Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 2 - Chương 5: Chất vấn cùng phiền toái



Gương bát quái phong thủy chính là tổ hợp của bát quái cùng gương, thông thường chỉ dùng để hóa giải sát khí mạnh mẽ của ngũ hoàng đại sát, trong tình huống không có sát khí sẽ không sử dụng.



Mà phố đồ cổ này thật sự là rất bình thường, vì sao lại muốn sử dụng gương bát quái phong thủy?



Vương Đạo Lâm gắn chiếc gương này dưới mái hiên cửa hàng, mà mái hiên này khá thấp, gương cũng không lớn lắm, bên dưới lại che che đậy đậy, Hạ Thược nhìn một lúc mới phát hiện có mờ ám. Cô nâng mắt nhìn lại, phát hiện đối diện với tấm gương đó, chếch về phía trái là cửa hàng đồ cổ muốn bán kia, thế này mới hừ lạnh một tiếng.



“Người này! Chuyện làm ăn đàng hoàng lại không làm, lại làm chuyện đen tối này. Khó trách cửa hàng nào ông ta chú ý đến, không nhà nào còn làm ăn được nữa, thì ra còn có chuyện như vậy”. Hạ Thược thu hồi ánh mắt, “Sư huynh, đi, chúng ta đến cửa hàng kia nhìn xem”.



Từ Thiên Dận gật đầu, lúc này ánh mắt mới dừng lại ở tay hai người đang nắm với nhau. Cô gái trước mặt vẫn nắm tay anh kéo về phía trước, rõ ràng là lực chú ý đã bị dời đi, đã sớm quên mất chuyện này. Anh cũng không lên tiếng nhắc nhở, để tùy cô nắm tay mình kéo về phía trước, cảm nhận bàn tay nhỏ bé kia nằm trong tay mình, mềm mại đáng yêu, ngay cả độ ấm cũng là không lạnh không nóng, giống như cảm giác của cô đem đến cho người khác, yên tĩnh điềm đạm, khiến người ta thoải mái.



Trên đường phố đồ cổ nhốn nháo, một đôi nam nữ trẻ tuối có ngoại hình cực bắt mắt nắm tay nhau, hấp dẫn ánh mắt của không ít người, nhưng bước chân chàng trai lại bước phía sau cô gái, ánh mắt cố định trên bóng lưng của cô, đầu hơi cúi, khóe môi mang theo nụ cười cực nhạt.



Hạ Thược kéo Từ Thiên Dận bước vào cửa hàng muốn chuyển nhượng kia, liền thấy Mã Hiển Vinh đang ở trong cửa hàng yên lặng lau chùi đồ cổ của mình. Cho dù là việc làm ăn không thể làm nữa, nhưng mỗi một món đồ trong đây đều giống như đứa nhỏ của ông, cực kỳ quý trọng, không nỡ bỏ mặc chút nào.



Một màn này rơi vào trong mắt Hạ Thược, ánh mắt không khỏi sáng ngời, lúc này mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi, tôi muốn mua lại cửa hàng này, có thể nói chuyện sao?”



Mã Hiển Vinh không nâng đầu xua tay nói, “Không cần, cửa hàng này của tôi đã bị hội trưởng Vương nhắm vào, ông ta muốn, ai cũng không dám ra tay. Dù có mua lại được, việc làm ăn của cô cũng sẽ không tốt, tôi không muốn cô phải chịu thiệt? Cô vẫn là… Hả?”



Ông ta vừa nói được một nửa, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện.



Tiếng nói này, nghe qua còn rất trẻ! Hơn nữa, còn là một cô gái!



Trong ngành đồ cổ này, phần lớn đều là những người có tuổi, bởi vì cần phải có nhãn lực, người không có kinh nghiệm thì không thể làm được. Cho nên với ngành này, không gặp nhiều người trẻ tuổi cho lắm, mà những cô gái trẻ như này lại càng hiếm thấy.



Mã Hiển Vinh sửng sốt, lúc này mới quay người lại, liền thấy một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi đứng ngoài cửa, phía sau là một người đàn ông, ánh mắt không nhìn ai khác, mà chỉ chăm chú vào cô gái trước mắt.



Mã Hiển Vinh mãi nửa ngày mới hồi thần lại, Hạ Thược cũng đã đi tới trước mặt ông ta.



Cô lặp lại câu nói trước, “Ông chủ Mã, tôi muốn mua lại cửa hàng này, xin hỏi có thể nói chuyện sao?”



Mới vừa rồi nhìn ra cửa ánh sáng chói mắt, mãi cho đến khi Hạ Thược đi vào, Mã Hiển Vinh mới nhìn cô từ trên xuống đánh giá một lượt. Cô gái này mặc một bộ quần áo màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, che đi một nửa khuôn mặt.



Hạ Thược thấy Mã Hiển Vinh đánh giá mình, lúc này cô mới khẽ cười một tiếng, tháo chiếc mũ trên đầu xuống. Cô đã cố ý cải trang rồi mới tới, dù sao sau buổi đấu giá hội đã thông báo rõ ràng, có lẽ người khác không thể nhận ra cô, nhưng người trong nghề nhất định là sẽ nhận ra! Lần này đến chợ đồ cổ, sợ là ngay cả cửa hàng cũng không tìm được, lại còn bị người ta nhận ra, gây ra phiền toái không cần thiết cho bản thân.



Cô tháo chiếc mũ ra, lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh mềm mại, hơi gật gật đầu với Mã Hiển Vinh.



Mã Hiển Vinh sau khi nhìn thấy thì càng trừng lớn mắt, không được rõ ràng lắm nói: “Cô, cô… Tôi thấy cô… Có chút quen mắt..”.



Hạ Thược cười, hào phóng vươn tay ra nói: “Ông chủ Mã, xin chào. Tôi họ Hạ, Hạ Thược”.



“Hạ… Ai nha! Hạ tổng! Thật sự là cô sao!” Mã Hiển Vinh hiển nhiên vô cùng kích động khi thấy Hạ Thược đến cửa hàng của mình, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nắm lấy bàn tay của cô gái mười sáu tuổi, kích động run rẩy, “Ai nha! Thật may mắn, thật may mắn! Hạ tổng, trong ngành này, danh tiếng của cô đúng là như sấm bên tai! Tuổi trẻ mà lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, như vậy đúng là ông già như tôi không thể sánh bằng!”



Hạ Thược cười, nhìn nhìn ngoài cửa, đưa mắt ra hiệu cho Mã Hiển Vinh “Nói nhỏ chút”, sau đó nhân tiện nói: “Chúng ta có thể vào trong ngồi nói chuyện được không?”



Phàm là cửa hàng đồ cổ, đều có một khu tiếp khách bên trong, đặt bình phong ngăn cách với bên ngoài, cũng không phải là vì học đòi văn vẻ, mà để tạo ra một không gian riêng tư, dùng để bàn chuyện làm ăn với khách hàng. Trong ngành đồ cổ này, ngoại trừ đấu giá hội ra, bảng giá đều không bao giờ công khai với bên ngoài .



