Phù Dung Vương Phi

Chương 105



Mặt trời lặn về hướng Tây, ánh chiều tà đỏ rực như máu.

Trong ĐôngĐình, một trận gió kiếm như mưa thét gào nổi lên, tiếng gió ào ào,bóng kiếm bắn ra bốn phía, giống như một con rồng bạc đang bay lên,thanh kiếm trong tay thật oai phong, những mũi nhọn lạnh lẽo lóe sáng,như chặt đứt không gian, biến vẻ mờ ảo của trời chiều thành một cảnhtrong sáng. Những đường kiếm đầy khí thế như thiên quân vạn mã, trờirung đất chuyển, như chim đại bàng giương cánh ngạo nghễ bay liệng,những chiêu kiếm tùy ý xuất ra, trong vẻ còn có điểm như muốn phát tiếttất cả những áp lực trong lòng.

Tiếu Nhạc mở mắt thật to nhìn cho rõ, nét mặt lộ vẻ kinh hãi, khiếp đảm chứng kiếnVương gia múa kiếm suốt một ngày. Thóang nhìn thấy Vô Danh đang tiếnvào sân liền vội vàng chạy về hướng đó “Ngươi trở về khi nào vậy?”

Cả ngày nay hắn đều ở Đông Đình nhìn Sở Cảnh Mộc múa kiếm nên không biết Vô Danh về lúc nào!

“Ta trở vềhôm qua.” Vô Danh thản nhiên trả lời, quay đầu thóang nhìn thấy bóngdáng của Sở Cảnh Mộc đang múa kiếm trong đình, mở miệng yêu cầu”TiếuNhạc, có thể để ta cùng Vương gia nói chuyện một lúc được không?”

Tiếu Nhạc lo lắng nhìn hắn, sau đó gật đầu bước ra khỏi đình viện, không hiểu saotrên người hắn tóat ra hơi thở khiến người cảm thấy yên tâm.

Vô Danh đang nhìn theo Tiếu Nhạc đi ra khỏi đình viện, bỗng nhiên có một trận giókiếm ập tới, vèo vèo mà đến giống như long trời lở đất, gió kiếm ào ào, khi quay đầu nhìn lại đã thấy bóng người chợt lóe lên và một đườngkiếm đang đâm tới xợt qua tai của hắn.

Sở Cảnh Mộcmột thân nguyệt sắc trường bào, trong ánh nắng chiều toát ra vẻ phiêudật trang nhã, ngoài ánh mắt có vẻ mệt mỏi, hắn vẫn là Sở Cảnh Mộc nhưtrước, chỉ thêm chút lãnh đạm. Cổ tay chuyển động, trường kiếm giơ lêntạo thành một đường cong trong không trung, ném vỏ kiếm cách đó không xa rơi xuống đất gây ra tiếng động nho nhỏ.

“Có chuyệngì?” Hắn đi đến bên giá, cầm lấy cái khăn mặt trắng tinh chậm rãi lau mồ hôi, sau đó sửa sang lại quần áo, lạnh nhạt hỏi.

“Ta muốn nói về Vương phi.”

Mũi kiếmlạnh lẽo lóe lên khiến những chiếc lá rơi rụng trên mặt đất bay tán loạn như những cánh bướm, mang theo vẻ lạnh lùng quyết liệt lan tỏa trongkhông khí.

Vẻ mặt của Vô Danh thật bình tĩnh, thản nhiên đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn, thân hình bất động như núi “Tại sao Vương gia không thử cho hai ngườimột cơ hội?”

“Vô Danh,chuyện của hai phu thê chúng ta, còn không tới phiên người ngoài nhưngươi xen vào.” Hắn cắn răng, nặng nề nhấn mạnh hai chữ ‘người ngoài’.

Những cơngió thu thổi tới có chút ủ dột, nét lạnh lùng trên mặt Vô Danh như lantràn khắp trên mặt, cảm thấy có chút buồn cười, khóe môi nhếch lên, nhìn sắc mặt đỏ ửng của Sở Cảnh Mộc đang quay sang hướng khác có vẻ khôngcam lòng mở miệng “ Nói đi, có chuyện gì?”

Hắn đi đến bên ghế đá ngồi xuống, hừ lạnh “Tốt nhất hãy đưa ra một lý do hợp lý!”

