Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 22



Phương Trì phá trời đạp đất mà chạy kịp được tiết hai, thế nhưng vẫn bị lão Lý xách ra ngoài hành lang răn dạy nửa buổi.

"Đây là lần cuối cùng!" Lão Lý nói rất nghiêm túc, "Từ giờ đến trước kỳ nghỉ, trò không được xin nghỉ nữa! Học kỳ sau cũng không!"

"Vâng." Phương Trì gật đầu.

Lão Lý đi rồi, cậu đi vào phòng học, mới vừa ngồi xuống, Lương Tiểu Đào liền lại gần: "Thế nào, thế nào? Chơi vui không?"

"Vẫn vậy thôi." Phương Trì nói.

Mỗi lần cậu đi làm dẫn đường tới nơi nào đó trở về, Lương Tiểu Đào đều sẽ hỏi cậu như thế, cậu lần nào cũng sẽ trả lời câu này, Lương Tiểu Đào lại vẫn kiên trì, lần nào cũng hỏi.

"Có một chuyện," Lương Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi, "Tiếu Nhất Minh, mày nghe không?"

Phương Trì dừng một lúc rồi mới đáp: "Sao?"

"Là," Lương Tiểu Đào nhìn thoáng qua phía sau rất nhanh rồi quay đầu lại, "Tiếu Nhất Minh hôm qua bị bọn lớp sáu đánh, bọn Hứa Chu chạy tới đã không chặn được người lại nữa rồi."

"Lại đánh nữa?" Phương Trì nhíu mày, quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía sau, Tiếu Nhất Minh đang cúi đầu làm đề thi, trên tay quấn băng gạc.

"Lần trước còn chưa đánh đã! Bọn này đúng là không phải người!" Lương Tiểu Đào hạ thấp giọng chửi, "Cũng không biết là kỳ thị đồng tính thật hay là rảnh quá..."

Phương Trì nhìn cô nàng một cái, cô nàng vung tay: "Tao không nói mày."

"Biết rồi." Phương Trì nói.

"Tiếu Nhất Minh không đánh trả, không thì có lẽ việc này cũng không xong nổi," Lương Tiểu Đào chậc hai tiếng, "Bà đây mà là con trai, kéo băng nhóm đến đập chết chúng nó!"

"Giờ mày là con gái, cũng có phải chưa kéo lần nào đâu." Phương Trì cười.

Hôm nay lên lớp, Phương Trì chưa muốn ngủ, mà tối qua lại không ngủ đủ, giờ giáo viên vừa giảng bài, cậu liền theo nhịp điệu mà va mấy cái vào bàn.

Buổi trưa cậu cũng không ăn cơm, vốn định ngủ một lúc, nhưng lại lo lắng Hoàng tổng, cho nên chạy về nhà một chuyến.

Kết quả, Hoàng tổng chẳng có cảm xúc gì với việc gặp lại cậu sau hai ngày xa cách, chỉ là đúng lúc cậu vừa vào cửa, đã hất tung máy cho ăn vốn đã bị hất ngã xuống đất.

Phương Trì dọn dẹp bãi chiến trường Hoàng tổng bày ra xong, liền chạy về trường, chỉ nằm được có mười phút.

Không dễ dàng mà chịu được đến chiều, định đến giờ tự học lại mơ màng thêm một lúc, kết quả là giáo viên môn Hóa đi vào phòng, chữa đề thi cho học sinh.

Phương Trì cảm thấy, mình có lẽ là bị số mệnh định sẵn phải thiếu ngủ.

Đề thi cậu còn chưa làm xong, có điều lúc giáo viên chữa đề, cậu kinh ngạc phát hiện ra, mấy câu Tôn Vấn Cừ giúp cậu làm, đều đúng hết.

Quá đỉnh!

Một người đã học xong lớp 12 cũng ít nhất hơn mười năm rồi, vậy mà có thể dễ dàng làm được đề thi thử.

Phương Trì cảm thấy cơn buồn ngủ cũng sắp chạy mất rồi, người như vậy mà không thi lên đại học.