Mã Hiển Vinh kích động mời Hạ Thược cùng Từ Thiên Dận vào khu tiếp khách, còn tự mình rót trà, “Hạ tổng, cô không biết đấy thôi, từ sau buổi đấu giá hội ở Đông thị, tên tuổi của cô như sấm bên tai mỗi người trong ngành! Mỗi ngày, nghe được nhiều nhất chính là tên của Hạ tổng, người trong ngành đều không hiểu, cô mới từng này tuổi, nhãn lực xem đồ cổ có thể hình thành như thế nào được. Nếu mấy người ở đây biết cô lại đến cửa hàng của tôi thế này, sợ là bọn họ hâm mộ tôi muốn chết rồi, ha ha!”



Mã Hiển Vinh sau khi cười xong, lại thở dài, “Ai! Chỉ tiếc, tôi không đứng nổi trong ngành này nữa rồi..”.



Ông ta lắc đầu, tâm tình kích động khi nhìn thấy Hạ Thược đều biến mất không còn, ưu sầu không thôi. Hạ Thược lẳng lặng uống trà, cũng không cắt ngang lời nói của ông ta, tựa như một thính giả vô cùng biết lắng nghe, để Mã Hiển Vinh phun hết một bụng buồn bực ra.



“Ai! Hạ tổng, tôi thấy cô còn trẻ tuổi mà đã có được những thành tựu như vậy, có thể thấy không dễ dàng gì. Tôi cũng không muốn gạt gì cô, nên cũng nói thật với cô. Cửa hàng này lúc trước tôi mua của ông chủ cũ, cũng đã bị hội trưởng Vương nhắm vào. Tôi bước vào ngành này ở giữa đường, tham gia không lâu. Tổ tiên nhà tôi là dòng dõi thư hương, ông nội cùng cha tôi trước đây rất ham mê đồ cổ, tôi từ nhỏ đã theo chân ông cha mà tiếp xúc với những thứ này, nhãn lực tự nhận là không tồi. Nhưng tôi cũng không có đi theo ngành này, vài năm trước việc buôn bán có lời, con cái cũng đều đã thành gia, liền khuyên tôi không cần phải vất vả vậy nữa, mở một cửa hàng đồ cổ, vừa thanh nhàn lại còn có thể kiếm được tiền, bình thường gặp được những người sưu tầm, còn có thể nói chuyện phiếm, kết bạn. Tôi nghe vậy, liền nghĩ quả là rất tốt, nếu lúc tuổi già có thể trôi qua như vậy, cũng rất vui vẻ. Tôi liền bàn giao lại việc làm ăn lúc trước, đến con đường này mở một cửa hàng đồ cổ”.



Mã Hiển Vinh thở dài, có vẻ thực hối hận, “Hạ tổng, có phải cô cũng đã thấy vị trí của cửa hàng này rất tốt, nên mới muốn mua lại ?”



Hạ Thược cười nhẹ nhàng gật đầu.



Mã Hiển Vinh khoát tay, “Trăm ngàn đừng! Lúc trước tôi cũng nghĩ như cô vậy, khi đang tìm cửa hàng thì thấy mặt tiền cửa hàng này, tôi còn tưởng rằng số mình may mắn, gặp được một khu tốt. Tôi liền vào bàn bạc giá cả với ông chủ cửa hàng, trong lòng cũng đã nhẩm tính sẽ thiếu chút tiền, nào ngờ tôi vừa mới mở miệng, ông chủ kia lập tức đồng ý! Tôi còn đang cảm thấy kỳ lạ trong lòng, sao ông ta không mặc cả thêm chút tiền nữa, hiện tại thì tôi đã hiểu… Với bảng giá mà hội trưởng Vương đưa ra, nếu như có người ra giá như lúc trước tôi đã ra, tôi không nói hai lời, lập tức chuyển nhượng!”



“Vậy sao ông chủ Mã lại không muốn chuyển nhượng cho tôi?” Hạ Thược buông chén trà, nở nụ cười.



“Tôi … Loại việc lừa người như thế này, tôi cũng không làm được”. Mã Hiển Vinh lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Nếu người khác tới, có khả năng tôi còn băn khoăn một chút, nếu Hạ tổng đến, vậy thì thôi đi. Con gái út của tôi so với cô cũng không hơn bao nhiêu, tuy rằng thành tựu không thể nào so với cô được, nhưng tâm tư cha mẹ trên đời này có lẽ đều như tôi mà thôi”.



Mã Hiển Vinh trên mặt lộ vẻ cười khổ, lời nói cũng vô cùng thành khẩn.



Nụ cười bên môi Hạ Thược càng sâu, âm thầm gật đầu, cũng cười nói: “Ông chủ Mã, cảm ơn ý tốt của ông. Nhưng mặt tiền cửa hàng này tôi rất vừa ý, liền tính mua lại nơi này. Lấy bảng giá mà trước đây ông đã mua lại cửa hàng này, tôi sẽ thêm cho ông hai phần nữa. Tôi hỏi ông một lần nữa, có chuyển không?”



Mã Hiển Vinh sửng sốt, ông ta không ngờ Hạ Thược vẫn kiên trì muốn mua lại cửa hàng này sau khi nghe mình nói nhiều như vậy.



Thêm hai phần? Vậy thì ông ta không chỉ không lỗ vốn, ngay cả chi phí trong một năm này đều được bù lại rồi. Đây là một bảng giá rất rộng rãi! So với cái giá mà Vương Đạo Lâm đưa ra, chính là một trời một vực!



Mã Hiển Vinh ngây người, trên mặt cũng hiện ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn khó hiểu hỏi: “Hạ tổng, vì sao cô cứ nhất định muốn mua lại cửa hàng này? Người ta thường nói, cùng nghề là oan gia. Hội trưởng Vương cùng với Trần tổng của Hoa Hạ trong ngành này đã đối đầu nhiều năm. Cả nước có rất nhiều chợ đồ cổ, cô hoàn toàn có thể tránh nơi này ra. Với tài sản của tập đoàn Hoa Hạ, đến chỗ nào đều có thể đứng vững gót chân, Thanh thị là nơi căn cơ của hội trưởng Vương, cô tội gì mà đến đây đá chọi đá với ông ta ?”



“Đây là chuyện của tập đoàn Hoa Hạ, ông chủ Mã không cần để ý. Tôi chỉ hỏi ông một câu, bảng giá vừa rồi tôi đưa ra, ông chuyển hay là không chuyển đây?” Hạ Thược không động đậy, nâng chung trà lên, cụp mắt uống trà.