Vô Danh bước đến gần hắn trong lòng cười thầm. Sở Cảnh Mộc vẫn quan tâm, muốnnghe chuyện của Vương phi, chỉ là trong lúc nhất thời không thể bỏ xuống được. Vô Danh lẳng lặng đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn chăm chú đám lụcbình trong dao trì lạnh lẽo, mở miệng “ Mặc kệ Vương gia tin hay khôngtin, Vương phi không thể khống chế bản thân mà giết người, đó tuyệt đốikhông phải là ý của nàng”

“Bạch ythánh thủ Ly Nguyệt nói hắn cũng không có biện pháp tìm ra những điềukhác thường trong cơ thể Vương phi, ngươi cho rằng ngươi là Hoa Đà táithế sao?” Sở Cảnh Mộc lạnh lùng châm chọc, thật sự không thể nói ranhững lời hoà nhã hơn được.

“Không phải vì ta là Hoa Đà tái thế mà do cổ độc đó có tên Tế điện, là do một nữtử vì ta nghiên cứu chế thành, trước đây từng dùng trên người ta, chonên ta quen thuộc vô cùng.” Sắc mặt Vô Danh không chút thay đổi, vẫn lãnh đạm, nếu khơi lại vết thương đã lành của hắn có thể khiến haingười sống hạnh phúc hơn, tại sao không làm?

Trong lòngSở Cảnh Mộc cảm thấy kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ bìnhthản lắng nghe. Nếu do người khác nói có lẽ hắn sẽ không tin nhưng lờinói của nam tử này thì hắn tin! Hắn hơi cau mày, chờ Vô Danh nóitiếp.

Trong lúcđó, hai người im lặng thật lâu, ánh chiều tà bao trùm cả không giantạo ra một vẻ tráng lệ mà bi ai, gió thu nhẹ nhàng thổi bên tai, khẽmơn man hai má.

Vô Danh trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Ta là người Hung Nô.”

Sở Cảnh Mộc nheo mắt, cảm thấy chấn động, nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn đăm đăm “Ngươi là người Hung Nô?”

Nếu bất kìngười Hung Nô nào xuất hiện nơi Phượng Thiên hoàng triều thì phần lớnmục đích của họ là làm gian tế, hơn nữa trong cục diện hỗn lọan củaPhượng Thiên vào lúc này càng khiến người cảm thấy nghi ngờ. Nhưngnghĩ lại Vô Danh đã ở bên cạnh Lục Phù một thời gian dài, những mũinhọn lạnh lẽo trong mắt hắn cũng chậm rãi biến mất, coi như không cóviệc gì bảo “Nói tiếp đi!”

“Mẹ của talà người Trung Nguyên nhưng cha ta là người Hung Nô, ta cũng coi nhưmột nửa là người Trung nguyên, nửa người Hung Nô. Bốn năm trước, bởi vì Tác Lan Châu muốn có được trái tim của ta nên đã hạ cổ Tế điện trênngười ta, khiến ta giết chết người mình yêu nhất, nhưng lúc đó vì tâmtrí mê muội nên đã giết hết cả nhà ……giết chết rất nhiều người, trong đó có mẹ và hai muội muội của ta…….Mục đích của nàng là muốn ta giếtngười ta yêu nhất, nhưng không nghĩ tới ngày đó đúng lúc mẫu thân vàhai muội muội của ta đang ở trong đình viện ngắm trăng, nghe thấy tiếngla liền lập tức chạy đến, ai ngờ……” giọng điệu của Vô Danh rất đaukhổ, giọng nói cũng đầy vẻ bất lực và thống khổ.

“Đừng nóinữa!” Sở Cảnh Mộc đột nhiên ngắt lời hắn, cảm giác đau khổ này hắn hiểu rõ, không muốn vì hắn khiến người khác khơi lại vết thương lòng củamình lần nữa “Tại sao nàng hạ độc Phù nhi?”

“Trước đây Tác Lan Châu là khách qu‎ý của Quang Vinh vương!”

Mí mắt của Sở Cảnh Mộc giật giật ”Quang Vinh vương!”

Một cơn tứcgiận chậm rãi dâng lên trong lòng ngực hắn, gào thét muốn thoát ra ngoài cơ thể, khi hiểu được mọi việc hắn cảm thấy cơn tức giận đang từ từcháy bùng lên.

Quang Vinh vương lại chuyển mục tiêu nhắm vào Lục Phù, muốn dùng nàng để hủy hoại hắn?

Bởi vì mình hại hắn mất hết tất cả vì vậy hắn dựa vào các chết của phụ thân để hủy hoại ba chủ nhân của Sở gia.

Thật là một quỷ kế thâm độc!

