Phong Hoa Kỷ

Chương 44: Phản phệ



Từ c44 - Hết: Sâu Sugar.

Một tia nắng nhàn nhạt của buổi sớm mai xuyên qua tấm rèm trắng của căn phòng, hai cô gái duyên dáng đang nằm cạnh nhau trên chiếc giường lớn màu trắng, một người đang nằm trong vòng tay người kia, có lẽ vì cử động vô ý của người kia đã khiến Thẩm Trác Di tỉnh dậy. Cô cử động, mở mắt ra, lại phát hiện ánh nắng quá chói mắt, cô nheo mắt định ngồi dậy, lại phát hiện mình đang bị người kia lặng yên ôm chặt.

Đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, Thẩm Trác Di đỏ mặt.

Nếu nhớ không lầm thì...

Cô lén vén một ít chăn lên nhìn vào trong, xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chạy trốn. Cô nhìn thấy thân thể mảnh khảnh trắng tuyết của người kia đang ôm lấy mình ngủ ngon lành bên cạnh. Nhìn thấy những lốm đốm dâu tây trên người cô ấy, Thẩm Trác Di chỉ muốn mắng mình là đồ khốn kiếp...

Hoa Hi Mạt là người khó ngủ, một khi người kế bên cử động sẽ làm cô tỉnh giấc. Mở đôi mắt mơ hồ ra, cô nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng hồng của Thẩm Trác Di.

"Chị... Chị dậy rồi hả..." Thẩm Trác Di lắp bắp hồi lâu mới nói ra một câu hoàn toàn vô nghĩa.

Hoa Hi Mạt nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô chỉ muốn bật cười, đáng yêu quá đi.

“Em đi nói với Triều Hề Nhiên cho chị mượn một bộ đồ.” Cô ra lệnh, sau đó xoay người tránh ánh mắt Thẩm Trác Di: “Sắc lang.”

"Ơ, kìa." Thẩm Trác Di xấu hổ quay lại, mặc dù tối qua hai người đã rất thân mật nhưng Hoa Hi Mạt không thể đùa được nữa vì có người da mặt quá mỏng.

“Mà sao chị lại cần quần áo của cô ta?”

Thẩm Trác Di vừa nghe thấy cái tên này phát ra từ miệng Hoa Hi Mạt, một ngọn lửa vô danh dần dần bùng cháy.

"Là vì chuyện tốt mà em làm ra đó." Hoa Hi Hạt từ trong chăn duỗi bàn tay trắng nõn chỉ xuống "Nhìn quần áo chị đầy dưới đất đi, còn mặc được sao?"

Thẩm Trác Di nhìn qua, mặc quần áo của mình vào rồi đi nhặt quần áo Hoa Hi Mạt lên, cô càng xấu hổ hơn, hóa ra đêm qua có người hung tợn đến xé quần áo cơ đấy. "Em... Để em đi lấy... Em đi ngay đây." Nói xong, cô xấu hổ mở cửa chạy biến ra ngoài.

Hoa Hi Mạt xoay người lại, nằm cười khúc khích.

Cái đồ ngốc này...

Triều Hề Nhiên đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô ra ngoài mang về một tờ báo đặt lên bàn ăn. Ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người ở tầng hai đang lần lượt đi xuống cầu thang, Hoa Hi Mạt đi trước, Thẩm Trác Di tự nhiên đi phía sau, dáng vẻ cúi đầu lén lút nhìn người phía trước trông cứ như một cô vợ nhỏ hiền ngoan.

Lúc Hoa Hi Mạt đi tới trước mặt cô, Triều Hề Nhiên nhìn thấy trên cổ cô có một vết khác thường, trong lòng liền hiểu tối qua giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Cô xé một miếng bánh mì nướng, cho vào miệng cắn thật mạnh, ngấu nghiến như thể đó là Thẩm Trác Di.

Cái tên này nhìn thì có vẻ thành thật nhưng hóa ra lại là một con sói đói, biết thế đã không giao Hoa Hi Mạt cho cô ta...

Thẩm Trác Di nhìn thấy lửa trong mắt Triều Hề Nhiên, không biết mình đã đắc tội ở chỗ nào, không phải chỉ hỏi mượn giúp Hoa Hi Mạt một bộ đồ thôi sao? Nhà giàu thì không nên tính toán chi li như vậy chứ?

