Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 114: Thù mới hận cũ



Các chiêu thức mà Hàm Trường đánh ra chiêu nào chiêu nấy cũng đều cực kỳhiểm ác, chỉ chực muốn giết chết đối phương mà thôi. Bởi vì vừa rồi,Hàm Trường chính mắt ngó thấy Dương Tiêu Phong ra tay hạ được rất nhiềungười đệ tử tâm đắc của mình, nên khi Hàm Trường vừa xuất thủ thì đãhiển lộ thân pháp cực nhanh để Dương Tiêu Phong biết mùi lợi hại.

Hai người so tài quyền cước với nhau thêm một hồi nữa, bỗng Hàm Trườngnghe tiếng gió lộng lên, âm thanh phát ra từ hai ống tay áo của đốiphương. Thì ra Dương Tiêu Phong đang chuẩn bị phóng phi tiêu ra.

Hàm Trường đã có phòng hờ từ trước rồi, vì thiếu phụ cho y biết, DươngTiêu Phong là một cao thủ chuyên sử dụng phi đao và phi tiêu, thế nênHàm Trường đã có tâm lý đề phòng sẵn sàng. Hai chân của Hàm Trường mớikhông động đậy, chỉ ngả thượng bàn sang phải. Tay phải cầm thanh kiếm,Hàm Trường bèn chống thanh sắc đó xuống đất làm điểm tựa, còn tay tráikia vung ra phía trước nhanh như điện chớp, muốn điểm trúng vào huyệtthiên đạt trên ngực của Dương Tiêu Phong. Vì trong lồng ngực con ngườicó các khí quan trọng yếu như Tâm phế, đương lúc gặp phải đả kích mãnhliệt sẽ khiến cho hô hấp bị khó khăn, kèm thêm đau nhức kịch liệt khôngchịu nổi, nhẹ có thể bị ngất, nặng có thể dẫn đến tử vong. Huyệt nàynằm ở chỗ lõm chính giữa dưới cổ, lúc bị đánh trúng có thể trở đoạn khíquản, cùng tổng động mạch cổ và động mạch dưới tỏa cốt.

Vì để tránh bị Hàm Trường phong tỏa huyệt đạo, Dương Tiêu Phong đànhlách người sang một bên. Và cũng bởi như vậy mà hai cây phi tiêu bắn ra theo đà chàng di chuyển, cũng bị lệch đi một chút. Cặp phi tiêu cắmphập vào mặt đất dưới chân Hàm Trường.

Hàm Trường lại bật thẳng người dậy, vận công lực vào bàn tay trái phóngra một chưởng, từ ức của bàn tay trái đó một luồn khí Mãnh Công ĐộcChưởng bay đi, chưởng pháp lao thẳng tới trước.

Dương Tiêu Phong nhận biết đấy chính là một trong bốn mươi lăm chiêuthức của bộ La Hán Ngũ Hình Quyền, và đương nhiên cũng biết Hàm Trườngnày chính là đồ đệ được chân truyền ba mươi sáu thế công phu của NamThiếu Lâm, võ công hơn người nên không đánh trả lại ngay, mà lập tứcthận trọng thi triển thuật khinh công Phi Hành Di Thiên nhảy lên caotránh né.

Sau khi thoát được chưởng pháp rồi, Dương Tiêu Phong mới đáp xuống triển khai tuyệt học Hỏa Niệm Thiên Sơn, chiêu này vốn là một trong chínchiêu thức đã thật sự gom đủ cả sở trường của Ưng Trảo Công.

Hàm Trường thấy địch thù dùng tới đòn chỏ, thì cũng đối kháng lại bằngmột đòn thế tương tự như vậy. Chỉ khác ở chỗ là song song với cú đònđánh bằng chỏ tay đó, Hàm Trường cũng đồng thời xuất Độc Tiêu Cước, mộtcú đá tấn công kẻ địch ở vùng hạ bàn.

Dương Tiêu Phong thấy Hàm Trường dùng tay phải đang cầm kiếm gạt ngangqua mặt chàng để đỡ đòn của chàng, cùng lúc Hàm Trường cũng tiến gốiphải lên để xuất một cú đá sấm sét, còn chỏ trái Hàm Trường xuống ẩnlong thì lật đật thoái lui. Rồi âm dương tấn, tay phải Dương Tiêu Phong đánh múc ngược từ dưới lên về phía trước mặt xuất Thôi Sơn Ưng Trảo.

Mặc dầu phản ứng nhanh nhẹn như vậy mà trong lúc bất ngờ, Dương TiêuPhong vẫn không sao tránh được, trúng phải một cước mạnh và mau như cơngió lốc của Hàm Trường. Nhưng dù sao thì Dương Tiêu Phong vẫn là danhgia phái Ưng Trảo Phiên Tử Môn, là đồ đệ tâm đắc nhất của Long Thiên Hổ, nên trúng đòn mà không loạn, bèn gác chéo song chưởng phong tỏa trướcngực để giảm thế tấn công của địch, rồi lùi ba bước, đồng thời điềudưỡng thần khí.

Hàm Trường bấy giờ đang đắc thủ, khi nào chịu bỏ qua. Gương mặt lộ nétkhẳng khái quyết tâm, Hàm Trường quyết không cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi điều tức bèn lập tức tung thêm mấy chiêu nữa. Miệng hừ lạnhmột tiếng, y khua thanh kiếm trong tay soạt soạt công liền hai chiêu.

Dương Tiêu Phong lưu tâm để ý, nên nhảy tránh thành công được. HàmTrường thấy địch thoát nạn một cách khá dễ dàng vậy, giận quá, vung kiếm vù vù chém thêm hai nhát tiếp theo luôn. Dương Tiêu Phong lại láchmình sang hai bên tả hữu, rốt cuộc cũng né được tất.

