Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 22: KHỔ TÂM ĐẾN THẾ



Một hơi đó đã dùng hết sức lực.

Nguyên Bảo đại nhân nhắm mắt, đợi cơn đau tột cùng khiến máu tươi bật ra.

"Răng rắc."

Răng nó đột nhiên cắm phập phải một thứ gì đó, sau đó nó nghe thấy một tiếng "ây da", trong miệng chảy ra một chất lỏng mặn và tanh, tuy nhiên âm thanh kêu đau không phải của nó, cơn đau cũng không như dự kiến, thậm chí chất lòng kia cũng không phải của nó nốt.

Nguyên Bảo đại nhân trợn mắt ngạc nhiên, nhìn xuống ngón tay trong miệng mình, nhìn dọc theo ngón tay lên, nhìn thấy Mạnh Phù Dao đang bị treo ngược.

Nàng rõ ràng đang vô cùng lo lắng nhưng vẫn ra vẻ thoải mái cười nói: "Chết tiệt, ngươi cắn mạnh như vậy, đau chết ta rồi..."

Mạnh Phù Dao cười, mặt trắng bệch đến đáng sợ, Nguyên Bảo đại nhân hét đến mức sức cùng lực kiệt như vậy, nàng tất nhiên là nhìn thấy, nhưng lại không dám thò tay kéo nó lên. Da bụng nó căng đến như vậy, nàng sợ mình chỉ cần động nhẹ vào thì nó sẽ vỡ tung, chỉ đành vừa ngăn kiếm võng không ngừng giăng xuống vừa chăm chú nhìn Nguyên Bảo. Nhưng chỉ trong nháy mắt quay đầu đi, vừa quay lại đã thấy Nguyên Bảo cắn lưỡi, trong lúc lo lắng nàng không kịp làm gì, cũng chẳng kịp nghĩ gì liền đổi hướng, nhanh như chớp nhét ngón tay mình vào miệng nó.

Nó cắn một cái đau đến tê tâm liệt phế, Phù Dao đột nhiên hiểu rằng, hóa ra Nguyên Bảo không chỉ định cắn lưỡi bình thường, mà là muốn tự sát.

Tại sao?

Nguyên Bảo đại nhân nhìn nàng, không thể trả lời được câu hỏi này của nàng, há miệng thở dốc, bỗng nhiên ngã ngược về sau.

Manh Phù Dao vội kéo nó lên. Tay vừa kéo được nó, trong lòng nàng lại kinh hãi, toàn thân Nguyên Bảo lạnh như băng, đám lông nặng trịch bết lại một nhúm, cảm giác trong tay... cảm giác trong tay...

Tim nàng đập thình thịch, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bỏ nó vào trong tay áo, đột nhiên thấy ngón tay đau buốt, nhìn lại thấy đầu ngón tay đã bị cắn gần như đứt làm đôi, lơ lửng lơ lửng như sắp rơi xuống, chạm vào lại càng đau.

Ở nơi chiến đấu nguy hiểm này, một đầu ngón tay lơ lửng như thế cũng thật vướng, Mạnh Phù Dao không nói hai lời, vung kiếm dứt khoát chém đứt luôn.

Đầu ngón tay rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe, chảy trên bề mặt màu đen của đao Thí Thiên, mặt đao mơ hồ lóng lánh.

Mạnh Phù Dao mặt không biến sắc lấy chút băng tuyết còn sót lại trong mũ chùm đầu phía sau bọc đầu ngón tay chém đứt lại, nhét vào trong ngực.

Chặt đứt rồi gói ghém lại nhanh như thế, với tốc độ của Mạnh Phù Dao chẳng qua cũng chỉ vài cái chớp mắt. Kiếm võng phía trên không có ai cản lại rào rào phi xuống, hung hăng đâm về phía ngực nàng.

Mạnh Phù Dao lúc rơi xuống đã biết cứu được Nguyên Bảo thì bản thân sẽ bị thương, cũng không suy nghĩ được nhiều, chỉ vận công bảo vệ những vùng quan trọng, nhắm mắt đợi chờ giây phút kiếm sắc xuyên qua người.

"Keng."

Tiếng kim loại giao nhau réo rắt, một đạo kim quang xẹt qua giữa không trung, một ít lông vàng bay bay.

