Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 69



Mặc dù Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã không mấy vui vẻ, nhưng nghĩ rằng dù gì đến tối vẫn có cơ hội dỗ dành nên thôi, giờ điều nàng quan tâm nhất là hai quyển sách đang giấu trong tay áo mà nàng đang hết sức tò mò kia, chỉ mong được ở một mình nhanh nhanh để tha hồ xem thôi.

Thiên Nhã nhìn xem Tiêu Cửu Thành không lưu luyến chút nào xoay người rời đi, ngày thường nàng đã quen Tiêu Cửu Thành đối với mình dính như sam, lần đầu tiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy làm cho nàng khó chịu vô bờ, có cảm giác như mình bị vứt bỏ. Nàng bắt đầu nghĩ nửa năm qua Tiêu Cửu Thành đối xử với mình khả năng cũng chẳng phải thật tình gì, mà bởi vì mình đối với nàng hữu dụng nên mới đủ kiểu lấy lòng. Hiện tại quan hệ với phu quân cải thiện rồi, mình cũng không còn tác dụng gì nên không thèm tốt với mình nữa. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy cả người không vui, giờ phút này nàng đã hoàn toàn quên mất lúc trước nàng mới là người tìm cách cưới Tiêu Cửu Thành vào nhà mình chỉ vì muốn lợi dụng Tiêu Cửu Thành mà thôi.
Tiêu Cửu Thành trở lại phòng của mình, lập tức lấy ra quyển sách đang được bọc cẩn thận trong khăn lụa. Tâm tình kích động gỡ lớp khăn lụa ra, trang bìa của của quyển xuân cung đồ lập tức đập vào mắt Tiêu Cửu Thành.

Mấy hôm trước Tiêu Cửu Thành vừa mới xem qua xuân cung đồ thể loại nam nữ, vốn trong đầu đã hình dung sẵn nữ nhân trong mấy tập tranh này chắc cũng không hơn kém gì mấy hình ảnh nam nữ kia là bao. Nhưng mới chỉ nhìn xem trang bìa, Tiêu Cửu Thành đã biết hai quyển sách này tuyệt đối không phải xuân cung đồ như bình thường.