“Này, này..”. Mã Hiển Vinh không ngờ tính tình Hạ Thược lại mạnh mẽ như vậy, đã tận tình khuyên bảo cô như vậy, cô lại hoàn toàn không nghe vào, điều này không khỏi khiến ông ta nóng nảy, nhất thời có chút cáu kỉnh, nói, “Hạ tổng, nghé con mới sinh không sợ hổ, tôi thật sự là bội phục! Chẳng qua, người nào cũng đều có tư lợi, nếu như cô đã nói như vậy, tôi đây cũng sẽ chuyển! Nhưng tôi cũng đã nhắc nhở qua Hạ tổng rồi, tôi cũng coi như không thẹn với lương tâm! Đến lúc nào đó cô ở Thanh thị vấp phải cái đinh, cũng đừng trách Mã Hiển Vinh tôi gạt gì cô!”



“Được”. Hạ Thược nở nụ cười, hơi hơi gật đầu, hiển nhiên là rất vừa lòng với câu trả lời của Mã Hiển Vinh.



Cô hỏi những lời này, trên thực tế chỉ là vì khảo nghiệm Mã Hiển Vinh mà thôi. Phúc Thụy Tường muốn mở cửa ở Thanh thị, cần phải tìm một người quản lý. Cũng không thể bảo Trần Mãn Quán đang quản lý ở Đông thị lại chạy tới Thanh thị làm được? Hơn nữa, về sau có mở cửa hàng khắp nơi trên cả nước, chung quy vẫn phải tìm một người để quản lý.



Ở phương diện này, Trần Mãn Quán quen biết nhiều người, theo lý thì để ông ấy chọn người cũng tốt, nhưng hôm nay Hạ Thược lại ngẫu nhiên gặp được Mã Hiển Vinh, cảm thấy nhân cách của người này không tồi, cho nên mới hỏi thử.



“Ông chủ Mã, đừng vội, ngồi đi”. Hạ Thược cười nhẹ liếc nhìn Mã Hiển Vinh, nụ cười bên môi càng sâu, “Lấy sự độ lượng của hội trưởng Vương, cũng sẽ không ngồi nhìn Phúc Thụy Tường chúng tôi kiêu ngạo. Sớm muộn gì thì chúng tôi cũng sẽ đối đầu, sớm một chút hay muộn một chút cũng không sao cả. Người khác sợ con người trị giá trăm triệu của ông ta, tôi không sợ. Nếu ông ta đường đường chính chính đọ sức với tôi trên thương trường, vậy thì cũng được thôi. Nhưng nếu lại đi ngõ tắt với tôi, tôi sẽ cho ông ta biết, dùng phong thuỷ, ai mới là tổ tông”.



Mã Hiển Vinh sửng sốt, ngây người một lúc mới hỏi lại: “Cái gì? Cái gì phong thuỷ?”



Hạ Thược cười thoáng nhìn về phía ngoài cửa, “Chẳng lẽ ông chủ Mã không phát hiện ra chiếc gương bát quái phong thủy kia sao? Chiếc gương kia treo ở đó ít nhất cũng đã một năm, tuy nói là che che lấp lấp, nhưng trong khoảng thời gian dài như vậy đừng nói là ông chủ Mã không hề phát hiện ra nha?”



Mã Hiển Vinh ngẩn người, nhìn theo ánh mắt Hạ Thược, bởi vì có bình phong ngăn trở tầm mắt của ông, ông ta không nhìn thấy chiếc kính phong thủy kia, nhưng lại giật mình gật đầu nói, “Tôi có nhìn thấy, quả là có một chiếc gương như vậy. Nhưng … sao Hạ tổng lại biết nó đã được treo ở đó một năm ?”



“Ông chủ Mã làm người không thẹn, việc làm ăn trên đời này, bất kể là làm ngành nghề gì, từ trước đến nay không phải chỉ một người là có thể làm được. Với con người của ông chủ Mã, cho dù có bị hội trưởng Vương chèn ép thế nào, cũng vẫn phải có khách hàng của chính mình mới đúng. Bị ép đến mức ngay cả cửa hàng cũng không thể mở được nữa, ngoại trừ sự chèn ép của hội trưởng Vương, hiển nhiên là còn vấn đề khác nữa. Mà vấn đề này không phải chỉ một hai ngày là có thể thành, cần tích lũy qua tháng ngày, ít nhất cũng phải một năm. Hơn nữa trong một năm này, thân thể của ông chủ Mã cũng không được tốt cho lắm, tinh thần hoảng hốt, tim thường xuyên đập nhanh, ban đêm thường nằm mơ. Có đúng hay không?”



Mã Hiển Vinh kinh ngạc liên tục gật đầu, “Đúng! Đúng! Đều đúng! Vốn dĩ tôi tưởng rằng vì công việc làm ăn của cửa hàng không tốt, trong lòng luôn bận tâm suy nghĩ, mới như vậy . Chẳng lẽ… Không phải?”



“Có một phần nguyên nhân là từ chính bản thân, nhưng cũng có nguyên nhân là ở người khác”. Hạ Thược cụp mắt uống trà, “Chiếc gương bát quái phong thủy kia, ông chủ Mã có thấy là nó đối diện với cửa hàng của ông, ông không cảm thấy không thoải mái sao? Chẳng lẽ chưa từng đi tìm ông ta nói chuyện?”



“Này… Đương nhiên là tôi đã đi gặp nói chuyện với ông ấy! Nhưng hội trưởng Vương lại nói đó là dùng để chiêu phúc nạp tài cho cửa hàng của mình, không liên quan gì tới cửa hàng của tôi. Tôi lại không hiểu biết về vấn đề này cho lắm, cũng hiểu đây là việc nhìn không thấy sờ không được, cũng không thể vin vào đó là quấy rối, làm phiền người khác. Hơn nữa, ông ta còn là hội trưởng hội đồ cổ của tỉnh, ông ta không gây phiền toái cho tôi đã tốt lắm rồi, nếu tôi mà còn quấn lấy ông ta, ông ta cũng có thể lấy cớ đó mà chèn ép tôi”. Mã Hiển Vinh có chút khẩn thiết nhìn về phía Hạ Thược, “Hạ tổng, tôi nghe nói, cô là đại sư phong thủy, việc này là thật sao? Ý của cô là, việc làm ăn trong cửa hàng tôi không tốt, thân thể cũng không tốt lắm, là có liên quan tới mặt gương kia?”



“Có liên quan. Hội trưởng Vương đây là lấy việc ông không hiểu biết, thứ kia của ông ta, đâu phải là gương phong thủy chiêu tài nạp phúc bình thường? Bát quái kính bình thường, chung quanh là Thiên Can chi, tiên thiên bát quái, hà lạc cửu tinh, xứng hai mươi tư tiết tạo thành, mặt trái vẽ ” bát quái tổ sư, tứ phương quý nhân, ngũ lộ tài thần “. Mà chiếc gương của nhà ông ta thì sao?”