Nghe Ngự sửnói, Quang Vinh vương bỗng nhiên mất tích, hắn còn tưởng còn có taychân nào khác, gần đây mới điều tra được thì ra Quang Vinh vuong bịLục Phù ‘mời’ đến làm khách.

Sở Cảnh Mộccười lạnh….. Thủ đoạn tra tấn của nàng, hắn hiểu rất rõ, không cần tưởng tượng cũng biết Quang Vinh vương nhất định không có kết quả tốt.

Gió nhẹthổi những sợi tóc đen như mực của Vô Danh bay bay, hắn thản nhiên mởmiệng “ Vương gia, sự đáng sợ nhất của loại cổ độc này không phải làlúc giết người, mà là tra tấn lòng người, mỗi ngày đến lúc nữa đêm,trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh khi mình giết người. Nếu người bị giếtkhông phải là người mình muốn giết hay là người thân thì đó là loạitra tấn ngày đêm. Vương gia, sự việc đã xảy ra hai tháng, có lẽ ngườiít quan tâm Vương phi, nhưng người có thể tưởng tượng trong thời gianqua những điều Vương phi phải chịu đựng không chỉ một hai ngày. Lúctrước, ta ngày đêm đều mơ, nhìn thấy hình ảnh mình giết người thân,người yêu, trong lòng có cảm giác sống không bằng chết. Nhưng Vương phimỗi ngày đều thản nhiên tươi cười, nhàn nhã ở trong phòng đọc sách,người không biết là đối với nàng đó cũng là một hình thức tra tấn sao?”

Sở Cảnh Mộcnghe xong cả người chấn động, sắc mặt lần lượt thay đổi từ trắng sangđen, cố ý xem nhẹ sự đau lòng khác thường trong lòng mình, nét mặt âmtrầm khiến người ta sợ hãi. Hắn mỗi ngày chỉ biết chiếm đoạt, nàngđều phất tay thổi tắt nến, không lẽ.. Hắn ngước mắt mở miệng châm chọc: “ Nàng vốn nghĩ muốn giết phụ thân ta, nói không chừng nằm mộng thấygiết ông ấy, nàng còn cười ra tiếng.”

“Nếu Vươnggia nói như vậy thì ta cũng không còn gì để nói.” trong giọng nói cóchút lãnh đạm, vẻ mặt của hắn và Sở Cảnh Mộc đều nghiêm lại “Ta hy vọngVương gia sẽ không hối hận! Rất nhiều người khi bỏ lỡ sẽ không còn cơhội để quay về, Vương phi không nói ra những điều đó là muốn cho thời gian để người tin tưởng nàng. Nếu không được, nàng sẽ không tiếptục chờ nữa. Đó mới chính là nàng, nàng sẽ không vì một người không tintưởng mình mà ở lại.”

Sở Cảnh Mộcnheo mắt “ Chuyện gì nàng cũng không nói sao có thể khiến ta hếtlòng hết dạ tin tưởng? Người chết là phụ thân ta chứ không phải aikhác! Vô Danh, ai cho ngươi lớn gan như thế, dám uy hiếp ta?”

“Không phảiuy hiếp, Vương gia, Vô Danh chỉ là đưa ra một lời đề nghị đúng vớitrọng tâm!” Vô Danh thản nhiên nói tiếp “Cả đời Vương phi đã chịu nhiềuvết thương lòng, nếu Vương gia vì vậy mà bỏ bê không đem hạnh phúc vàsự ấm áp đến cho nàng thì chúng ta sẽ không tiếc dùng mọi cách mangnàng rời khỏi đây.” Vô Danh nói xong liền bình thản xoay người bỏ d0i,trong ánh tà dương để lại một bóng hình trải dài trên mặt đất.

Sắc mặt SởCảnh Mộc vô cùng tăm tối, đây là lần thứ hai hắn nghe từ miệng một nam nhân khác muốn mang nàng rời khỏi hắn, ánh mắt lạnh lùng nheo lại, nắm tay Sở Cảnh Mộc bỗng nhiên siết chặt, trên lưng bàn tay nổi đầy gânxanh.

Mặt trời lặn phía sau núi, ánh trăng dần dần ló dạng.

Sau khi rửamặt chải đầu, Lục Phù nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài ướt đẫm của mình,một thân áo quần nguyệt sắc rộng thùng thình càng nhìn có vẻ yếu đuối,cánh tay mảnh khảnh ốm như cây trúc. Bôn Nguyệt bất mãn thúc giục,nhưng nàng ăn uống càng ngày càng ít, gần đây cái gì cũng ăn không vô.