Lưỡi kiếm sắc nhọn không đâm qua người như dự kiến, Phù Dao phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt lộn một vòng giữa không trung, thoát khỏi vòng vây kiếm truy kích lúc nãy.

Nàng mở mắt ra thấy kim quang vụt bay quay lại trở lại trong lồng ngực mình.

Là Cửu Vĩ vẫn luôn thu mình trong lồng ngực nàng, thấy mũi kiếm kia nếu đâm trúng thì e người xui xẻo đầu tiên là chính mình, liền vội vàng nhảy ra, dùng cái đuôi còn cứng hơn sắt thép của mình đỡ mũi kiếm kia.

Chặn được mũi kiếm, nịnh thần Cửu Vĩ bị mất vài sợi lông trên đuôi.

Lại còn bị chủ tử vừa được mình cứu nhìn khinh bỉ.

Cửu Vỉ ấm ức quay về, Mạnh Phù Dao nghĩ lại thấy bản thân hơi quá đáng liền nhẹ nhàng xoa xoa nó, lại muốn xem tình hình Nguyên Bảo thế nào, bảo bối này mà có mệnh hệ gì, nàng còn mặt mũi nào đi gặp Vô Cực nữa.

Mà trong trận này, nàng mãi chưa có cơ hội được nghỉ ngơi.

Kiếm quang vừa đi lại đến, bay nhanh như gió, dưới thân nàng lại có động tĩnh khác thường.

Mạnh Phù Dao vung đao ra phía trước, dồn hết chân khí vào cây đao, thân đao màu đen ngày càng sáng, đến lúc cuối cùng toàn bộ chuyển thành màu bạch ngọc, toàn thân trong suốt. Bạch quang từ trên thân đao tản ra như vầng trăng dần dần lộ ra, ngày càng to ngày càng sáng, chiếu sáng phạm vi ba trượng xung quanh nàng.

Nội lực cao cấp nhất đến từ "Phá Cửu Tiêu", dung hòa tinh hoa của Lôi Động, Ngọc Hành, Đại Phong, Nguyệt Phách, liên kết lại với nhau, xua tan bóng tan dày đặc nơi đây.

Mạnh Phù Dao đã điều động được toàn bộ sức mạnh của bản thân.

Nàng vốn dĩ muốn giữ lại chút sức lực, dù sao cũng có bốn trận phải vượt qua, nếu tiêu hao hết sức lực ở trận đầu tiên, các trận sau này càng khó kiểm soát. Tuy nhiên ở tình thế hiện giờ, tứ đại cảnh này còn gian nan hơn cả tưởng tượng của nàng. Nó tập hợp đủ tinh túy của trận pháp võ thuật và trận pháp huyễn thuật, hư hư thực thực, không thể khinh thường. Gì mà giữ sức qua bốn ải, nếu như đến một ải còn không qua được, nói gì đến chuyện xông vào Thần điện? Nói gì đến chuyện thực hiện tâm nguyện?

Đao quang như tuyết, xẹt qua không trung, hàn chiếu sáng cả áo giáp.

Trong đao quang mơ hồ phản xạ thứ gì đó, Mạnh Phù Dao lại không kịp nhìn ra.

Dưới thân nàng tiếng xì xào vang lên liên tục, trong vũng bùn sâu đen kịt đó, một hình người, chậm rãi dính, dần dần nhô lên từ nơi Cửu U sâu thẳm.

Toàn thân người đó toàn bùn lầy nhưng gương mặt lại không chút bẩn thỉu, gương mặt đó nhìn qua có chút xa lạ, nhưng nhìn lại, Mạnh Phù Dao toàn thân chấn động suýt chút nữa bị những mũi kiếm sắc nhọn trên đầu đâm trúng.

Là Chiến Nam Thành!

Hoàng đế Thiên Sát Chiến Nam Thành đã chết dưới trăm mưu ngàn kế của nàng.

Y lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Mạnh Phù Dao, tấm long bào nhuộm máu, đứng giữa vũng bùn tối tăm mịt mù, chậm rãi đưa tay ra, gằn giọng nói: "... Mạnh thống lĩnh, trẫm chân thành, một lòng tín nhiệm ngươi... Ngươi lại rắp tâm hại ta, chiếm nước của ta, giết người của ta!"

