Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 141: Bộ tộc người cá (3)





Đại Bạch không tiếp tục băng qua rừng trúc, nó thay đổi hướng chạy, hoàn toàn rời khỏi rừng trúc.

Con đường này nằm trong một hang động nhỏ bị cây cỏ che mất, bên trong hang động tối đen, tiếng chạy của Đại Bạch vang vọng trong hang động.

"Sao ở đây lại có hang này." Ashi kinh ngạc mở to mắt sau khi Đại Bạch chạy vào đường hầm.

Gió bên trong đường hầm đã bị cản trở chỉ còn sự nhẹ nhàng, dù cho hiện tại tốc độ của Đại Bạch rất nhanh nhưng bọn họ đã có thể mở mắt ra nhìn mà không sợ bị gió làm tổn thương.

"Anh không biết sao." Roma khó hiểu, bọn họ là người ngoài có thể không biết nhưng tại sao người này đang ở lãnh địa của mình mà cũng không biết.

Ashi lắc đầu khẳng định "Tôi không biết, bộ tộc tôi chắc chắn cũng không biết."

"Vậy tại sao nó lại biết."

Lúc này mọi người đều kinh ngạc nhín con thú trắng đang bị họ ngồi trên lưng.

"Hang động này dường như rất lâu rồi, những phiến đá hai bên hang đã bám đầy rong rêu, hơn hết nhìn độ sừng sùi trên bề mặt đá liền thấy được đây là do người làm." Trần Vũ Phong quan sát xung quanh.

Không hiểu tại sao đôi mắt cậu từ khi quyển sách xuất hiện liền thay đổi, nó trở nên sáng hơn, nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, thậm chí có thể nhìn ở khoảng cách rất xa.

Hiện tại dù cho không gian trong đường hầm rất tối nhưng đôi mắt cậu sáng rực rỡ, có thể nhìn rõ ràng mọi thứ có trong thang động này.

"Có mùi ẩm mốc, hôi thối." Roma khẽ động đậy mũi sau đó ngạc nhiên hô "Không hề có mũi giao động sức mạnh trong đây."

Mạnh Kỳ nghe vậy liền kinh ngạc "Sao có thể, chẳng lẽ người tạo đường hầm không dùng sức mạnh."

"Không thể, dù cho có không dùng sức mạnh thì sự dao động về sức mạnh vẫn sẽ lưu lại đây, thời gian có thể trôi nhưng thứ động lại bên trong không gian chật hẹp âm u này sẽ không biến mất." Ashi lắc đầu phản đối, nhưng điều này càng làm người khác kinh ngạc hơn nữa.

Nếu người làm ra hang động này không có sức mạnh vậy làm sao có thể tạo ra một hang động sâu như thế này, còn rất dễ đi, chỉ có một đường thẳng duy nhất.

"Không lẽ thật sự dùng tay cùng dùng cụ sao." Roma khó tin lắc đầu.

"Có thể như vậy." Ashi cũng không thể tin được nhưng sự thật đã ngay trước mắt "Không phải người không có sức mạnh rất yếu ớt sao, làm sao có thể tạo ra thứ nay một cách tinh tế như thế, trên hết qua thời gian nó cũng chẳng bị thời tiết bên ngoai làm cho sụp đổ."

Trần Vũ Phong cũng hiểu được nhưng thứ anh ta thắc mắc nhưng cậu lại không thể trả lời rắng nhân loại vẫn sẽ phát triển khỏe mạnh nếu như không có thứ gọi là sức mạnh trong người.

Dù cho những người khác đều chìm trong sự khó có thể tin được chuyện này là sự thật thì Đại Bạch vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Đây đúng là đường tắt trong lòng Đại Bạch, nó chỉ có một đường thẳng mà thôi, không những vậy xung quanh còn không có bất kỳ trở ngại nào.

Không biết chạy bên trong đường hầm bao lâu cuối cùng bọn họ cũng thấy được ánh sáng ở phía trước.

Đại Bạch nhanh chóng chạy ra ngoài ánh sáng.

Lúc này bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi rừng trúc, thậm trí cách rừng trúc khá xa, nhìn những cánh đồng trong xanh ở xung quanh đang bay phấp phới theo làn gió nhẹ nhàng.

Đại Bạch dừng lại, nó động mũi ngửi vẻ phía trước.

"Sao vậy." Trần Vũ Phong khó hiểu khi thấy Đại Bạch dừng lại.

"Chúng ở phía trước." Đại Bạch nói vào đầu cậu.

"Vậy chúng ta lên thôi." Trần Vũ Phong vui vẻ nói, không ngờ có thể đuổi kịp nhanh đến vậy.

Đại Bạch lắc đầu "Khoan đã, ngươi hỏi tên kia xem tộc nhân hắn thế nào rồi."

"Đúng rồi ha." Trần Vũ Phong gõ đầu cảm thấy đau đầu ốc càng ngày càng kém cỏi.

"Sao vậy." Mạnh Kỳ bên cạnh thấy cậu tự gõ đầu liền khó hiểu hỏi.

Trần Vũ Phong lắc đầu bảo không sao liền hỏi Ashi phía sau "Liên lạc thử bộ tộc của anh xem, bọn họ thế nào rồi.

Ashi gật đầu rồi nhắm mắt cảm ứng cùng kêu gọi.

Mất vài giây sau đó Ashi mở mắt ra nói "Bọn họ đuổi kịp rồi, không hiểu sao những tên cướp kia lại ngừng lại."

"Sao, ngừng lại sao." Roma kỳ lạ nói "Sao lại ngừng rồi, hiện tại mới bao nhiêu giờ đâu."

"Lúc đầu bọn họ rời đi rất nhanh, nhưng hiện tại lại ngừng lại." Mạnh Kỳ suy nghĩ "Điều này giống như họ đang tìm thứ gì đó hoặc đang chờ đợi ai đó đến.

"Chẳng lẽ bọn họ đợi chúng ta." Yuta bỗng nhiên chen vào.

"Không thể, lam sao chúng biết chúng ta đến." Mạnh Kỳ lắc đầu phủ nhận.

Roma suy tư nói "Chẳng lẽ họ đang đợi tốc nhân ngư đi cứu người, như vậy bọn họ có thể hốt trọn ổ."

Ashi nghe vậy liền kinh ngạc mở to mắt sau đó run rẩy đến lợi hại.

Lúc này Trần Vũ Phong lắc đầu phủ định lời nói của Roma "Chắc chắn không phải, nếu họ có bán lã đưa một người cá rời khỏi biển thì chắc chắn không phải người bình thường."

"Vũ Phong nói đúng, rất có thể bọn họ đang tính toán gì đó." Mạnh Kỳ gật đầu nói.

Trần Vũ Phong thì chen vào tiếp tục nói "Không phải âm mưu mà chắc chắn đã biết trước chuyện gì đó đã nắm chặt phần thắng."

"Chẳng lẽ chúng ta bị lộ thật rồi sao." Roma uể oải.

"Không có lẽ do tôi." Trần Vũ Phong lắc đầu.

Ashi lúc nãy gật đầu nói "Khi giao chiến tối có để ý một người."

"Nhóm người kia rất để ý đến người kia, thậm chí có một tên đeo vải che mắt chạy vào giúp vui thì mục tiêu của họ đều là bảo vệ người kia."

"Vậy người kia là ai." Roma sốt ruột hỏi.

"Nhà tiên tri." Ashi chắc chắn nói ra một cái tên làm nhóm Trần Vũ Phong giật mình hoảng hốt "Tôi chắc chắn rắng người đó có thể tiên tri."