Khổ một nỗi, sau khi tránh được bốn chiêu đó rồi, cơn chóng mặt lạithình lình ùa về như khi nãy nữa. Trước mặt nhòe đi, hai chân có hơichao đảo, Dương Tiêu Phong khẽ khép mắt lại. Chàng chỉ là khép hờ mắtlại, không quá nửa giây thì mở toang ra ngay ấy vậy mà không ngờ kiếmpháp của địch cực kỳ nhanh. Hàm Trường đảo tay chém ngang ngực chàng,khiến chàng không có cách nào tránh khỏi. Dương Tiêu Phong bất đắc dĩ,phải xoay vai trái ra đón đỡ, nhận một nhát kiếm sắc bén, cắt sâu vàođến tận trong xương.

Không có thời giờ la thét hay cảm giác đau đớn gì nhiều, Dương TiêuPhong nhân cơ hội Hàm Trường đắc chí vì nhát kiếm đó, thu nắm đấm đấmmột cú vào vai phải của gã. Tuy nhiên Hàm Trường vốn chẳng phải tay mơ, vội vàng rút kiếm lại đảo bộ tháo lui, rồi được nửa chừng lại bất ngờcầm kiếm đâm thẳng ra. Cú đấm mất đà, Dương Tiêu Phong đang kinh ngạc,lại phát hiện thêm trường kiếm của địch giống như bóng theo hình, đâmthẳng vào cổ tay trái của chàng.

Không nén nổi lo âu khi các chiêu thức của chàng đánh ra đều bị đốiphương hóa giải, Dương Tiêu Phong không sử dụng quyền thuật nữa, mà bắtđầu dụng đến những cú đá liên hoàn. Song Hổ Cước và Song Long Cước,Dương Tiêu Phong dụng cạnh bàn chân phải liên tiếp tung ra mấy cú đángang, toàn là những chiêu thức lợi hại của phái Ưng Trảo Môn.

Hàm Trường cũng triển khai tuyệt học tối đa bằng cách tung mình lên bayđá ngang, dự định là Thăng Thiên Độc Cước sẽ phải ép đối phương lui lại. Dè đâu kình lực của đối phương quá mạnh, dầu là tay trái đã bị thươngnặng nhưng khí lực của cước pháp xuất ra không hề giảm đi một chút nào.

Binh, binh hai tiếng! Quả nhiên lúc đôi bàn chân chạm thẳng nhau rồi,Hàm Trường bị bật trở ra ngay. Lảo đảo suýt ngã, y phải cuống cuồng huơ kiếm chống thẳng xuống đất làm điểm tựa để bám trụ.

Hai người lại tiếp tục giao đấu thêm vài hiệp nữa.

Huyết chiến đến lúc này, cả hai chẳng ai là không tổn hại khá nhiềunguyên khí. Nhưng Dương Tiêu Phong xem chừng ra có phần thiệt hơn.

Do Dương Tiêu Phong lúc nãy có ra tay đánh nhau với đệ tử của Hàm Trường rồi, nên bây giờ không còn muốn dây dưa qua lại lâu thêm nữa, bèn quyết định phải sử dụng tới tuyệt kỷ võ học của bang phái Ưng Trảo Phiên TửMôn thôi.

Lúc này, Hàm Trường đứng cách Dương Tiêu Phong độ chừng mười mấy thước,đúng ngay trong tầm ném phi đao, nên Dương Tiêu Phong một tay vừa vậncông đánh giả ra một chưởng, đợi cho Hàm Trường vun kiếm lên gạt đở thìluồng một tay vào áo choàng rút phi đao ra ném tới trước.

Đang! Không dè Hàm Trường không bị trúng kế, y khua kiếm đỡ được. Đaokiếm giao kích. Mũi đao chạm vào lưỡi kiếm, bắn ngược trở lên, văng lửa tung tóe.

Cho dù là vậy, nhưng nội công Dương Tiêu Phong phát ra, hội tụ vào thanh phi đao thật là dũng mãnh khác thường, đã khiến cho Hàm Trường có cảmgiác rằng một dòng lực vô hình đẫy thanh kiếm trong tay y đi, buộc y lùi lại ba bước, rồi chao đảo xong mới trụ vững chân được.

Hàm Trường nếm trải mùi vị vừa đối chiêu, mặc chù chưa bị thảm bại,nhưng phải lùi lại mấy bước như vậy, đã có thể chứng minh rằng khí kìnhcủa thanh phi đao do Dương Tiêu Phong phóng ra bá đạo đến độ nào. HàmTrường tự nhủ “đấy có phải chính là tuyệt kỷ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao không?”

Kế đó, Dương Tiêu Phong lại rút thêm hai cây phi đao nữa bắn vèo tới,Hàm Trường tiếp tục đưa kiếm lên cuống quýt gạt đỡ. Cứ như vậy, tốc độbay của mấy thanh sắc bé nhỏ đi rất là nhanh.

Do được chuẩn bị sẵn cả rồi, nên Hàm Trường có cách chống đối, y táchthanh kiếm ra làm hai lưỡi. Hai đạo kiếm quang đan xen rồi phân tách,Hàm Trường liên tục khua kiếm gạt phi đao sang hai bên.

Keng! Keng…! Một tràng âm thanh lanh lảnh như kim thiết giao nhau vang ra rất xa.

Sau khi dùng đến gần hết phân nửa túi phi đao mang theo trong mình màkhông hạ được địch, Dương Tiêu Phong mới bắt đầu thi triển chiêu thứcCửu Ẩn Phi Hoàn Đao. Gần mười năm trôi qua, Dương Tiêu Phong mới mangtuyệt học cái thế này ra sử dụng lại.

Hàm Trường thấy Dương Tiêu Phong tay trái đã bị thương nặng, lại nữa,nãy giờ Dương Tiêu Phong chỉ toàn là sử dụng tay phải để ném phi đao,liên tiếp như vậy, nên Hàm Trường mới không có phòng ngờ bàn tay nghịchkia.

Quả đúng như lời nói trên! Lượt thứ nhất, Dương Tiêu Phong ném bốn câyphi đao ra, Hàm Trường khua kiếm tránh được cả. Lượt thứ hai cũng yvậy, bốn cây phi đao nữa từ bàn tay phải của Dương Tiêu Phong bắn ra tới tấp, Hàm Trường cũng tránh né được luôn bằng cách thi triển cướp phápĐằng Tước Song Phi. Hàm Trường xoay mình một vòng lấy trớn, tung chântrái đá những thanh phi đao. Vù, vù, vù! Phi đao văng ra bốn phươngtám hướng, các đồ đệ của Hàm Trường đứng gần đấy xem tỉ vỏ phải bò nhoài xuống đất ôm đầu lánh nạn.