Y ngửa mặt lên, vết thương còn rỉ máu ở yết hầu hiện ra, như một con mắt dữ tợn đầy máu đột nhiên bừng mờ. Bị "con mắt" đó "nhìn" chằm chằm, Mạnh Phù Dao có cảm giác như có hàng vạn con kiến đang bò dọc sống lưng nàng, nàng hoang mang nhớ lại, vết thương trên cổ y hình như là do Vân Ngấn ra tay, mỏng mà sắc, miệng vết thương rất hẹp.

Chiến Nam Thanh dần dần nhô lên giữa vũng bùn mang nụ cười đầy hận thù, túm lấy mắt cá chân của Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao chém ngang một nhát, ánh đao trong tay lóe lên, đứt ngang!

Một cái đầu đầy máu lăn lông lốc trong đống bùn lầy.

"Mưu sát đệ đệ ruột, có ý đồ động tay động chân với mẹ kế, loại chó má vô sỉ như ngươi, bất kể ngươi là người hay ma, lão nương thấy lần nào thì giết lần đó!"

Cái đầu lăn lung tung trên mặt bùn, không chìm xuống, vẫn há miệng tức giận mắng: "Ngươi chiếm nước của ta, giết người của ta!"

Mạnh Phù Dao vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ bụng tên khốn này chết rồi vẫn không yên, lời lẽ cũng thật sống động, mới nhìn qua làm nàng giật nảy cả mình, đây là hồn ma thật hay giả vậy?

Nàng vừa thở dài một hơi lại cảm thấy không đúng, cái đầu bị chém đứt rồi, sao thân vẫn chưa đổ xuống?

Một tay còn đang "leng keng" đỡ kiếm võng không ngừng truy kích trên đầu, Mạnh Phù Dao chưa kịp quay đầu đã thấy thân thể nặng trịch, nhìn lại không biết góc áo mình đã bị một cánh tay dính đầy bùn túm lấy từ lúc nào, người bên dưới còn ai oán: "Mạnh Phù Dao... Ngươi dùng vụ án vu cổ hãm hại bổn vương, đêm khuya thanh tĩnh, ngươi tự vấn lòng mình xem, có thấy hổ thẹn với lương tâm không?"

Mạnh Phù Dao vừa cúi xuống, người không đầu kia đã đổi trang phục thành bộ quần áo tù nhân mặc lúc bước lên đài xử trảm, là Chiến Bắc Hằng, năm đó tận mắt nàng chứng kiến hắn đã được tiễn đến Tây Thiên. Mà cái đầu Chiến Nam Thành vừa bị chém đứt không biết từ lúc nào đã biến thành đâu Chiến Bắc Hằng, lông lốc lăn tới, nhe răng cười rồi cắn lấy góc áo nàng.

"Đến người sắp chết ngươi cũng lừa, liêm sỉ ở đâu? Hả?”

Mùi máu xông lên trong không khí, trong chớp mắt là cảnh mưa bay lất phất trên Lạc Long Đài năm đó, máu Chiến Bắc Hằng bắn tung tóe giữa rừng trúc, vung lên trời ngấm xuống đất, trước mắt nàng là một màn máu dày đặc, nhẹ nhàng, mềm mại bao vây lấy nàng.

"Bốp!"

Mạnh Phù Dao vung đao đập nát đầu Chiến Bắc Hằng, đập thành một cục không nhìn ra hình dáng gì nữa.

"Đến đệ đệ ruột của mình ngươi cũng tính kế, có thấy xấu hổ không?"

Máu bắn tung tóe, sắc đỏ của máu hòa quyện với làn sương xám, như một bức màn trướng hai màu đỏ và xám tung ra giữa đêm khuya lạnh lẽo. Cảnh vật đằng sau tấm màn thay đổi, nháy mắt hiện ra cảnh đầu thành Bàn Đô, một nam tử sắc mặt tái nhợt, giữa ấn đường tràn ra một dòng máu đỏ thẫm, như một đóa mạn đà la(*) nở rộ.

(*) Hoa mạn đà la, còn gọi là hoa mandara, thiên hoa, theo truyền thuyết thì đó là một trong bốn loại hoa trên trời, màu đỏ rực và rất đẹp.

