Phong Thần Châu

Chương 6852: Đất trời lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.  



Kẻ này, rốt cuộc là đã trải qua cái gì mới rèn giũa được tâm trí khiến cho người ta hoảng sợ như vậy!



Thánh Vân Không lại nói: “Kế hoạch lớn của thánh tộc, ngươi không thể nào ngăn cản được, cho dù ngươi ngăn cản được ở Cửu Nguyên Vực thì ngươi cũng không ngăn cản được ở Thượng Nguyên Thiên Vực, không ngăn cản được ở Cửu Đại Thiên”.



Advertisement

“Lúc trước, ngươi cũng có cảm giác, ngay cả ở Cửu Nguyên Vực, ta cũng không thể nào ngăn cản được, thế nhưng bây giờ, không phải là ta làm được rồi sao?”



Thánh Vân Không không nói lời nào.



Cho đến hiện giờ, nói cái gì cũng đều vô ích.

Advertisement



“Nếu như thế, vậy thì giết ngươi”.



Một lời vừa dứt, Thánh Vân Không vung đao, thanh đao nháy mắt giơ lên rồi chém xuống.



Sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, hắn vẫn đứng giữa không trung.



“Long Hoàng Âm Dương Chí Tôn Quyết!”



“Vạn Long Khiếu!”



“Vạn Hoàng Trảm!”



Trong khoảnh khắc, pháp thân của Tần Ninh lại hiện ra.



Một thân rồng dài nghìn trượng uyển chuyển uốn lượn, thân hình như dung nhập vào đất trời.



Một phượng ảnh cao mấy trăm mét, giống như xé nát hư không, xé rách đất trời, hiên ngang sừng sững.



Trong phút chốc, long ảnh như thương, phượng ảnh như kiếm, phá không lao ra, đánh thẳng về phía Thánh Vân Không.



“Nếu như ngươi đã không thể quay đầu lại, vậy thì ta sẽ ép ngươi quay đầu!”



Ầm…



Long ảnh thương, phượng ảnh kiếm phá không lao ra.



Thương ảnh và kiếm ảnh đánh sâu vào trước người Thánh Vân Không, mặc cho Thánh Vân Không chém ra hơn trăm đao, hơn nghìn đao, hơn vạn đao để ngăn cản, nhưng sức mạnh của thương và kiếm vẫn không hề suy giảm.



Phốc…



Trường thương, xuyên qua lồng ngực Thánh Vân Không.



Trường kiếm, đâm vào giữa tim Thánh Vân Không.



Trong chớp mắt, thân hình của Thánh Vân Không đứng giữa trời cao, dừng lại mọi động tác.



Đất trời lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.





Hành động của mọi người đều dừng lại.







Trong cấm địa, đất trời được bao phủ bởi màu máu, cảnh tượng giống như là tận thế buông xuống.







Keng…







Thánh đao Cửu Nguyên Đỉnh phát ra một tiếng vang, rơi xuống mặt đất.




Thánh Vân Không nhìn thương kiếm giao nhau hai bên trái phải của mình, cắt đứt tất cả sự sống của bản thân, ông ta nở nụ cười chua xót, rồi phun ra một ngụm máu tươi.