Hàm Trường sau khi tránh được tám cây phi đao rồi, hân hoan nhủ bụng,công phu của y đã được Giác Viễn Lâm đại sư chân truyền trọn vẹn, đủ đểphong tỏa kín thân mình.

Ngặt một nỗi, Dương Tiêu Phong không để cho Hàm Trường vui mừng quá haigiây. Vì bỗng dưng sau đó bên tai Hàm Trường không còn nghe thấy tiếngphi đao phóng đi vun vút nữa, ngỡ là đối thủ đã dùng hết binh khí rồi.Thế nên Hàm Trường mới phải gào lên kinh hoàng, thanh kiếm đang nắmtrong tay y rớt xuống đất, đánh keng một tiếng. Hóa ra là, Hàm Trườnglúc nãy chỉ là tránh kịp tám thanh phi đao, nhưng lại không ngờ đượcDương Tiêu Phong có thể sử dụng bàn tay nghịch và đang bị thương kiathuần thạo như là tay thuận.

Song thành thật mà nói, thì Hàm Trường có trông thấy một vật gì đó laolới thật, tuy nhiên do ánh mặt trời chiếu lên vật thể đó, khiến chothanh sắc chói lên làm chá mắt Hàm Trường, Hàm Trường mới không địnhđược vị trí của đường bay. Lại nữa, cây phi đao ấy có chiều dài ngắnhơn so với mấy cây kia rất nhiều, lưỡi lại mỏng như sợi tóc, và tốc độbay đi cũng nhanh hơn gấp mười lần.

Phi đao cực kỳ bé nhỏ, khoảng cách lại khá xa như thế, thành ra Hàm Trường khó mà nhìn rõ được.

Và nếu đã là đệ tử của Hàm Trường rồi, thì khi sư phụ của họ mù tịt vềvị trí của thanh phi đao, thì những người đồ đệ của y cũng không thể nào giỏi hơn y được. Không ai là có thể lên tiếng cảnh báo dùm cho y.

Binh khí lao tới với vận tốc nhanh thần sầu, khi ẩn khi hiện, cắm phập vào trong ngực Hàm Trường.

Phải nói thêm là do Dương Tiêu Phong hạ thủ lưu tình, nên đã khẽ xê dịch cổ tay lên một chút, vì vậy mà phi đao đã không cắm trúng vào giữa timHàm Trường, chỉ cách chỗ hiểm đó độ chừng nửa phân, cắt đứt đi một sốtỉnh động mạch ở trong ngực y.

Hàm Trường thét lên kinh hoàng, ngã bịch xuống đất lăn lộn trong đau đớn. Những người đệ tử của y cũng đồng loạt hét lớn lên.

Hàm Trường kết cuộc bị thua trận, qua gần cả trăm hiệp giao chiến thì bị bắt sống.

Đó đúng là chiến lược của Dương Tiêu Phong. Dương Tiêu Phong biết HàmTrường sở hửu võ nghệ hơn người, công lực siêu phàm, nhưng thiếu kinhnghiệm vào sinh ra tử, thiếu thứ sát khí được bồi đắp bởi máu me vàchiến trận, nên đã dùng sở trường của mình để chế ngự sở đoản của đốithủ, hợp với đạo lý binh pháp.

Có Hàm Trường trong tay rồi, Dương Tiêu Phong biết chàng đã khống chếđược đại cục, nhưng vẫn không muốn lạm sát cơ, giết chết Hàm Trường đểgây thêm nợ, thành ra hãy còn đang phân vân rằng có nên thả Hàm Trươngra đi vô điều kiện hay chăng?

Dương Tiêu Phong vừa suy tính, vừa cúi xuống nhặt thanh kiếm trả lại cho Hàm Trường, cũng đồng thời đỡ Hàm Trường đứng dậy.

Hàm Trường khó nhọc rút cây phi đao đang ghim sâu vào ngực y ra, némxuống đất, đồng thời tay kia giật phăng lấy thanh kiếm mà Dương TiêuPhong đưa cho, miệng nói:

- Đồ quan chó giả nhân giả nghĩa! Ngươi nghĩ ngươi tha mạng cho ta thìta sẽ cám ơn ngươi sao? Người như ngươi sao không bị chết đi?

Hàm Trường chửi xong một câu thì đưa tay lên ôm ngực, máu tươi từ trongngực y rịn ra chảy thành dòng. Hàm Trường định nói thêm mấy câu mắng mỏ gì nữa đó, nhưng chưa thốt được nên lời thì đột nhiên nghe tiếng hétrất lớn của nữ nhân.

Dương Tiêu Phong khi này đang lom khom đỡ Hàm Trường đứng dậy, nghe lathế cũng vội lia mắt nhìn lên, phát hiện có một nữ tử mặc bộ y phục màutrắng, đứng cách chàng một trượng tự khi nào.

Lúc nãy đứng ở trên đồi quan sát bản lĩnh của địch, thiếu phụ đã có dịpchứng kiến cảnh Dương Tiêu Phong múa khúc tre vun vút trong tay, rồi lại phóng chưởng phóng đao đánh tan tác những người đệ tử của nàng, và cũng đả bại luôn cả Hàm Trường, thì nàng tức khí xông ra muốn trổ tài cônpháp.

Thiếu phụ hét một tiếng lớn như sấm động lưng trời, rồi như một trận gió lốc, nàng vọt tới trước mặt Dương Tiêu Phong. Cổ tay nàng hất một cái, câynhị khúc côn duỗi thẳng ra. Nàng dùng thứ binh khí này như đang dùngnhuyễn tiên lập tức xuất chiêu Huyền Côn Đại Pháp. Lưỡng tiết côn xoaytít, thân hình nàng cũng lộng gió xoáy theo, thế công thật khó mà lánhné.