Là không thi đậu?

Hay là... theo phong cách của Tôn Vấn Cừ, có lẽ là vung tay một cái, ông đây không muốn thi, là xong.

Thực sự là, cuộc đời tiêu sái.

Một tiết cuối cùng, bụng Phương Trì vẫn kêu suốt, cũng không biết là đói bụng hay buồn ngủ, có vài tiếng để Lương Tiểu Đào nghe thấy được, úp mặt trên bàn rồi còn cười.

Có lẽ là vì hai hôm nay ăn hơi nhiều, ông bà nội mỗi lần gặp cậu đều cho ăn như nuôi heo, có đút ăn thế nào cũng không đủ, dạ dày chắc phải chịu đựng hơi nhiều.

Vừa tan học cậu liền chạy ra khỏi phòng học, nhanh chóng xuống mua đồ ăn.

Lúc đi ra cửa trường học lại thấy mấy đứa lớp sáu, bên cạnh là mấy đứa trường khác đứng ở bên kia đường, không biết định làm gì.

Phương Trì quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy, Hứa Chu và Tiếu Nhất Minh đang cùng nhau đi ra, cậu do dự một chút rồi dừng bước.

"Vẫn chưa xong à!" Hứa Chu vừa thấy đám đối diện liền tức giận, quay đầu đi về, "Mẹ nó, gọi hội đi."

"Không cần," Tiếu Nhất Minh kéo nó lại, "Không sao."

"Mày có chắc không đấy?" Hứa Chu hỏi.

"Chắc." Tiếu Nhất Minh nói, liếc mắt nhìn Phương Trì một cái rồi cúi đầu đi ra khỏi trường.

Người bên kia không có động tác gì, xem ra là đã xong.

"Hôm nay cần tao chở mày không?" Hứa Chu đụng vào cánh tay Phương Trì, "Tao đi lấy xe."

"Tao đi bộ về." Phương Trì nói xong cũng đi, từ xa xa đi phía sau Tiếu Nhất Minh.

Đi được hai con đường, đi lên trước nữa, Tiếu Nhất Minh phải rẽ trái, cậu cắn răng, tăng nhanh tốc độ đi theo, từ phía sau gọi một tiếng: "Này."

Tiếu Nhất Minh quay đầu lại, lúc thấy là cậu, có hơi run: "Phương Trì?"

Phương Trì đi tới trước mặt cậu, nửa ngày cũng không nói gì.

"Cũng không có chuyện gì lớn," Tiếu Nhất Minh biết cậu cứ có cảm xúc gì là lại không nói ra lời, "Giờ giải quyết xong rồi."

"À." Phương Trì đáp.

Tiếu Nhất Minh đợi mấy giây, nhìn cậu không nói gì nữa, quay người tiếp tục đi về phía trước, Phương Trì nhíu mày, lại gọi: "Này."

Tiếu Nhất Minh lần thứ hai quay người lại.

"Vì sao?" Phương Trì nhìn cậu.

"Mày....muốn nghe à?" Tiếu Nhất Minh hỏi, "Toàn là mấy chuyện mày không thích nghe thôi."

"Nói đi." Phương Trì lấy từ trong cặp ra một điếu thuốc, dựa vào bên tường châm lửa.

"Mày không phải cai rồi à?" Tiếu Nhất Minh đi tới, cùng cậu đứng ở góc tường tránh gió.

"Sắp cai." Phương Trì nói.

Tiếu Nhất Minh cười, trầm mặc một lúc rồi nói một câu: "Còn nhớ cái người tao kể với mày không?"

"Là cái thằng Bát Trung ấy à," Phương Trì nói, "Nhớ."

Cái thằng tên Bát Trung này, là Phương Trì và Tiếu Nhất Minh quen được lúc cùng đi chơi bóng, Phương Trì không quen nó, nhưng Tiếu Nhất Minh và nó lại rất thân, nhất là sau khi Phương Trì không để ý tới cậu nữa.

