Phong Lưu -Thiếu Gia

Chương 22



Hôm nay nhà Lãnh Lệ chào đón một vị khách. Vị khách kia Phượng Lưu rất không thích. Không có lý do gì cả, chỉ là đáng ghét, nhìn gương mặt với nụ cười ôn hòa kìa đã muốn xông lên xé ra.

“Lưu Nhi, ở chỗ cháu Lãnh có khỏe không? Nhưng tốt hơn đừng gây phiền toái cho cháu Lãnh.” Vị khách kia giống như rất quen thuộc với Phượng Lưu, như một trưởng bối hòa ái, nhìn thấy Phượng Lưu đã đưa tay muốn sờ đầu của hắn.

Phượng Lưu né tránh, nằm sấp vào lòng Lãnh Lệ, vùi đầu vào lồng ngực Lãnh Lệ, hắn nhắm mắt làm ngơ tuyệt không thèm liếc nhìn người nọ nữa.

“Âu Dương tiên sinh tới đây có chuyện gì?” Lãnh Lệ sợ Phượng Lưu ngã xuống nên ôm chặt eo hắn để hắn dựa vào thoải mái hơn.

Vị khách cũng chính là Âu Dương Kính, tứ thúc của Phượng Lưu, nhìn dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lãnh Lệ của Phượng Lưu, ánh mắt lóe lóe, hắn cười càng thêm ôn hòa: “Cháu Lãnh, tôi đến thăm Lưu Nhi, anh cả chết sớm, đứa nhỏ này là cháu trai mà cha tôi thích nhất, cha tôi qua đời mới sáu năm, tôi làm thúc thúc nhận lời chăm sóc tốt cho Lưu Nhi.”

Ghê tởm, Phượng Lưu nghe cũng sắp muốn nôn, ông chú này là ai, một câu một câu gọi mình Lưu Nhi, thật đáng ghét. Phượng Lưu không vui, tay không tự giác nắm eo của Lãnh Lệ hung hăng nhéo.

Cảm giác đau bên hông, cơ thịt Lãnh Lệ căng thẳng, Phượng Lưu lập tức sợ nhéo làm tay đau nên trầm tĩnh lại sờ sờ đầu Phượng Lưu, con ngươi đen lạnh lùng nhìn Âu Dương Kính. Mình vĩnh viễn sẽ không quên, ả Sở Mạt Nhi kia là do Âu Dương kính phái đến bên cạnh Phượng Lưu. Người này lòng lang dạ thú, uy hiếp người và vật của Phượng Lưu. Lãnh Lệ sao có thể để gã sống, trước kia còn không tìm được cơ hội, bây giờ……

Ánh mắt Lãnh Lệ như một hồ nước lạnh, sâu không thấy đáy, làm người ta không hiểu bên trong đến cùng ẩn giấu cái gì. Phượng Lưu từng nói hắn nhìn thấy con ngươi ấy của Lãnh Lệ, dù lúc ấy Lãnh Lệ mới mười một tuổi.

Bị đôi mắt đầy hàn khí nhìn chằm chằm, dù Âu Dương kính là lão hồ ly cũng có chút sợ hãi. Có điều gã lại nghĩ đến lợi thế trong tay, lòng thoáng nhẹ nhõm rồi liếc mắt nhìn Phượng Lưu: “Cháu trai.” Câu này Âu Dương Kính mới mở miệng đã bị ngắt lời.

“Tôi muốn đi ngủ một giấc.” Phượng Lưu bỗng nhiên từ trong lòng Lãnh Lệ đứng lên, hung hăng cắn môi Lãnh Lệ, cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu. Mới vừa rồi, lúc ánh mắt người nọ nhìn mình, làm cả người nhịn không được buồn nôn. Sao tiểu Lãnh qua lại với người như thế, mới nhìn đã biết không phải người tốt gì. Phượng Lưu đóng sầm cửa, khó chịu đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng quyết định đi tắm rửa, bớt giận.

