Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 650: Xa Nhau (1)



Tần Tiêu rất muốn mở miệng hỏi như vậy, rốt cuộc là ai hạ lệnh giết cả nhà của Thái Bình công chúa. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, hiếu kỳ như vậy là không cần; loại lời này tốt nhất không nên hỏi. Hơn nữa kết cục dĩ nhiên như thế, quá trình kỳ thật cũng không trọng yếu.

Tần Tiêu lẳng lặng nhìn qua Lý Long Cơ, kỳ thật hắn rất tuấn tú, trán rộng mũi cao, mày rậm mắt to, mặt chữ quốc, góc cạnh rất rõ ràng. Nhìn qua có đại khí, rất cương nghị. Đồng thời cũng có thật tình.

Ít nhất tới bây giờ hắn vẫn có tình người. Trong lòng Tần Tiêu nói thầm.

- Nếu số mệnh như vậy thì ngươi nên tiếp nhận sự thật đi, làm một hoàng đế tốt.

Tần Tiêu nói ra:

- Ta thật xin lỗi, sau này không thể giúp ngươi cái gì. Ta đã có ý định và lý tưởng của ta, mặc cho ai cũng không thể cải biến.

Lý Long Cơ giương mắt nhìn qua Tần Tiêu, than nhẹ một tiếng nói:

- Ngươi đang trách ta, đúng không?

Tần Tiêu thản nhiên cười:

- Trách ngươi cái gì? Ta làm sao không biết trong lòng của ngươi cũng rất bàng hoàng cùng thống khổ. Nhưng mà ta may mắn hơn ngươi, ta có thể lựa chọn trốn tránh cùng rời khỏi, mà ngươi thì không thể. Cho nên ngươi đã quyết định làm hoàng đế tốt. Bắt đầu từ ngày mai thiên hạ Đại Đường, vận mệnh dân chúng đều nắm giữ trong tay của ngươi!

Lý Long Cơ nhíu mày nhìn qua Tần Tiêu, biểu lộ càng ngày càng trầm trọng, nói ra từng chữ một:

- Trong thiên hạ chỉ có một mình ngươi là hiểu rõ tâm tư của ta như vậy, tại sao ngươi phải rời khỏi lúc này?

Tần Tiêu cười khổ lắc đầu, lặng im không nói. Nhưng trong lòng nói: cũng bởi vì quá hiểu nên ta mới muốn rời khỏi. Ngươi là hoàng đế, cao cao tại thượng khống chế tất cả, sao có thể bị người ta hiểu như vậy?

Chuyện cho tới bây giờ ta đã không muốn làm chim én, cũng không muốn làm chim sẻ. Ta chỉ muốn làm chim rừng sinh sôi nảy nở, tâm nguyện là đủ!

- Ngươi nói chuyện đi!

Trong lòng Lý Long Cơ hoảng sợ, phiền muộn nhìn qua Tần Tiêu:

- Ngươi hôm nay vì cái gì luôn không nói lời nào?

Tần Tiêu thở dài một tiếng, miễn cưỡng cười cười:

- Thái tử điện hạ, chúng ta sau này từ biệt, hoàng đế đã chuẩn đơn xin từ chức của ta rồi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ giao tất cả binh quyền, ấn tín, kể cả tòa nhà này và nô tài được ban thưởng, ta sẽ rời đi. Ngươi cũng nên tĩnh tâm lại, làm chuyện ngươi nên làm!

Lý Long Cơ thất vọng tuyệt đỉnh nhìn qua Tần Tiêu, dời mắt và kinh ngạc nhìn qua vách tường, nói:

- Kỳ thật ta cũng biết ngươi sẽ làm ra quyết định như vậy. Nhưng mà ta rất không cam lòng, bởi vì ta còn có rất nhiều chuyện ngươi giúp ta. Chuyện của cô cô... Nói thật, trong nội tâm của ta khó chịu hơn bất cứ ai. Ai cũng không hy vọng có kết cục như vậy. Nhưng mà tình thế chính là sự thật, ai cũng không có năng lực đi cải biến. Ngươi cũng rất rõ ràng, rất rõ ràng không phải sao? Dùng trí tuệ của ngươi sao không nghĩ ra chuyện này? Đã có thể nghĩ thông vì cái gì lại không giúp ta?

Tần Tiêu hờ hững cười cười, lặp lại một câu kia:

- Bởi vì ta rất mệt a, hơn nữa tâm đã chết!

Lý Long Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, cũng nở nụ cười khổ:

- Kỳ thật ta cũng dự liệu được ngươi sẽ có dự liệu như vậy. Vì vậy hôm nay ta mới cố ý tới đây sớm chờ ngươi về. Tuy ta cũng biết ngươi quyết định chuyện gì sẽ không sửa đổi, nhưng mà ta vẫn thử một lần. Bởi vì không thử ta sẽ vĩnh viễn hối hận, trong lòng lưu lại tiếc nuối. Ngươi biết không, ngày hôm qua ta đã gặp Trương Nhân Nguyện. Hắn cũng nói chuyện phiếm với ta về ngươi, hắn nói lúc ngươi còn ở sóc phương quân, ở trên đại thảo nguyên đã có nói qua.