Hạ Thược hừ một tiếng, “Nếu ông chủ Mã đến gần đó nhìn xem, trên chiếc gương bát quái kia có vẽ một chiếc Tam Xoa, một vị thần tướng cưỡi Bạch Hổ, tay cầm thần khí! Hơn nữa chiếc gương kia đã được khai quang, tam xoa bén nhọn, Bạch Hổ mang sát, hướng về phía nào, thì nơi đó sẽ gặp bất lợi! Đây là chiêu tài nạp phúc sao? A, buồn cười”.



Mã Hiển Vinh nghe vậy thì sửng sốt.



Hạ Thược lại uống một ngụm trà, lắc đầu than nhỏ, “Hội trưởng Vương đúng là quá nóng vội rồi, cho dù ông ta không dùng chiếc gương bái quái phong thủy này, nếu như đã nhất định muốn thu mua cửa hàng của ông, hẳn là ông cũng sẽ không duy trì được bao lâu, ông ta lại vì muốn nhanh xong, sử dụng món đồ này, ảnh hưởng tới thân thể người khác, thật sự là không nên”.



“Được lắm! Thì ra còn có chuyện như vậy! Tôi, tôi đi tìm ông ta nói cho ra lẽ!” Mã Hiển Vinh bỗng nhiên đứng dậy, tức giận đến phát run.



“Ông chủ Mã, an tâm một chút”. Hạ Thược vẫn là vẻ mặt nhàn nhã không có gì kia, cũng lên tiếng gọi lại Mã Hiển Vinh.



“Ông chủ Mã, có hứng thú gia nhập Phúc Thụy Tường chứ? Về đãi ngộ lương thì ông có thể yên tâm, tuyệt đối là nhiều hơn một trăm lần trong một năm ông bị người ta chèn ép như vậy”. Hạ Thược buông chén trà, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc.



Thái độ nghiêm túc không giống như lấy Mã Hiển Vinh ra để trêu đùa, ông ta sửng sốt nửa ngày, mới xoay người lại ngồi xuống.



“Hạ tổng, tôi có thể hỏi vì sao cô lại nói cho tôi biết những điều này không? Nếu cô đã có lòng muốn mua lại cửa hàng này, tôi cũng sẽ đồng ý chuyển nhượng lại cho cô. Cô chỉ cần mua lại là được rồi, cần gì phải nói những điều này cho tôi biết? Cô không sợ khi tôi biết vấn đề ở chỗ nào, sẽ nghĩ cách bắt ông ta bỏ tấm gương kia đi, cửa hàng này tôi cũng sẽ không chuyển nhượng nữa?” Mã Hiển Vinh cau mày, còn nghiêm túc kể tỉ mỉ trước mặt một cô gái mười sáu tuổi.



Từ lúc cô bước vào đây cho đến giờ, vẫn khí định thần nhàn, ông ta thật sự không hiểu, với độ tuổi này của cô, làm sao có thể có được tâm tính như thế này?



Hạ Thược cũng cười tủm tỉm nhìn về phía ông ta, trêu ghẹo nói, “Không chuyển nhượng? Ông chủ Mã thật sự nghĩ rằng bỏ chiếc gương phong thủy kia xuống thì sẽ không còn việc gì? Phong thuỷ chính là trợ lực, nhân tài là căn nguyên. Đối phương đã có tâm muốn chèn ép ông, không có chiếc gương phong thủy này, nhiều nhất thì ông cũng chỉ có thể chống đỡ được một thời gian ngắn. Hơn nữa, lấy cách làm người của ông chủ Mã, nếu biết đối phương đã hại mình, ông tuyệt đối sẽ không để cho đối phương lợi lộc được gì. Cửa hàng này tất nhiên ông sẽ không nhượng lại cho ông ta, đến cuối cùng, vẫn là của tôi”.



Mã Hiển Vinh ngẩn người, sau một lúc lâu cũng không biết là bội phục hay là bất đắc dĩ, vừa lắc đầu lại vừa gật đầu, cười khổ nói: “Đúng, đúng, quả là có chuyện như vậy”.



“Hơn nữa, tôi mời ông chủ Mã, là vì coi trọng phẩm đức của ông. Vừa rồi tôi đã hỏi ông, ra bảng giá thêm hai phần nữa, ông là nhượng lại hay không. Nếu như ông thà rằng để bản thân chịu thiệt, cũng không chịu nhượng lại cửa hàng cho tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không giữ ông làm gì. May là cuối cùng ông cũng không có không nhìn đến lợi ích của bản thân, cho nên tôi mới quyết định mời ông”.



Lời này của cô lại càng khiến Mã Hiển Vinh khó hiểu, ông ta nghe không hiểu gì, “Hạ tổng, có phải cô nói ngược hay không?”



“Không có”. Hạ Thược cười lắc đầu, thẳng thắn tuyên bố, “Tôi cần là một thương nhân, mà không phải chỉ cần phẩm đức tốt. Nếu như ông chủ Mã đối diện với điều kiện như vậy, còn vì người mới gặp mặt một lần như tôi suy nghĩ, mà không để ý đến lợi ích của mình, vậy thì ông là người tốt, nhưng không thích hợp việc buôn bán. Nhưng cuối cùng ông cũng không phải là không nhìn lợi ích của mình, có thể thấy được ông là một người thương nhân, mà còn là thương nhân có đức. Người như vậy, tập đoàn Hoa Hạ chúng tôi hết sức hoan nghênh”.



“..”. Mã Hiển Vinh nhìn Hạ Thược, nửa ngày không nói nên lời, trong lòng lại vô cùng rung động!



Ông đã hiểu, rốt cục ông cũng đã hiểu, vì sao cô gái trước mặt này đây còn ít tuổi mà đã có được thành tựu như thế, đây cũng không phải là ngẫu nhiên!



Cũng không biết trải qua bao lâu, Mã Hiển Vinh mới cảm khái nở nụ cười, “Tôi xem như đã hiểu được, hóa ra trong lúc vô tình vừa rồi, đã thông qua vòng phỏng vấn của Hạ tổng?”



Hạ Thược nhíu mày, khẽ cười một tiếng, “Có thể nói như thế. Chúc mừng ông chủ Mã, phỏng vấn thành công”.



“Ha ha!” Mã Hiển Vinh vui sướng nở nụ cười, xóa tan hoàn toàn vẻ lo lắng suốt mấy ngày qua, “Xem ra tôi mà không đồng ý là không được rồi. Hạ tổng cũng đã nói tôi là một thương nhân, nào có thương nhân nào không suy nghĩ cho lợi ích của mình chứ? Cơ hội tốt như vậy, lý nào tôi lại cự tuyệt?”



Mã Hiển Vinh đứng dậy, vươn tay, “Vậy về sau xin được Hạ tổng quan tâm”.



Hạ Thược cũng đứng lên, hai người nắm tay, hiệp nghị đạt thành!







 Tuy rằng hiệp nghị đã đạt thành, nhưng Hạ Thược cũng không để Mã Hiển Vinh công bố. Cô làm như vậy có dụng ý gì, Mã Hiển Vinh không biết, nhưng vẫn làm theo .



