Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 486: Mỹ nữ và bầy sói (1)



- Không nghĩ tới ta lại dùng kế lừa gạt sao?

Tần Tiêu cười ha hả:

- Tả Sương Sát đại nhân, muốn thực sự ở trên Đại Lang Nguyên cùng kỵ binh Đột Quyết các ngươi hội chiến, bản tướng dẫn theo Tả Uy Vệ cùng các ngươi liều mạng, cũng tối đa chỉ có năm thành phần thắng như vậy. Bất quá, ta càng thích áp dụng một ít phương pháp đặc biệt, để chiến tranh trở nên giản đơn mà hữu hiệu nhất. Do đó, không phải ta coi khinh Tả Sương Sát và Dương Ngã Chi Đặc Lặc, các ngươi có thể thực sự không phải đối thủ của ta.

- Xác thực, ta thừa nhận.

Đốt Phiên Bồ nói rằng:

- Ban đầu, ta cũng có đề phòng đại tướng quân đùa giỡn quỷ kế thế nhưng một đường đi tới, ta cũng như mê muội thiếu cảnh giác vậy. Lúc đầu chúng ta chỉ là kiêng kỵ Tần đại tướng quân ở trước trận võ dũng giống như Lang ma, không nghĩ tới, còn có thể thiết đặt cái bẫy như thế...Bốn vạn người, bốn vạn đại quân Đột Quyết a! Cư nhiên ở trong một trận hỏa quang kia, toàn bộ biến mất...

Đốt Phiên Bồ dần dần có một chút kích động, đều sắp muốn khóc lên.

Tần Tiêu khẽ cười cười:

- Người đến, thỉnh Tả Sương Sát đại nhân xuống phía dưới nghỉ ngơi, hầu hạ rượu thịt. Mời đi thôi, Tả Sương Sát đại nhân!

Đốt Phiên Bồ như cái xác không hồn đứng dậy, một tay đặt ở ngực, khom lưng thi lễ:

- Đa tạ đại tướng quân... Đốt Phiên Bồ đã là tù binh bị bắt, là nô lệ, làm sao dám hưởng thụ đãi ngộ như vậy?

- Không có vấn đề gì, kỳ thực ngươi cũng có một vài địa phương, đáng để ta chú ý.

Tần Tiêu đạm nhiên nói rằng:

- Hơn nữa, Đường quân chúng ta không giống người Đột Quyết các ngươi là tương đối nói nhân tính một chút, sẽ không tùy ý tàn sát. Đây là một hồi chiến tranh ngoài ý muốn, cũng không có nghĩa là ý tứ của Đột Quyết Hãn Quốc các ngươi. Do đó, trước khi chính trị can thiệp, ngươi đều sẽ được đối xử tử tế.

Hai tiểu tốt đi vào nói:

- Mời đi thôi!

Tần Tiêu nhìn bóng lưng của Đốt Phiên Bồ, không khỏi cười khẽ hai tiếng:

- Ngươi nếu là rơi xuống trên tay đại đầu quỷ như Lý Tự Nghiệp, sẽ không tiện nghi tiện nghi nha. Lý Tự Nghiệp thế nào còn không có trở lại, lúc này cũng đã sắp tối rồi đó!

Tần Tiêu có điểm lo lắng, đi tới ngoài trướng nhìn sắc trời, phía tây mặt trời chiều dần tan biến. Mắt thấy bầu trời sắp tối đen. Đại đội quân Đường lục tục tiến về doanh trại, trở về truân sở bản quân. Đống lớn lửa trại được đốt lên, cây đuốc san sát, trong quân doanh vẫn như trước bận rộn bất kham.

Tần Tiêu không khỏi nhíu mày: Không phải chứ, Mặc Y. Lúc này, ngươi cũng đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Tần Tiêu bước đi thong thả tới phía trước, đi tới bắc môn trạm canh gác, từ trên cao nhìn xuống nhìn sơn đạo phía sau.

Đại đội quân Đường mang theo ngựa đồ quân nhu và binh sĩ Đột Quyết bị bắt làm tù binh đều hướng đến trong đại trại đi tới. Duy chỉ có Mặc Y bạch y ngân giáp chói mắt kia là không thấy đâu.

Đúng lúc này, xa xa nhìn thấy Lý Tự Nghiệp mang theo Mạch Đao đội bước nhanh chạy trở lại, trong lòng Tần Tiêu căng thẳng đã đi xuống trạm gác tới tiếp đón.

Lý Tự Nghiệp vẻ mặt uể oải:

- Lão đại...Ta đây vô dụng. Tìm khắp Nam Bắc hai đỉnh núi, chỉ ở bên cạnh con đường nhỏ trên núi phía Nam sơn đạo, phát hiện ngân thương của Mặc Y cắm trên mặt đất, mặt trên xuyên Tuyết Hoa mã. Sau đó ta dẫn các huynh đệ tìm mỗi tấc đất vài lần, cũng không thấy được người. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tần Tiêu trong lòng lộp bộp vang lên, sắc mặt thì có chút vặn vẹo. Ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, đối với Lý Tự Nghiệp nói rằng:

- Mệt mỏi một ngày rồi, ngươi trước tiên dẫn các huynh đệ trở lại trại nghỉ ngơi đã!