Có điều, hai người bọn họ làm thế nào mà quen nhau, rồi phát triển thế nào, Phương Trì cũng không rõ, lúc đó cậu đã cố gắng lảng tránh Tiếu Nhất Minh được một thời gian dài rồi.

Về phần tại sao lại lảng tránh.

Không có lý do gì cả.

Đối với bày tỏ của Tiếu Nhất Minh, cùng với ám chỉ cậu cũng không làm sáng tỏ...

Có lẽ là cảm thấy chán ghét.

Có lẽ là cảm thấy....sợ hãi.

"Tao với nó chia tay," Tiếu Nhất Minh nói, giọng có hơi thấp, tốc độ nói lại rất nhanh, "Tao không biết nó thật sự là vì cảm thấy ở cùng tao chán, hay là từ đầu đã chỉ muốn đùa tao, dù sao thì tao cũng cảm thấy rất buồn chán, cho dù là đùa giỡn tao hay là cuối cùng cũng không dám thừa nhận, đều làm người đau lòng."

"Sau đó thì sao?" Phương Trì rít một hơi thuốc lá.

"Sau đó thì rùm beng lên, tao đánh nó một trận," Tiếu Nhất Minh cười, "Cứ như thế, nó tìm người đánh tao một trận nữa, là hòa nhau."

"Hiểu rồi." Phương Trì tắt thuốc đi, ném vào thùng rác, quay người cúi đầu đi về phía trước.

"Tao với mày vẫn là bạn phải không?" Tiếu Nhất Minh ở phía sau hỏi một câu.

"Ừ." Phương Trì kéo cổ áo.

Ngày hôm nay không cần mua thức ăn gì, bên trong đống đặc sản núi rừng ông nội cho có thịt và cá xông khói, lấy ít hành tây tỏi tây gì đó xào lên ăn cũng ngon.

Phương Trì cầm một bó hành đứng bên ngoài cổng bấm chuông nửa buổi, cũng không thấy Tôn Vấn Cừ ra ngoài mở cửa, cậu thở dài, đành phải phóng qua tường nhà bay vào.

Phía sau có camera, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị bảo vệ tóm.

Mà tiến vào trong sân, cậu mới phát hiện cửa sổ phòng khách đang khóa, cậu gõ cửa sổ: "Tôn Vấn Cừ!"

Không ai trả lời cậu, cậu tiến đến bên cửa sổ, qua khe hở rèm cửa sổ chưa bao giờ kéo kín nhìn vào trong, sau đó liền đơ người.

Tôn Vấn Cừ cởi trần chỉ mặc một cái quần thể thao nằm trên ghế sofa, nghiêng đầu nhắm hai mắt, một tay thả xuống đất, có lẽ là đang ngủ.

Phương Trì gõ cả cửa sổ và cửa chính nửa buổi, Tôn Vấn Cừ vẫn chẳng động đậy gì.

"Này!" Phương Trì lại trở lại bên ngoài cửa sổ, vừa gõ vừa gọi, "Tôn Vấn Cừ, anh không sao đấy chứ?"

Giấc ngủ Tôn Vấn Cừ không sâu, Tiểu Tử thở một cái anh ta đã không ngủ được, mình vừa gõ vừa gọi, vậy mà không đánh thức anh ta dậy nổi?

Buồn ngủ đến mức đấy?

Hay là...không đi tiêm vắc xin phòng bệnh?

Bệnh chuột dại phát tác?

Cái đệt, nhanh thế?

Phương Trì lập tức cuống lên, ném đồ ăn trong tay xuống đất, bỏ balo mình xuống lục lọi, móc ra từ dưới đáy cặp đinh cắm leo núi và thiết bị treo, sau đó lại gần cửa sổ, gọi một tiếng: "Tôn Vấn Cừ! Anh tỉnh lại đi! Còn không tỉnh dậy nữa là tôi đi vào, cửa sổ nhà anh phải thay đấy!"

Tôn Vấn Cừ vẫn không động đậy.