Ngày hôm sau, Vương Đạo Lâm lại đến hỏi, Mã Hiển Vinh lúc này cũng không cho ông ta vẻ mặt hòa nhã, ông ta vừa mở miệng liền nói một câu — thực xin lỗi, cửa hàng đã chuyển nhượng!



Thái độ này khiến cho Vương Đạo Lâm mất nửa ngày chưa hồi thần lại, những người cùng ngành hai bên đường cũng âm thầm nghị luận.



Đây là làm sao vậy? Mã Hiển Vinh uống nhầm thuốc sao, cũng dám lên mặt với Vương Đạo Lâm? Chẳng lẽ là không vừa ý với bảng giá thấp của ông ta, nên muốn theo tới cùng?



Vương Đạo Lâm vẫn là vẻ mặt cười hớ hớ kia, nhưng nụ cười lại khiến người ta phát lạnh, “Được lắm, nếu ông Mã có thể tiếp tục chống đỡ, lão Vương tôi đây đương nhiên là hoan nghênh, ngành này của chúng ta lại nhiều thêm một người cùng nghề. Nếu không chống đỡ được, chỉ sợ sẽ có một ngày ông phải đến cầu xin tôi!”



Mã Hiển Vinh cười lạnh, “Cửa hàng này tôi mở đã hơn một năm, xem ra hội trưởng Vương cũng chưa từng coi tôi như người cùng ngành. Nếu như vậy, lần tới sẽ chính thức mời hội trưởng Vương đến chúc mừng một tiếng mới được”.



“Tôi đây chờ”. Vương Đạo Lâm cười lạnh một tiếng rời đi.



Từ hôm đó trở đi, trên con phố đồ cổ, mỗi một cửa hàng đều có một đôi mắt nhìn chằm chằm cửa hàng của Mã Hiển Vinh, khi thấy việc làm ăn của ông vẫn lạnh lẽo như vậy. Một tuần, cũng không có đến một mối làm ăn. Mà Mã Hiển Vinh cũng thay đổi hoàn toàn dáng vẻ lo lắng trước kia, có vẻ khí định thần nhàn, mỗi ngày đều trông cửa hàng đọc sách rồi lại lau đồ cổ, thật sự là nhàn nhã.



Tất cả mọi người đều không rõ trong hồ lô ông ta có gì, chỉ thấy vào mỗi cuối tuần, một đôi nam nữ trẻ tuổi tuấn tú vào cửa hàng, ngồi ước chừng một giờ liền đi ra. Đôi bạn trẻ này khí chất cực kỳ xuất chúng, thoạt nhìn giống mấy vị công tử nhà giàu dẫn theo bạn gái đến cửa hàng đồ cổ tiêu sài, cho nên mọi người cũng không có để ý.



Ai ngờ, ba ngày sau, đồ cổ Phúc Thụy Tường mở chi nhánh tại Thanh thị!



Mà mặt tiền cửa hàng lại đối diện về phía bên trái với cửa hàng của Vương Đạo Lâm, hóa ra là cửa hàng của Mã Hiển Vinh!



Mã Hiển Vinh không đi cũng không chuyển, đồ cổ đều có sẵn trong cửa hàng, người quản lý cũng đã có sẵn, Phúc Thụy Tường trực tiếp treo biển hiệu lên là được, liền khai trương !



Mọi người giật mình, trách không được Mã Hiển Vinh khí định thần nhàn, hóa ra là đã được Phúc Thụy Tường thu mua? Vậy, vậy không phải Phúc Thụy Tường đã đoạt mất miếng thịt béo của Vương Đạo Lâm?



Mọi người khiếp sợ rất nhiều, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc — nghé con mới sinh không sợ hổ, làm vậy chính là đắc tội với Vương Đạo Lâm rồi!



Vương Đạo Lâm đương nhiên là tức giận đến đen mặt! Ông ta cùng Trần Mãn Quán cùng ở trong hội đồ cổ của tỉnh, một người là hội trưởng, một người là phó hội trưởng, năm đó khi việc làm ăn của Trần Mãn Quán còn chưa thất bại, hai người cũng đã ngầm phân cao thấp, vốn tưởng rằng ông ta không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, từ nay về sau ở trong tỉnh thậm chí là cả nước, chỉ có một mình mình, nào ngờ ông ta lại có cơ hội trở mình!



Mà người kéo Trần Mãn Quán từ vực sâu lên, thế nhưng lại là một cô gái mới mười sáu mười bảy tuổi! Tuy có chút kinh ngạc, Vương Đạo Lâm ban đầu vẫn bật cười, còn trẻ như thế, biết cái gì? Kinh nghiệm, tư lịch, không đáng giá nhắc tới! Tuy rằng tập đoàn Hoa Hạ có tài sản hơn mười triệu, nghe qua thực dọa người, nhưng lại phân đôi, một nửa là Phúc Thụy Tường, một nửa là công ty bán đấu giá. Chỉ riêng trong ngành đồ cổ này, không thể nào mà so với mình được.



Nhưng sau lại ngẫm lại, Vương Đạo Lâm lại càng kinh ngạc hơn. Hiển nhiên cô gái này còn trẻ tuổi đã có được thành tựu như vậy, hơn nữa Phúc Thụy Tường của cô có một đại tướng như Trần Mãn Quán trấn giữ, trước sau cũng sẽ thành tai họa ngầm của ông ta.



Chẳng qua, nay tập đoàn Hoa Hạ quá nổi bật, Vương Đạo Lâm cũng không tìm được cơ hội để mà ngáng chân. Thân là lão hồ li trên thương trường, trong lòng ông ta biết tập đoàn Hoa Hạ muốn khuếch trương, Phúc Thụy Tường tất nhiên sẽ mở chi nhánh ở các chợ đồ cổ trên cả nước. Trong suy nghĩ của ông ta, Thanh thị chính là nơi căn cơ của mình, tài sản của Hoa Hạ cũng không thể nào so với ông ta được, cho nên trước hết hẳn là sẽ tránh nơi này, đi đến nơi khác mở chi nhánh, gây dựng nền tảng, sau đó hai nhà bọn họ mới quyết đấu một trận.



Đương nhiên, Vương Đạo Lâm cũng không có ý định cho Phúc Thụy Tường cơ hội để mà quyết đấu cùng mình. Ông ta đã sớm có chủ ý, ở các nơi trên cả nước ông ta đều có cửa hàng, một khi những cửa hàng này phát hiện Phúc Thụy Tường gia nhập, ông ta sẽ ngầm động tay chân, còn sợ Phúc Thụy Tường không đổ sao?



Nhưng ông ta lại không ngờ tới, chính mình còn chưa ra tay, Phúc Thụy Tường liền dám xông đến tuyên chiến trước!



Bọn họ không chỉ dám đến thị trường đồ cổ Thanh thị, còn dám quang minh chính đại mở cửa hàng ở đối diện cửa hàng của ông ta!



