Phong Thần Châu

Chương 10632: Ngươi so với Tần gia, ai lợi hại hơn?





Đợi một lúc lâu mà truyền âm thạch vẫn không hề có động tĩnh gì.



Trương Linh phong buồn bực nói: “Không đúng, mấy năm gần đây đệ vẫn luôn liên lạc được với Lý Giai, hắn đều trả lời đệ rất nhanh”.



Tần Ninh lập tức nói: “Bọn đệ còn có cứ điểm gì không?”



“Có mấy cái, để đệ đưa huynh đi nhìn một chút, có khả năng Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đã đi nhầm vào tuyệt địa gì đó nên Lý Giai chưa thể liên lạc được với đệ ngay...”.



“Ừm!”



Mấy người lại tiếp tục xuất phát.



Trên đường đi Trương Linh Phong cứ luôn cảm thấy sốt ruột.



Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần là Tần Ninh giao cho hắn ta chăm sóc, nếu như xảy ra chuyện gì ở đây thì lòng hắn ta cũng sẽ không yên.







Qua nửa ngày sau.



Mấy người đã đến một khu Thạch Lâm xa xôi vắng vẻ.



Giữa Thạch Lâm, có mấy ngọn núi đá chồng chất lên nhau thành một khu hang đá bí mật rất khó phát hiện.



Trương Linh Phong bước lên trước, mở từng tầng phong ấn, sau đó có từng căn phòng đá xuất hiện dọc theo con đường dẫn xuống dưới lòng đất.



“Lý Giai?”



Trương Linh Phong hô gọi.



Bên trong mấy căn phòng đá được bày trí đơn giản, nhưng có thể nhìn ra được thường có người quét dọn nên đều rất sạch sẽ.



“Lý Giai, ngươi đâu rồi?”



Trương Linh Phong lại hô lên lần nữa.



Tìm cả một vòng, bên trong chẳng có một ai.



“Quái lạ...”.



Trương Linh Phong gãi gãi đầu nói: “Cứ điểm này, Lý Giai thường qua đây ở, nhìn cảnh vật xung quanh bên trong cứ điểm, hình như trước đây không lâu hắn vẫn còn ở đây”.



Tần Ninh lập tức nói: “Chúng ta ở trong này đợi thêm một chút đi, dì gì một khi bọn họ đi ra ngoài rèn luyện, khả năng không về ngay lập tức cũng là chuyện bình thường”.



“Ừm”.



Tần Ninh, Trương Linh Phong, Mục Huyền Thần, Đại Hoàng cùng với Lão Thụ Quái lần lượt dừng lại nghỉ ngơi.



Đại Hoàng miệng nhai viên Tịnh Ma Tiên Đan mà Tần Ninh cho, lông trên cả người cứ thỉnh thoảng lại lấp la lấp lánh, trông như một con chó đang phát sáng.



Mục Huyền Thần đi đến bên cạnh người Đại Hoàng, ngồi xuống dựa lên người nó cười nói: “Đại Hoàng, ngươi sau này đi theo ta đi, đồng ý không?”



Đại Hoàng miệng nhai Tịnh Ma Tiên Đan, hàm hồ không rõ nói: “Lão tử tên là Dương Thiên Vũ, không phải là Đại Hoàng, lão tử là Thiên Cẩu tôn quý, Thiên Cẩu ngươi có biết không? Ngươi bảo ta đi theo ngươi, nằm mơ đó à?”



“Ta biết chứ, Thiên Cẩu, là một loại hung thú, ta nói cho ngươi biết, huynh đệ ta có một con Triều Thiên Hống, lông trắng muốt, ngày nào cũng được đệ đệ ta nuôi dưỡng, tinh thần phơi phới, ở thần giới phải nói là uy phong vô lượng!”



“Ngươi xem, ca ta kìa, có một con Cửu Anh, Cửu Anh kia mới là bảo bối tâm can của huynh ấy”.



“Người nhiều nhất cũng chỉ là một con chó hoang mà thôi, không bằng ngươi đi theo ta, ta đảm bảo, tương lai sẽ biến ngươi thành một con chó sáng láng nhất cả thần giới!”



Nghe thấy lời này, Đại Hoàng chớp chớp mắt, nhìn về phía Tần Ninh, lại nhìn Mục Huyền Thần, không khỏi nói: “Ngươi so với Tần gia, ai lợi hại hơn?”



“Đương nhiên... là huynh ấy lợi hại rồi”, Mục Huyền Thần huých Đại Hoàng mấy cái, cười hi hi nói: “Nhưng mà, luận về đan thuật, ca ta chắc chắn không lợi hại bằng ta, ngươi đi theo ta, ta đảm bảo, ngươi tuyệt đối sẽ có đan dược ăn không hết”.



Đại Hoàng lập tức hỏi: “Vậy ngươi có thể cho ta Tịnh Ma Tiên Đan để ăn không?”



“Ớ... ngoại trừ Tịnh Ma Tiên Đan, những cái khác ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó!”



“Vậy thì xin lỗi, ta chỉ muốn có Tịnh Ma Tiên Đan!”



Nghe vậy, Mục Huyền Thần cạn lời.


“Ngươi có biết, đan thuật của ta, trong cả thần giới mà ngươi mơ ước kia, là độc nhất vô nhị không, trong thần giới từ Tiểu Thần đến Thần Đế, có không biết bao nhiêu người đến cầu xin ta luyện đan cho bọn họ!”