Phong Mang

Chương 173: Con đường vật lộn phía trước



"Tiểu Lương!"

Tiểu Lương đang định mở cửa xe, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có người ngoắc ngoắc mình.

"Chờ anh thật lâu." Người nào đó vẻ mặt mỉm cười.

Tiểu Lương tập trung nhìn, đây không phải cái gã trợ lý cuồng vọng kia sao? Sao lại tìm mình đây?

"Thật ngại, ngày hôm qua không nhìn rõ, không biết anh là người của Hàn Đông."

Tiểu Lương hừ cười một tiếng, rốt cục cũng có người biết uy lực của ông chủ nhà ta!

"Sau đó thì sao?" Cố ý hỏi.

Người trợ lý hổ thẹn cười cười, "Sau đó đến chịu tội với anh."

Thật vất vả chờ được cơ hội mở mày mở mặt như vậy, tiểu Lương có thể nào không lợi dụng nhiều lời một chút?

"Chỉ cần anh nói cho tôi biết hôm qua nghe được những gì, tôi sẽ không tính toán với anh."

Người trợ lý nháy mắt như trút được gánh nặng cười cười, "Việc này a? Cậu đã sớm biết, chính là chuyện Vương tổng mua cho Hàn Đông bảo hiểm hơn mười triệu."

Trái tim Tiểu Lương mạnh mẽ run rẩy, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ không có việc gì.

"A, sớm biết vậy tôi đã không hỏi."

Người trợ lý, "Vậy chuyện ngày hôm qua..."

"Không có việc gì, anh đi đi, nhớ rõ đừng nói lung tung khắp nơi là được." Tiểu Lương phất phất tay.

Người trợ lý mới vừa đi không đầy một lát, Hàn Đông lập tức chạy tới bãi đỗ xe bên này.

Khóe miệng Tiểu Lương bắt đầu run rẩy, không thể nói, việc này tuyệt đối không thể nói cùng Hàn Đông, tố chất nội tâm người này vốn không tốt...

Hàn Đông mở cửa xe ngồi lên.

"Vương tổng mua cho cậu bảo hiểm hơn mười triệu!" Tiểu Lương nói bâng quơ. (hẳn là không thể nói =))

Hàn Đông không hề để ý châm một điếu thuốc, hỏi: "Cậu nói là mười mấy triệu nào?"

Tiểu Lương kinh ngạc, "Chẳng lẽ còn có cái khác hơn mười triệu?"

Hàn Đông lãnh ngạo phun ra một vòng khói, "Trên người tôi nhiều bộ phận đáng nâng niu như vậy, một cái hơn mười triệu đáng gì?"

"Á..."

Hàn Đông đột nhiên há miệng cười to, "Ha ha ha ha... Phối hợp với cậu một chút thôi, đừng nói bậy nữa, mau lái xe đi!"

Mới đầu tiểu Lương là thở nhẹ nhõm một hơi, may mắn hắn không có tin, kết quả lái xe đến nửa đường, miệng lại ngứa: "Vừa rồi tôi không nói bậy."

"Không nói bậy gì?" Hàn Đông đã quên sạch rồi.

Tiểu Lương nói: "Chuyện bảo hiểm hơn mười triệu."

"A, cậu nghe ai nói?" Hàn Đông vẫn không để ý.

"Nhị Lôi nói với giám chế, bị một trợ lý nghe được, sau đó người trợ lý kia lại nói cho tôi biết."

Hàn Đông gật gật đầu, "Vậy a? Được rồi, tôi biết rồi."

Bình tĩnh như vậy? Tiểu Lương khó tin.

Hàn Đông rất nhanh không đến mười phút, rốt cục làm mặt lạnh không được nữa cười sằng sặc với tiểu Lương.

"Làm cậu thất vọng rồi a?"

Tiểu Lương, "..."

Trở lại nhà Vương Trung Đỉnh, Hàn Đông vẫn giống như chưa có việc gì, không một lời nhắc tới chuyện này.

Bữa cơm tối có món ốc đồng xào, Tây Tây đặc biệt thích ăn ốc, cho nên ăn liền không dứt.

"Đừng ăn nữa, ăn nhiều không tiêu hoá được." Vương Trung Đỉnh mang nửa non bát còn lại của Tây Tây đặt về trong mâm.

Kết quả, Hàn Đông lại xúc hết chỗ ốc về bát của mình.

