Phong Thần Châu

Chương 6793: "Chặng đường này cũng không có gì nguy hiểm".  



Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc đi vào sâu bên trong.



Ven đường chỉ thấy không ít thi thể, có của con người, cũng có Ma tộc, hơn nữa còn có một vài hung thú.



Advertisement

Hiển nhiên không ít người đã gặp phải Ma tộc.



Có điều dù vậy, tin chắc vẫn có rất nhiều người không muốn rút lui lúc này.



Advertisement

Đều đã đến mức độ này rồi, không nhìn thấy Trần Nhất Mặc, không tìm được Cửu Nguyên Đan Điển, ai muốn từ bỏ chứ?



Hai người tiến lên hơn trăm dặm, gặp được rất nhiều vùng đất sau khi đại chiến, mặt đất nứt toác, máu tươi chảy đầm đìa, không ít người chết.



Dần dần, phía trước bắt đầu xuất hiện từng dãy núi, chỉ là những dãy núi kia cao không quá trăm trượng, hình dáng kỳ quái, cũng không nguy nga hùng vĩ lắm.



Hai người tới gần dãy núi, phía trước có một đội ngũ đang giằng co với một đội ngũ khác.



Tần Ninh đưa mặt nhìn lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.



Mà lúc này, hai đội ngũ đang giằng co cũng nhìn thấy một nam một nữ đi tới, ai nấy đều đề phòng nhìn về phía hai người.



"Sư tôn!"



Một giọng nói vui mừng vang lên.



"Nhàn Ngư..."



Tần Ninh nhìn thanh niên mặc áo xanh kia, mỉm cười, sự lo lắng trong lòng cũng đã được buông lỏng.



Vùng đất này vô cùng nguy hiểm, không chỉ có hung thú trong cấm địa, mà còn có Ma tộc mai phục trong cấm địa, thế lực Nhân tộc và người hợp tác với Ma tộc.



Lấy thực lực của Lý Nhàn Ngư, đúng là suốt quãng đường này hắn luôn phải lo lắng đề phòng.



Lúc này gặp được Lý Nhàn Ngư ở đây, Tần Ninh cũng đã có thể yên lòng.



Làm sư tôn không hề đơn giản chút nào.



Vừa muốn để đồ đệ rèn luyện lấy kinh nghiệm, lại phải lo lắng đồ đệ sẽ gặp phải điều không may, rất không yên tâm.



Lúc này Lý Nhàn Ngư mỉm cười, chắp tay nói: "Sư tôn có khỏe không?"



"Chặng đường này cũng không có gì nguy hiểm".



Tần Ninh lập tức nhìn về phía bên cạnh Lý Nhàn Ngư, có khoảng hơn mười vị đệ tử tinh anh của thánh địa Thanh Dương, cũng đều là cảnh giới Tiểu Đế Tôn, mà Liễu Văn Truyền cũng ở trong đó.





Liễu Văn Truyền nhìn thấy Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.







Đi theo Lý Nhàn Ngư, nhỡ may gặp phải cường giả, chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi.







Thế nhưng có Tần Ninh lại khác, đừng thấy Tần Ninh không mạnh, nhưng nhìn thấy hắn sẽ mang đến cho người ta cảm giác an toàn.







Liễu Văn Truyền vô cùng hâm mộ Thời Thanh Trúc, lúc nào cũng được Tần Ninh che chở, nếu hắn ta có thể đứng ở bên cạnh Tần Ninh thì tốt biết bao.




Chỉ hận mình không phải con gái!