Thật vất vảlau khô tóc, sửa sang lại giường thật tốt, từ trong phòng đi ra, nhẹnhàng thắp đèn lồng làm bằng sa mỏng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. BônNguyệt cũng đốt đàn hương do Ly Nguyệt cố ý dùng dược liệu chế tạo ra,rất có công hiệu khiến cho tinh thần sảng khóai.

“ Vương phi, sao gần đây người đều ngủ sớm vậy?” Bôn Nguyệt khó hiểu nhìn Lục Phù,đáng tiếc chỉ nhìn thấy vẻ tươi cười của nàng. Ngủ sớm sao đôi mắt vẫncó quầng thâm, có lẽ khuya Vương gia mới đến đây, sao sớm như vậy đãđuổi hết người?

“Đọc sách buổi tối sẽ có hại cho mắt, lại không có việc gì làm, đương nhiên phải ngủ sớm dậy sớm, lui xuống đi!”

Nàng ‘A’ một tiếng sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gìliền quay trở lại: “Tiếu Nhạc nói hôm nay Vương gia đi Lễ bộ, có thể rất khuya mới trở về vì vậy hôm nay người sẽ không đến Tây Sương, Vương phi hãy nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Phù ‘ừ’ một tiếng, tỏ vẻ nàng đã biết, lúc này Bôn Nguyệt mới trở về phòng.

Lục Phù mỉmcười, nhìn mình trong gương đồng, vuốt vuốt hai má, thì thào tự nói:“Gầy đi rất nhiều, Lưu Phù Nhã, ngươi thật sự là một kẻ ngu ngốc.”

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng lên giường nghỉ ngơi, nhưng không ngủ được, mở mắtthật to nhìn tấm màn lay động dưới ánh trăng. Nàng không dám ngủ, nhưnglại không tránh được cơn buồn ngủ, rất nhiều ngày qua nàng không thểchợp mắt nghỉ ngơi. Trong đêm tối, nàng từ từ nhắm mắt lại, đã trãiqua nhiều đau khổ, nàng còn có thể chịu đựng được.

Đình việnvào lúc nửa đêm, có một dáng người cao lớn từ từ hiện ra, ánh trăng phản chiếu bóng dáng của người đó trên mặt đất, gương mặt thanh nhuận khuấttrong màn đêm mờ mịt không rõ.

Ánh mắt khó hiểu nhìn vào trong phòng, lá cây đại thụ bay lả tả trong gió đêmgiống như mang theo một hơi thở thê lương, như lan toả trong không khí ảm đạm của mùa thu tạo thành một cảnh tượng đầy phức tạp.

Bóng dáng cô đơn bước trên mặt đất cũng vẻ thê lương. Chắp tay sau lưng, dường như thóang ngửi được mùi vị của đau thương.

Phù nhi, ta nên làm thế nào đây?

Cuối cùngchúng ta nên làm gì? Mặc kệ là có ý giết phụ thân ta không, chúng tacũng không thể bỏ qua chuyện này, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thểtrở lại như trước kia?

Ta muốn tình nguyện tin nàng thật sự có lòng muốn giết phụ thân, ít ra như vậy tacó thể hết lòng hết dạ hận nàng, chứ không phải như bây giờ, hận cũngkhông phải mà yêu cũng không phải!

Trong vũ trụ có oan hồn của phụ thân đang lang thang khắp nơi, trong lòng ta phải làm thế nào mới có thể quên?

Nếu không thể yêu hết lòng hết dạ, tại sao ngay cả toàn tâm toàn ý hận cũng không thể?

Đau đớn không thể thốt nên lời, ánh mắt Sở Cảnh Mộc mông lung mờ mịt, dưới ánh trăng càng có vẻ tang thương……

Nhớ lạinhững lời nói của Vô Danh, lại nghĩ tới buổi tối, sau khi ngọn đèn đượcthắp lên, đôi mắt nàng quầng đen, không lẽ buổi tối nàng đều không chợp mắt được?

Suốt haitháng qua, hắn biết hắn đối xử với nàng không tốt, chỉ biết dùng sứcmạnh chiếm đoạt, ngay cả một chút ấm áp cũng không dành cho nàng, tạisao nàng nhẫn nhịn như vậy?