Thông minh như Hoa Hi Mạt đương nhiên hiểu chuyện gì nhưng lại giả vờ như không thấy. Cô lấy một miếng bánh mì nướng khác lên nhíu nhíu mày.

Ghét nhất là loại bánh mì nguyên cám này, ăn vào chả thấy mùi vị gì cả, chả khác gì ngựa ăn cỏ...

“Đây là…” Thẩm Trác Di vừa đập trứng vừa liếc nhìn tờ báo bên cạnh, tiêu đề là: “Tác giả xinh đẹp Sincerely biến mất một cách bí ẩn, một yêu nữ cánh đen lại đột nhiên xuất hiện ở Thượng Hải.”

“Thì như cô thấy đấy.” Triều Hề Nhiên hời hợt nói, có vẻ như không thích nói chuyện với người kia. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen, thắt lưng màu trắng, đi bốt cao cổ, trên cổ có đeo một viên pha lê Swarovski, mái tóc gợn sóng buông xõa ngang vai trông vừa sang trọng vừa thanh lịch, vừa giản dị lại không kém phần nữ tính.

"Hôm nay cô tính đi đâu à?" Hoa Hi Mạt nhìn cô hồi lâu mới thốt ra những lời này. Theo hiểu biết của cô, Triều Hề Nhiên sẽ không mặc thế này đến công ty bao giờ, với tư cách là giám đốc công ty, nhất định cô ấy sẽ mặc trang phục công sở trang trọng để tạo uy tín trước mặt cấp dưới.

Triều Hề Nhiên nghe xong cười quái dị, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hoa Hi Mạt, nửa cười nói: "Gì đấy, cô quan tâm tôi à?"

Thẩm Trác Di cau mày, im lặng uống sữa.

“Ừm.” Hoa Hi Mạt thản nhiên trả lời.

“Đi gặp khách hàng quan trọng.” Triều Hề Nhiên đáp.

"À."

"Hôm nay các người cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, gặp khách hàng xong tôi sẽ quay lại bàn bạc chuyện tiếp theo nên làm. Tạm thời ta ở đây rất an toàn, nhưng tôi e là tin tức sẽ sớm bị lộ ra ngoài. Không lâu nữa, cơ quan an ninh quốc gia sẽ tìm đến, đến lúc đó tường đồng vách sắt ở đây cũng không chịu được tên lửa đạn đạo đâu."

"Pfft -" Thẩm Trác Di vô ý phun sữa ra ngoài, vô tình lại dính lên Triều Hề Nhiên ngồi đối diện.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi bị 'tên lửa đạn đạo' của cô dọa sợ hết cả hồn!"

Sắc mặt Triều Hề Nhiên tối sầm, lấy khăn giấy lau khô vết sữa trên người. Cô cau mày liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Không kịp thay đồ rồi, khi nào về tôi sẽ tính sổ với cô!"

Cô khịt mũi, quay người cầm túi xách lên, dặn người giúp việc chăm sóc khách thật tốt rồi bước ra ngoài.

Sau khi cô đi rồi, Hoa Hi Mạt đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ, vén một góc rèm lên, nhìn Triều Hề Nhiên lên xe.

"Nhanh!"

“Hả?” Thẩm Trác Di còn chưa kịp hiểu gì, “Có chuyện gì vậy?”

“Đuổi theo Triều Hề Nhiên, chắc chắn là cô ấy đi gặp Ức Gia Tùng, sợ là sẽ xảy ra chuyện!” Hoa Hi Mạt mặc áo khoác, đứng ở cửa quay đầu nhìn về phía Thẩm Trác Di, “Nhanh lên!”

Năm phút sau, Thẩm Trác Di ôm một túi giấy, không ngừng nôn mửa.

"Em không sao chứ?" Hoa Hi Mạt một tay cầm vô lăng, tay kia vỗ vỗ lưng Thẩm Trác Di, cô bắt đầu hối hận khi dẫn theo cô ấy ra ngoài, ngộ nhỡ Ức Gia Tùng phát cuồng thì làm sao bảo vệ được cả hai người cùng lúc đây?

