Phù Diêu

Chương 543: Người nước ngoài?



Vương Quốc Hoa ôn hòa cười coi như trấn an tâm trạng lo lắng của Cao Quyên Quyên. Hai bố con Cao Quyên Quyên đi xa, Vương Quốc Hoa lúc này mới nghiêm túc nhìn Trương Quốc Thắng.
- Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?

- Chánh văn phòng, tất cả do tôi sai. MOng ngài nói với trưởng ban thư ký Cao, dù không cho tôi kết hôn với Quyên Quyên thì cũng đừng làm khó Quyên Quyên.
Trương Quốc Thắng do dự một chút rồi nói. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn hắn:
- Coi như cậu có chút trách nhiệm, chuyện này tôi thực ra đã sớm biết. Cậu lớn như vậy rồi sao không biết dùng biện pháp bảo vệ? Giáo dục giới tính phí công à?

Vương Quốc Hoa có chút bất mãn với cách làm của Trương Quốc Thắng. Chuyện này Vương Quốc Hoa rất chủ quan đưa ra một kết luận đó là Trương Quốc Thắng chưa chắc không biết không dùng mà là có mục đích.

Câu nói đúng lòng người làm mặt Trương Quốc Thắng tái lại, hắn không tiện giải thích gì. Trong mắt hắn Vương Quốc Hoa quá mạnh, thậm chí hắn không có dũng khí giải thích, chỉ có thể cúi đầu nghe.

Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Cậu phải chuẩn bị tư tưởng rời khỏi Ban giám sát.
Lúc này Trương Quốc Thắng dù có chút không muốn thì cũng phải chịu.

Vui mừng chính là chuyện mà Vương Quốc Hoa lo nhất đã không xảy ra. Trương Quốc Thắng gật đầu ấp úng nói:
- Chánh văn phòng, tôi nhận mọi xử lý của ngài.

- Tôi xử lý cậu làm gì? Quyên Quyên cũng không phải con gái của tôi. Đây là ý của trưởng ban thư ký Cao, cậu không nên hiểu sai. An bài cụ thể thì chờ tôi nghĩ kỹ rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa quyết định cho tên này phải lo lắng một chút, miễn cho không biết tốt xấu sau này đến sở Giao thông tỉnh lại gây chuyện gì nữa. Hơn nữa Vương Quốc Hoa có chút bài xích việc Trương Quốc Thắng làm Cao Quyên Quyên có thai. Cao Quyên Quyên nếu rất đẹp thì không nói, về dung mạo Cao Quyên Quyên chỉ là trung bình, là loại hình để trong đám người sẽ không ai chú ý. Từ góc độ Vương Quốc Hoa nhìn thì chuyện này nhất định có nhân tố lợi ích thúc đẩy.

- Được rồi, chúng ta vào đi, đừng để mọi người chờ lâu.
Vương Quốc Hoa đứng lên nhìn thoáng qua Trương Quốc Thắng vẫn đang cúi đầu, hắn có chút buồn bực.

Bố mẹ Trương Quốc Thắng cũng đã trên 50. Bố hắn là một cán bộ cấp huyện ở một quận thuộc thành phố Việt Châu, mẹ là công chức bình thường.

Khi Vương Quốc Hoa tỏ vẻ mình làm mối thì không khí mới thả lỏng đôi chút. Bữa ăn này Vương Quốc Hoa không quá thích.

Ngồi một lát Vương Quốc Hoa lấy lý do mẹ mình mới đến thành phố Việt Châu nên phải về. Trưởng ban thư ký Cao cũng không miễn cưỡng, bố mẹ Trương Quốc Thắng không dám nhiều lời vì thế trưởng ban thư ký Cao đại biểu mọi người đưa Vương Quốc Hoa ra cửa. Vương Quốc Hoa mấy lần tỏ vẻ đưa tới đây thôi thì trưởng ban thư ký Cao mới thôi.

Lúc vào thang máy, Vương Quốc Hoa nghe bên ngoài có người gọi.
- Chờ chút.
Hắn vội vàng đưa tay chặn cửa, một người đàn ông, một phụ nữ tiến vào. Đàn ông rõ ràng uống nhiều, người đàn ông dìu vào. Chuyện này vốn không có quan hệ gì với Vương Quốc Hoa nhưng khi người phụ nữ kia lại quay mặt về phía Vương Quốc Hoa, chuyện lập tức quan hệ với hắn. Bởi vì người phụ nữ kia là Mạnh Khiết.

Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nhìn người đàn ông kia, phát hiện quần áo tên này khá hợp mốt, nhìn qua như người đứng đắn. Vấn đề là người đứng đắn sao chuốc phụ nữ say như vậy? Người khác không biết, Vương Quốc Hoa có thể không biết tửu lượng của Mạnh Khiết sao? Nhiều không dám nói, một chai chưa là gì đối với Mạnh Khiết.

- Cô em này uống không ít nhỉ?
Ra ngoài thang máy, Vương Quốc Hoa ra vẻ thuận miệng nói, kết quả người đàn ông có chút bối rối cười nói:
- Không uống mấy, chỉ là hai chai bia ai ngờ lại thành như thế này.

Vừa dứt câu Vương Quốc Hoa đã vung tay tới, tên này không đề phòng nên bị Vương Quốc Hoa đấm trúng mũi. Hắn theo bản năng bịt mũi kêu lên, bỏ Mạnh Khiết ra mà ngồi xổm xuống. Vương Quốc Hoa một tay dìu Mạnh Khiết dựa vào tương rồi vung chân đá mạnh vào mặt tên kia. Cằm tên kia bị trúng đến chảy máu. Vương Quốc Hoa còn không chịu thôi, túm tóc đập mạnh đầu tên này vào tường hơn chục cái, đối phương đau đến ngất. Vương Quốc Hoa bình tĩnh lấy máy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
- Ở tầng một tòa nhà Long Thủ có kẻ đánh thuốc mê bắt cóc phụ nữ, mời các anh mau tới đây.

Mấy bảo vệ tách đám người vây xem đi tới gọi:
- Xảy ra chuyện gì vậy hả?

Vương Quốc Hoa lấy thẻ công tác ra nói:
- Tôi làm việc ở văn phòng tỉnh ủy phát hiện đồng nghiệp bị người dùng thuốc mê nên ra tay bắt đối phương. Tôi đã báo cảnh sát, mời các anh giúp đỡ một chút.

Chiêu bài Văn phòng tỉnh ủy đối với người bình thường mà nói luôn tạo được tác dụng. Vương Quốc Hoa dìu Mạnh Khiết sang bên nghỉ ngơi chứ không có ý lập tức rời đi, bảo vệ tòa nhà không muốn nhiều chuyện. Một người tới đưa trả thẻ công tác cho Vương Quốc Hoa rồi chờ cảnh sát đến xử lý. Vương Quốc Hoa chỉ vào tên bị đánh ngất nói:
- Trói hắn lại.

Đám bảo vệ có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn có người ra lấy dây buộc chặt đối phương lại. Bảo vệ bảo người vây xem tản đi, chẳng qua hiệu quả không tốt lắm, vẫn có không ít người vây quanh.

Ngay lúc bảo vệ trói người, hai người đàn ông xen qua đám người tiến vào. Hai tên này đều đeo kính trông khá nhã nhặn, thấy người đàn ông bị đánh ngất liền vội vàng hét lên:
- Các người làm gì vậy hả? Biết anh ta là ai không? Mau thả người.

Đám bảo vệ hơi giật mình nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa đi tới hỏi:
- Các anh là ai?

Một tên đưa thẻ công tác ra trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Tôi là người ở Sở ngoại vụ, người trên mặt đất là người nước ngoài mà chủ tịch tỉnh mời, anh không được làm bậy.

- Người nước ngoài? Tiếng Trung của hắn còn tốt hơn tôi mà là người nước ngoài ư?
Vương Quốc Hoa có chút buồn cười rồi lập tức hỏi:
- Người nước ngoài thì sao chứ? Người nước ngoài là có thể đánh thuốc mê sàm sỡ phụ nữ sao?

- Đồng chí, anh không được nói lung tung, anh có chứng cứ gì không?
Tên còn lại đi lên hỏi.

Hai bên đang nói chuyện thì cảnh sát tới, lần này đến đúng là nhanh, chắc là có đồn công an ở gần đây.

Không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện, hai tên kia đã gọi cảnh sát:
- Đồng chí cảnh sát, có người đánh người nước ngoài, bắt hắn lại.
Hắn nói vậy làm cảnh sát có chút khẩn trương, dính tới người nước ngoài luôn không dễ giải quyết.

