào quay về những ngày tháng cũ, nàng làmvậy vì không cam lòng sao? Hay vì báo thù? Nhưng sau đó thì sao? Nơi đó có phải là chỗ cho nàng dung thân?

Một nỗi bithương dâng lên trong lòng Uyển Phù, đất trời mờ mịt, rốt cuộc nơi nàomới là chỗ cho nàng dung thân?….Nhìn thấy cánh tay Lục Phù bị chém mộtkiếm, máu chảy đầm đìa..

“Nếu có chuyện không may xảy đến với Vương phi, Vương gia sẽ hận ngươi”

Lâm Long bất đắc dĩ nói một câu, hoàn toàn đánh trúng vào yếu điểm của Vân Uyển Phùlàm cho thân hình mảnh mai chấn động, nàng xoay người, vỗ tay,một âmthanh giòn tan vang lên trong bóng đêm, Vân Uyển Phù cảm thấy đau đớn và phẫn nộ vô cùng, điên cuồng hô to “ Ngươi câm miệng cho ta, không cầnnói nữa”

Sở Cảnh Mộcsẽ hận nàng! Những lời này, ngay cả tưởng tượng thôi cũng làm nàng đaulòng…..Một câu nói của Lâm Long giống như hàng vạn mũi tên bắn vào lòng nàng…

Ánh mắt của Uyển Phù càng thêm cuồng loạn, vẻ mặt đầy đau khổ..

Nàng không muốn hắn hận nàng, không muốn hắn quên nàng…Phải làm như thế nào mới khiến cho Sở Cảnh Mộc nhớ rõ nàng…

Vân Uyển Phù dường như đang rơi vào một trạng thái điên cuồng….Trên tay Lục Phù máutươi vẫn chảy ròng ròng, nàng sớm đã trở nên run rẩy, lại cố gắng hếtsức làm cho mình tỉnh táo để kéo dài thời gian, trong lúc vô ý, thanhkiếm trong tay đã bị Lưu Tự đánh bật văng ra xa, một đường kiếm nữa đánh tới làm nàng tránh không kịp… Khi Sở Cảnh Mộc đuổi tới cũng là lúc hắnnhìn thấy đường kiếm vô tình kia đang hướng ngay ngực của Lục Phù…Lònghắn đột nhiên căng thẳng, trong nháy mắt không thể thở được “ Phùnhi….Cẩn thận…!”

Khi Sở CảnhMộc vừa xuất hiện, Vân Uyển Phù đã chú ý đến hắn, trong mắt hắn thật sựđã hoàn toàn quên nàng bởi vì hắn không nhìn nàng một cái.

Nét mặt điên cuồng trên mặt Uyển Phù đã biến mất, hành động kế tiếp của nàng khôngai có thể ngờ tới được, nàng dứt khoát vọt lên, đẩy Lục Phù ra, chắn ởtrước mặt …

Mọi ngườingẩn người khi nhìn thấy một màn đó, nhất là Lục Phù và Sở Cảnh Mộc,nàng đăm đăm nhìn từng giọt từng giọt máu tươi theo thanh kiếm nhỏ xuống mặt đất….

“Không…” Một tiếng gào thét bi thảm vang lên, thê lương cùng tuyệt vọng…Lâm Long đã vọt qua…

Lưu Tự cũngngây người, hắn không đoán được kết quả này, thanh kiếm cắm trước ngựcUyển Phù, máu tươi từng giọt từng giọt nhiễm đỏ cả mặt đất..

“Phù nhi......” Sở Cảnh Mộc lắp bắp kinh hãi, chạy vội qua, mắt liếc cánh taybị thương của Lục Phù, rồi đi đến bên người Vân Uyển Phù…

Lâm Longthối lui từng bước, trong mắt ngấn lệ, nước mắt của nam tử quý giá nhưhoàng kim lại tràn đầy trong mắt, hắn quỳ trên mặt đất với vẻ mặt thốngkhổ và thân mình run rẩy…

“Vì cái gì?...... Vì cái gì phải làm như vậy?” Sở Cảnh Mộc thế nào cũng khôngnghĩ nàng sẽ cứu Lục Phù…Cho dù là ai cũng sẽ không là nàng! Đó là Uyển Phù mang lòng thù hận đến cực điểm, đó là một Uyển Phù đã biết Lục Phùgiết cha của mình!