Nhưng đó chỉ là đối với những hảo thủ giang hồ khác thôi chứ còn đối với đối thủ đặc biệt này của nàng thì không vậy.

Dương Tiêu Phong không thèm tránh đòn, đợi cho đầu côn đến cách mũi mình chừng một tấc mới đưa hai ngón tay ra chụp lấy, rồi nhẹ nhàng thả ra.

Thiếu phụ thấy đối phương thảnh thơi đứng đó tựa như coi đoản côn củanàng không phải là vũ khí thì có phần dè dặt, nàng bèn hít sâu một hơi,tiếp tục tung đòn. Tay nàng thu côn về, sao đó lại vung ra vù vù tạothành nhiều thế, dốc toàn lực tấn công.

Dầu thiếu phụ đeo khẩu trang bịt kín cả mặt mày song Dương Tiêu Phong vẫn tỏ vẻ biết nàng là ai, và cũng không đánh trả lại.

Thành ra hai người qua lại được mấy hiệp, các chiêu thức của thiếu phụxuất ra càng nhanh thì địch thủ của nàng đón đỡ càng nhanh hơn, nhưng ytuyệt nhiên chỉ đơn giản là đón đỡ mà thôi chứ không hề phát chiêu đánhtrả.

Hơn nữa, khi Dương Tiêu Phong ngó thấy nàng sử dụng tiết côn làm vũ khíthì cũng có đôi ba phần trọng nể, và lòng trắc ẩn của chàng cũng do vậymà trỗi lên theo. Bởi vì môn sinh Thiếu Lâm Tự nổi danh về côn pháp với nguyên tắc là kẻ xuất gia thì phải từ bi bác ái, thà dụng côn chứ bấtdụng thương, tuy côn có khả năng gây thương tích cho đối thủ nhưng không làm đối thủ bị thiệt mạng.

Nghĩ tới năm xưa, Dương Tiêu Phong nhớ hai người đã có lần tỉ thí vớinhau rồi, khi đó chàng đã có ra tay đánh nhau với nàng vì nàng cùng đoàn kỷ nữ “tam tuyệt” trà trộn vào phủ tri huyện ám sát chàng, nên haingười mới so tài cao thấp với nhau, và chàng cũng đã đánh thắng. Bấtquá là chàng thấy bây giờ công phu của nàng hơn hẳn bảy tám năm về trước khá nhiều.

Riêng về phần thiếu phụ thấy Dương Tiêu Phong không đánh trả lại, lònggiận lắm, nàng cứ nghĩ đối phương biết nàng là phận nữ nhân nên sinhlòng khinh thường mới không chịu ra tay.

Đám đệ tử của Phong Võ môn khi này đứng vây thành một vòng tròn chungquanh hai người bọn họ, dồn hết tinh thần mà xem trận tỉ đấu, chỉ riêngcó Hàm Trường là đang ngồi bệt dưới đất ôm ngực thở ra.

Hàm Trường từng nếm đòn của Dương Tiêu Phong rồi, dĩ nhiên biết thiếuphụ này sẽ không thể nào đánh thắng được đâu, nhưng vì bất lực nên HàmTrường không thể tới trợ giúp cho nàng được. Hàm Trường chỉ mừng làthấy Dương Tiêu Phong không có ý định phản chiêu, mà còn tiếp tục nhường nhịn nàng. Khi nãy có dịp đọ sức, Hàm Trường biết rõ, Dương Tiêu Phong có thể ứng dụng lý thuyết “thân kiếm hợp nhất,” tức là xuất các chiêuthức ra lúc thì nhanh như gió cuốn, lúc chậm thì hòa hoãn như lá rừng rì rào, lúc cuồng loạn như thủy triều dâng cao, lúc tĩnh tại lại vững chãi như núi đồi, lúc thay đổi thì như sét đánh không kịp bưng tai khiến cho đối thủ mù tịt như nhìn vào đêm đen, khó mà phản chiêu lại được.

Lại nói tới thiếu phụ khi này toàn là xuất ra những chiêu thức chếtngười, nhắm vào yếu huyệt của đối phương ra sức đánh, hại Dương TiêuPhong phải vừa đỡ bên này vừa né bên kia.

Y phục nữ tử phất phơ trong gió, thanh nhị khúc côn lao đi vun vút, một cỗ sát khí kịch liệt vô song bao trùm toàn diện.

Một hồi sau, để phản hồi lại các chiêu chí tử phát ra từ cây côn củathiếu phụ, Dương Tiêu Phong buộc phải chống trả bằng cách nhanh tay rứtmột sợi dây leo dài, chiều rộng to bằng cườm tay đang quấn trên một thân cây khô gần đó.

Võ lâm có câu “luyện trường bất luyện đoản, luyện ngạnh bất luyệnnhuyễn.” Lại có câu “nhất đao, nhị thương, tam phủ, tứ xoa, ngũ câu, lục tiên, thất trảo, bát kiếm.” Theo đó thì muốn luyện được căn bản về đaopháp chỉ cần một năm, nhưng luyện roi phải mất sáu năm. Đó là roi cứngnhư đơn tiên hay song tiên, còn nhuyễn tiên và phi trảo là loại binh khí mềm dẻo còn khó luyện thành hơn.

Dương Tiêu Phong là đồ đệ tâm đắc nhất của Long Thiên Hổ, đương nhiên đã được chân truyền, nên luyện võ tới mức một thứ thông thì vạn thứ cũngthông, môn nào cũng giỏi, binh khí nào cũng có thể sử dụng được. Chàngkhông dùng nhiều sức vẫn có thể vận kình lực vào sợi dây leo quét ngangtầm đầu thiếu phụ, thế roi đi vun vút rất gấp.

Thiếu phụ bất ngờ không kịp chống đỡ, chỉ biết vội vàng cúi đầu tránhné. Rồi nàng vung tay lên, song côn nhoang nhoáng liên tiếp tấn côngvào những chỗ yếu hại của đối phương, hoàn toàn không phòng thủ gì nữa.Võ công của nàng so với Dương Tiêu Phong chênh lệch rất xa, nhưng mộtngười liều mạng trăm người khó địch. Nàng xuất toàn những chiêu thímạng, quyết chết cùng địch thủ, hoặc ít ra cũng bắt địch thủ bị thương.Dương Tiêu Phong tuy võ nghệ cao cường nhưng nhất thời cũng bị ý chíquyết tử của nàng đẩy lùi mấy bước.