Phương Trì không gọi nữa, cứ thế cắm thiết bị treo vào khe hở giữa cửa sổ và khung cửa sổ, sau đó xuyên đinh qua khe hở lớn hơn vặn vặn, cứ như thế thuận theo khe hở vặn chưa được mấy lần, một thanh sắt của cửa sổ đã bị cậu vặn rơi ra.

Sau đó, cậu lại dùng một tay ấn lên thủy tinh nhấc nhấc, rồi dùng đinh từ phía dưới cửa sổ nhét vào, kéo ra bên ngoài, sau ba mươi giây, nửa cánh cửa sổ cũng bị cậu miễn cưỡng tháo ra khỏi khung cửa sổ.

Cậu nhảy qua cửa sổ vào trong nhà.

"Tôn..." Cậu lao tới bên cạnh ghế sofa.

Đang định kéo cánh tay Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đột nhiên mở mắt ra: "Trâu bò đó."

Phương Trì cả người cứng đờ trước ghế sofa, nửa buổi mới nhảy dựng gào lên: "Tôn Vấn Cừ, anh nên dành thời gian đi khám bệnh thần kinh của anh đi!"

"Ngày mai đi," Tôn Vấn Cừ lười biếng trở mình, vùi mặt vào chỗ tựa lưng ghế sofa, giọng có hơi khàn khàn, "Hôm nay không muốn động dậy, cửa cũng không muốn ra mở."

"Anh đứng lên cho tôi!" Phương Trì quả thật sắp bị hắn chọc tức thành thuốc nổ rồi, đi qua kéo cánh tay lôi hắn từ ghế sofa dậy.

Tôn Vấn Cừ không giãy dụa, cứ thế bị cậu kéo dậy.

Nhưng Phương Trì rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng lắm, ngoài việc Tôn Vấn Cừ cả người như nhũn ra không có tí sức lực nào, cánh tay còn nóng bỏng.

"Anh làm sao thế?" Phương Trì sợ hết hồn, đưa tay sờ lên trán hắn, "Anh bị sốt à? Anh có phải là không đi tiêm vắc xin phòng bệnh không đấy!"

"Tiêm rồi tiêm rồi," Tôn Vấn Cừ làm ổ lại trên ghế sofa, gập một chân lên, "Tôi còn chưa muốn chết nhanh như thế đâu."

"Thế sao lại bị sốt?" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm.

"Trải nghiệm cuộc sống muôn màu." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì đứng ở giữa phòng khách đến mấy phút cũng không nói nên lời, cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy.

"Tôi đẹp lắm đúng không?" Tôn Vấn Cừ giương mắt nhìn cậu.

"Làm sao bây giờ?" Phương Trì không đáp lời hắn mà hỏi một câu.

"Gì mà làm sao bây giờ?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Cửa sổ của anh bị tôi phá rồi, anh bị sốt," Phương Trì liếc nhìn cửa sổ, gió thổi vù vù vào trong phòng, "Anh đã bị sốt rồi mà sao còn cởi trần!"

"Lúc tôi cởi trần còn chưa bị sốt!" Tôn Vấn Cừ uể oải nói, gác chân lên trên bàn uống nước, "Áo ngủ ở trong tủ."

Phương Trì không phản ứng lại được, đứng yên không nhúc nhích.

"Aiii, tôi có nên đi tìm hiểu xem chỗ nào có lớp huấn luyện nô lệ không đây." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, tìm điện thoại di động.

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn một cái, quay người đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo Tôn Vấn Cừ ra.

Quần áo Tôn Vấn Cừ không nhiều, nhìn ra được là rất đắt, thế nhưng đều vứt lung ta lung tung trong tủ, cũng không phân loại, Phương Trì đảo mấy lần mới tìm được áo ngủ, cầm ra ném lên người Tôn Vấn Cừ.

"Anh có cần đến bệnh viện khám không." Phương Trì hỏi.

"Không cần," Tôn Vấn Cừ mặc áo ngủ vào, "Tôi không bị ốm."

"Thế thì là gì?" Phương Trì nhíu mày.

"Buồn đời," Tôn Vấn Cừ nói, "Khủng hoảng của đời sống phế vật, hôm nay ăn gì?"