Mà trong phòng khách, sau khi Phượng Lưu đi, Lãnh Lệ có chút lo lắng. Sao chủ nhân lại vô duyên vô cớ tức giận. Có điều… mắt như lưỡi đao bắn về Âu Dương Kính, ánh mắt lão hồ ly này vừa nãy là ý gì?

“Cháu Lãnh, thật dễ nói chuyện.” Âu Dương Kính bị cái nhìn của Lãnh Lệ làm trong lòng sợ hãi, ngoài miệng lại trêu chọc Lãnh Lệ: “Cháu trai tôi rất cao ngạo, không ngờ bị cháu dạy dỗ nghe lời như vậy, không biết cháu dùng cách gì?” Thực ra, Âu Dương Kính thật rất hiếu kì, gã thèm nhỏ dãi Phượng Lưu đã lâu. Thậm chí không tiếc thủ đoạn sử dụng cả cách kê đơn, kém chút nữa bại lộ quân cờ Sở Mạt nhi. Cuối cùng lại không ngờ rằng Phượng Lưu vậy mà dám mạnh mẽ bấu ngón tay vào đùi để giữ ý thức rồi bỏ chạy. Thật nghĩ không ra, một người như vậy làm sao trở nên ngoan ngoãn thế.

Lãnh Lệ nghe lời này, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, đưa tay mạnh mẽ nắm đầu Âu Dương Kính kéo xuống mặt bàn trà, hắn móc ra súng lục trong lòng, để trên huyệt Thái Dương của Âu Dương Kính.

“Cậu, cậu không thể giết tôi. Đúng rồi, cậu không dám. Tôi có bằng chứng cậu đầu cơ trục lợi vũ khí quân đội, cũng có bằng chứng cậu giết Âu Dương Thanh và video kia nữa! Cậu không dám giết tôi. Cậu không dám giết tôi, không dám.” Âu Dương Kính cử động một cái cũng không dám, không tự giác ngưng thở, cố gắng trấn định, tay sờ sờ mò đến ấm trà, vung lên từ sau lưng đập vào đầu Lãnh Lệ.

Lãnh Lệ làm sao có thể chút cảnh giác ấy cũng không có, sớm đã phòng bị tốt, hắn phản đòn bắt được cánh tay Âu Dương Kính, dùng lực vặn vẹo đánh xuống.

Nhìn Âu Dương Kính đau đến nỗi mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, trong miệng kêu rên lên tiếng, Lãnh Lệ khinh thường cười lạnh cúi xuống, ghé gần tai Âu Dương Kính: “Âu Dương Kính, ngày thoải mái của mày quá nhiều, mới đau chút đã chịu không nổi, còn muốn đấu với tao? Đây là chính mày tìm đến cửa. Đừng quên, bây giờ nhà Âu Dương và nhà họ Hướng đều bị chưởng khống trong tay tao. Ai dám thu bằng chứng của mày? Về phần cái video kia thì không cần mày phí tâm, chủ nhân sẽ không xem nữa.” Lãnh Lệ dùng súng nện trên huyệt Thái Dương của Âu Dương Kính. Người lập tức đã ngất đi. Lãnh Lệ  chà xát súng lục trên người gã, ném người trên mặt đất, không thể để trong nhà dính máu.

“Ảnh tam, dẫn đi. Trong mười ngày đừng để hắn chết.” Lãnh Lệ quỳ cạnh ấm trà cẩn thận từng chút nhặt lá trà bỏ vào thùng rác. Nhìn vệt nước kia, hắn khẽ nhăn hai hàng lông mày, lại bẩn.

Bên kia, ảnh tam xuất hiện lại rời đi, cũng không quấy rầy Lãnh Lệ. Ai biết thiếu chủ có thể tâm tình không tốt bắt hắn khai đao không, ít nói ít nhìn thì có thể sống thoải mái chút.

Lãnh Lệ chùi rửa sạch sẽ ấm trà, lại đặt về chỗ cũ rồi mới lên lầu gõ cửa phòng Phượng Lưu.

Đợi rất lâu bên trong cũng không có động tĩnh, nhớ tới chuyện lần trước, Lãnh Lệ có chút kinh hoảng, vừa định gõ tiếp thì cửa phòng đã mở mạnh ra.