Tiêu Cửu Thành cầm một bản gọi là "Quốc sắc thiên hương", tác giả Tử Hư tiên sinh, chữ viết rất không tệ, có thể nhìn ra chữ của người họa sĩ này cũng rất tốt. Nhưng so với chữ viết, họa kỹ (kỹ thuật vẽ tranh) của người này càng khiến cho người ta kinh diễm. Trang bìa vẽ một nữ tử vô cùng xinh đẹp, mặc dù nét vẽ có phần hơi lõα ɭồ nhưng tuyệt đối không khiến người ta thấy thấp kém rẻ tiền, ngược lại có cảm xúc trong hở có che, trong che có hở, mười phần hấp dẫn. Chỉ mỗi trang bìa mà thôi đã đủ để cho Tiêu Cửu Thành khí quyết sôi trào.
Tâm tình Tiêu Cửu Thành có chút phấn khích mở ra bản "Quốc sắc thiên hương", tập tranh này rất khác so với xuân cung đồ bình thường, không phải vừa mới mở ra trang đầu tiên sẽ là mấy hình ảnh lồ lộ, mà ban đầu là phần giới thiệu bối cảnh của bộ truyện, còn đặc biệt văn hay chữ tốt. Bối cảnh của "Quốc sắc thiên hương" là tiền triều, có một vị vương gia vô cùng háo sắc. Người này sau khi cưới được một vị vương phi quốc sắc thiên hương, còn nạp thêm mười một mỹ thϊếp vào phòng. Hậu viện đã có nhiều mỹ nhân như thế nhưng vị vương gia này vẫn không hài lòng, thậm chí khẩu vị về sau lại còn càng ngày càng nặng. Người đời thường có câu, vợ không bằng thϊếp, thϊếp không bằng trộm, cho nên gần đây vị vương gia này bắt đầu chuyển sang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Nhìn thấy phu nhân nào xinh đẹp hắn liền tìm đủ cách câu dẫn, cũng may ngày thường hắn vốn đẹp mã, lại có quyền thế, tăng thêm dân phong hào phóng, thật không có ít người đồng ý cùng hắn cẩu thả. Từ khi vương gia thích tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ bên ngoài, vụиɠ ŧяộʍ với phu nhân nhà người khác thì dẫn đến mười hai thê thϊếp trong phủ cũng bị hắn lạnh nhạt.
Nói đến vương phi, vốn cũng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, dù sao vương gia háo sắc cả thiên hạ đều biết, cưới vợ đương nhiên cũng là mỹ nhân mà thiên hạ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, gia thế đương nhiên cũng rất tốt, là đích nữ nhà Lễ Bộ thị lang. Lúc nàng mới gả vào vương phủ thì được sủng ái hơn gần nửa năm, nhưng vương gia dù sao cũng phong lưu thành tính, đến khi nàng vừa mang thai thì hắn bắt đầu nạp mỹ thϊếp vào phòng. Vương phi tất nhiên ghen ghét nhưng có một ông chồng phong lưu như thế, muốn tránh cũng tránh không được. Trong nhà nhiều nữ nhân đương nhiên sẽ xảy ra nhiều chuyện, làm một chính thê, địa vị của nàng đương nhiên không thể so với các mỹ thϊếp kia, thế là nàng phải trông coi một hậu viện vô cùng lớn, trông coi phe phái này thi nhau chiến đấu với phe phái kia, giữa chúng mỹ nhân trang điểm lộng lẫy là thế, thế mà vương phi lại tìm được niềm vui thú của riêng mình.
Ví dụ hôm nay nàng sẽ chọn gai của mỹ thϊếp này, ngày mai lại chọn gai của mỹ thϊếp kia, tóm lại là nhiều mỹ nhân như vậy, đều tùy tiện để cho nàng ức hϊếp. Ai bảo nàng là thê, các nàng là thϊếp, chính thê cảm giác ưu việt nhất chính là nghiền ép gai nhọn của tất cả mỹ thϊếp. Mặc dù nói là làm khó dễ mỹ thϊếp này nọ, nhưng thực tế phần lớn chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, nháo nhào cho vui nhà vui cửa, thật sự không mang đến tổn thương gì cho đám mỹ thϊếp cả.

Có thể nói cuộc sống ban ngày của vương phi cực kỳ phong phú, dù gì mười hai nữ nhân ở cùng với nhau, muốn đánh mạt chược cũng đủ tay mở ba bàn, thực sự náo nhiệt vô cùng. Nhưng đến ban đêm thì vương phi lại có phần khó nhịn, vương gia đã hơn nửa năm không vào phòng nàng, nàng cũng không còn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi xuân xanh mà là thiếu phụ hai mươi sáu tuổi thành thục. Trời tối người yên, từng đêm dài lạnh lẽo cô đơn tịch mịch làm một cô nương vốn sinh ra trong gia đình nghiêm cẩn gia giáo, đến ban đêm khó nhịn cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Tối hôm đó, vương phi không ngủ được bèn muốn đi qua hậu viện một chút, đi tới tiểu viện của tiểu thϊếp nàng thường xuyên làm khó dễ nhất bên cạnh. Sở dĩ thường xuyên làm khó dễ là bởi vì đây là mỹ thϊếp xinh đẹp nhất trong số mười một người, tính tình cũng quyến rũ nhất, là cơ thϊếp được vương gia sủng ái nhất trong số tất cả các tiểu thϊếp của hắn. Nàng ta như một hồ ly tinh chuyển thế, trong hậu viện của mình có một tiểu tiện nhân như thế, vương phi nhìn xem chỗ nào cũng muốn nháo tâm (*tâm tình không ổn định), nháo tâm rồi, đương nhiên là phải làm khó dễ.