Sắc mặt củaVân Uyển Phù tái nhợt không còn chút máu, mặc dù trắng bệch như tờgiấy, lại cười thỏa mãn “ Làm như vậy ngươi sẽ….Nhớ kỹ ta….Vĩnh viễn sẽkhông quên ta…Chỉ cần nhìn thấy nàng…Ngươi sẽ nghĩ đến ta….Là ta dùngmạng sống của mình để cứu nàng…Cảnh Mộc, về sau ngươi…Sẽ không quên….Phù nhi…Đúng không?”

Lục Phù cốtrấn an, thì ra là nguyên nhân này? Nhìn nàng trong lồng ngực của SởCảnh Mộc máu chảy ròng ròng, Lục Phù cảm thấy giống như vừa bị người cho một cái tát, tâm tình phức tạp lần lượt thay đổi

Có điểm bi ai cùng thống khổ.......

Nàng ta nói không sai, như vậy, ngày sau mỗi khi Sở Cảnh Mộc nhìn thấy nàng đều sẽ nhớ đến Uyển Phù, mạng sống của thê tử hắn đã được một nữ nhân dùngchính mạng sống của mình đổi về, Uyển Phù làm tất cả chỉ vì nàng muốnhắn không thể quên nàng.

Tình nhân cũ đã dùng bản thân để đổi lấy mạng sống của thê tử mình, điều đó có thểlàm cho bất cứ nam nhân nào cũng phải cảm động, không phải sao? Lục Phùchâm chọc nghĩ, dường như muốn khóc, nàng nên nói tiếng cám ơn Vân UyểnPhù sao?

Nàng cùngUyển Phù, thủy chung một người ở dưới ánh mặt trời, một người ở trongbóng ma, đến chết đều là như vậy, chưa bao giờ hai người cùng đứng ở một nơi ấm áp. Cái chết bình thường không đáng sợ, đáng sợ chính là cáichết sẽ làm cho người ta bị ngăn cách, ánh mắt Lục Phù chậm rãi nhìnxuống, thấy một bên mặt thanh nhuận của Sở Cảnh Mộc hiện ra vẻ cực kỳphức tạp.

Đó là sự hèn yếu của tình yêu, hay là sự vĩ đại của tình yêu…

Đôi môi táinhợt của Vân Uyển Phù nhuộm đầy máu đỏ tươi, nhìn thấy mắt của Lục Phùửng đỏ, nàng yêu Sở Cảnh Mộc bao nhiêu? Tình yêu đó đáng giá đến nỗingay cả tính mạng mình cũng không cần, để bảo vệ tính mạng kẻ thù củanàng…

Trong giờ phút này, Uyển Phù làm cho nàng cảm thấy mình thật tàn nhẫn!

“Vì cái gìngươi lại làm như vậy…” Nàng thì thào tự nói với mình, từng bước luivề phía sau, tiềm thức bảo nàng phải rời khỏi nơi này, rời đi bọn họ…Lệ trong mắt không thể đè nén cuối cùng tràn ra mi, từng bước lùi về sau,nàng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hình ảnh thảm thiết trước mặt…

Nàng muốnthoát đi loại cảnh tình này, muốn ép mình quên đi sự rung động vừa mớiphát sinh, ép mình quên ngực của Uyển Phù đang chảy máu không ngừng..

Màu máu đỏ đến chói mắt cùng bi thương..

“Loại đaunày rất mơ hồ, nhè nhẹ nhưng lại đau tận xương tủy, loại rung động nàykhông mãnh liệt, lại rõ ràng làm nàng rung động tận đáy lòng vốn lạnhnhư băng …

Nàng nguyện ý chết đi, cũng không muốn Uyển Phù cứu nàng, nhất là nàng ta…

“Khối ngọcbội......” Vân Uyển Phù run run từ trong lồng ngực lấy ra khối ngọc bội, nàng cười giống như được giải thoát “Ta …..Vật trở về chủ củanó….Ta nên sớm hiểu được….Nó không phải là của ta…..Cho dù cưỡng cầucũng vô dụng…”

“......” Sở Cảnh Mộc ôm nàng, tâm tình của hắn vào lúc này cực kỳ phức tạp...... Nhưng nhiều nhất chính là áy náy.