Tây Tây oán hận, "Vì sao chú ấy có thể ăn nhiều như vậy?"

"Em cũng ăn ít đi." Vương Trung Đỉnh nói Hàn Đông.

"Em không chỉ ăn ốc đồng, em là đang luyện cơ má."

Nói xong, Hàn Đông liền buông tăm, trực tiếp cắn một lỗ nhỏ ở đuôi ốc, sau đó lại hút thịt ra từ trên cái miệng lớn.

Vì thế, đổi một loại phương pháp thưởng thức khác, Vương Trung Đỉnh quả nhiên không nói gì.

"Ba ba, chú ấy vẫn ăn." Tây Tây nhắc nhở.

Vương Trung ngôn đạo: "Hệ tiêu hóa của chú ấy tốt."

Tây Tây lầu bầu nói: "Suốt ngày không đi kiếm tiền, cứ ăn không ngồi rồi trong nhà."

Hàn Đông trơ mặt quay về phía Tây Tây nhướn nhướn mi, sau đó ăn càng hăng say, phát hiện Tây Tây cố ý không nhìn mình, lại cố tình gây chú ý cầm một con ốc lắc lư trước mắt Tây Tây.

"Có muốn một ngón chân cái không? Ha ha ha ha..."

Tây Tây liếc mắt, "Đáng ghét."

Hàn Đông nghe thấy tiếng chuông di động, đứng dậy đi nghe.

Tây Tây lập tức cười khanh khách, vừa cười vừa hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Chú ấy nói ốc đồng giống ngón chân cái."

Vương Trung Đỉnh cong cong khóe miệng, "Được rồi, ăn cơm đi."

Trên bàn cơm là một hảo phụ thân nói năng thận trọng, nghiêm túc chính trực, vào phòng ngủ lập tức lộ thú tính.

Vương Trung Đỉnh ngả người tựa vào đầu giường, hùng vật dưới khố giương lên cao, Hàn Đông nằm sấp giữa hai chân y, đem toàn bộ sức lực từ bát ốc đồng kia chiều chuộng trên đầu điểm G, sướng đến tiểu nhân tính Vương Trung Đỉnh đều nhanh bốc hơi.

Hiện giờ giống như có hai con người hoàn toàn khác nhau cùng tồn tại trong cơ thể Vương Trung Đỉnh, tuy rằng ban ngày vẫn khoác một tấm da người xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng vừa đến buổi tối liền "hoàn toàn biến hình".

Trước kia ở trên giường còn giả bộ ổn trọng, hiện tại sau khi trải qua khóa "dạy dỗ" của Hàn gia trở thành các loại cuồng loạn thô lỗ; trước kia có yêu cầu còn làm bộ, hiện tại trực tiếp "Dùng lực một chút, đúng rồi, cứ như vậy"; trước kia muốn làm một chút còn tìm đủ loại cớ, hiện tại trực tiếp đem mông kéo qua, nhét vào như công tắc, bắt đầu thưởng thức "Xúc cảm".

Hàn Đông thích đến chịu không nổi liền liếm tai Vương Trung Đỉnh, hướng vào trong nói đủ loại lời xấu xa.

"Miệng em như thế nào lại bẩn như vậy?" Vương Trung Đỉnh nói xong lại tiếp tục làm bẩn.

Hai người càng làm càng High, sau Vương Trung Đỉnh muốn thử thách một động tác khó, nhưng bởi vì độ mềm dẻo của Hàn Đông có hạn lại không làm gì được.

"Không phải bảo em đi tập luyện cùng Du Minh rồi sao?" Vương Trung Đỉnh chất vấn.

Hàn Đông kinh ngạc, "Anh bắt em tập luyện cùng Du Minh là vì chuyện này a?"

Vương Trung Đỉnh không nói chuyện chứng tỏ ngầm thừa nhận.

Hai má Hàn Đông bay lên một mảng ửng đỏ, "Sao anh không nói sớm, sớm nói người ta đã luyện lâu rồi."

Vương Trung Đỉnh, "..."

"Hay là thử lại lần nữa?" Độ nghiện của Hàn Đông còn vượt xa Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh nói: "Bỏ đi, dễ làm chân bị thương."

Nói đến chân, Hàn Đông đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười như không cười đùa giỡn: "Hôm nay Calne đạo diễn nói đôi chân của em trị giá ít nhất năm triệu."

Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Vậy sao hắn không mua bảo hiểm cho em?"

"Không phải anh cũng không mua cho em sao!" Hàn Đông cố ý thử.

Vương Trung Đỉnh không giải thích, trực tiếp dùng hành động để chứng minh mức độ mê luyến đối với nửa thân dưới của Hàn Đông.

Đêm đã khuya, hai người ôm nhau ngủ.

Không biết qua bao lâu, Vương Trung Đỉnh đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn dưới ngón chân.

Mở mắt ra, phát hiện Tây Tây không biết từ khi nào đã chạy tới giường, đang dùng cây tăm trúc châm ngón chân của y, làm cho xung quanh ngón chân đều là máu.

Vương Trung Đỉnh vội vàng cúi xuống, nắm chặt tay Tây Tây hỏi: "Con đang làm gì vậy?"

Tây Tây không đáp lời Vương Trung Đỉnh, tiếp tục dùng tăm đâm tới ngón chân Vương Trung Đỉnh, thì thào lẩm bẩm: "Mình nhớ chọc một cái liền mở ra, sao khều mãi không động vậy?"

Vương Trung Đỉnh chợt nhớ tới lúc ăn cơm, nháy mắt khuôn mặt sầm xuống.

Hàn Đông, đều là chuyện tốt của em đây!

Vừa muốn quay lại giáo huấn, đột nhiên phát hiện bên cạnh đã trống trơn.

Cùng lúc đó, Vương Trung Đỉnh nghe thấy nói một mùi huân hương nồng đậm, chẳng thể trách ngủ chết, đầu ngón chân bị đâm thành như vậy mới tỉnh lại.

Huân hương: hương liệu giúp ngủ ngon

Về phần huân hương là ai bày ra... Còn phải hỏi sao? Nhất định là cái vị lén lẻn đi này.

Vương Trung Đỉnh trước tiên ôm Tây Tây về phòng, dàn xếp xong xuôi mới đi tìm Hàn Đông.

Y nghĩ Hàn Đông lại động kinh chạy trốn giống đêm hôm trước, bên ngoài phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, hắn chạy cũng chạy không thoát. Thế nhưng khi Vương Trung Đỉnh đi qua thư phòng, đột nhiên nhìn đến bàn làm việc, thấy vị trí đệm chuột thay đổi lập tức ngửi được một thoáng nguy hiểm.

Y vội bật màn hình máy tính, màn hình sáng lên, hiện lên chính là bản điện tử hợp đồng bảo hiểm của Hàn Đông.

Đầu Vương Trung Đỉnh ầm một tiếng nổ tung.

Đúng lúc này, y lại nghe dưới lầu truyền đến một loạt tiếng dao.

Không xong!

Vương Trung Đỉnh gần như là bước một bước mười bậc thang mà chạy xuống.

Kết quả xuống đến bếp, thấy Hàn Đông ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước thớt, trong tay quơ quơ con dao, chính thần thải phi dương băm lên một khối đậu hũ đỏ.

(chính thần thải phi dương: hăng hái nhiệt tình)

Vương Trung Đỉnh đứng cứng ở cửa, mồ hôi từng giọt rơi xuống đất tí tách.

Hàn Đông nghiêng đầu hướng y mỉm cười hiền hậu, "Em không thể sinh con cho anh, ít nhất phải học nấu cơm, bằng không sao có thể xứng với trăm triệu kia?"

Vương Trung Đỉnh lập tức túm áo Hàn Đông, trực tiếp tha lên lầu.

"Em ban đầu cũng nghĩ sẽ làm việc điên rồ, nhưng sau lại phát hiện em càng yêu anh nhiều hơn so với trong tưởng tượng, em muốn giữ gìn nửa người dưới quốc bảo này để hầu hạ anh... Bang!"

Vương Trung Đỉnh trực tiếp ném Hàn Đông lên giường.

"Em ngủ đi!"

Ngày hôm sau, sau khi Hàn Đông tỉnh lại hoàn toàn giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, nên đến đoàn phim thì đến đoàn phim, nên quay phim thì quay phim, trạng thái ổn định như ngày thường.

Vì thế chuyện trị liệu mộng du lại bị gác lại, Vương Trung Đỉnh tự thấy may mắn cho rằng bệnh của Hàn Đông chỉ thỉnh thoảng phát tác, có lẽ đến đêm nay đã quên rồi.