Này, đây là muốn hạ chiến thư?



Vương Đạo Lâm tức giận đến phát run, những đồng hàng trên đường đồ cổ lại cẩn thận quan sát– Phúc Thụy Tường đến đây, hai vị tổng giám đốc Trần với tổng giám đốc Vương đấu đá, sau này sẽ có một hồi tranh đoạt.



Chỉ là, chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ nghĩ như thế nào? Hiện tại đã muốn đối đầu với Vương Đạo Lâm, tài sản của hai nhà chênh lệch một khoảng lớn! Như thế mà còn không bị người ta chèn ép khổ sở mới lạ?



Tuy rằng nghe nói vị chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ còn một thân phận rất đặc biệt khác nữa — đại sư phong thủy. Nghe nói tích lũy nhân mạch không ít, nhưng Thanh thị là tỉnh thành phố, nơi tập hợp nhiều nhân vật nổi tiếng, có nhân mạch, cũng không phải là chỉ mình cô mới có. Vương Đạo Lâm làm trong ngành này nhiều năm như vậy, nhân mạch của ông ta trong hai giới chính thương cũng rất dọa người…



Không ai biết Hạ Thược suy nghĩ cái gì, nhưng mọi người sau khi phân tích thì đều bĩu môi, tổng kết một câu: đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ! Sớm muộn gì cũng sẽ biết được câu ‘thương trường như chiến trường’, sớm muộn gì sẽ học được bài học đắt giá.



Đang lúc mọi người đoán Phúc Thụy Tường sẽ chịu thiệt, ba ngày sau khai trương, Trần Mãn Quán tự mình đến Thanh thị.



Ông vừa đến Thanh thị, liền đi tới hội đồ cổ của tỉnh, phát thiệp mời, mở tiệc chiêu đãi đồng hành.



Người ta vẫn nói, đồng hành là oan gia, rất ít có loại trường hợp mà người cùng nghề ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Nhưng ngành đồ cổ có hội đồ cổ, thường là quy định ra một số quy củ nhất định, giải quyết một ít ma sát giữa những người cùng ngành, cũng thường xuyên tổ chức một ít cuộc giám định và thưởng thức đồ cổ, xúc tiến sự trao đổi giữa những người trong nghề, nâng cao nhãn lực của mọi người. Cho nên mối quan hệ của những người làm trong ngành đồ cổ có khác những ngành khác, coi như một tồn tại đặc thù mà kỳ diệu.



Bữa ăn này cũng không phải là bữa tiệc chính thức khai trương, chủ yếu là mời người trong nghề, về phần lễ khai trương chính thức, một tháng sau mới tổ chức. Đến lúc đó, công ty bán đấu giá Hoa Hạ cùng Phúc Thụy Tường sẽ mời những nhân vật nổi tiếng tới tham dự.



Mặc dù chỉ là một bữa ăn giữa những người đồng hành, nhưng Trần Mãn Quán thân là phó hội trưởng hội đồ cổ của tỉnh, bữa ăn mà ông đã mời thì người cùng ngành đương nhiên là đều đồng ý tới dự.



Thời gian định vào trung tuần tháng mười một, bảy giờ tối, địa điểm được đặt tại khách sạn Hải Phong.



Khách sạn này cách Nhất Trung Thanh thị không xa, là Hạ Thược định ra, hơn nữa định vào cuối tuần cũng bởi vì cuối tuần cô mới được nghỉ.



Kỳ thật, bữa ăn như vậy, có Trần Mãn Quán ở, đã là nể mặt những người cùng ngành rồi, Hạ Thược không đi cũng được. Cô chỉ cần xuất hiện tại vũ hội tuyên bố tập đoàn Hoa Hạ đến Thanh thị là được rồi, nhưng Hạ Thược cũng đã thông báo cho Trần Mãn Quán, cô nhất định sẽ đến đó.



Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh đối với điều này có chút khó hiểu, nhưng với sự hiểu biết của Trần Mãn Quán về Hạ Thược, cũng sâu sắc cảm nhận được, sẽ có chuyện gì đó xảy ra.



“Ha ha, Hạ tổng lại có tính toán gì trong lòng vậy? Xem ra bữa ăn này rất thú vị đây”. Trần Mãn Quán vui tươi hớn hở cười, tự mình lái xe tới cổng trường Nhất Trung Thanh thị, chờ Hạ Thược tan học đi ra, sau đó cùng nhau tới khách sạn.



Hạ Thược lại ra chậm một chút, sau khi tan học cô gặp phải chút phiền toái.



Phiền toái này không lớn không nhỏ, lại bám dính lấy người, đúng là hội trưởng hội học sinh Nhất Trung, Trình Minh.



Trình Minh từ ngày khai giảng đầu tiên mời Hạ Thược tham gia hội học sinh thất bại, liền mỗi ngày đều muốn gặp lại cô. Nhưng trường học lớn như vậy, học sinh mới nhiều như vậy, cậu ta lại không biết tên cô là gì, quả là phải mất bao công sức mới nghe được tin tức về cô.



Đây cũng là do Hạ Thược tự động đưa lên cửa. Bởi vì ký túc xá của cô quái nổi tiếng trong khu ký túc xá học sinh mới, không chỉ biết xem bói cho người khác, còn tính tình thanh cao, mà Hồ Gia Di ở cùng ký túc xá với cô lại trái ngược hoàn toàn, nhiệt tình bói bài Tarot cho người khác, trong vòng một tháng phòng 520 nổi tiếng là ký túc xá thần côn, lan truyền khắp trường!



Đương nhiên cũng truyền vào tai của hội học sinh.



Cán bộ trong hội học sinh, vừa nghe lời đồn này, phải làm sao?



Xem bói? Bói toán? Đây không phải là những điều phong kiến mê tín sao? Những thứ như vậy, nhất định không được phép tồn tại trong trường!



Vì thế, người gieo rắc phong kiến mê tín, ảnh hưởng xấu tới không khí trường học, bạn học Hạ Thược cùng bạn học Hồ Gia Di, vào ngày cuối tuần khi vừa tan học, liền bị hội học sinh đến cửa gọi.



Đến cửa lớp gọi là phó bộ trưởng bộ kỷ luật học sinh, là một học sinh nữ tóc dài thanh tú, trên mũi đeo một chiếc kính, vẻ mặt nghiêm túc, “Học sinh mới lớp 10-6, người nào tên Hạ Thược, Hồ Gia Di? Đến hội học sinh một chút!”



Hạ Thược đang thu dọn đồ đạc, vội vàng quay về ký túc xá thay quần áo, để theo Trần Mãn Quán đến khách sạn dự tiệc. Khi nghe thấy người gọi mình, tức khắc liền ngẩn người.