- Ai đánh người nước ngoài?
Cảnh sát dẫn đoàn cau mày nhìn theo tên kia chỉ.
- Xảy ra chuyện gì? Anh là ai? Sao đánh người ở đây?

Vương Quốc Hoa đưa thẻ công tác tới nói:
- Tôi là Vương Quốc Hoa – phó chánh văn phòng tỉnh ủy, đây là nhân viên của tôi tên Mạnh Khiết. Hôm nay tôi đến đây ăn cơm vừa vặn thấy nhân viên của mình bị người cho uống thuốc mê nên ra tay cứu. Nhân viên của tôi uống khá tốt, trước khi ra tay tôi đã cố ý hỏi một câu, kết quả tên kia nói Mạnh Khiết chỉ uống hai chai bia.

Hai tên nhân viên Sở ngoại vụ vừa nãy còn đầy đắc ý bây giờ lại tái mặt. Nếu thân phận mà Vương Quốc Hoa báo là thật thì chuyện hôm nay rất phiền phức. Một người nói:
- Phó chánh văn phòng tỉnh ủy? Cho tôi xem một chút.
Hắn đưa tay định lấy thẻ công tác không ngờ cảnh sát không cho phép. Tên cảnh sát rụt tay lại nói:
- Người đâu, mang cả hai người ày về.
Mấy cảnh sát đi theo tiến lên khống chế hai người lại, hai tên kia hét ầm lên gì mà đây là người nước ngoài do chủ tịch tỉnh mời tới cũng không được cảnh sát chú ý.

Vương Quốc Hoa cũng Mạnh Khiết theo lên xe cảnh sát. Hắn lấy máy ra định gọi không ngờ cảnh sát bên cạnh đè lại:
- Anh muốn làm gì?
Vương Quốc Hoa nhìn hắn nói:
- Tôi gọi điện cho cục trưởng Hồ - Cục công an thành phố, được không?

Tên cảnh sát rất cảnh giác nhìn hai tên kia bị đưa vào xe phía sau mới bỏ tay ra.
- Đưa máy cho tôi.

Vương Quốc Hoa đưa máy điện thoại cho hắn, cảnh sát tìm danh bạ thấy ghi chữ cục trưởng Hồ liền gọi.
- Cục trưởng, tôi là lão Cao bên 110, có việc này …

Cảnh sát đưa trả máy nói:
- Cục trưởng của tôi muốn nói chuyện với anh.
Vương Quốc Hoa cầm máy nói:
- Cục trưởng Hồ, lại phải làm phiền anh, chuyện là như thế này… Tôi có thể khẳng định nhân viên của tôi bị đánh thuốc mê.

Vừa nãy nghe hai tên kia nói gì mà người nước ngoài làm Vương Quốc Hoa chú tâm hơn. Đến Cục công an liền xét nghiệm, có chứng cứ sẽ không cần lo lắng nhiều.

Hồ Dương bên kia tỏ vẻ không vấn đề gì, hắn lập tức đến cục chờ. Hồ Dương bảo Vương Quốc Hoa đưa máy cho tên cảnh sát, không biết hắn nói gì, Vương Quốc Hoa chỉ nghe cảnh sát cung kính nói:
- Xin cục trưởng yên tâm.

Vương Quốc Hoa gọi mấy về nhà nói mình bận công việc nên về muộn một chút.

Xe tới Cục công an thành phố, Hồ Dương đã chờ ở cửa. Thấy xe liền đi tới, Vương Quốc Hoa bế Mạnh Khiết xuống đưa cho hai nữ cảnh sát trực ban mang Mạnh Khiết đi xét nghiệm. Vương Quốc Hoa nhìn hai nhân viên Sở ngoại vụ đang gào thét, hắn nói với Hồ Dương:
- Cục trưởng Hồ, việc này có thể liên quan tới chủ tịch tỉnh Đoạn, anh có thể tránh đi một chút.

Hồ Dương ngẩn ra rồi rất nhanh nói:
- Tôi chỉ phá án, việc khác không quan hệ.

Vương Quốc Hoa cười cười coi như hài lòng câu nói của đối phương. Lúc này cảnh sát dẫn đội nói.
- Cục trưởng, hai tên kia gào ầm lên đòi gọi điện cho lãnh đạo, tôi bảo người không cho gọi.