Phương Trì không biết hắn đang nói gì, chỉ có thể hiểu được câu hỏi kia: "Cá với thịt khô, anh bị ốm, không, anh bị buồn...hay là ăn thêm ít cháo?"

"Được," Tôn Vấn Cừ gật đầu, người lệch đi, từ từ trượt xuống ghế sofa, "Cái cửa sổ kia của tôi, có biện pháp gì tàm tạm lại được không?"

"Có," Phương Trì mở cửa ra bên ngoài, nhét cánh cửa sổ lại, thế nhưng hiện giờ cánh cửa sổ sẽ đổ ra bên ngoài, cậu chỉ có thể dùng thiết bị treo cắm ở dưới kẹp lại, lắp đặt xong, cậu trở vào trong nhà, "Mở cánh cửa sổ khác, cửa sổ sẽ rơi ra."

"Này, Phương Tiểu Trì," Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi phát hiện cậu cũng siêu thật."

"Anh có muốn uống thuốc gì đấy không?" Phương Trì hỏi.

"Chữa bệnh thần kinh á?" Tôn Vấn Cừ nói.

"...Thuốc hạ sốt!" Phương Trì cảm giác mình sắp không muốn mở miệng nói nữa rồi.

"Tôi uống Ibuprofen rồi, đã tốt lắm rồi, ngủ một giấc là không sao," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Nấu cơm đi, tôi đói rồi."

Phương Trì đi ra ngoài, xách thức ăn vào trong nhà bếp, rửa sạch thức ăn xong, cậu liền thò đầu ra nhìn Tôn Vấn Cừ: "Anh không phải vì chuyện này mà buồn đấy chứ?"

"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người.

"Là chuyện lừa anh tìm nấm." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, nằm trên ghế sofa cười mãi một lúc mới dừng lại: "Ai ôi, đúng đấy, buồn chết tôi rồi, lừa đảo sao lại cứ xếp hàng từng người đến đây cơ chứ."

Phương Trì thở dài không nói gì.

"Cậu nói xem, có đúng không," Tôn Vấn Cừ híp hai mắt lại, "Trốn được người này, tránh không khỏi người khác."

Phương Trì há hốc miệng không nói nên lời, lại nhìn hắn một lúc, trở lại nhà bếp.

Thịt và cá khô đều hơi mặn, Tôn Vấn Cừ ăn nhạt, cho nên Phương Trì đun qua cá và thịt trong nước trước, tuy sẽ không thơm được như ban đầu, thế nhưng cũng sẽ nhạt đi không ít, đến lúc xào, cậu cũng không nêm muối.

Bưng đồ ăn đi ra, cậu phát hiện Tôn Vấn Cừ đang ngủ.

Giờ là thật sự đang ngủ, hơi thở rất chậm, lông mày còn nhíu lại.

Phương Trì không biết có nên gọi hắn dậy hay không, do dự cả buổi, cuối cùng quyết định không gọi, lúc còn bé cậu bị sốt, ông bà nội đều để cho cậu ngủ, ngủ một giấc sâu dậy sẽ tốt hơn nhiều.

Cậu đi vào nhà bếp cầm hai cái bát ra, chia đồ ăn ra để lại một nửa, ngồi ở bên bàn bắt đầu lặng yên không một tiếng động ăn cơm.

Cậu thật sự đói sắp chết rồi, đi bộ cả đường tới, leo tường, phá cửa sổ, nấu cơm, làm xong ngực cũng dán đến sau lưng, uống bốn năm bát cháo mới bù lại được sức.

"Không." Tôn Vấn Cừ nằm trên ghế sofa đột nhiên nói một câu.

"Hả?" Phương Trì quay đầu, phát hiện hắn vẫn đang nhắm mắt, nói mơ à?

"Tôi không." Tôn Vấn Cừ nhíu mày nói thêm một câu, vẻ mặt rất không vui.

Ngay cả nằm mơ cũng căng thẳng với người khác.

