Phó Đô Đốc Anh Là Người Chồng Tệ Bạc

Chương 38: Anh đừng bận tâm đến em



Tống Bách Niên luôn từ chối những buổi hẹn với Ninh Hoa hắn luôn về nhà sớm để dùng bữa cùng Huân Khê, nhưng vẻ mặt của cô lúc nào cũng ũ rũ khiến cho Tống Bách Niên không vui hắn lên tiếng hỏi.

“ Em đang khó chịu trong người hay sao mà mặt mài khó coi thế.”

Huân Khê liền điều chỉnh lại tâm trạng của mình cô cứ như một cỗ máy chỉ biết cười một cách đầy giả tạo.

“ Không có em chỉ đang suy nghĩ một vài thứ nhỏ nhặt mà thôi anh cứ ăn đi đừng để tâm đến em.”

Huân Khê biết là Tống gia đã nhẫn tâm hãm hại ba của mình như cô chẳng thể làm gì cả vì một thân phận thấp bé như cô thì làm sao có tiếng nói, Huân Khê cũng đang rất cần số tiền của Tống Bách Niên để trị bệnh cho ba của mình cô cảm thấy thật kinh tởm bản thân vì lúc nào cũng phải sống với vai diễn đó chính mình tạo ra, Tống Bách Niên cũng chỉ xem cô là một thứ gì đó để chơi đùa nhưng hắn đã sơ xuất để Huân Khê mang thai, Huân Khê cảm thấy vô cùng buồn nôn với cách đối xử nhẹ nhàng của Tống Bách Niên, cô thật sự muốn biết hắn có thật sự biết thế nào là tình yêu không.

Huân Khê nhận được cuộc gọi từ mẹ kế ba của cô cần được phẫu thuật gấp nếu không sẽ không thể nào cứu vãn được nhưng số tiền đó khá lớn, thẻ mà Tống Bách Niên đưa Huân khê cũng đã sử dụng hết một nữa bây giờ cô không biết phải làm sao không lúc nào cô không nghĩ đến những rối rắm mà mình đang mắc phải, Huân Khê đang ngồi trầm mặc ngoài sân vườn thì Tống Bách Niên đi đến kéo ghế ngồi cạnh cô.

“ Sao không vào ngủ ngồi ở đây lạnh lắm đấy.”

Huân Khê cười nhạt nói.

“ Dạo này em thường khó ngủ nên thường ra đây ngồi một lúc mới vào ngủ.”

Tống Bách Niên quay sang nhìn Huân Khê đôi mắt của hắn di chuyển xuống dưới cổ của cô.

“ Vòng cổ tôi tặng cho em đâu rồi ?”

Huân Khê thoáng chốc lo sợ đưa tay sờ soạn lên cổ của mình, suốt thời gian qua cô đã cố tìm chiếc vòng cổ nhưng không có cách nào tìm thấy được cô định đi mua lại nhưng nó là phiên bản giới hạn không có mẫu nào giống như thế.

Huân Khê gượng cười bắt đầu nói dối.

“ Lúc nãy trong khi tắm em có mở nó ra chắc là để quên trong phòng tắm rồi.”

Tống Bách Niên cũng không hoài nghi gì hắn đưa tay qua ôm lấy vai của Huân Khê khiến cho cô khá bất ngờ nên đã quay sang nhìn Tống Bách Niên tình cờ bắt gặp vẻ mặt đầy tâm tình hắn đưa tay đẩy đầu của Huân Khê để cô tựa vào vai của mình Tống Bách Niên bỗng nhiên muốn bày tỏ tâm tư của mình với Huân Khê.

“ Tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu cứ yên tâm mà dưỡng thai cho tốt và sinh con cho tôi, đừng suy nghĩ nhiều về những gì lúc trước em nhìn thấy giữ tôi và Ninh Hoa, cô ta là một người mà tôi chẳng thể nào buông bỏ nhưng tôi sẽ hạn chế đến đó hơn để ở cạnh em thường xuyên hơn.”

Huân Khê khẽ cười nhạt nói.

“ Anh đừng bận tâm đến em, dù sao giữ chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch, hoàn toàn không có tình yêu đến một lúc nào đó anh cũng sẽ buông bỏ em mà thôi nên cứ làm những gì mình thích đừng vì đứa bé trong bụng của em mà cảm thấy áy náy với em, bản thân của em cũng đã biết trước được kết cục của số phận mình cuộc sống này vốn dĩ đã không công bằng cho dù có được anh yêu thương hay không em cũng chỉ là người đến sau xen vào chuyện tốt của hai người rồi còn gì có phải không.”
Cô cười đầy cay đắng ngồi dậy nói.

“ Anh có bết thế nào là tình yêu không hay chỉ là những cuộc giao dịch về thể xác giữa hai người, em cũng chưa từng yêu ai nhiều đến sâu đậm và cũng chẳng cảm nhận được gia vị của loại tình yêu nhưng em cũng chỉ mong rằng cuộc đời đối xử với em tử tế hơn.”

Tống Bách Niên cảm thấy khó hiểu về những lời của Huân Khê nói hắn đang nghĩ cô ganh tị với Ninh Hoa, nhưng Tống Bách Niên mãi mãi không bao giờ hiểu được nỗi lòng của Huân Khê vì hắn chẳng hề để tâm đến cảm nhận của cô.