Lát sau Dương Tiêu Phong thấy chỗ sơ hở bèn nhanh chớp nhoáng đảo bộ,soạt chân nhập nội quất roi quét ra một vòng trúng vào cổ tay nàng mộtphát, buộc nàng buông bỏ vũ khí xuống nhưng nàng mặc kệ. Thiếu phụ đãliều đành phải liều luôn, trên mình đã trúng một kích mà vẫn không chịuphòng thủ gì hết, cứ nhắm mắt nhắm mũi tiếp tục xuất đòn. Nàng như mộtkẻ điên giao đấu, bất chấp cả chiêu thức bài bản, chỉ là thuận tay thếnào thì đánh ra thế ấy thôi, đánh mà không cần nhắm đích, đánh vun vít,đánh bất kể có đối thủ trước mặt hay không.

Trước một kẻ địch cuồng loạn như thế, Dương Tiêu Phong vừa phải nghĩ thế công vừa phải nghĩ thế thủ, lại còn phải tính toán bằng sao cho khônglàm nàng bị thương nặng nề. Chàng đã sớm mệt nhoài vì đã đánh nhau vớiHàm Trường rồi giờ còn thêm liên tục động não hòng nghĩ ra cách thức hóa giải với thiếu phụ này sao cho êm thấm.

Tuy sức lực có oải thì oải thật nhưng miệng khẽ cười, Dương Tiêu Phong vừa đánh vừa trố mắt ngạc nhiên hỏi:

- Cô nương không thiết cái mạng của mình nữa hay sao? Ai dạy cô đánh kiểu này vậy?

Dương Tiêu Phong buồn cười quá, vờ hỏi một câu dư thừa thế thôi chứchàng thừa biết nàng chính là đệ tử đích truyền của phái Thiếu Lâm,nhưng mặc dầu nàng là ai đi chăng nữa chàng cũng không hề muốn ra tay hạ sát thủ.

Phía đối diện Dương Tiêu Phong, thiếu phụ không trả lời, chỉ im lìm soàn soạt xuất toàn những độc chiêu. Nàng tức uất mà đánh như điên cuồng,xuất phát chiêu nào cũng hàm súc một nội lực vô cùng mãnh liệt.

Dương Tiêu Phong đương đắc thủ, thành ra lại tự dưng nổi hứng đánh đấmkhác thường, khều bên này một quyền, đá nhẹ bên kia một cước, không thèm công kích chỗ yếu hại của đối phương mà chỉ muốn dĩ hòa vi quý, tìmcách hòa hoãn giải quyết vấn đề tranh chấp mà thôi.

Ngặt cái là bang phái Đại Minh Triều vốn phân biệt nam nữ nghiêm ngặt,nam nhân hết sức tôn trọng nữ nhân. Xưa nay thiếu phụ đó vẫn nổi tiếnglà một người con gái trang nghiêm đoan chính, giờ nàng tưởng bản thânnàng đang bị chọc ghẹo, liền tức giận bừng bừng, nhưng càng phẫn nộ thìđấu pháp càng loạn, lại càng lộ thêm ra sơ hở.

Nàng đánh đấm một hồi vẫn không hạ được đối phương, tuy những chiêu đưara toàn là tử chiêu, nhắm đúng tử huyệt của địch. Nàng tức giận khôngsao nói cho hết được, hơn nữa tứ chi cũng thấm mệt thành ra công lựcđánh ra cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Và càng phẫn uất thì càng tiêu hao chân khí. Nàng quắc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Dương Tiêu Phong, trong tròng mắt bắn ra tia lửa đỏ ngờingời. Nàng giương mắt đến suýt rách cả khóe, song phẫn uất để làm gì khi nàng không thể áp đảo nổi đối phương?

- Đồ cẩu Thanh! - Thiếu phụ cất giọng thê thảm, tiếng nói rít qua kẽrăng - Tốt nhất là ngươi giết luôn ta đi, để ta sớm có thể đi gặp tướngcông của ta!

Nói đoạn tưởng lừa được thế, nàng không chậm trễ, ước độ thân hình vừasát địch là xuất thêm mấy chiêu, điên cuồng múa tít binh khí, gió thổiqua đầu côn làm rít lên những tiếng u u.

Qua một hồi xông xáo trong tuyệt vọng nữa vai phải nàng lại trúng thêmmột đòn, nhưng nàng cũng chẳng màng tự vệ mà lập tức chuyển côn sang tay trái, vẫn tiếp tục tấn công, một bước cũng không lùi.

Dương Tiêu Phong thấy vậy nảy sinh lòng thương cảm, bụng thầm thở dài “nếu ta muốn đả thương cô thì đã ra tay từ lâu rồi...”

Suy nghĩ tới đây chàng mới quyết định đoạt lấy cây côn trong tay thiếuphụ, nên vận hết công lực vào bàn tay tiếp tục tung sợi dây leo ra vùvù.

Thiếu phụ cùng lúc đó cũng vận hết tất cả mười hai thành công lực vô thanh song côn, quăng một đầu côn ra chống đỡ kịch liệt.

Hai thứ binh khí giao kích trên cao, ầm một tiếng! Thanh âm vang vọngra xa nghe như sấm động trời quang. Tuy nhiên ngay sau đó sợi dây leotrong tay Dương Tiêu Phong quấn luôn lấy đầu côn của nàng. Và thừa lúcnàng còn đang ngỡ ngàng chàng liền thu tay về, giật mạnh một cái, songnhị khúc côn tuột khỏi bàn tay thiếu phụ.

Dương Tiêu Phong đoạt lấy được binh khí rồi, lại tiếp tục vung thẳng sợi dây leo ra với ý định muốn trói nàng lại.

Thiếu phụ bị mất đi binh khí, còn đang lóng ngóng, chợt phát hiện sợidây leo quất tới. Muốn tránh né cũng không kịp nữa, nàng bị chính binhkhí của nàng mắc vào sợi dây cứng như sắt đập “bình” một tiếng vào bảvai, lập tức té nhào xuống đất.