Lúc nàyQuang Vinh vương vừa chạy tới, nhìn người của Uyển Phù đầy máu và mạngsống đang bị đe dọa, thê tử của hắn đang nằm trong lồng ngực một namnhân khác, nàng đang dần dần rời khỏi thế giới tàn khốc này…

“CảnhMộc…trong ba năm hạnh phúc của chúng ta…..Người trong mắt ngươi…rốt cuộc là ai?” Mặc dù đã gần kề cái chết, nàng vẫn không cam lòng, muốn chính tai nghe câu trả lời cho sự thắc mắc và khủng hoảng mà nàng dấu tận đáy lòng từ bấy lâu nay ……Nàng muốn nghe hắn xác nhận…

Sở Cảnh Mộcnhìn ánh mắt của nàng đang tràn ngập hy vọng, thật lâu không trả lời,hắn cảm nhận được nàng càng ngày càng yếu, dường như mạng sống của VânUyển Phù sắp chấm dứt…

Máu tươi không ngừng trào ra, nàng cười thê lương, “Ta đã biết câu trả lời của ngươi….Cảnh mộc…Ta thật sự…Thật sự ….Yêu ngươi..”

“Phù nhi......” Sắc mặt của Sở Cảnh Mộc hơi hơi buông lỏng, trái tim mềm nhũn,hắn biết Uyển Phù yêu hắn...... Sắc mặt hiện lên do dự cùng phứctạp, vừa muốn nói gì, chợt nghe thấy âm thanh sắc bén của Bôn nguyệtvà Băng nguyệt.....

“Vương phi cẩn thận!”

Nghe tiếngthét kinh hoàng, Lục Phù vừa mới quay đầu lại đã bị điểm huyệt, Tấnvương ôm vai nàng, cười đến càn rỡ ôm lấy Lục Phù phóng đi......

“Vương phi......” Băng Nguyệt, Bôn nguyệt cùng Vô Danh lập tức đứng dậy đuổi theo......

“Phù nhi......” Sở Cảnh Mộc hoảng hốt, nhìn xuống Uyển Phù đang hấp hối trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói “Thật xin lỗi…”

Hắn buông nàng ra đứng bật dậy, nhìn Lâm Long thật sâu cắn răng nói “ Ngươi đã làm cho Bổn vương thất vọng ”

Dứt lời, hắn xoay người phóng đi.

Vân Uyển Phù nằm trên mặt đất, máu tươi từng giọt từng giọt chảy đỏ thẫm cả mặt đất..... Quang Vinh vương vừa đi tới, sắc mặt phức tạp, phất tay biểuLâm Long tránh ra,hắn cười, nâng Uyển Phù đang hấp hối trên mặt đất lên, chậm rãi lau máu trên khóe môi nàng. “ Ngươi làm vậy để làm gì? Như vậy không phải thành toàn cho bọn họ…”

Hắn cười ulãnh có điểm ác độc “Ta biết ngươi không cam lòng…Ta cũng giống ngươikhông cam lòng, Sở Cảnh Mộc dám lừa dối ta, ta sẽ không để cho bọn họhạnh phúc…Phù nhi, tại sao ngươi ngốc quá vậy!….Như thế cũng tốt, đờinày của ngươi làm một việc tốt nhất chính là giúp Lục Phù cản mộtkiếm….ha hả…Như vậy, ta mới có thể uy hiếp Sở Cảnh Mộc….”

Lâm Long mơ hồ nghe thấy tiếng cười ác độc của hắn, tay đang nắm chặt thanh kiếm nhúc nhích, gân xanh nổi lên đầy mặt…

Vân Uyển Phù dường như bị kích động, ngực thở hổn hển, cố sức nuốt nuốt xuống….Haicánh tay trắng nõn vô lực buông thỏng, giây phút này nàng không còn phải chịu những bi ai khi còn sống…

Vẻ cười trên mặt của Quang Vinh vương càng thêm u ám lạnh lẽo, những giọt lệ nam nhi của Lâm Long ứa ra một lần nữa..

Sở Cảnh Mộccùng Tiếu Nhạc chạy theo Vô Danh, Bôn Nguyệt, Băng Nguyệt đến một toàlãnh cung, thấy bọn họ đứng ngẩn ngơ ở đó, giống như đang tìm một vậtgì…

“Vô Danh, sao lại thế này? Phù nhi đâu?”

“Hồi bẩm Vương gia, khi chúng ta đuổi tới đây đã mất đi tung tích của họ” Vô Danh lo lắng nhìn hắn, đôi mày anh tuấn nhíu lại.

“Cái gì?” Cả người Sở Cảnh Mộc chấn động, Hoàng cung trên cơ bản đã bị hắn nắmtrong tay, bọn họ có thể trốn bằng cách nào? Huống chi bọn họ còn phảimang theo Lục Phù......