Đừng nghĩ tới nữa……

Càng nghĩ càng thêm đau khổ……

“Ư….” tronglúc hắn muốn xoay người rời khỏi, một âm thanh yếu ớt giống như đangchịu nhiều áp lực và đau khổ từ trong phòng truyền ra. Sở Cảnh Mộc dừng bước, hơi cau mày, sau đó không còn nghe gì nưã. Hắn lắc đầu tựtrách mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng lại nghe có tiếng rên rỉ từ trongphòng truyền ra, tiếng rên tuy không lớn lắm nhưng rất rõ ràng. Hắnchăm chú lắng nghe, tiếng rên một lần nữa lọt vào tai hắn.

Nét mặt của Sở Cảnh Mộc nghiêm lại, không chớp mắt nhìn quét một vòng. Bôn Nguyệtkhông có ở đây và âm thanh của Lục Phù dường như rất đau khổ khiến lòng hắn đau nhói. Hắn nghĩ muốn bỏ mặc nàng, nhưng đôi chân dường như không còn nghe lời hắn, vẫn đứng yên một chổ bất động…

Hắn tự nhủ thầm không được mềm lòng, không được.....

Sở Cảnh Mộchết lần này đến lần khác tự cảnh cáo mình, nhưng lại nghe một tiếng rên lớn hơn truyền ra, cuối cùng không nhịn được, cắn răng bước vào phòng.

Vén rèm lên, Sở Cảnh Mộc đi nhanh về phía trước, không khỏi chấn động khi nhìn thấy thân mình của Lục Phù co gập lại, hai tay ôm đầu, đưa lưng vềphía hắn rên rỉ một cách đau khổ, chăn bông bị nàng gạt sang một bên, lộ ra thân hình gầy yếu.

“Ư…”

Một âmthanh mơ hồ vang lên khiến ngực của Sở Cảnh Mộc co thắt, bước từ từ đến gần nàng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ bi thương và giãy dụa. Nhìn thânhình nàng gập lại, hắn cắn chặt răng bước nhanh đến ngồi vào bên giường, dù hận nàng bao nhiêu thì hắn cũng không có cách nào trơ mắt nhìn nàng chịu khổ.

“Phù nhi….”Hắn bỗng nhiên trợn mắt, khi kéo người nàng qua chợt nhìn thấy tay phải của nàng bị cột vào giường, còn sắc mặt thì tái nhợt không còn chútmáu, răng cắn chặt cái gối, mắt nhắm nghiền đang cố mở ra, nhưng giốngnhư vẫn đang tiếp tục chìm đắm trong cơn ác mộng, không thể tỉnh lại.

“Phù nhi…”Sở Cảnh Mộc ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé của nàng, sắc mặt trầm xuống,âm thầm lo sợ gọi nàng không ngừng, “Phù nhi, tỉnh lại…tỉnh lại…”

Sở Cảnh Mộcvỗ vỗ gương mặt của nàng, kéo cái gối trong miệng ra, một tiếng rên rỉ lớn lập tức thoát ra từ miệng nàng giống như không thể chịu nổi sự đau khổ hành hạ của loại cổ đôc này. Dù tay bị cột chặt vẫn cố vùng vẫykhiến cái giường run lên từng đợt….

“PhươngĐông….Không cần….” Bởi vì không còn cắn gối nữa, Lục Phù bắt đầu la lớn với những âm thanh đứt quãng, không rõ ý, không ngừng lắc đầu qua lạimột cách đau khổ, hai mắt nhắm nghiền, những giọt mồ hôi đọng lại trênmặt trong suốt như thủy tinh.

“Phù nhi,tỉnh lại!” Sở Cảnh Mộc đau lòng nhìn nàng, luôn miệng gọi nàng tỉnh lại, thấy nàng muốn cắn chặt môi hắn nhanh tay nắm chặt cằm ngăn không chonàng làm mình bị thương, nhưng càng khiến Lục Phù vùng vẫy nhiều hơn.Dây thừng trên cổ tay xiết chặt gây ra vết thương, vết máu đã khô hơi đen lại, xem ra đây không phải là ngày đầu tiên nàng khiến mình bịthương.

“A…..” Mộttiếng rên lớn vang lên, Lục Phù càng giãy dụa nhiều hơn. Sở Cảnh Mộc cố giữ chặt nàng lại, nhanh chóng kề cánh tay vào sát miệng nàng….

Mặc dù cánh tay bị nàng cắn máu chảy đầm đìa nhưng hắn không hề nhăn mày. Sự đauđớn đó không thấm gì so với nỗi đau của người đang nằm trên giường kia. Hắn đau lòng nhìn vẻ mặt tràn ngập nước mắt của nàng, vì vừa cắn hắnnên trong miệng dính đầy máu tươi.