Nàng còn chưa hoàn hồn thì Dương Tiêu Phong tiến lại gần.

- Dừng bước! Bằng không cô ấy chết ngay!

Có tiếng ai đó la to lên, Hàm Trường cùng nhiều người đồ đệ của y cũnggiật nẩy mình quay đầu ra sau nhìn, thấy Nữ Thần Y đang bị một ngườitrung niên khống chế, một cây chủy thủ đặt ngay cổ họng nàng. Hai mắtngười đó lộ ra sát khí lạnh lùng.

Thanh âm lanh lảnh ấy cũng làm cho Dương Tiêu Phong và thiếu phụ nhanh chóng chú ý.

Và kèm theo tiếng thét chói tai đó là giọng cảnh cáo đầy đe dọa:

- Cây dao trong tay ta không có mắt đâu à! Ngươi buông tha tổng đà chủ của ta ngay! Nếu không ta cắt đứt cuống họng cô ấy!

Từ thế ưu chuyển sang thế bại, nhưng thật sự ra thì… Dương Tiêu Phonglúc nãy định đi đến đỡ thiếu phụ đứng dậy mà thôi, chứ đâu muốn làm gìnàng, nhưng chàng vừa mới tiến lên ba bước thì thiếu phụ đã gượng đau mà mau chóng bật dậy rồi.

Dương Tiêu Phong nghe người trung niên đó hăm dọa thế, sợ hắn sẽ làm phương hại Nữ Thần Y, liền nói:

- Này! Vị huynh đài kia, huynh cầm dao cho chắc một chút, nên cẩn thận một chút đó, đừng làm cô ấy bị thương!

Nói rồi e tánh mạng Nữ Thần Y có bề nguy ngập, Dương Tiêu Phong long mắt nhìn sang Hàm Trường. Lửa giận bốc lên phừng phừng trong tâm, chànggiơ tay chỉ mặt Hàm Trường nói:

- Họ Hàm kia! Ngươi quả là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, uy hiếp một cô gáikhông sức lực đánh trả. Thế sao lúc nãy lại hứa với ta là thả cô ấy đi?

- Ta…

Hàm Trường mấp máy môi định phản bác chi đó, lại nghe Dương Tiêu Phong nói:

- Thật uổng công ngươi là một nam tử Hán đại trượng phu, ngươi tàn nhẫnlắm! Ngươi bất chấp quy củ giang hồ, hạ độc thủ cả với kẻ bất lực!

- Ta… - Hàm Trường đối với hành động của người trung niên kia có hơi bất ngờ, lại tiếp tục lắp bắp.

Trong khi Hàm Trường không biết đối đáp thế nào thì thiếu phụ giật phắtcây côn trong tay Dương Tiêu Phong đi. Nàng biết tiên cơ đến rồi nênnhất định phải chiếm lại ưu thế, tức khắc nhún chân một cái phóng tớichỗ người trung niên kia và Nữ Thần Y đang đứng. Vốn là không muốn làmNữ Thần Y bị thương thật nhưng vừa nghĩ tới năm xưa Dương Tiêu Phongcũng đối với người nàng yêu mến như vậy, nàng liền đón lấy cây dao trong tay người trung niên, hít một hơi sâu vào, lấy hết dũng khí và nói:

- Bây giờ cô ấy đang ở trong tay ta rồi, ta nói cái gì, tên cẩu quan ngươi nhất định phải nghe theo!

Bị đối phương bức càn, Dương Tiêu Phong tức tối siết chặt sợi dây leo trong lòng bàn tay, tiến tới một bước và yêu cầu:

- Thả cô ấy ra!

Thiếu phụ kéo tay Nữ Thần Y, cả hai bước lui một bước, nói:

- Ngươi đứng yên lại đó, tên cẩu quan, còn dám bước thêm bước nữa ta giết cô ấy chết ngay!

Nàng nói rồi, thấy Dương Tiêu Phong vẫn dợm chân có ý định cất bước tiến lên, liền nheo mắt hỏi:

- Ngươi nỡ lòng để người ngươi yêu chết trước mặt ngươi sao?

Hỏi xong, thiếu phụ dùng dao cắt đứt lìa đi một lọn tóc của Nữ Thần Y,để nhúm tóc đó rơi lả tả xuống đất. Nàng vừa hành động thì thấy rõgương mặt Dương Tiêu Phong ra chiều xót xa lắm, mới nhếch môi khinh thị, chế giễu hỏi luôn:

- Ngươi đau lòng à?

Hết sức hãi hùng, mồ hôi đổ ra ướt cả thân thể như tắm, Dương Tiêu Phong cao mày hỏi giật:

- Thật ra các người muốn gì?

Thiếu phụ nghe đối phương xuống giọng hỏi vậy, biết nàng đã chiếm được thượng phong, liền hạ một mệnh lệnh:

- Ngươi vứt bỏ binh khí xuống đi, ta thả cô ấy ra!

Nói đoạn nàng tiếp lời:

- Hôm nay ngươi đã bị bao vây rồi, chỉ có thể bỏ binh khí xuống và nghetheo mệnh lệnh của ta thôi, chứ nếu có muốn làm gì ngu ngốc, ta khuyênngươi tốt nhất nên bỏ ý định đó đi!

Nữ Thần Y nghe thiếu phụ nêu ra yêu cầu vậy đoán rằng đối phương chắcmuốn song đả hợp đấu đây. “Ả nữ nhân này cùng với Hàm Trường, chắc haingười họ muốn hai chọi một, một người cầm kiếm, một người cầm côn, chiara hai đường tả hữu tấn công chàng…”

Đồng với suy đoán ấy nàng nhìn Dương Tiêu Phong bảo:

- Đừng nghe theo lời bọn họ, vương gia! Là cái bẫy đó, xin ngài đừng tin!

Nhưng Dương Tiêu Phong không thể không làm theo được, chàng trừng mắtnhìn thiếu phụ vài giây, trong lòng đa nghi Tào Tháo. Nếu thiếu phụ giữ lời thì tốt, chỉ cần Nữ Thần Y được bình an chàng có làm gì cũng khôngchối từ.

Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong bỏ sợi dây leo trong tay rơi xuống đất, nói:

- Nếu đây là ân oán giữa chúng ta thì để chúng ta tự giải quyết, đừng gây tổn hại đến người vô tội…

- Khỏi cần nhiều lời! - Thiếu phụ chen giọng cắt ngang - Mau bỏ binhkhí xuống đi, là ta nói binh khí đang mang theo trong mình ngươi đó!

Và lo sợ đối phương không chịu làm theo lời mình, nàng gằn giọng nói thêm:

- Tài ném phi đao của các hạ, chúng tôi đã lãnh giáo rồi, hãy quăng bỏphi đao đi, chúng tôi sẽ để cô ấy toàn mạng rời đi, quyết không gây khódễ cho một người con gái yếu đuối!

Dương Tiêu Phong nghe thiếu phụ bảo vậy, bấy giờ mới sực hiểu thiếu phụkhông phải ám chỉ sợi dây leo trong tay chàng. Chàng ngoan ngoãn lấytúi đựng phi đao và phi tiêu ra ném xuống đất, miệng hỏi dồn dập:

- Thế nào? Ta bỏ binh khí xuống rồi đó, cô để cô ấy đi đi!

Thiếu phụ gật gù, trong lòng đắc thắng lắm, nhưng vẫn chưa có ý định tha Nữ Thần Y đi, tiếp tục ra lệnh:

- Đá qua đây!

Dương Tiêu Phong nhanh nhẹn co chân đá chiếc túi vải qua.

Thiếu phụ hất đầu ra hiệu cho một người đệ tử Phong Võ môn nhặt lấy mang đi cất.

Nữ Thần Y không tin vào mắt nàng, lệ bắt đầu trào ra hai khóe mi, nàng vừa khóc vừa nói:

- Vương gia, xin ngài đừng ném bỏ binh khí mà, là cái bẫy đó! Đừng có tin lời bọn họ…

Nói rồi nàng nức nở nói thêm:

- Vương gia, ngài mau rời đi đi, đừng vì nô tì mà làm theo lời ai cả!Bọn họ là những kẻ không biết giữ lời hứa đâu, cục diện này không còn hy vọng xoay chiều nữa đâu. Ngài cứ đi đi, bỏ mặt nô tì với bọn chúng, để cho chúng tự tiện giết nô tì đi...

- Câm miệng, tiện nhân! - Thiếu phụ khẽ nạt Nữ Thần Y một tiếng, rồiquay nhìn Dương Tiêu Phong, đanh giọng nói - Ngươi quỳ xuống cho ta!

Thiếu phụ nói rồi phất tay một cái ra hiệu cho những người đệ tử của Phong Võ môn tản ra thành hai hàng. Dương Tiêu Phong thấy vậy, nhủ lòng lúc nãy Hàm Trường cũng chính miệng hứa với chàng như thế, nhưng sau đó hắn lại nuốt lời… Ngặt một nỗi, hiện thời tính mạng của Nữ Thần Y đang bị đedọa, chàng đành phải chấp nhận mọi điều kiện, bất kể là địch có sai bảothế nào chàng nhất định phải làm theo.

Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong quyết định dẹp bỏ thể diện đi, cái gì làdanh hiệu anh hùng cái thế, cái gì là võ lâm sùng bái, võ nghệ thuộchàng cửu ngũ chi tôn, tất cả cũng bất quá chỉ giống như là mây gióthoáng bay qua trước mắt.

Vì thế mà sau mươi giây chau mày ngó thiếu phụ chằm chằm, Dương Tiêu Phong cũng quỳ xuống.

Nữ Thần Y thấy vậy xót xa vô cùng, hai mắt nàng khép lại, lệ theo khóemi thành từng giọt chảy ra. Nàng tự bảo lòng từ trước tới nay nàng chưa từng thấy chàng bị ai sai khiến hoặc là bị ai làm nhục như vầy.

Về phần Dương Tiêu Phong tưởng sau khi chàng quỳ xuống rồi thì thiếu phụ kia sẽ giữ lời mà thả Nữ Thần Y đi, nhưng vô ích, vòng vây vừa tản raliền khép lại chặt chẽ kín đáo hơn.

Thiếu phụ cao giọng nói:

- Ngoan lắm! Nhưng trước khi ta tha cô ấy ngươi phải chịu lãnh một ngàn trượng mà không gục ngã mới được.

Nữ Thần Y lắc đầu quầy quậy hãi hùng nói:

- Xin đừng…

- Câm miệng! – Thiếu phụ lại nạt ngang – Coi chừng ta cắt cái lưỡi của cô ra đem xào với gan lợn bây giờ!

Rồi quay sang Dương Tiêu Phong, thiếu phụ nhếch môi cười lạnh, khinh khỉnh hỏi:

- Thế nào? Ngươi nhắm ngươi có chịu nổi không?

- Xin đừng mà… – Nữ Thần Y không sợ bị cắt lưỡi, tiếp tục van nài.

Thiếu phụ phớt lờ thanh âm van xin nghe đến não lòng, nàng hỏi rồi, hất đầu bảo bốn người đệ tử tâm đắc nhất của nàng tiến lên.

Bốn người đệ tử thân vận y phục màu trắng, eo thắt đai đen, tướng táchắc nịch hệt như mấy ông thần hộ pháp tay cầm lăm lăm khúc trượng chậmrãi tiến đến vây Dương Tiêu Phong vào giữa.

Nữ Thần Y không dám nhìn cảnh chàng sắp bị hành hung, vội quay mặt đi, trong khi đó Dương Tiêu Phong gật đầu nạp mạng:

- Đánh đi! – Chàng nói gọn.

Người trung niên đứng gần đấy đếm “một,” đòn roi đánh xuống. Binh một tiếng, hắn lại đếm “hai…”

Dương Tiêu Phong quỳ gối tại chỗ liên tục chịu đòn, răng cắn chặt lấyvành môi đến rớm máu, nhưng tuyệt nhiên không rên rỉ, cũng chẳng hề kêuđau. Mới ban đầu, chàng theo phản xạ tự nhiên gồng mình chịu trận.