“Chỗ này làlãnh cung, Vương gia, chắc vùng phụ cận của nơi này nhất định có mậtđạo, xem ra chúng ta cần phải tìm bản đồ của Hoàng cung.” Băng Nguyệtbình tĩnh phân tích.

Gió đêm thổi vào lòng mọi người...... Làm cho không khí thêm trầm trọng.

“Tiếu Nhạc, đem tất cả bản đồ mới nhất của Hoàng cung đến đây.” Sở Cảnh Mộc quát lên.

“Không cầnđâu!” Một giọng nói dễ nghe từ xa truyền đến. Sau đó có một nam tử đangđi tới, hắn trầm tĩnh nói “Ta biết mật đạo ở nơi nào”

“Quân Úy......”

“Ta ở lãnhcung mười mấy năm, cũng trở nên quen thuộc với những việc kì lạ trongHoàng cung này” hắn cười tà mị, ẩn chứa chút trào phúng trong đó.

Trong đêm đen có một nhóm người lén lút ra khỏi hoàng cung, hướng về phía thành Bắc mà đi......

Từ mật đạođến khi ra khỏi cung bị Tấn vương dẫn theo, Lục Phù một câu cũng khôngnói, cả người giống như một con búp bê đang mất hồn mất vía….Trên mặt là một mảnh tĩnh mịch, cảnh thê lương vừa mới xảy ra vẫn còn đang xoayvòng vòng trong đầu nàng.

Vân Uyển Phù từ trước đến nay đều rất hận nàng, nàng ta mượn dao giết người, cố tình hãm hại nhưng đến giây phút cuối cùng lại dùng sinh mạng của mình đểcứu nàng, cố tình vì nàng…

Lục Phù cảm thấy tất cả sức lực dường như tan biến trong nháy mắt…

Cứu nàng thì như thế nào? Lục Phù cười lạnh, chuyện đã đến nước này, nàng không thểđể sự tình tùy ý phát triển, nếu không, càng ngày càng có nhiều chuyệnngoài ý muốn xảy ra.

Đợt cung biến này, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảyra.

Ánh mắt nàng đầy vẻ kiên định nhìn túi thơm bên hông

Lục Phù vẫnkhông cử động tùy ý Tấn Vương dẫn đi, hắn giúp nàng băng bó vết thươngtrên cánh tay, rất nhẹ nhàng vì sợ làm nàng đau, một Vương gia chưa baogiờ làm qua những việc này cho nên hắn thật vụng vể nhưng lại rất cẩnthận, do bị mất máu quá nhiều, hai cánh môi nàng trở nên trắng bệch vàlạnh như băng.

“Vương giachuyện không tốt rồi, cửa thành phía bắc đã bị phong tỏa!” Sắc mặtcủa nam tử áo xám có vẻ khẩn trương đẩy cửa tiến vào, cũng không thèm để ý Lục Phù đang ở đây, kích động thông báo.

Trong mắt Tấn Vương hiện ra vẻ tàn bạo, rít gào “ Mục Phong, tên vô lại này!”

Lục Phù cảmthấy khó hiểu nhìn hắn đi tới đi lui đầy lo lắng, trong lúc này hắnkhông có khí phách như lúc ở Hoàng cung, rất hồn nhiên trước mặt nàngbiểu lộ tất cả cảm xúc ra ngoài. Trên mặt đầy vẻ giận dữ và tàn bạo,nhìn thấy hắn như vậy bỗng nhiên nàng vì hắn mà cảm thấy bi ai, từ xưađến nay đều như thế, được làm vua thua làm giặc….

Kiêu hùng nhất định sẽ không thắng được anh hùng.

Chỉ trong một đêm hắn đã mất đi tất cả, loại thống khổ cùng tuyệt vọng này, nàng so với người khác càng rõ ràng hơn…

Không hiểu tại sao nàng cảm thấy đau lòng…..Mặc dù nhạt nhưng cũng rất rõ ràng…

“Bốn cửathành đều đã bị Mục Phong chiếm giữ” Hắn oán hận nói “Vương gia, chúngta đã bị hắn lừa, hắn thế nhưng cùng Sở Cảnh Mộc thông đồng với nhau, có hắn trấn thủ ở cửa thành, sợ rằng chúng ta không thể ra khỏi thành…”

“Chết tiệt,thật là vô liêm sỉ! Chết tiệt Sở Cảnh Mộc!” Một tay Tấn vương cầm lấychén trà trên bàn, hung hăng ném vào tường, một âm thanh loảng xoảngvang lên “Mục Phong một chút quan hệ với Sở Cảnh Mộc cũng không có, haingười họ tại sao lại hợp tác với nhau?”