- Lão đại, ta...!

Lý Tự Nghiệp tràn đầy tự thẹn và tự trách, giống như là hài tử làm sai chuyện gì vậy, nặng nề thở dài một hơi:

- Lão tử thực con mẹ nó vô dụng mà!

Tần Tiêu miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ cánh tay lớn của Lý Tự Nghiệp:

- Đi thôi, ta biết ngươi đã tận lực rồi. Chuyện này, ta tự mình nghĩ biện pháp xử lý.

Lý Tự Nghiệp nặng nề thán một tiếng:

- Đi thôi đi thôi, còn đứng phát ngốc ở chỗ này.

Nói rồi dẫn theo thủ hạ trở lại trong quân trại.

Tần Tiêu nhìn một mảnh đỉnh núi phía Nam tối đen, trong lòng dần dần kéo căng ra: Phiến sơn địa này ở giữa Đại thảo nguyên cùng Ngưu Đầu Sơn, tuy rằng sơn thế không cao, thế nhưng diện tích rất rộng, địa hình tương đối phức tạp, Lý Tự Nghiệp tìm không được người cũng là tình có khả năng. Hơn nữa nói không chừng trên núi thật có độc trùng mãnh thú. Hiện tại lại vừa cuối hạ đầu thu, chính là thời kỳ hoạt động đỉnh cao của mấy động vật này.

Trong lòng Tần Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, đem Quách Tử Nghi kêu gọi đến. Bảo hắn mang theo trước một nhóm hai nghìn kỵ binh, cùng chính mình ra khỏi quân trại, hướng tới Nam Sơn đi đến.

Hai ngàn người đốt cây đuốc lên, từ Nặc Chân Thủy bắt đầu kéo dài tìm tự tìm kiếm, cũng dọc theo đường đi hô gọi tên Mặc Y.

Tới gần rừng cây bên cạnh sơn đạo đều bị lửa đốt qua, thế nhưng từ chân núi đi lên, lại là cỏ dại và bụi cây cực sâu, rất khó hành tẩu. Ngựa không đi được, không thể làm gì khác hơn là tất cả đều xuống ngựa đổi thành đi bộ, lưu lại một nhóm người trông giữ ngựa, những người khác cầm đao thương mở đường. Tiếp tục tìm kiếm xuống phía dưới.

Tần Tiêu múa Phong Tuyết đao chém bụi cây, bụi gai. Nội tâm lo lắng càng lúc càng trầm trọng. Trong đầu liên tục nhớ lại giọng nói cùng dáng điệu, nụ cười của Mặc Y. Từ lần đầu tiên gặp nhau trong Thiên Thánh Sơn, đến Sở Tiên Sơn Trang cùng giết cừu nhân, trên quan đạo Lạc Dương gắn bó sinh tử, trên Linh Võ chiến trận đồng sinh cộng tử, cùng với một ít sự tình vụn vặt trong hai ba năm qua sinh sống cùng nhau, tất cả đều nhất nhất hiện lên trong lòng.

Trong lòng Tần Tiêu có chút mê thất...

Nguyên lai, chính mình đã từ trong tâm nhãn cũng đều vẫn quan tâm nàng như vậy.

Tuy rằng trước bên người vẫn có Lý Tiên Huệ. Sau này lại có Thượng Quan Uyển Nhi, thế nhưng quay đầu lại suy nghĩ một chút, nguyên lai Mặc Y đối với ta mà nói, thực sự là một tồn tại rất đặc biệt. Vô hình trung, trong sinh hoạt của ta đã không thể thiếu khuyết nàng được. Có thể, ta chưa từng có đem nàng trở thành hồng phấn tri kỷ gì, thế nhưng ta xác thực là thập phần quen thuộc có nàng ở bên cạnh.

Có đôi khi, con người chính là như thế này. Đợi đến lúc mất đi mới có thể phát hiện một sự vật thật tốt đẹp.

- Giả như... Giả như Mặc Y thực xảy ra chuyện gì. Hiện tại đã rời khỏi ta. Vậy ta nên đối mặt như thế nào?

- Không, không được!

Tần Tiêu thì thào lẩm bẩm:

- Ngươi đừng làm ta sợ, Mặc Y!

Lúc này, Tần Tiêu mới lãnh tĩnh suy nghĩ một chút. Cảm tình giữa hắn và Mặc Y, đây không phải giống như Lý Tiên Huệ va chạm lưỡng tình tương duyệt cũng không phải như Thượng Quan Uyển Nhi tình đầu ý hợp trải qua khúc mắc tu thành chính quả. Loại cảm tình vi diệu này cũng giống như giọt nước chảy nhỏ giọt trong dòng suối. Vẫn đều đang nhẹ nhàng chậm rãi, bất động thanh sắc chảy xuôi xuống. Nó tĩnh lặng tựa hồ để hai người đều có chút quên mất nó tồn tại.