Thiếu phụ loáng thoáng thấy gân tay chàng nổi lên, biết chàng đang vận nội công để hộ thể liền tức giận nói:

- Đồ ma giáo! Ngươi không được vận khí công, hãy thả lỏng chân khí ra!

Dương Tiêu Phong đúng là đang vận nội công Cửu Long Giá Lâm để làm giảmbớt cơn đau đớn thật, cái cơn đau xuất phát từ trên vai đang lan dầnxuống thắt lưng chàng. Giờ nghe thiếu phụ bảo vậy, chàng lập tức thảlỏng thân thể ra, đôi tay buông thỏng xuống hai bên hông. Cửu Long Giá Lâm là một thể loại công phu luyện tập sức chịu đựng, giống như là QuiBối Công của phái Thiếu Lâm. Môn sinh luyện tập môn này chủ yếu là đểkhiến cho vùng lưng, vai, bụng và hai bên thắt lưng được cứng như thépnguội để có thể chịu được vật rắn chắc như búa tạ nện vào.

Gần một khắc sau, người trung niên chỉ mới đếm tới số hai trăm chín mươi chín.

Dương Tiêu Phong thay đổi thần sắc đáng sợ, hai vai rung rẫy, toàn thânchàng mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả y phục. Rồi chàng khẽ nhăn mặt, tỏ vẻnhư đang oằn oại trong trận đòn roi, khiến cho ai nhìn thấy cũng tưởngchừng chàng không đủ sức chịu đựng nổi cơn đau nữa.

Người trung niên đếm đến bốn trăm rưỡi. Lưng đẫm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt, trông Dương Tiêu Phong không còn cầm cự được bao lâu nữa. NữThần Y lén nhìn, thấy cảnh này, khoé mắt nàng liên tục ứa lệ, đôi môimấp máy. Thiếu phụ ghé sát tai vào miệng nàng. Nữ Thần Y khóc lóc đếnchẳng còn có thể thốt nên lời được, nàng thều thào một câu hầu như câmlặng:

- Ta xin cô nương làm ơn bảo họ dừng tay đi…

- Nói chơi! – Thiếu phụ cười lên thành tiếng, ngắt lời nàng, giọng nói vang lên chứa đầy rẫy thanh âm chế giễu.

Trong một lần đòn gậy giáng xuống, Dương Tiêu Phong cắn môi đến bật máu, mồ hôi đổ ra từng hạt lớn. Chàng suýt gục xuống đất, song kịp thờichống tay lên mặt đất làm điểm tựa để gượng dậy. Chàng tự biết bản thân chàng đang bị tiêu hao rất nhiều chân khí quan trọng nhưng quyết khôngđể cho sức lực hoàn toàn kiệt quệ. Thiếu phụ đã nói nếu chàng chịu được một ngàn trượng mà không quỵ ngã sẽ thả Nữ Thần Y đi.

Ở cách đó vài chục bước chân, đứng chếch sau lưng Nữ Thần Y, thiếu phụgiương mắt nhìn, hai mắt nàng trắng dã vô cảm, song khi nàng ngó thấyDương Tiêu Phong vẫn không chịu thua, vẫn ráng cầm cự được đến gần nămtrăm đòn cũng phải thầm khen “khá lắm,” rồi nhếch môi cười. Phía đằngkia Hàm Trường không phản ứng gì nhiều, chỉ thở dài và khẽ lắc đầu.

Tứ bề đệ tử Phong Võ môn cũng hoàn toàn nín lặng.

Thời khắc chầm chậm trôi qua.

“Bốn trăm tám mươi chín… bốn trăm chín mươi…” tiếng của người trung niên không ngừng vang lên.

Mà đúng là Dương Tiêu Phong sở hữu công phu hàm súc quá thâm hậu thật,chừng như tiềm lực nhiệm màu phát sinh nơi người chàng. Đám đệ tử đanghành hung chàng toàn là do thiếu phụ đích thân lựa chọn ra, họ toàn lànhững người đồ đệ tâm đắc nhất, hẳn nhiên là phải có võ công phi thường. Và bởi vì thế lực đả thương đương nhiên cũng phải lớn hơn người bìnhthường khác. Thêm vào đó mấy khúc trượng trong tay họ rất to, đòn đánhkèm theo dĩ nhiên rất mạnh.

Người trung niên đếm gần tới bảy trăm, trên lưng Dương Tiêu Phong dathịt đã rách toét ra tự khi nào. Chàng bị thương thì tất nhiên là máuchảy. Thương thế càng nặng thì máu chảy càng nhiều. Máu đã nhuộm đỏnhững mảnh vải còn dính lại trên mình chàng. Máu hòa với mồ hôi chàng,tuôn như một dòng nước, một thứ nước hồng hồng loãng loãng chảy ròngròng và ứ đọng thành vũng, chiếm trọn một khoảng đất bên trong vòng vây. Dương Tiêu Phong quỳ đó hứng trọn những ngón đòn như chẳng thể nàomạnh hơn, những ngón đòn mạnh khủng khiếp như búa thiên lôi liên miêngiáng xuống. Máu của chàng chảy ra đến sắp sửa cạn dòng. Dáng vẻ xácxơ, mớ tóc rối bù, y phục rách rưới xốc xếch trông chàng chẳng khác nàomột kẻ hành khất lang thang sống lây lất trên đường đời vô định. Mỗimột cử động của chàng là làm máu tươi bắn tung tóe lên không trung. Máu bắn đi song không thể ráo khô được bởi vì nó tiếp nối từ người chàngchảy ra và thắm ướt da thịt như cũ.

Nhìn chàng tơi tả như vậy, thì còn đâu cái phong độ hào hoa của mộttrang nam tử thuở nào đã từng làm rung động biết bao nhiêu con tim thiếu nữ nữa, và cũng không còn luôn cái dáng vẻ của một trang nam nhân anhtuấn đã từng là thần tượng của biết bao người con gái ở lứa tuổi xuânthì…