Lúc này BônNguyệt đã nghe được tiếng thét chói tai vang lên trong phòng, hoảnghốt không kịp sửa sang quần áo lập tức chạy ra khỏi phòng, nhưng nàngvừa chạy vào trong viện liền bị Vô Danh ngăn lại. Hắn thản nhiên lắcđầu “Không cần vào trong!”

“Nhưng mà….” Bôn Nguyệt nóng nảy hỏi…….

“Không việc gì, chuyện này sẽ có chuyển biến tốt.”

“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Bôn Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắnnhịn không được hét lên. Trong phòng truyền ra tiếng nức nở nho nhỏ chothấy Lục Phù đang cố áp chế sự đau khổ của mình. Nghe được âm thanhnày khiến lòng nàng như bị kim châm đau nhói.

“Không có việc gì, ta đi Phù Dung các, bất cứ giá nào cũng phải bắt Tác Lan Châu giao ra thuốc giải!” Vô Danh cau mày nói.

Bôn Nguyệt liếc hắn“Không phải ngươi từng nói không muốn gặp nữ nhân kia sao?”

“Ta đi!” VôDanh thấp giọng quả quyết, tuy trong lòng giằng co nhưng hắn vẫn lựachọn đi, đôi mày giãn ra thành một đường thẳng.

Bên trong phòng, Lục Phù vất vả mới có thể thở nhẹ nhàng, hơi thở cũng dần dần trở nênđều hoà, thân hình co lại cũng dần dần thả lỏng, không còn run rẩy, không kêu rên. Sở Cảnh Mộc từ từ buông nàng ra, trên cánh tay đãnhuộm đầy máu tươi. Mặc dù nàng vùng vẫy rất mạnh nhưng dây thừng vẫnkhông đứt, trên cổ tay lại xuất hiện những vệt máu, vì giãy dụa nên bịdây thừng xiết chặt đổ máu.

Tất cả từ từ trở nên yên tĩnh……

Sở Cảnh Mộcnhìn nàng, tim giống như bị người bóp chặt, đau đến không thể hít thởđược, bỏ mặc cánh tay bị thương, hắn nhẹ nhàng cởi dây thừng trên cổtay nàng ra, quay đầu lại mới phát hiện Lục Phù đang ngây người nhìnhắn. Đôi mắt nàng như có sương mù bao phủ, che khuất sự trong trẻo vốncó. Hắn cảm giác tâm hồn của mình đắm chìm vào trong đó, sớm biết nàngcó một đôi mắt đầy ma lực, vạn vật tươi đẹp như nở rộ trong đôi mắt đó,một đôi mắt mê hoặc tâm trí con người.

Hắn nhìnnàng thật lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, khi thấy bóng dáng của hắnbiến mất sau bức màn, Lục Phù cười khẽ, cảm giác trong miệng mình đều là máu khiến nàng sửng sốt, bên môi còn lưu lại chất lỏng ấm áp, đưa taylên quẹt một cái, trên tay đều là máu tươi.

Nàng hơi kinh ngạc, lòng chợt nóng lên, dường như vừa nhìn thấy máu tươi chảy từng giọt từng giọt trên cánh tay hắn.

Chuyện nàng không ngờ nhất là —- hôm nay lẽ ra hắn không trở về phủ?

Nhưng dù hắn đã đến đây thì sao, nhìn thấy nàng tỉnh lại cũng không hề tỏ ra dịudàng, không hỏi thăm một tiếng đã quay đầu bỏ đi……

Nàng cườikhổ, đang muốn đứng dậy rửa mặt chải đầu mới phát hiện cả người đều làmồ hôi, trên môi đầy máu, trên cái áo ngủ trắng tinh cũng nhuộm đầy máu tươi, vừa mới đứng dậy một chuyện ngạc nhiên khác đã xảy ra, bức rèm bị xốc lên, Sở Cảnh Mộc bưng một thau nước ấm đi vào, mang ghế dàiđặt bên cạnh giường.

Hắn nhẹnhàng đặt thau nước trên ghế, trên thau giắt một cái khăn trắng. Sở Cảnh Mộc nhìn nàng không chớp mắt, khiến lòng Lục Phù cảm thấy ấm áp dàodạt.

Khóe môi bất tri bất giác cong lên duyên dáng.

Trong miệngđều là máu tươi, Lục Phù không cần nhìn gương cũng biết răng của mìnhdính đầy máu, ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải của hắn, quả nhiênvừa rồi nàng không nhìn lầm….Hiện tại tay hắn vẫn còn đang chảy máu, có thể thấy nàng cắn mạnh như thế nào. Lục Phù ngước mắt lên thấy hắnđang cầm cái khăn trong tay.

