Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 185





Chính thành Marata, nam tước Bara Ly ngồi xoay người nhìn ra cửa sổ,bên ngoài thành dân chúng tấp nập, người buôn kẻ bán đông đúc, có những kẻ mặc trang phục cực kỳ quái dị đang đi lại xung quanh, nhưng loáng thoáng bọn họ lại như vô tình nhìn về phía khu nhà nhiều căn nối lại này.

"Bọn chúng thật đáng nghi." Một ông lão chậm rãi đi vào thư phòng, ông đi đến gần anh rồi nói "Theo dõi chúng ta sao, không chắc đang nhìn xem cậu có mánh khóe gì."

"Trong chúng có một vài kẻ cầm dụng cụ điều tra pháp lực, quá mưu mô."

Bara Ly nghe ông nói liền gật đầu "Ngài có cảm thấy ông ta thật ngu ngốc không."

"Ông ta là kẻ mất trí, một tên chỉ coi trọng quyền lực." Ông lão mỉm cười nói "Thật may mắn khi ta quyết định rời khỏi ông ta, chỉ có lão điên cuồng kia mới vì vậ tư mà tiếp tục ở đấy."

"Chẳng sao cả, khi ta có đủ quyền hành, ngài ấy sẽ tự động chạy đến." Bara Ly thản nhiên nói, anh hiểu ông ấy hơn bất kỳ ai, bởi vì ông ấy chính là thầy của anh mà.

"Đúng là lão già chết tiệc." Ông lão lắc đầu thở dài.

"Lần này ngài đi không, chuyến đi này chưa chắc sẽ có thể trở về." Bara Ly hỏi.

Nhưng ông lão chỉ lắc đầu trả lời "Cậu sẽ không sao cả, lão già này đã xem cho cậu một quẻ rồi."

"Ha ha, tôi chỉ giỡn một chút mà thôi, chắc chắn tôi phải xây dựng lại địa lục này." Bara Ly bật cười nói "Tôi phải để ông ấy thấy con trai ông ấy sẽ thực hiện được mong muốn của ông ấy."

"Đúng vậy, cậu sẽ làm được." Ông lão gật đầu khẳng định, ước mơ của những người có mặt ở đây chỉ có một, xây dựng lại nơi này thành nơi mà tất cả nhân loại có thể sống bình yên.

"Vì mong muốn này, cho dù có đắc tội cậu ta tôi cũng không hối tiếc." Bara Ly thở dài "Nhưng thật tiếc nuối làm sao khi chúng tôi không thể trở thành một gia đình."

"Đứa nhỏ ấy sẽ hiểu cho cậu, nhưng nó." Ông lão lắc đầu không nói hết câu, nhưng ý của ông không cần phải nói ra thì cả hai đều hiểu được.

Số phận nghiệt ngã.

"Cậu sẽ dẫn theo ai đi cùng."

Bara Ly trầm ngâm một chút liền nói "Lan, Ravi, Odan, Tali cùng LiLi."

"Tốt, ta sẽ ở lại giữ thành cho cậu, chuyến này đi có thể để Adam ở lại." Ông lão gật đầu rồi nói.

"Tôi không làm được." Bara Ly nhìn ông lão đầy u thương.

"Cũng đúng, ông ấy cũng cố chấp chẳng khác gì chúng ta." Ông lão cũng thở dài u buồn.

Người biết trước tương lại chưa chắc có thể thay đổi nó, nhưng kẻ cố chấp càng biết sẽ càng đâm đầu vào càng không thể ngờ được.

Làm chuyện lớn không bao giờ được lùi bước, một khi đã lùi bước thì bao công sức sẽ hoàn toàn sụp đỗ, ông Adam là như vậy mà tất cả bọn họ cũng là như vậy.

"Chỉ mong tôi đã cố gắng hết sức." Bara Ly nhìn lên bầu trời qua cửa sổ.

"Đứa nhỏ đó sẽ ổn thôi, tâm hồn ấy không thể nào ngã gục được." Ông lão nhìn theo Bara Ly, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, thật sự ấm áp.

"Chỉ mong là vậy." Bara Ly gật đầu.

Hai người nói xong liền bất đầu rơi vào trầm tư, cho đến khi cánh cửa thư phòng lại một lần nữa được mở ra.

"Chủ nhân, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ." Một binh sĩ quỳ xuống nói.

"Được, mọi người cứ nghi ngơi đi, hai ngày sau xuất phát." Bara Ly không xoay đầu nhìn qua liền nói.

"Rõ."

Thời gian nhanh chóng trôi qua, không khí mùa xuân cực kỳ thoáng mát mùi hương từ những bông hoa nở rộ bên trong cánh rừng bay theo làn gió đến khắp nơi trên lãnh địa.

Sáng sớm của hai ngày sau, Bara Ly triệu tập binh sĩ cùng những người thân cận với anh chuẩn bị xuất phát, ông lão đứng phía xa nhìn theo nhóm người đứng trong luồng ánh sáng rồi nhanh chóng biến mất khỏi thư phòng.

"Chúc mọi người thượng lộ bình an."

Nhóm người Bara Ly cùng hầu cận nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cổng chính thành một cách lặn lẽ, bởi vì không muốn bị người khác phát hiện nên Lan đã thiết lập không gian bên phía khu rừng nhỏ bên ngoài, khi bọn họ đến đây thì trời chỉ mới lên cao một chút.

"Lan đến cổng thành chờ bọn họ đi." Bara Ly ra lệnh "Hóa trang vào đừng để những kẻ do thám nhận ra."

"Vâng." Lan gật đầu nhanh chóng đi ra khỏi khu rừng.

Anh ta cũng không chạy đến cổng thành mà đi sang đoạn đường mà bọn họ chắc chắn phải đi để đón tiếp, dù sao đi đến cổng thành cũng quá lộ liễu rồi, nên như vậy sẽ tốt hơn.

Mà lúc này nhóm người Trần Vũ Phong cũng đang cực kỳ mất hình tượng mà chạy đến đây.

Tốc độ chạy của Đại Bạch đã hoàn toàn vượt xa bất kỳ phương tiện duy chuyển nào ở thế giới này, mà bọn họ ngồi trên lưng nó đều khổ không thể tả, chỉ có ông Adam vẫn thanh thơi ngồi trong vòng nhỏ phòng hộ mà không chút thương tích mà thôi.

Bởi vì tuổi ông đã cao nên Trần Vũ Phong kêu Yuta mở vòng phòng hộ cho ông cùng hai đứa nhỏ cùng nhau vào, nhưng Yuta cùng Enzo lại muốn cảm nhận tốc độ kinh khủng của Đại Bạch mà từ chối đi vào, nên lúc này đây ngoại trừ ông Adam thì ai náy đều đầu tóc rối bời, mặt mày trày xướt, tay chân lạnh cống mà cứng ngắt, cả người uể oải chẳng có sức sống.

Mà Trần Vũ Phong tuy không khác mấ nhưng bởi vì cậu ngồi gần vùng đầu của Đại Bạch nên khi nó chạy cậu liền cúi người vùi mặt vào lớp lòng dày ấm ngay đầu nó nên khuôn mặt không chút tổn hại, chỉ có những thứ lớp lông không thể che được mới bị chút thương tích nhỏ giống hững người khác.

Đây có lẽ là lần thứ hai bọn họ cảm nhận được sự vận chuyển gấp gáp này, đây đúng là tra tấn người khác mà, không những tra tấn hình tượng mà còn tra tấn sức chiệu đựng của bọn họ, may mắn hay nhóm bọn họ không có người con gái nào, không thì thật sự rất có lỗi đó.