Miêu Nghiên nhìn về phía Hạ Thược, không ít bạn học trong lớp đều đưa mắt nhìn về phía Hạ Thược cùng Hồ Gia Di. Hai người trong đám học sinh mới đều là đề tài câu chuyện, mà ngoại hình của hai người cũng thực bắt mắt, Hồ Gia Di có khuôn mặt như trẻ con, Hạ Thược là điềm tĩnh thanh nhã, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt học sinh nam. điều này đương nhiên khiến một số bạn học nữ khác không thoải mái, nhất là Hạ Thược, không thân thiết với người khác, lại có cái danh là thanh cao, cho nên khi thấy cô bị hội học sinh gọi tên, không ít người có vẻ mặt xem kịch vui.



Hồ Gia Di trước khi đi ra ngoài quay lại, hỏi: “Đến hội học sinh làm gì?”



Người tới chau đầu mày, có vẻ không vui vì cách hỏi của cô, giọng điệu cứng rắn, “Còn có thể làm gì? Mấy cô ở ký túc xá làm những chuyện gì, chính mình còn không biết?”



“Chúng tớ làm gì ? Bạn nói cho rõ ràng chút!” Hồ Gia Di cũng nhíu mày, tính tình cô giống như hạt tiêu, thấy đối phương thái độ không tốt, đương nhiên cũng sẽ không dùng khuôn mặt tươi cười đón chào.



Người tới không ngờ cô lại sẵng giọng như vậy, có chút tức giận, “Các cậu ở ký túc xá xem bói cho các bạn khác, tuyên truyền phong kiến mê tín, gây tổn hại đến không khí trường học! Chuyện này hội học sinh muốn điều tra rõ ràng, hiện tại gọi các cậu tới hội học sinh tiếp nhận hỏi thăm!”



Khi nói chuyện, Hạ Thược đã thu dọn xong đồ dùng, đeo cặp sách đi ra ngoài cửa lớp học, thấy hành lang vây đầy người, không ít học sinh từ trong phòng học đi ra đứng trên hành lang xem.



“Cậu là Hạ Thược?” Đối phương cau mày, nâng cằm lên, khí thế khiếp người.



“Là tôi, nhưng hôm nay tôi có việc”. Hạ Thược làm như không phát hiện ra khí thế ép người của đối phương, kiềm chế vô cùng tốt gật đầu cười với đối phương, “Chuyện của hội học sinh, thứ hai đi”.



Đối phương sửng sốt, hiển nhiên từ trước đến nay chưa từng thấy học sinh nào dám cò kè mặc cả với hội học sinh, đến khi phản ứng lại không khỏi nhăn mày lại, “Hội học sinh cho gọi, còn phải xem cậu có thời gian hay không sao? Cậu coi hội học sinh là cái gì!”



“Thì là hội học sinh”. Hạ Thược nhún vai, bình tĩnh trả lời.



Câu trả lời đương nhiên này, khiến người ta không thể tìm ra lỗi sai nào, nhưng lại có chút cảm giác buồn cười. Không ít học sinh nam đứng đó đều bật cười, Nguyên Trạch đứng phía sau Hạ Thược lại cười thành tiếng, thấy vị phó bộ trưởng bộ kỷ luật đỏ bừng mặt, thế này mới nói: “Đàn chị, quả thật là bạn ấy bận nhiều việc. Hơn nữa bạn ấy cũng không nói là không đi, chính là nói thứ hai. Nếu bạn ấy đã nói như vậy, đương nhiên là sẽ đi rồi. Hội học sinh nếu đã thành lập ra vì học sinh, đương nhiên là sẽ suy nghĩ thay cho học sinh thôi. Ai mà không có việc gấp chứ? Đàn chị hãy dàn xếp một chút đi”.



Thứ nhất, Nguyên Trạch có một khuôn mặt tuấn tú, cậu lại nói chuyện với nữ sinh ôn tồn như vậy, hiếm thấy ai có thể từ chối được. Thứ hai, lời của cậu như một cái mũ không lớn không nhỏ chụp xuống như vậy, cho nên đối phương nhất thời không biết nói gì cho phải.



Đúng lúc này, một giọng nói trêu đùa truyền tới, “Đúng nha, hội học sinh vốn là nên suy nghĩ cho học sinh. Vậy một mình cậu ta có việc quan trọng, hay là nhiều học sinh mới như chúng tôi quan trọng hơn? Chẳng lẽ, mỗi ngày chúng tôi đều phải ở trong ký túc xá nghe cậu ta nói cái gì mà Chu Dịch, khởi quẻ linh tinh? Tại sao Nguyên thiếu không nói là che chở cho cậu ta đi? Cả khối ai mà chả biết quan hệ của hai người là như thế nào?”



Lời này khiến vẻ mặt Hạ Thược trở nên lạnh lùng, giương mắt nhìn lên, liền thấy đám người Phan Hướng Huyên vừa bước từ trong phòng học ra.



Vẻ mặt Phan Hướng Huyên rõ ràng là mang theo vẻ xem kịch vui, “Có điều Nguyên thiếu à, tôi cũng muốn nhắc cậu một câu, cậu ta cũng chưa hẳn là đã thật tâm với cậu. Nghe nói ngoài cổng trường thường có một chiếc xe tới đón cậu ta, còn là biển số của quân khu đó! Cứ đến cuối tuần, liền đi ra ngoài đến mấy giờ, đến khuya mới trở về, ai biết cậu ta ở bên ngoài làm gì? A, Nguyên thiếu, tôi khuyên cậu nên đánh bóng mắt mà xem xét, cậu giúp đỡ cậu ta như vậy, cậu ta ra ngoài trường lại đi gặp người đàn ông khác, có lúc cậu muốn khóc cũng không được!”



Lời này vừa vang lên trong hành lang chật chội đầy người, không khí lập tức thay đổi.



Ai cũng đều thích nghe bát quái, hơn nữa còn là bái quái của con trai nhà chủ tịch tỉnh cùng cô gái thoạt nhìn gia đình bình thường. Ở trong trường học, tin Hạ Thược cùng Nguyên Trạch là một đôi mọi người đều biết, làm tan nát bao trái tim của nam sinh với nữ sinh.



Các nam sinh tuy có không phục, nhưng gia đình lại không thể nào so sánh với nhà Nguyên Trạch, không phục cũng không có cách nào, mà đám nữ sinh thấy thanh danh Hạ Thược không tốt lắm, không ít người nhìn cô không hề vừa mắt Nay nghe thấy Phan Hướng Huyên nói những lời này, không khỏi phẫn nộ, khinh miệt, trào phúng, đủ các loại ánh mắt như sóng triều vọt tới.



Lời này của Phan Hướng Huyên ai mà không hiểu ý tứ bên trong? Đây không phải là nói tình nhân được bao dưỡng bên ngoài sao?



Những năm này, tư tưởng quan niệm còn thực bảo thủ, ở trong trường học, yêu sớm là một vấn đề vô cùng quan trọng. Tuy rằng ai cũng rất rõ ràng, ai mà không có người thích chứ? Ai mà không vụng trộm nắm tay nhỏ bé, nói chuyện yêu đương?