Cơm nước xong, Phương Trì thu dọn bát đũa vào nhà bếp, đóng cửa phòng bếp lại rồi mới dùng nước nóng rửa bát.

Nhìn đồ ăn để dành cho Tôn Vấn Cừ trong nhà bếp, cậu vừa nghĩ xem nên đánh thức Tôn Vấn Cừ dậy bảo hắn ăn hay là để tờ giấy lại, vừa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đã thấy Tôn Vấn Cừ không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, cậu suýt nữa không dừng lại được quán tính, chóp mũi đối chóp mũi mà đối mặt với Tôn Vấn Cừ.

"Tôi đệt!" Phương Trì sợ hết hồn, đột nhiên nhảy về sau.

"Một thiếu niên nhìn rõ trong sáng," Tôn Vấn Cừ cười đi vào nhà bếp, "Từ ngữ bậy bạ nói ra cũng rõ là trôi chảy."

"Làm tôi sợ suýt ngã!" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, "Anh không phải đang ngủ à."

"Dậy rồi," Tôn Vấn Cừ bốc một miếng thịt khô bỏ vào miệng, "Hương vị không tệ."

"Vậy anh ăn đi, vẫn nóng," Phương Trì lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, "Tôi phải đến trường, ngày mai tôi qua sửa cửa sổ cho anh."

"Cậu còn biết sửa cửa sổ cơ à?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Thêm một thanh sắt là được." Phương Trì vừa nói vừa đi về hướng phòng khách, "Không phải tôi lắm chuyện, nhà anh chống trộm quá kém, trộm có đi vào cũng chả mất sức."

"Dù sao cũng sắp không phải tôi ở rồi." Tôn Vấn Cừ cười.

Phương Trì còn chưa nghĩ rõ ràng xem câu này của hắn có ý gì, cánh tay Tôn Vấn Cừ đột nhiên đáp lên trên vai cậu, sau đó người liền dựa lại.

Bởi vì còn đang bị sốt, cho nên nhiệt độ trên người Tôn Vấn Cừ rất nhanh đã lẫn với mùi sữa dừa xuyên qua quần áo bay tới.

"Làm gì?" Phương Trì nhanh chóng quay đầu lại, Tôn Vấn Cừ giờ là người bệnh, cậu không dám cứ thế hất người ra.

"Không đi học được không?" Tôn Vấn Cừ nói.

"...Tại sao?" Phương Trì cẩn thận cầm lấy cổ tay hắn, gỡ cánh tay hắn từ trên vai mình ra.

"Chăm sóc chủ nô đang bị sốt." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tôi..." Phương Trì cắn môi, "Không thì anh gọi điện thoại cho Mã Lượng đến đây đi."

"Ai!" Tôn Vấn Cừ cười, trở về nhà bếp, bưng đồ ăn ra, "Cậu đến trường học đi."

"Ừ," Phương Trì cầm cặp lên, đi về phía cửa hai bước lại dừng, "Anh gọi điện cho Mã Lượng đi."

"Nói sau đi," Tôn Vấn Cừ ngồi xuống cạnh bàn, "Lượng Tử cũng không phải người hầu của tôi, vợ con bù đầu, à còn chưa có con, có điều cũng sắp..."

"Vậy, nếu anh thấy không thoải mái... thì gọi điện thoại cho tôi." Phương Trì cũng như hạ quyết tâm mà nói.

Tôn Vấn Cừ phất tay với cậu.

Phương Trì không nói gì nữa, mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, Tôn Vấn Cừ ở phía sau cậu nói một câu: "Biết không."

"Hả?" Phương Trì dừng lại.

"Trai thẳng thật sự và kỳ thị đồng tính thật sự, không giống như cậu đâu," Tôn Vấn Cừ ăn một miếng thức ăn, ngẩng đầu lên cười với cậu, "Tôi thấy nhiều lắm rồi."

Phương Trì nhìn hắn chằm chằm rất lâu, sau đó xoay tay đóng cửa lại.