“Thuộc hạ không biết!” Hắn sợ hãi trả lời, nhìn vẻ mặt ngoan lệ của Tấn Vương không rét mà run.

Trong lònghắn hiểu được, sự thất bại của Tấn vương đã hiển hiện. Lúc này Tấn Vương giống như một con thú hoang bị thương, bi thương và khủng hoảng…

“Vương gia,trong thành đã bị lệ quân của Sở vương nắm giữ, bọn họ đều vào hết trong thành, trong khi đó một vạn tinh binh của chúng ta hiện đang ở ngoàithành, đáng lẽ được Mục Phong lãnh đạo, nếu không có chuyện gì có thểvào thành rất dễ dàng, nhưng hiện tại, chỉ sợ….

“Không cầnngươi nói Bổn vương cũng biết.” Tấn Vương hung hăng trừng mắt liếc mắtmột cái, sau đó thu hồi ánh mắt, âm thầm cân nhắc biện pháp ra khỏithành......

Chơi cờ, mỗi nước cờ có thể làm cho người ta sợ hãi, mỗi một nước có thể biến đổithành một cục diện mới. Hắn vốn nghĩ mình đã nắm trong tay tất cả,nhưng chỉ sai một nước thôi đã bị thất bại trong tay Sở Cảnh Mộc, hiệngiờ còn phải nghĩ đến biện trốn ra khỏi thành.

Chỉ cần rakhỏi thành, ngoài thành có một vạn tinh binh của hắn, Hàn phủ cũng cómấy chục vạn binh mã, bọn họ đồn trú ở biên quan, binh hùng tướng mạnh,lương thảo sung túc. Hắn nắm quyền đã lâu cho nên biết rõ quốc khố của triều đình trống rỗng, căn bản chỉ là một cái xác không hồn, đã sớmkhông thể duy trì.

Sở Cảnh Mộccùng Mục Phong có khả năng thống lĩnh thiên quân vạn mã thì như thế nào, nếu không có lương thảo, bọn họ làm sao có thể lãnh đạo binh mã?

Đánh rắnphải đập đầu trước, yếu điểm của Sở Cảnh Mộc cùng Mục Phong chính làhai chữ lương thảo, chỉ cần có thể ra khỏi thành, tất cả đều sẽ cóchuyển cơ…

“Vương gia,mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ngươi thua rồi.” Lục Phù thốt lờichâm chọc giống như muốn đuổi đi sự phiền não và phức tạp kia, nàngcười lạnh.

“Ngươi rấtđắc ý, phải không?” Vẻ thuần khiết trong mắt hắn đã không còn, ánh mắt hắn hiện giờ chỉ còn lại vẻ dữ tợn và khủng bố…

“Đắc ý?” Lục Phù nở nụ cười, cười hết sức lông bông, cười đến châm chọc”Ta có gì đểđắc ý đây? Còn muốn nhờ vào kỳ nghệ cao minh của Vương gia, cho tớibây giờ, mạng của ta còn đang nằm trong tay ngươi, không phải sao?”

Nặng nề hừmột tiếng, hắn tới gần trước mặt nàng, hung hăng cười: ” Ngươi nênbiết, đừng tưởng rằng Bổn vương thương yêu ngươi, là ngươi có thể tuỳ ýkhiêu khích cực hạn của ta, bởi vì sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn.”

Lục Phù cười, thương yêu? Đó giống như là giam giữ một sủng vật, như vậy gọi là thương yêu sao?

Còn Sở Cảnh Mộc?

Nửa năm ấmáp trong Vương phủ, nửa năm vắng lặng nơi hoàng cung, cái gì làthương? Cái gì là yêu? Ở trong bóng đêm tuyệt vọng càng có vẻ mơ hồ.

Nàng thôngminh một đời, nhưng hôm nay lại do dự. Nàng bồi hồi nhìn vách núi đenbên cạnh, đột nhiên xúc động muốn hỏi hắn, huyết án của Lưu gia năm đócó phải thật sự là do hắn gây ra.

Tất cả mọingười đều nói là do hắn gây nên, nhưng trong thời gian nửa năm sống ởHoàng cung, vô số lần nàng tự hỏi chính mình, có phải đó là sự thậtkhông?

Nàng nhìn hắn, càng cảm thấy phiền não.