Hắn nhẹ nhàng lau vết máu nơi cằm của nàng, lau rất nhẹ giống như sợ làm vỡ một vật gì rất quý giá.

Lục Phù nhìn nét mặt âm trầm của hắn, hơi cau mày lo lắng, nhưng trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì khác. Hắn làm như không thấy ánh mắt đó của nàng.

Sau khi lau xong, Sở Cảnh Mộc nâng tay trái của nàng lên, trong bụng thở dài khinhìn thấy những vết bầm tím, rõ ràng là vết thương cũ, cuối cùng hắnhoàn toàn tin tưởng nàng vì trúng cổ độc nên giết người, và buổi tối gặp ác mộng, cần phải cột mình lại mới có thể áp chế sát khí tronglòng! Nhưng trong thời gian qua hắn không biết gì cả, nàng dĩ nhiênkhông dám ngủ, có lẽ nàng sợ hắn biết, nhưng vì sao không muốn cho hắnbiết?

Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng vậy thì sao?

Gió đêm mang theo hơi lạnh khiến Lục Phù rụt vai lại, không phải nàng cố ý muốntránh né, nhưng vì nàng đối với sự ấm áp của thân thể hắn quá mẫn cảmkhiến cả người tự nhiên nổi da gà. Sở Cảnh Mộc cũng không nhìn nàng,dừng tay, kéo chăn bông đắp lên người nàng.

Sau đó hắnđứng dậy đi đến tủ quần áo bên ngoài lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, bước vào xốc chăn bông lên, cởi thắt lưng và quần áo của nàng ra. Lục Phù muốn ngăn lại nhưng Sở Cảnh Mộc đã ngước mắt lên hâm dọa“Cái tay kia an phận một chút cho Bổn vương!”

Lục Phù không động đậy nữa mở miệng nói “Ta tự mình làm được.”

Đây là câunói duy nhất trong nhiều ngày qua giữa hai người họ,khi nói ra Sở CảnhMộc mới biết trong giọng nói của mình ẩn chứa bao nhiêu nhớ nhung.Những lúc hắn cố ý ngồi dưới tàng cây trong hậu viện của Tây Sương uống rượu vì muốn nghe tiếng nói của nàng, để làm giảm bớt sự đau khổ tận xương tủy trong lòng hắn.

Yêu hận giằng co!

Sở Cảnh Mộc không để ý trừng mắt nhìn nàng, thoáng nhìn gương mặt đỏ ửng, chỉ cúi đầu giúp nàng thay áo ngoài dính đầy máu.

Gió thu nhè nhẹ thổi qua không làm giảm bớt vẻ đỏ ửng trên gương mặt như đoá phù dung của Lục Phù.

Sở Cảnh Mộc giúp nàng đắp chăn và lau khô vết máu trên tay nàng.Lúc này hắn mớibiết vết thương nghiêm trọng bao nhiêu. Nhất định nàng cố ý dấu diếm,nếu không Bôn Nguyệt tại sao không phát hiện vết thương rõ ràng như thế này, ánh lửa chợt lóe lên trong mắt hắn.

Sau khichuẩn bị tốt, rửa sạch vết máu nơi khóe miệng, sau đó đem băng gạc vàthuốc mỡ tới. Lục Phù vừa nhìn thấy cau mày “Trước hết nên chăm sóc vếtthương trên tay ngươi, nếu không sẽ chảy máu nhiều hơn”

Vết thương kia so với cổ tay nàng nghiêm trọng hơn nhiều, thật ngu ngốc mà!

Lúc nànggiết người cũng không chớp mắt, nhưng khi nhìn vết thương của hắn lạicảm thấy đau lòng dù người bị thương là hắn. Nhưng hắn dường như không quan tâm, chỉ lo chăm sóc cho nàng càng khiến nàng đau lòng.

Sở Cảnh Mộcthản nhiên liếc nàng, sau khi bôi thuốc mỡ xong mới đi ra ngoài xử lývết thương của mình. Sau tấm bình phong, ánh mắt hắn hiện lên vẻ khóxử, chợt sáng chợt tối.

Sở Cảnh Mộc! Ngươi thật không có tương lai mà!

Chỉ như vậy đã khiến ngươi đau lòng…..

Phụ thân!

Hài nhi cuối cùng nên làm thế nào đối mặt Phù nhi?