Hồ Dương cười nói với hắn:
- Làm rất tốt, tôi nhớ. Người giao cho các đồng chí ở cục, thủ tục làm xong rồi đi.



Hồ Dương mời Vương Quốc Hoa vào văn phòng ngồi sau đó gọi người đến lấy lời khai. Y hỏi Vương Quốc Hoa:
- Bên kia không ngừng nói gì mà người nước ngoài do chủ tịch tỉnh Đoạn mời tới.

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy để tôi gọi điện.
Vương Quốc Hoa đây là có ý gánh trách nhiệm, Hồ Dương có chút xấu hổ nói:
- Chánh văn phòng Vương, không phải tôi nhát gan, chủ yếu là do chủ tịch tỉnh Đoạn quá mạnh, quá cao.

Vương Quốc Hoa cười cười cầm máy điện thoại gọi bên kia rất nhanh nghe. Vương Quốc Hoa ân cần chào hỏi:
- Chủ tịch tỉnh, không làm phiền ngài nghỉ ngơi chứ?

Đoạn Phong có chút bất ngờ, Vương Quốc Hoa sao lại gọi điện cho mình chứ? Không ngờ chuyện sau đó Vương Quốc Hoa nói làm Đoạn Phong đau đầu. Y do dự một chút mới nói:
- Quốc Hoa, tên này tôi biết, hắn tên là Thôi Thành Tĩnh. Nghe nhân viên nói thì hắn vốn là sinh viên Trung Quốc sang Hàn Quốc học, không biết sao lại nhập tịch Hàn Quốc. Bây giờ hắn là người phụ trách văn phòng tập đoàn Thất Tinh Hàn Quốc ở thành phố Việt Châu. Bên Sở ngoại vụ hy vọng tập đoàn Thất Tinh đầu tư vào tỉnh ta. Vì thể hiện coi trọng tôi cũng đã gặp mặt Thôi Thành Tĩnh. Quốc Hoa, chuyện này cậu quá xúc động, không nên ra tay như vậy. Bỏ đi, tôi phái người tới.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Chủ tịch tỉnh, người nước ngoài có thể không nhìn quy định pháp luật của Trung Quốc sao? Người nước ngoài có thể tùy ý hãm hiếp phụ nữ Trung Quốc sao? Gì mà xúc động chứ, chuyện này tôi nhất định chú ý, dù kiện lên tận trung ương thì tôi cũng lấy lại công đạo cho nhân viên của mình.

Nói xong Vương Quốc Hoa dập máy, Đoạn Phong trong lúc nhất thời không lấy lại tinh thần được. Vương Quốc Hoa dám dập máy với mình. Đoạn Phong có chút căm tức nhìn máy, mặt âm trầm hẳn lại. Vợ vào gọi Đoạn Phong ra ăn cơm, Đoạn Phong không nhịn được xua tay nói:
- Lát rồi nói, đúng là phiền chết người.

Đoạn Phong đúng là không nói sai. Y rất chú ý việc tập đoàn Thất Tinh đầu tư vào tỉnh Nam Thiên. tập đoàn Thất Tinh là tập đoàn thuộc top 3 tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc, là tập đoàn hàng đầu về sản xuất điện tử trên thế giới. Theo lời của Đoạn Phong thì tập đoàn Thất Tinh nếu đầu tư vào tỉnh Nam Thiên đây chính là thắng lợi lớn của Sở ngoại vụ.

Bây giờ xảy ra chuyện này, Đoạn Phong rất đau đầu. Quan trọng là tên Vương Quốc Hoa không phải dễ khống chế. Trong tỉnh có Hứa Nam Hạ bảo vệ, hơn nữa nhà vợ cũng không dễ chọc vào.

Suy nghĩ mãi, Đoạn Phong gọi cho Sở Giang Thu. Y cười khổ nói:
- Lão Sở, con rể của anh đúng là giỏi gây chuyện, chuyện này không chừng làm hỏng chuyện của tôi. Đây là thu hút đầu tư mấy tỷ, hơn nữa đây là liên quan tới người nước ngoài, ảnh hưởng quốc tế nhất định phải chú ý. Anh nói với Vương Quốc Hoa là xem một chút có thể xử lý riêng được không, không nên biến thành vụ án hình sự.