“Ta vốn nghĩ rằng chúng ta là trong số rất ít những người thông minh trên thế giannày, có thể nắm trong tay vận mệnh của mình và của người khác, nhưng hôm nay ta mới phát hiện, thật ra chúng ta là những con người đáng thươngvà đáng buồn nhất trên thế gian, trong nội tâm chúng ta đều tràn ngậpthù hận và dục vọng, không có cái gì để yêu, để quý trọng”

“Không chophép ngươi dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, có nghe thấy không, takhông cho phép!…Hắn giống như vừa bị người đá cho một cái, ánh mắt điêncuồng trừng mắt nhìn Lục Phù, hai tay không ngừng lắc lắc bả vai gầy yếu của nàng.

Bị hắn túmlấy lay mạnh làm bả vai nàng đau đớn, nhưng lại không hề có cảm giác,nàng vẫn cười bi thương như cũ, thấy hắn càng điên cuồng, nàng cười càng thêm thương hại.

“Trong lúcnày chỉ còn nghe thấy tiếng rống giận bi thương và phẫn nộ của Tấnvương, còn có sự bi ai, tuyệt vọng và thống khổ …

Đã vào nửa đêm, bóng đêm càng thêm mờ mịt, mang đến một nỗi ám ảnh giống như vạn vật sắp bị hủy diệt…

Đêm âm trầmnhư vậy, là ai bi thương, là ai thống hận, bi thương và hận thù lạnhlùng đan vào nhau, vây lấy những linh hồn cô độc….

Lục Phù côđộc đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh lặng yên không một tiếng độngbên ngoài…Hắc ám…Giống như lòng của nàng vậy, là một mảnh lo lắng khôngthấy ánh mặt trời….Lục Phù phát hiện nàng đối với hắn có lòng thươnghại, nàng thế nhưng lại thương hại một người nàng hận không thể thiênđao vạn quả…

Thời giannửa năm nơi Hoàng cung, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưngcũng đủ để nàng thấy nhiều vẻ mặt của hắn, sự lãnh khốc của hắn, sựthuần khiết của hắn, ở trong mắt nàng hắn biểu hiện một tính tình cựcđoan, nàng cũng nhìn thấy sự thống khổ, cô tịch cùng bi ai của hắn.

Nàng và hắn, là thuộc cùng một loại người.

Trừ bỏ thù hận, nàng còn có những tâm tình phức tạp nhiều hơn đối với hắn.....

Đó bởi vìnàng đã từng trải qua quá nhiều bi thương cùng tuyệt vọng trong vòngmột ngày, cho nên khi nhìn thấy hoàn cảnh tương tự xảy ra trên người một người khác, bị cảm động là một việc bình thường.

Một người là Vân Uyển Phù, một người là Tấn vương.

Một người vì si mê nữ nhân, một người vì nam nhân mà yêu điên cuồng.

Vì một hy vọng nhỏ nhoi, vì không muốn Sở Cảnh mộc quên nàng, Uyển Phù không ngần ngại dùng mạng sống của mình để cứu kẻ thù.

Chỉ vì mộthy vọng không thể thanh hiện thực, làm cho nàng lúc nào cũng ở bên người hắn, Tấn vương trong lúc bối rối cũng dứt khoát muốn mang nàng racung, nguyện ý trả giá bằng mạng sống cứu nàng.

Thử hỏi thếgian tình là gì? Nam nữ si tình lại nhiều như thế, họ đều là những người thông minh tài trí hơn người, nhưng vẫn bị giam hãm sâu trong lưới tình không thể thoát ra được.

Nàng, VânUyển Phù, Sở Cảnh Mộc, Tấn vương còn có Quang Vinh vương. Người nào cũng là nhân trung long phụng (1), nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi lướitình.

“Sở CảnhMộc, vì cái gì cục diện lại trở thành như vậy?”Lục Phù nhẹ thở dài, âmthầm cảm thán, khóe mắt bỗng nhiên ươn ướt buồn rầu gục đầu xuống, vôlực ôm lấy gối của mình, sắc mặt mỏi mệt…

Linh hồn của nàng đã phiêu bạt nhiều năm, rất cần một bến đỗ ấm áp, nàng từng nghĩSở vương phủ là một mái nhà lạnh như băng nhưng hiện giờ nó bỗng trởnên ấm áp, nơi đó là bến đỗ cho linh hồn của nàng dừng lại sao? Sau khixa cách nửa năm, nàng mới thấy quý trọng những thương yêu trìu mến củaSở Cảnh Mộc.

Nếu có thể làm lại từ đầu, ta sẽ nguyện ý trao cho ngươi tất cả. Lục Phù nghĩ, âm thầm cười khổ.