Sở Cảnh Mộccố chịu đựng nỗi đau không nói nên lời, chậm rãi xử lý vết thương củamình sau đó băng lại. Lúc hắn trở lại bên giường, Lục Phù đã tự mìnhbăng bó xong, thắt thành một cái nơ bươm bướm xinh đẹp.

Nàng cười ảm đạm nhìn hắn, sau đó chầm chậm nằm xuống, trong lúc nhất thời hai người không biết nói gì, không khí trầm mặc bao trùm cả hai người.

Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời là khoảng cách đáng sợ nhất của hai kẻ yêu nhau.

Sở Cảnh Mộc đứng cạnh giường, nhìn nàng thật sâu rồi xoay người muốn bỏ đi…….

“Vươnggia….” Cuối cùng một giọng nói dịu dàng vang lên khiến hắn dừng bước.Nếu nói hắn yên tâm để nàng ở lại là một chuyện không thể tin được!

Lục Phù cười nói: “Vương gia không ở lại giúp ta sao?”

Sở Cảnh Mộc quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt không hề ngượng ngùng hay ửng đỏ, chỉ thản nhiên yêu cầu hắn ở lại.

Đôi mắt đensâu như biển lóe lên những tia sáng lấp lánh. Sự dịu dàng của nàng khiến trái tim hắn đau nhói, đôi mày đen nhăn lại. Sở Cảnh Mộc cởi áokhoác, cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại.

Lục Phù mỉmcười, nằm xích qua một bên nhường chỗ cho hắn. Sở Cảnh Mộc nằm xuốnggiống như trước đây. Sau khi triền miên kích tình qua đi hắn sẽ quaylưng về phía nàng, sẽ không hề dịu dàng với nàng.

Lục Phù mỉmcười, nhìn bóng lưng cao lớn vững chắc của hắn, đưa tay chạm vào vaihắn. Sở Cảnh Mộc cứng người một chút, sau đó cảm giác có một bàn tayđang bò trên lưng, tiếp theo một thân thể ấm áp dán sát vào lưng hắn.

Hắn không thể cho nàng ấm áp thì nàng tự mình tìm kiếm, không phải sao?

Trước kianàng không dám là bởi vì sợ làm như thế sẽ khiến hắn bỏ đi. Trong TâySương có hắn khiến tâm hồn cô độc của nàng khỏi phải lạnh lùng. Nàngkhông muốn vừa ấm lại vừa lạnh.

Sắc mặt Sở Cảnh Mộc cứng đờ, gở tay nàng ra. Lục Phù có cảm giác giống như vừa bị đâm một dao thật mạnh, thật sâu.

Nàng nghĩhắn đang tức giận, không nói gì xích ra xa. Sở Cảnh Mộc xoay người lại, duỗi tay kéo nàng vào ngực mình ôm thật chặt. Tiếng thở dài của hắnvang lên trong nội thất yên tĩnh, gương mặt đang tươi cười mang theo vẻ chờ mong kia như quấn lấy tâm trí của hắn. Ít ra hôm nay hắn muốn nhanh chóng ôm lấy giúp nàng ngủ một giấc thật ngon.

Một niềm vui sướng dâng lên trong lòng Lục Phù. Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn một cách chăm chú khiến mặt Sở Cảnh Mộc nóng lên, hung hăng trừng mắtnhìn nàng giống như thẹn quá thành giận. Hắn gầm nhẹ: “Nhìn gì vậy? Maunhắm mắt lại ngủ cho Bổn vương!”

Lục Phù cười ngọt ngào, cười khiến trái tim hắn run lên, cười đến nỗi vẻ cứng rắn được ngụy trang trên mặt hắn sắp hỏng rồi

“Được.”

Nàng nhắm mắt lại, yên tâm nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn…..

Sở Cảnh Mộcvỗ nhè nhẹ vai nàng, cúi đầu, nghe tiếng thở đều biết nàng đã ngủ.Nhanh như vậy, mới nhắm mắt chưa bao lâu đã ngủ say như thế, môi còn nởnụ cười ngọt ngào, là đang trong mộng đẹp sao?

Bàn tay tohơi do dự dừng giữa không trung, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại tìnhcảm của mình, dịu dàng vuốt ve những sợi tóc loà xoà trên mặt nàng, dathịt mềm mại ửng hồng, hồng khiến mặt nàng càng thêm đáng yêu, mê hoặcvô cùng.

Trong lòng Sở Cảnh Mộc phiền muộn không thôi......

Như đi trong sương mù mờ mịt, không nhìn thấy phương hướng...