Do Vương Quốc Hoa nên Đoạn Phong mới cẩn thận như vậy, nếu là cán bộ khác thì Đoạn Phong đã gầm lên:
- Đây là lệnh, là quyết định của tổ chức …

Sở Giang Thu cũng có chút đau đầu, Đoạn Phong nhờ thì y không thể không giúp. Vì vậy Sở Giang Thu cười khổ một tiếng:
- Tôi thử xem sao, có lẽ nó không nghe tôi. Con rể của tôi rất ngang, hắn cũng không …
Sở Giang Thu phanh lại kịp thời, thiếu chút nữa nói câu “Không một lòng với tôi” thì đúng là mất mặt.

Vương Quốc Hoa dập máy của chủ tịch tỉnh rồi ném mạnh máy điện thoại xuống mặt đất, điện thoại di động hóa thành mảnh nhỏ. Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Lão Hồ, vụ án này anh nhìn chằm chằm cho tôi. Anh yên tâm, sau này tôi không quên anh đã giúp.

Sở Giang Thu gọi ba lần cho Vương Quốc Hoa đều không được, y đành gọi lại cho Đoạn Phong:
- Lão Đoạn, không được, thằng này tắt máy rồi.
Đoạn Phong thầm giật mình và tức tối. Thằng Vương Quốc Hoa này làm sao vậy hả? Trong mắt còn coi mình là chủ tịch tỉnh không?

Đoạn Phong cầm máy định gọi nhưng lại do dự. Y cũng hiểu qua về Vương Quốc Hoa, tính tên này không phải là làm bậy. Việc này nhất định do hắn chiếm lý nếu không sao cứng rắn như vậy? Thật sự mình mà ra lệnh cho Cục công an thành phố Việt Châu thả người thì sau này dễ làm mình bị động.

Cuối cùng Đoạn Phong vẫn gọi, lần này y gọi điện cho Hứa Nam Hạ. Sở Giang Thu gọi không nghe thì Hứa Nam Hạ gọi mày phải nghe chứ? Hứa Nam Hạ nghe rất nhanh, Đoạn Phong báo qua nội dung, y nói cũng khách quan. Nội dung đều là lời Vương Quốc Hoa nói. Chẳng qua chuyện Vương Quốc Hoa dập máy thì Đoạn Phong không hề khách khí nghiêm túc nói:
- Đồng chí này không ngờ dập máy của tôi, còn tính kỷ luật tổ chức không nữa? bí thư Hứa chuyện này liên quan tới vấn đề thu hút đầu tư trên tỷ, còn phải mời bí thư ủng hộ công việc của ủy ban tỉnh.

Hứa Nam Hạ đang ăn cơm, ông không tỏ rõ thái độ mà thản nhiên nói:
- Tôi tìm hiểu tình hình đã.

Du Vân Vân ở bên thấy chồng nghiêm mặt liền hỏi.
- Xảy ra chuyện gì vậy anh?
Hứa Nam Hạ không giấu mà nói qua, ông cũng muốn nghe một chút ý kiến của Du Vân Vân.

Du Vân Vân nghe xong nhíu mày cười lạnh nói:
- Việc này nhất định Quốc Hoa chiếm lý, một số cán bộ chúng ta sao vậy hả? Chỉ cần dính tới đầu tư nước ngoài là chính quyền sẽ thiên vị. Làm như vậy thì còn cần pháp luật làm gì?

Du Vân Vân nói hơi xúc động dây thần kinh của Hứa Nam Hạ. Ở không khí hiện nay khi phát triển kinh tế áp đảo tất cả, Đoạn Phong có điểm băn khoăn thì Hứa Nam Hạ có thể giải thích. Chẳng qua việc này nếu như gật đầu ủng hộ Đoạn Phong thì ông lại thấy không thỏa đáng. Ý của Đoạn Phong là coi việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không thì lương tâm và đạo nghĩa không chấp nhận được. Ủng hộ Vương Quốc Hoa thì vì việc này tạo mâu thuẫn với Đoạn Phong, rất có thể phá vỡ xu thế hợp tác thăng bằng do ông xây dựng. Thậm chí không chừng còn có thể đẩy Đoạn Phong vào thế đối lập với mình.

Du Vân Vân thấy Hứa Nam Hạ không nói gì liền cười lạnh nói:
- Lão Hứa, việc này nếu anh thấy không thích hợp thì để em nói với Đoạn Phong. Em còn không tin trước đây máy bay Mỹ bắn không làm Trung Quốc khuất phục, hôm nay mạnh lên mà lại bị tên Hàn Quốc gốc Trung Quốc khuất phục.