Thống lĩnh quân đội Hoàng doanh Tạ Dục, trung thành với Chiến Nam Thành, bị Mạnh Phù Dao dùng kế li gián lều ra khỏi quân đội, cuối cùng chết trên thành lâu Bàn Đô vì kế tráo đổi của Mạnh Phù Dao.

Y chỉ thẳng vào Mạnh Phù Dao mắng: "Tiểu nhân bỉ ổi! Tạ mỗ đã từng phụ lòng ngươi chưa? Ngươi lại lạm sát người vô tội!"

Mạnh Phù Dao mặt biến sắc, vung chân đá bay y đi.

"Ai thờ chủ nấy, đừng oán trách ta!"

Cơ thể Tạ Dục bay ra được một đoạn lại bắn trở lại, lúc bắn lại còn nhanh hơn lúc đầu, đằng sau còn kéo theo một làn khói vàng xám.

Nhìn thấy làn khói kia Mạnh Phù Dao chấn động trong lòng, quả nhiên trong làn khói lộ ra khuôn mặt vàng vọt khô héo của Yên Sát. Trên vai, trên đầu gối, trước ngực lão ta toàn là máu, vẫn là bộ dạng trước khi chết ở ngõ nhỏ đêm mưa hôm đó. Lão ta cười khặc khặc, ngón tay khô gầy vừa lóe lên đã chộp tới trước ngực Mạnh Phù Dao, tiếng gió sắc bén xé không khí.

Thân bình như diều hâu của Mạnh Phù Dao bay ngược ra phía sau Yên Sát tung một quyền. Yên Sát vừa xoay mình lại rơi vào vòng vây của kiếm võng, làn khói nhạt vẫn quấn quanh người Phù Dao, lão ta cười khặc khặc nói: "Tiểu nhân vô liêm sỉ, mai phục ám sát người khác!"

Đao quang Mạnh Phù Dao đột nhiên sáng lên, sừng sững như một bức tường ngọc, mãnh liệt tiến về phía Yên Sát đỡ một trảo của lão ta. Yên Sát vừa thu tay lại, Mạnh Phù Dao lặng thinh xuyên qua ánh sáng bạch ngọc, một nhát đánh bật lão ta ra.

"Bây giờ giữa thanh thiên bạch nhật ta cũng có thể giết ngươi một vạn lần!"

Yên Sát như một làn khói xám tan đi, làn khói vàng nhạt đột nhiên biến thành ánh đỏ, trong ánh đỏ có một người nở nụ cười sắc bén mà lạnh lẽo, đưa tay đẩy Mạnh Phù Dao xuống.

Mạnh Phù Dao lảo đảo, lúc rơi xuống còn phản đòn lại một đao, hét lớn: "Bùi Viện! Ân oán chúng ta đã hết, cút đi!"

Người đằng sau cười sắc lạnh: "Ngươi hại chết Kinh Trần. Ngươi hại chết Kinh Trần!"

Mạnh Phù Dao cắn môi, không quay đầu, đao quang đầy trời: "Bảo Yến Kinh Trần tự tới tìm ta!"

"Ta tới tìm ngươi đây!" Một bóng trắng lóe lên, "Ngươi đoạt người của ta, cướp nước của ta, đồ con hoang ti tiện!"

Tóc Mạnh Phù Dao dính bết trên trán, một đao chém bay Phượng Tịnh Phạm hai mắt đang rỏ máu, tay cầm trường đao: "Cút đil Đồ giả!"

Tiếng cười văng vẳng không ngừng, Hiên Viên Thịnh, Phi Yên, Chung Tắc Ninh, Ngọc Hành... những người trục tiếp hoặc gián tiếp chết dưới tay nàng, đều đến từ chốn Cửu U sâu thẳm, tiếp thêm oán khí vô tận cho hồ sâu mười trượng này, âm khí nặng nề bao trùm lấy Mạnh Phù Dao.

Những người này có một số không biết võ công, còn đa phần là cao thủ, đại trận Cửu U lại thể hiện một phần võ công lúc sinh thời của bọn họ, khiến cho Mạnh Phù Dao phải liên tiếp chiến đấu, dần dần trở nên kiệt sức.

Đến rồi lại đi, đều là những ân oán tương phùng trước nay, dưới sự điều khiển của thần thuật, tâm tư Mạnh Phù Dao hỗn loạn, rơi vào vực sâu ác mộng.