Kết quả đêm xuống, Vương Trung Đỉnh tỉnh lại lại ngửi thấy mùi huân hương nồng đậm.

Hàn Đông lại mất tích.

May mắn không thấy Tây Tây, bằng không hai người này cùng nhau lại càng đòi mạng.

Cuối cùng Vương Trung Đỉnh tìm được Hàn Đông ở trong ga-ra, tiểu tử này đang muốn mở cửa xe ngồi lên đi.

Vương Trung Đỉnh nổi giận gầm lên: "Em làm gì đây?"

"Đưa Tây Tây đến trường a! Bằng không làm sao xứng với trăm triệu kia?" Hàn Đông nói. =))))))))))

Mặt Vương Trung Đỉnh xanh mét rồi, "Cần đến em đưa đi sao?"

Lúc này, cửa kính ghế sau đột nhiên bị người nào đó lay mở, khuôn mặt Tây Tây nửa thức nửa ngủ lộ ra.

"Ba ba, để chú ấy đưa đi, không thể cho chú ấy ăn không ngồi rồi mãi được."

Vương Trung Đỉnh, "..."

Vì thế, xách một người khiêng một người, vô cùng vất vả vận chuyển về.

Ngày hôm sau, Hàn Đông vẫn như trước không có vấn đề gì.

Nhưng Vương Trung Đỉnh thì không thể cho rằng những chuyện kia chưa hề xảy ra.

Nhất định phải có biện pháp, cứ tiếp tục như vậy Hàn Đông không kiệt sức cũng sẽ mệt chết chính mình.

Sao có thể bắt người này kiên định ngủ một mạch đây?

Cho dù đến mức độ này, Vương Trung Đỉnh vẫn như cũ không muốn bắt Hàn Đông trị liệu, chỉ cần có một tia hi vọng cuối cùng, y phải tiếp tục chống đỡ.

Vì thế, Vương Trung Đỉnh không cho Hàn Đông về nhà cùng mình, mà bắt hắn ở lại ký túc xá.

Không nhìn thấy mình hẳn là sẽ đỡ đi? Vương Trung Đỉnh nghĩ.

Dù vậy, y vẫn không thể yên tâm ngủ sâu.

Thường xuyên xem di động, thường xuyên đi ra cửa, luôn luôn lo lắng Hàn Đông sẽ trộm chạy đến đây.

Cuối cùng một đêm rất yên ổn.

Trở lại công ty, Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông đi theo đoàn phim đến địa điểm quay phim, mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó vài ngày, Hàn Đông vẫn luôn ngủ ở ký túc xá, có vẻ như đã khôi phục bình thường rồi.

Tiếp tục như vậy một thời gian nữa, có lẽ sẽ quên chuyện này đi...

Vương Trung Đỉnh đang nghĩ ngợi, Du Minh đột nhiên đẩy cửa vào, biểu tình cực độ mất bình tĩnh.

"Vương tổng, ngài làm như vậy hơi quá đáng đi?"

Trong lòng Vương Trung Đỉnh lại lộp bộp, "Có ý gì?"

"Vốn tôi không cũng muốn nói, như vậy giống như tôi quá keo kiệt, nhưng mà tôi thật sự chịu đủ rồi!" Du Minh oán hận.

Vương Trung Đỉnh đứng lên, "Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Anh thà rằng tung mấy ngàn vạn mua cho Hàn Đông bảo hiểm trăm triệu, lại không bằng lòng bỏ ra mấy ngàn mời cho cậu ta một vũ đạo lão sư sao? Mỗi tối thừa dịp mộng du tìm tôi luyện tập, có kiểu lợi dụng như vậy sao? Cũng quá tính kế đi?!" =)))))))

Vương Trung Đỉnh nháy mắt hiểu ra, vội giải thích: "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi."

"Lần một lần hai là hiểu lầm, này đã tám ngày rồi, mỗi tối đúng giờ lên lớp, không đến hừng đông không tan học! Đến hôm qua tôi thật sự gánh không được nữa, mới mở lời đùa cợt với cậu ta, nói muốn tiếp tục học phải trả tiền. Kết quả anh đoán xem cậu ta nói gì? Cậu ta nói anh đã phải bỏ ra nhiều tiền như vậy mua bảo hiểm, không muốn tiếp tục tiêu tốn tiền của anh vào học phí!"

Vương Trung Đỉnh, "..."