Nhưng bao dưỡng lại không giống vậy! Đây tuyệt đối là tai tiếng!



Nguyên Trạch cùng Hạ Thược trong bầu không khí như vậy, vẻ mặt đồng loạt lạnh lùng.



“Đây là chuyện riêng tư của người khác, cậu không biết là, đem chuyện riêng tư của người khác công khai trước công chúng như vậy, thực không thích hợp sao? Hơn nữa, cậu ấy đi gặp người nào, không nhất định phải báo với bất kỳ ai? Cậu chính mắt nhìn thấy? Dựa vào suy đoán của mình, liền tùy ý nói xấu người khác, cậu đây là xúc phạm danh dự của người khác. Cho dù là học sinh, cũng có lý do để khởi tố cậu, cậu hiểu chứ?” Nguyên Trạch rất ít khi bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thế, cậu vốn trầm ổn hơn so với những người bạn cùng tuổi, vẻ mặt lạnh lùng này, khí tràng tức khắc khiến hành lang đều im lặng lại.



Hạ Thược liếc  nhìn Nguyên Trạch một cái, cười cười, cười cho đến khi Phan Hướng Huyên nhìn mà rét run, giọng điệu lại vẫn nhàn nhã như trước, “Nói như vậy, hiện tại bạn học Phan chỉ còn duy trì một đoạn tình cảm? Xem ra cậu đã giải quyết xong hai đoạn tình cảm khác đi? Trách không được cậu lại có thể đúng tình hợp lý nói người khác như vậy”.



Lời này khiến Phan Hướng Huyên sửng sốt.



Trên hành lang lại vỡ òa — lại có bát quái!



“Có điều đoạn tình cảm kia không phải là không muốn chấm dứt, mà là không có cách nào chấm dứt được? Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, cậu sẽ có hoa đào kiếp. So với việc quan tâm người khác, không bằng quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn đi”. Hạ Thược khí định thần nhàn cười cười, hướng về phía mấy người ở hội học sinh nói, “Có việc đi trước, tôi nói thứ hai, đương nhiên thứ hai sẽ đến”.



Phan Hướng Huyên trong lòng vô cùng kinh ngạc, tức giận cuồn cuộn nổi lên. Khi vừa mới khai giảng, những thảo luận tại ký túc xá Hạ Thược, không cái nào là không chính xác, trong một tháng này mỗi khi nhớ lại, đương nhiên là sợ hãi, nhưng càng là sợ hãi, lại càng chán ghét cái biểu hiện mọi chuyện đều chắc chắn của cô, trên mặt luôn mang nụ cười nhẹ nhàng không để ý. Vì thế, cô ta cắn môi, nói với người của hội học sinh: “Đàn chị, chị nghe cậu ta nói xem! Cái gì mà hoa đào kiếp? Cậu ta lại nói những điều này! Hội học sinh mặc kệ cậu ta nói linh tinh thế sao!”



Phó bộ trưởng bộ kỷ luật lúc này mới phản ứng, giờ phút này ánh mắt nhìn Hạ Thược càng thêm chán ghét, cả giận nói: “Hội học sinh trong mắt cậu là cái gì? Là nơi cho cậu tùy tiện đến lúc nào cũng được sao?”



“Chẳng lẽ không đúng?” Hạ Thược nhíu mày, ngữ điệu nhàn nhã, nụ cười cũng phai nhạt đi, “Xin hỏi đàn chị, trong nội quy trường học có chỗ nào ghi rằng hội học sinh gọi ai thì người ấy phải đến, phải thuận theo? Khi đi học, có việc gấp còn có thể xin nghỉ phép, chứ đừng nói là đã hết giờ học”.



Một câu của cô, nói cho đối phương nói không nên lời, Hồ Gia Di đứng một bên mặt mày hớn hở vỗ tay hoan hô, trên hành lang lớp học cũng oang một tiếng nổ, châu đầu ghé tai, khe khẽ nghị luận.



Lời này nói không hề sai, nhưng hội học sinh là những người nào chứ? Không chỉ có gia đình điều kiện khá giả, thành tích học tập cũng không tệ lắm, mà mỗi người đều có tài nghệ của riêng mình, thuộc loại hình tài tử tài nữ. Ngày thường vẫn luôn được người trong nhà ưu ái, được trường học coi trọng, được học sinh trong trường hâm mộ, từ trước đến nay luôn là loại người vênh váo không ai bì nổi. Tuy lời Hạ Thược nói ra là đúng, nhưng chỉ sợ là đã đắc tội nặng với hội học sinh rồi …



“Tôi đang vội, thật có lỗi”. Hạ Thược cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, đeo cặp xách lên đi ra khỏi phòng.



“Tôi cũng có việc, lần khác!” Hồ Gia Di nâng mắt nhìn trời, cũng đi theo đi ra ngoài.



Nghe vậy, phó bộ trưởng bộ kỷ luật mới phản ứng kịp, giận dữ, “Đợi chút! Hai cô đứng lại!”



Cô ta vươn tay muốn kéo Hạ Thược cùng Hồ Gia Di lại, Hạ Thược sao có thể để cô ta bắt được? Đầu cũng không quay lại, sau lưng lại giống như có mắt, cổ tay linh hoạt tránh thoát, liền vùng ra khỏi tay của đối phương, mà còn thuận đường kéo theo Hồ Gia Di.



Hai người đi ra khỏi đám người, khi vừa đi đến khúc rẽ ở hành lang, lại nghe thấy một giọng nói mang theo ngạc nhiên cùng vui mừng.



“Đàn em?”



Hạ Thược quay đầu lại, liền thấy vị hội trưởng hội học sinh đã gặp vào hôm khai giảng, Trình Minh.



Bên cạnh Trình Minh có không ít thành viên của hội học sinh, trong đó có một cô gái dáng cao gầy, khuôn mặt xinh xắn lạnh lùng, thấy Trình Minh vui mừng như vậy, không khỏi nhướng mày, nhưng lập tức liền rời mắt, liếc mắt đánh giá Hạ Thược, hỏi: “Người học trưởng muốn tìm, chính là cậu ta?”



“Đúng, mình đề cử em ấy ..”. Trình Minh còn chưa nói xong, vị phó bộ trưởng bộ kỷ luật đứng trên hành lang đã đuổi tới, vừa thấy đến cậu ta, liền chỉ vào Hạ Thược nói: “Học trưởng, đàn chị, hai người kia không chịu theo em đến hội học sinh!”



Trình Minh cùng cô gái xinh đẹp kia đều sửng sốt, nhìn về phía Hạ Thược cùng Hồ Gia Di.



Có ý gì? Chẳng lẽ…



Trình Minh sững sờ trừng lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, Hạ Thược đã lạnh nhạt cụp mắt, không nói một lời nào, xoay người, liền đi ra khỏi dãy nhà học.



~ Hết chương 5 ~