Nàng khát vọng trở lại mái nhà đó, một gia đình thuộc về bọn họ…

Nàng chỉ muốn có một gia đình ấm áp!

Lục Phù cảmthấy mệt mỏi! Nàng đã mang trên lưng thù hận nhiều năm như vậy, đến lúc gần có thể trả được thù, nàng thế nhưng cảm thấy mệt mỏi…Cũng nên mệtmỏi….

Còn ngườichính tay giết chết phụ thân tôn kính nhất của nàng, lão Sở vương phảilàm sao bây giờ? Nếu thật sự trở về mái nhà đó, nàng phải đối mặt vớiông như thế nào?

Sai cùngloạn, nhè nhẹ đan xen vào lòng nàng, từ sự kiện kiệu hoa sai ngày đó,từng bước từng bước, tất cả đều bắt đầu biến đổi, có những biến hóa nằmngoài dự liệu của nàng, nàng nghĩ muốn mưu cầu hạnh phúc nhưng đồng thời cũng bị đẩy xuống đáy vực sâu…

Lúc này córất nhiều ý nghĩ đang quay vòng trong đầu Lục Phù, nàng nghĩ về bảnthân mình, nghĩ đến Sở Cảnh Mộc, Tấn vương, Vân Uyển Phù, còn có QuangVinh vương

Hai đoá Phùdung của kinh thành cùng ba vị Vương gia của Hoàng thành, nếu bỏ đi thùhận và quyền lợi, bọn họ sẽ trở thành như thế nào?

Không phảigặp được đối tượng trong thời điểm không đúng, mà chính là trong thờiđiểm thích hợp lại gặp được sai đối tương, bánh xe của vận mệnh xoaychuyển theo một quỹ đạo không bình thường, làm cho bọn họ ở chung mộtchỗ, tất cả bọn họ đều bị tạo hoá trêu đùa.

Nàng đã từng nghĩ tới bản thân mình mang theo thù hận này,sau khi báo thù xong nàngsẽ làm gì? Đối với một người cả đời toàn tâm toàn ý dốc lòng vì một sựkiện, sau khi việc này chấm dứt, trong lúc đất trời mờ mịt, nơi nào mới là chỗ cho nàng dung thân?

Nàng không nghĩ ra mình sẽ làm gì…Nơi nào mới là nhà của nàng….

Hiện tạinàng muốn về nhà, nếu có thể bình an trở lại bên người Sở Cảnh Mộc,nàng nguyện ý quên đi thù hận với Sở gia, sẽ quý trọng sự thương tiếccùng yêu thương của hắn..

“Ta muốn vềnhà!”Lục Phù thản nhiên nhìn bóng đêm âm trầm bên ngoài, một giọt lệ rơi xuống má, đọng lại trên mu bàn tay trắng nõn, nóng bỏng..

Nàng nghĩ tất cả đều lạnh như băng, thì ra lệ vẫn có thể làm ấm lòng người.

“Vương gia...... Không xong rồi!” Nam tử mặc áo sẫm vội vàng đi vào nông trạithông báo “ Sở vương mang theo một đội nhân mã, đang đi về hướng chúngta”

“Ngươi nóicái gì?” Sắc mặt của Tấn vương biến đổi lớn, hắn vốn đang từ trong trang viện thong thả đi ra, trong nháy mắt bối rối cùng phẫn nộ, xuất ra một chưởng đánh vào ngực người truyền tin, làm người này phun ra một ngụmmáu tươi, Tấn vương giống như muốn phát tiết sự giận dữ trong lòng, lạnh lùng ra lệnh “ Hãy thu thập đồ vật cần thiết, các ngươi đi về hướng Bắc ”

“Vương gia?” Hai người thân vệ bên người hắn đi tới gần, khó hiểu nhìn hắn.

“Ta bảo cácngươi đi về hướng Bắc thì đi về hướng Bắc, còn dài dòng làm gì?” Hắnđột nhiên rít gào, sắc mặt dữ tợn trừng mắt nhìn bọn họ, “Nếu có thể ra khỏi thành, liền tận lực ra khỏi thành, truyền tin cho Hàn Ly, biếtkhông? Ta sẽ cùng các ngươi hội hợp.”

Sau một lát, hơn một trăm người lén lút rời khỏi nông trại, Tấn vương cũng mang theo Lục Phù rời đi, hướng về phía Nam.....Đi con đường ngược lại vớihọ, do hắn quá mức phòng bị, quá mức cẩn thận, không để ý tới khóemôi đang cười lạnh của Lục Phù..