- Vân Vân.
Hứa Nam Hạ cũng có chút mất hứng, lời vừa rồi của vợ không dễ nghe.
- Được rồi, để anh gọi điện cho Quốc Hoa.

Bí thư Hứa gọi điện cũng không thông, ông cười nói:
- Thằng ranh này không ngờ dám không nghe điện của anh, muốn tạo phản à? Bỏ đi, anh bảo Cao Nguyên tới Cục công an thành phố Việt Châu một chuyến, đúng là tên hay làm người ta đau đầu.

Hứa Nam Hạ không tức, ông đứng dậy chắp tay sau lưng đi vào thư phòng giống như không có hứng thú ăn cơm. Du Vân Vân định gọi ông lại nhưng dừng rồi hừ một tiếng.

Đoạn Phong ở vấn đề này khá cẩn thận. Sau khi liên lạc với Hứa Nam Hạ liền chờ đợi. Y cũng gọi điện cho Sở ngoại vụ tìm hiểu tình hình, kết quả bên kia nói không biết. Thôi Thành Tĩnh này vốn là người tỉnh Nam Thiên, tốt nghiệp đại học ngoại ngữ tỉnh liền sang Hàn Quốc du học, về không ngờ thành đại diện của tập đoàn Thất Tinh.

Đoạn Phong rất tức giận, không ngờ Sở ngoại vụ lại không biết việc này, y không cần đoán cũng biết đây là do Vương Quốc Hoa ra tay. Thằng Vương Quốc Hoa này không ngờ có quan hệ với Cục công an thành phố Việt Châu. Nhân viên Sở ngoại vụ đi theo không gọi điện được.

Lúc Đoạn Phong đang tức thì bên phía Vương Quốc Hoa đã có tiến triển. Hai tên kia không phải toàn bộ là người của Sở ngoại vụ, có một tên là người thành phố. Cảnh sát thoáng điều tra liền phát hiện chứng minh thư của tên này là giả, hắn tìm mọi cách lảng tránh, không khai. Nhưng cảnh sát lấy dấu vân tay đi đối chiếu thì biết tên này đã vào tù hai lần, ba năm trước được thả ra.

Thẻ chứng minh giả làm Hồ Dương tỉnh táo rất nhiều, tự mình đi thẩm vấn. Tên kia chết sống không chịu khai, có nhiều kinh nghiệm phản trinh sát vì vào tù vài lần.

Vương Quốc Hoa biết chuyện cũng thấy kỳ lạ, sao còn có tên vào tù rồi chứ? Lúc này Mạnh Khiết đã tỉnh, cô biết là Vương Quốc Hoa cứu mình liền đi tới.

Vương Quốc Hoa bảo Mạnh Khiết nói qua tình hình, Mạnh Khiết nói:
- Thôi Thành Tĩnh là do người khác giới thiệu cho tôi, gặp mấy lần thấy cũng được. Chẳng qua tên này thích động tay động chân, lúc ăn cơm tôi còn bảo hắn tự trọng một chút.

Nếu là đời trước Vương Quốc Hoa gặp chuyện này có thể là không dám xen vào. Nói trắng ra việc không có quan hệ mẹ gì với mình, nhiều lắm mắng hai câu, than thở hai câu. Trên đời này có bao chuyện không công bằng, quản sao hết.

Thấy lợi là xán vào, thấy hại là tránh ra là bản năng của con người. Đối mặt với lúc không công bằng và vô lực thì mới đầu còn mắng hai câu, dần dần là tê tê rồi học né tránh hay vài thủ đoạn khác. Mấy điểm này đời trước Vương Quốc Hoa đã trải qua, thậm chí là có giai đoạn Vương Quốc Hoa còn muốn dùng ma túy để làm say mình. Tuy cuối cùng hắn không dùng thứ này nhưng coi như hắn đã né tránh không ít việc.

Lúc chống đối Đoạn Phong, Vương Quốc Hoa không phải là xúc động nhất thời mà là bộc phát sau nhiều năm tích tụ. Hoặc là nói là một loại chống đối bất công. Đời trước hắn phải khom lưng quá nhiều lúc, đời này Vương Quốc Hoa không muốn như vậy nữa. Hắn không muốn đổi lấy bình yên tạm thời rồi sau này gặp áp lực rất lớn và áy náy với lương tâm.