- Nếu như Quốc Tử Giám cùng Sùng Văn Quán thành lập cơ cấu bồi dưỡng võ tướng, hơn nữa phải dạy bảo rất nhiều phương pháp huấn luyện đặc chủng doanh. Ta nghe xong rất kích động, cảm thấy rất có thể thực hiện. Vì vậy khi ta đăng cơ sẽ lập tức bắt tay vào làm. Bắt đầu phổ cặp tập võ học văn. Mở thư viện, thành lập võ học, bồi dưỡng nhân tài văn võ. Chuyện như vậy nếu ngươi không giúp ta thì còn có ai có thể xứng chức?

Tần Tiêu lạnh nhạt nói ra:

- Hình Trường Phong, Vạn Lôi, Điền Trân kể cả Quách Tử Nghi cũng có thể. Bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Am hiểu đạo này.

- Ta thực rất cảm tạ ngươi, ngươi lưu lại một đám nhân tài rất tốt.

Lý Long Cơ trịnh trọng nói ra:

- Ánh mắt của ngươi rất đặc biệt, rất đúng chỗ, không ai mắt sáng như đuốc như ngươi cả. Bất kể là Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi là mãnh tướng trung thành hay là Quách Tử Nghi, Hình Trường Phong là thanh niên tài tuấn. Ngươi đều bồi dưỡng bọn họ thật tốt. Còn có Điền Trân, Thạch Thu Giản, Lý Giai Lạc, kể cả Trình Bá Hiến, Vương Dịch Tòng, Hoàn Tử Đan. Bọn họ đều có ngàn vạn liên hệ với ngươi. Ta biết rõ, trong lòng ngươi đang lo lắng ta kiêng kị ngươi kéo bè kết phái, nhưng mà ta cũng nói cho ngươi biết, ta không có, thực sự. Ngươi là đại ca của ta, ngươi là người đặc biệt, ai cũng không thể thay thế tác dụng đặc thù của ngươi cả...

Tần Tiêu mỉm cười, Lý Long Cơ sinh sinh dừng nói, thở dài một tiếng:

- Lời này không nên nói cũng được, ai...

Tần Tiêu gật gật đầu, chậm rãi nói ra:

- Thái tử điện hạ, ngươi thực sự có thể làm hoàng đế tốt. Ngươi có tâm cơ, có đảm lược, cũng có phách lực, càng có thưởng thức tài năng. Quan trọng hơn là, ngươi có hùng tâm tráng chí làm đại sự. Bên cạnh ngươi sẽ không thiếu nhân tài, Diêu Sùng, Tống Cảnh, Trương Cửu Linh những người này tài học cao thâm, là nhân tài sử dụng; Trương Thuyết, Lưu U Cầu, Quách Nguyên Chấn, Lư Hoài Thận đều là trung thần già mà cẩn thận; Đường Hưu Cảnh, Trương Nhân Nguyện, Tiết Nột đều là soái tài đảm đương một phía. Hơn nữa chỉ cần ngươi nguyện ý đi khai quật và bồi dưỡng, người tài ba trong thiên hạ rất nhiều, nhất định tụ tập dưới trướng của ngươi. Như Tần Tiêu ta không ôm chí lớn, ngươi nên mở cho ta con đường sống, cho ta trở về quê làm ruộng, trải qua cuộc sống gia đình yên ổn của mình.

Tần Tiêu cười tự giễu.

Lý Long Cơ cũng cười cười, lẳng lặng nói ra:

- Chúng ta vẫn là huynh đệ không?

Tần Tiêu nhàn nhạt cười:

- Qua hôm nay ngươi chính là hoàng đế!

Lý Long Cơ lập tức đánh gãy lời hắn:

- Nếu như nói ta chỉ là an man thì sao?

Tần Tiêu cười nói:

- A man vĩnh viễn là hảo huynh đệ của ta!

Con mắt Lý Long Cơ hồng lên, kinh ngạc nhìn qua Tần Tiêu:

- Ta cũng hy vọng ta là a man! Vĩnh viễn đều là a man! Không phải là thái tử, cũng không phải hoàng đế! A man có một đám huynh đệ tỷ muội tốt: đám người bọn họ sẽ ngồi uống rượu nói chuyện phiếm với ta, ngắm trăng đánh bài; có thẻ chạy tới nhà của cô cô nghe nàng kể chuyện trong nội cung; có thể cùng các ngươi vì một ván bài mà đỏ mắt...

- Tất cả những chuyện này chỉ để nhớ lại. Ngươi nói đúng ta thật có hùng tâm tráng chí, muốn trung hưng Đại Đường. Nhưng đầu tiên ta là người, sau đó mới là hoàng đế. Ta cũng có đồ vật ta thích, có sinh hoạt ta truy cầu.