Bóng đêm nặng nề, giống như trời đang sắp mưa......

Phía chântrời ngẫu nhiên hiện lên hai ba tia chớp, sáng rực một góc trời rất quỷ dị...... Dọc theo đường đi, Tấn vương phong tỏa nội lực của LụcPhù, mang nàng dọc theo đường nhỏ, hướng rừng rậm mà đi về phía Nam.

Những tiachớp lại lóe lên, nhà nhà mọi người đang trốn trong chăn ấm áp mà hắnphải lẫn trốn đào vong Nếu hắn chỉ có một người, hoàng thành lớn nhưvậy, nhất định có thể thoát thân, nhưng lại cố tình không chịu buông tha Lục Phù, mang theo nàng như một quả bom nổ chậm…

“Ngươi trốnkhông thoát đâu!” Trong ngôi miếu đổ nát, nhìn thấy hắn như con chócùng đường, nàng liếc bốn phía một cái, lạnh lùng nói.

Tấn vươngquay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, “Chỉ cần ta có thể ra khỏi thành, tấtcả sẽ chuyển cơ, hoàng thành lớn như vậy, Sở Cảnh Cộc cùng Mục Phongnhất thời không thể tìm được ta”

“Phải không?” Lục Phù lạnh lùng cười, khóe môi cong lên, ý bảo hắn quay đầu lại......

Tấn Vương quay đầu lại rồi đột nhiên cứng người......

Trong bóngđêm hiện ra một đường sáng uốn lượn theo con đường mà họ vừa đi, hắnkinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy ý cười trong suốt ấm áp trong mắt LụcPhù, nàng một tay quơ quơ hương túi bên hông đến trước mặt hắn “ Ngươiđã sơ suất quá, khi vừa ra khỏi nông trại, ta liền mở túi hương, đây làphấn phát sáng”

“Tại sao ngươi lại có vật này” Nàng luôn bị hắn khống chế, như thế nào lại có lân phấn?

Lục Phù cười nhẹ,quay đầu nhìn lại con đường sáng lóa mắt, có vẻ chờ đợi, Sở Nguyệt cùng Di Nguyệt chắc hẳn sẽ nhanh chóng đến đây….

“Bởi vì đạtđược mục đích, mỗi người đều nên bảo vệ mạng sống của mình trước. Tađoán biết hôm nay sẽ có biến hóa, người của Phù Dung các tuyệt đối sẽkhông tin tưởng Sở Cảnh Mộc mà khoanh tay đứng nhìn, Sở Nguyệt, DiNguyệt nhất định sẽ hành động, mạng lưới tình báo của ta so với ngươi và Sở Cảnh Mộc, chỉ có hơn chớ không kém” Lục Phù cười lạnh, ý bảo hắnngẩng đầu nhìn lên.

Trên bầu trời tối đen như mực, có một con tuyết ưng trắng nõn đang giang rộng đôi cánh…”Ngươi......”

Hắn cònkhông kịp tức giận, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, túm lấy Lục Phù, ánhmắt ngoan tuyệt như muốn nuốt chửng nàng, hận, hắn chưa bao giờ hận nàng như vậy......

Nghe được những tiếng vó ngựa đang đến gần..... Đó là khí thế của quân chính quy.

Trên bầu trời trong xanh có tiếng chim hót, cùng tiếng thét dài của tuyết ưng, giống như gọi chủ nhân của mình.

Người của Phù Dung các đã tới!

Điều hắnkhông ngờ chính là, bởi vì đối với địa hình không quen thuộc, khi đixuyên qua gò đất hắn mới phát hiện, nơi này là vách núi đen, đột nhiênhắn hiểu được vì sao Lục Phù lựa chọn ở nơi miếu đổ nát nói cho hắn biết nàng đã rải phấn phát sáng ở dọc đường.

Phía trướclà vách núi đá dựng đứng, phiá sau là truy binh của Sở Cảnh Mộc, nàngtừng bước một muốn bức hắn vào con đường chết.

“May mắn tanhớ không lầm, nơi này đúng thật là vách núi đen.” Lục Phù thì thào tựnói, nhìn dưới chân mình là vực sâu vạn trượng, tươi cười có điểm phứctạp, cách đó không xa mơ hồ đã có thể nhìn thấy ánh sáng, tiếp theo lànhững tiếng vó ngựa ngày càng thêm rõ ràng….

Sở cảnh mộc cuối cùng đã tới rồi!...