"Chị cứ kệ em, nhanh chóng đuổi theo đi!" Thẩm Trác Di tái mặt, đẩy tay Hoa Hi Mạt, mặc dù cô lái xe rất thành thạo nhưng không thể làm hai việc cùng một lúc được. Dù sao, người kia là người đã thắng cô trong cuộc đua trước đây.

"Ừm." Hoa Hi Mạt vẻ mặt trịnh trọng, gật đầu. Nhìn vào GPS trong xe, biết được Triều Hề Nhiên đã dừng lại bên cạnh một nhà máy cũ.

Tuyệt đối không có bất cứ cuộc làm ăn nào lại làm bên cạnh một nhà máy cũ!

Triều Hề Nhiên, cô định làm gì vậy, đừng làm gì ngu ngốc đấy, tôi không đáng đâu...

Trước một nhà máy hóa chất đổ nát, Hoa Hi Mạt và Thẩm Trác Di lần lượt xuống xe, Thẩm Trác Di nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Hi Mạt, đi đến gần cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô an ủi: “Yên tâm đi, Triều Hề Nhiên đại tiểu thư thần thông quảng đại, nhất định có thể hóa nguy thành an……”

Hoa Hi Mạt không ngờ cô ấy lại nhìn thấu suy nghĩ của cô, nghiêng đầu nhìn cô vừa ngạc nhiên vừa an ủi.

"Đừng nhìn em như vậy chứ, em cũng thông minh lắm đấy, chỉ là không thường thể hiện ra ngoài thôi." Thẩm Trác Di ngạo nghễ ngẩng đầu lên, đây là một nhà máy hóa chất đã bị bỏ hoang ba năm. Máy móc bên trong đã cũ nát, khu vực nhà máy phức tạp, nếu Ức Gia Tùng đã cố tình mời Triều Hề Nhiên đến một nơi như thế này thì chắc chắn hắn cũng không có ý định để Triều Hề Nhiên trở về.

"Bây giờ chị sẽ đi vào, em ở bên ngoài chờ tin, trong vòng một giờ nếu không thấy chị đi ra thì em hãy chạy đi!" Hoa Hi Mạt hất tay Thẩm Trác Di ra lệnh cho cô ấy.

"Không, không..." Thẩm Trác Di nhướng mày nhìn chằm chằm cô, tuy rằng đôi cánh đã gấp lại nhưng sương mù đen trên người vẫn chưa tan đi, đôi mắt vẫn màu tím, "Chị nghĩ em sẽ bỏ chị lại một mình sao? "

"Em--"

"Mặc kệ thế nào em cũng sẽ làm hậu phương cho chị!" Thẩm Trác Di giả vờ thoải mái, đi vào nhà máy cũ trước Hoa Hi Mạt. Đây là một tòa nhà sáu tầng, thang máy ở giữa vẫn hoạt động. Vấn đề duy nhất là Triều Hề Nhiên và Ức Gia Tùng đang ở tầng nào?

“Mà sao chị biết xe của Triều Hề Nhiên ở đây?”

“Xe của cô ấy có trang bị GPS. Chị có thiết bị tìm vị trí GPS mà Đoàn Dữ Thành cho.”

“Có tra được số điện thoại không?” Thẩm Trác Di hỏi.

Hoa Hi Mạt hai mắt sáng lên bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lấy thiết bị định vị từ trong túi ra, nhập số điện thoại di động của Triều Hề Nhiên vào, quả nhiên, vị trí cụ thể của cô đã hiển thị trên màn hình lưới.

"Là phòng trong cùng của tầng bốn. Chúng ta đi lên thôi." Hoa Hi Mạt nói. Cô ngẩng đầu lên phát hiện Thẩm Trác Di đã nhấn nút thang máy. "Em đang làm gì vậy!?" Cô vội vàng bước tới ngăn cô ấy lại, nhưng đã quá muộn.

"Hả?"

“Thang máy gây ra tiếng động làm chúng ta bị lộ thì sao?!”

Thẩm Trác Di đột nhiên nhận ra thang máy kêu ding dong, dừng lại bên cạnh họ, “Chắc là họ không nghe thấy đâu…” Thẩm Trác Di thấp giọng lẩm bẩm.

Hoa Hi Mạt bất đắc dĩ nói: "Hy vọng là vậy."