Lúc ra ngoài sân, theo thói quen vẫn cứ thế leo tường, có điều Tôn Vấn Cừ lắng nghe tiếng động, cảm giác tiếng động hẳn là bị ngã.

Một mình ngắm tivi chưa bật ăn xong bữa cơm, Tôn Vấn Cừ mang đồ ăn không ăn hết cùng một ít thức ăn cho mèo ra cửa, mang nhiều hơn bình thường, trời lạnh, mèo đến đây ăn chực nhiều hơn ngày thường nhiều.

Ngày hôm nay, hắn định ngủ cho lại sức, mà vẫn luôn không ngủ, có mỗi lúc Phương Trì đang nấu ăn là hắn ngủ được, có điều thời gian quá ngắn.

Cho mèo ăn xong, hắn không giống bình thường chơi mèo thêm một lúc, mà cứ thế quay về, định uống một viên thuốc ngủ rồi ngủ.

Hắn bảo Phương Trì đừng đến trường cũng không phải là đùa Phương Trì, hắn không muốn chỉ có một mình.

Trạng thái hiện giờ, không thể ra ngoài với bạn bè, gọi Mã Lượng đến đây, vừa liếc mắt cái là có thể nhìn ra hắn có chuyện, hắn hiện giờ còn chưa muốn bàn bạc với Mã Lượng về mấy thứ đáng ghét kia, nghĩ tới nghĩ lui, người tìm được cũng chỉ có Phương Trì.

Đáng tiếc, Phương Trì sợ chạy mất rồi.

Lại sợ chạy rồi.

Vừa khéo, có thể tặng tranh.

Sợ bỏ chạy một lần, tặng một bức.

Ăn no cơm, rồi uống thuốc, sau khi tắm gội sạch sẽ, hắn cảm thấy dễ chịu hơn, trở về phòng nằm lên giường, đang định nghịch điện thoại di động rồi ngủ, điện thoại vang lên.

Mẹ.

Nói thật, giờ Tôn Vấn Cừ chẳng muốn nói chuyện với bất cứ ai trong nhà, nhưng vẫn nghe điện thoại: "Mẹ."

"Vấn Cừ à, chị cả đến gặp con rồi đúng không?" Mẹ hỏi.

"Vâng, gặp rồi." Tôn Vấn Cừ dựa vào đầu giường, cầm lấy đèn pin cầm tay chiếu lên chân mình, nhìn cái bóng do ngón chân tách ra chụm lại hắt lên tường, "Sao vậy."

"Con nghĩ thế nào?" Giọng mẹ có hơi lo lắng.

"Con nghĩ thế nào quan trọng à," Tôn Vấn Cừ nói, "Con nghĩ thế nào mới là không quan trọng nhất."

"Con đừng nói như thế," mẹ hắn thở dài, "Con cứ cố chấp như thế đến cùng để làm gì?"

"Nói với ba, con là con ông ấy, không phải tác phẩm của ông ấy." Tôn Vấn Cừ nói.

"Con đừng có cố chấp chuyện đó nữa!" Mẹ hắn gằn giọng, "Con có biết là lần này ba con không nói đùa nữa rồi không!"

"Lần nào cũng là không nói đùa đó thôi, bảo đưa con vào núi ba năm là đưa, cũng đâu có nói đùa." Tôn Vấn Cừ nhíu mày.

"Nếu như lần này ông ấy cắt mất kinh tế của con, con sẽ chẳng còn đường lui nữa đâu," mẹ hắn đã hơi nóng nảy, "Vấn Cừ, đến lúc đó, đến mẹ cũng chẳng giúp được con nữa."

"Mẹ, con đã sống quá có đường lui rồi." Tôn Vấn Cừ nhẹ giọng nói.

__________________________________________________________________________________

*Ibuprofen: Thuốc ibuprofen được sử dụng để làm giảm đau do các bệnh như nhức đầu, đau răng, đau bụng kinh, đau nhức cơ bắp, hay viêm khớp. Thuốc cũng được dùng để hạ sốt và giảm đau nhức nhẹ do cảm cúm hoặc cảm lạnh phổ biến.