Không nghe thấy mới là lạ đó!

"Chúng ta đi cầu thang đi." Hoa Hi Mạt xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, sắc mặt tái đi.

Không biết tại sao Thẩm Trác Di lại kinh ngạc nhìn Hoa Hi Mạt, thấy cô ấy nhìn về phía sau cô cũng quay đầu lại.

Nhìn thấy cửa thang máy đã mở ra, đứng bên trong là một người đàn ông phủ đầy khói đen, đồng tử cũng có màu tím giống như Hoa Hi Mạt, nhưng da mặt bên phải bị lở loét, răng nanh lộ ra, đang bóp cổ một cô gái phía trước.

"Ức Gia Tùng!"

"Triều Hề Nhiên!"

Hai người cùng hét lên hai cái tên khác nhau.

Thẩm Trác Di lùi lại vài bước, lòng vẫn còn sợ hãi.

Vừa rồi, suýt chút nữa, suýt chút nữa đã bị hắn giết chết...

"Ức Gia Tùng, thả cô ấy ra!" Hoa Hi Mạt bảo vệ Thẩm Trác Di ở đằng sau, "Triều Hề Nhiên, sao cô lại ngốc nghếch đi tìm tên ma đầu này làm gì?!"

Giữa cổ Triều Hề Nhiên chuyển sang màu đen, không cần nói cũng biết là do chất độc trên cơ thể Ức Gia Tùng gây ra. Ý thức của cô dần mơ màng, đôi mắt trở nên mơ hồ, cô chỉ cảm thấy có ai đó đang gọi tên mình, người này đang đứng trước mặt cô.

"Hoa... Hoa Hi Mạt... Xin lỗi... Tôi không thể..."

Cô đến tìm Ức Gia Tùng chỉ với một mục đích đơn giản, hy vọng có thể tự tay giải quyết tên khốn này, sau đó những chuyện còn lại sẽ dễ dàng giải quyết, nhưng cô thật sự không ngờ đạn bắn cũng không xuyên được tên này. Hắn từng nói với cô rằng đã tìm ra cách tăng cường sức mạnh. Chỉ cần hắn tìm thấy Hoa Hi Mạt và hấp thụ sức mạnh còn lại của cô thì hắn có thể sống lâu như Hoa Hi Mạt mà không hề mất đi khả năng của mình.

"Ức Gia Tùng, từ khi nào mà anh..." Hoa Hi Mạt không hiểu, người bình thường không thể hấp thụ năng lực của mình, trừ phi ——

“Cô đoán đúng.” Giọng Ức Gia Tùng rất khàn, “Tôi có cùng dòng máu với cô, tôi hấp thụ sức mạnh từ cô cũng giống như cô hấp thụ từ cha cô vậy.”

Hoa Hi Mặc sắc mặt tối sầm, "Không phải như vậy..."

Cha, ông ấy... Cha cô....

Người bên cạnh lặng lẽ nắm tay cô, truyền hơi ấm cho cô.

Hoa Hi Mạt quay đầu lại nhìn vẻ mặt Thẩm Trác Di, chợt nhận ra sự kiên trì của cô rất giống với người luôn bất chấp mọi chuyện tin tưởng cô - Triều Tịch.

"Em--"

"Suy nghĩ nhiều làm gì, cứu người quan trọng hơn!" Thẩm Trác Di thấp giọng nói. “Em sẽ luôn tin chị dù thế nào đi nữa, chị biết không?”

Hoa Hi Mạt sửng sốt, sau đó mỉm cười. Cô nắm chặt tay Thẩm Trác Di, nở nụ cười khinh thường nhìn Ức Gia Tùng đang mất tập trung.

“Cô cười cái gì?!” Ức Gia Tùng cau mày.

"Anh không cảm nhận được sao?" Hoa Hi Mạt bình tĩnh nói: "Loại sức mạnh này không thể chỉ dựa vào huyết mạch của chúng ta mà dung hợp được, chỉ sợ anh vốn không khống chế được năng lực của nó nên bây giờ đang bị nó phản phệ."

===

Nói chung bộ này làm Sâu cảm thấy như trẻ lại vậy, thấy nó teenfic á, haha, nhưng mà dễ thương 😁😁😁.