Mặc dù đêm đã khuya nhưng vương phi nghĩ thầm, dù sao đã ngủ không được, nhàn rỗi không có gì làm liền đi làm khó dễ tiểu tiện nhân một chút. Mỗi lần làm khó dễ xong, nhìn xem dáng vẻ tiểu tiện nhân vừa tức giận vừa không thể làm gì mình, tâm tình nàng tự nhiên thật tốt.
Lại nói, vương gia vì ở bên ngoài thường xuyên vụиɠ ŧяộʍ với phu nhân nhà người ta, nên bắt đầu sợ thê thϊếp nhà mình cũng hồng hạnh xuất tường (nɠɵạı ŧìиɦ). Thế là hậu viện cấm tiệt cho thị vệ đi vào, ngoài thê thϊếp ra thì chỉ còn bọn nha hoàn phục vụ, hậu viện chỉ thuần là nữ nhân. Phải nói ngay cả bọn nha hoàn đều có mấy phần tư sắc, huống hồ là các chủ tử, quả thực như vườn hoa muôn màu, tranh nhau đua sắc.

Sau khi vương phi đi vào, không ngờ không gặp được bất kỳ nha hoàn nào, chẳng lẽ tiểu tiện nhân ngủ sớm vậy sao. Coi như nàng muốn làm khó dễ người ta, cũng không thể nửa đêm dựng người ta từ trên giường dậy, nhưng mà vương phi luôn cảm thấy không khí trống trải như thế này có phần bất bình thường nào đó. Thế là nàng như quỷ thần xui khiến cứ thế đi thẳng vào trong, trực tiếp đi đến trước phòng vị mỹ thϊếp kia. Lúc này chỉ thấy đèn phòng vẫn còn sáng, hơn nữa còn có âm thanh kỳ quái phát ra, vương phi nghe không rõ càng tiếp tục bước lên phía trước. Đến khi nghe rõ ràng rồi, mới phát hiện vậy mà là thanh âm của nữ nhân khi hành sự.
Phản ứng đầu tiên của vương phi là tiểu tiện nhân này đang vụиɠ ŧяộʍ, đang lúc muốn đẩy cửa vào nhưng khi bàn tay chạm đến trước cửa, nàng lại do dự một chút, lỡ như là vương gia thì sao? Thế là vương phi dùng chút nước bọt điểm lên đầu ngón tay, chọc ra một lỗ nhỏ trên ô cửa giấy, sau đó nhìn trộm vào.

Cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng lập tức choáng váng. Nào có cái gì gọi là gian phu, chỉ có tiểu tiện nhân kia một thân một mình, y quan không chỉnh tề đang nằm trên giường, một tay đang sờ lấy cặp bánh bao lớn trắng nõn trên người, một tay đang đặt giữa hai chân, nhào nặn phần đỉnh. Nàng nhìn thấy rõ ràng rành mạch những ngón tay đang ra vào địa phương xấu hổ kia, tiểu tiện nhân còn phát ra thanh âm vô cùng quyến rũ, biểu tình mười phần câu tâm. Tiểu tiện nhân vốn đã đẹp sẵn cho nên một khi làm những động tác quyến rũ thì lại càng hấp dẫn câu người. Hình ảnh trước mắt mang tới cho vương phi cảm giác rung động chưa từng có, nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua thân thể nữ tử nào khác nên chẳng biết hiện tại vì sao lại mang đến cho nàng rung động to lớn đến thế. Hơn nữa nàng cũng chưa từng thấy qua nữ tử nào lại không biết xấu hổ thủ dâʍ, cử chỉ điên rồ với nàng là thế nhưng chẳng hiểu sao lại làm nàng nhìn không dời mắt. Vương phi nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nàng thậm chí cảm giác được tay của mỹ thϊếp như có như không lả lơi trên người mình, nghe thanh âm đó, thực sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức làm cho trái tim vương phi cứ nhảy bình bịch liên hồi. Vương phi xấu hổ phát hiện dưới bụng mình vậy mà có dòng nước ấm đang chảy ra giữa hai chân, làm ướt tiết khố…
*Tiết khố: qυầи ɭóŧ

Tiêu Cửu Thành tập trung nhìn sách trong tay, lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh và văn tự kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế, khỏi phải nói cũng biết xung động mang đến cho nàng không thua gì vị vương phi trong sách kia. Tiêu Cửu Thành quả thực có cảm giác như mình đang nhập vai vào vị vương phi ấy, đang nhìn xem tiểu thϊếp thủ dâʍ, kích động thực khó nói nên lời. Tiêu Cửu Thành nhìn hình ảnh một lúc lâu sau, miệng đắng lưỡi khô, bèn đứng dậy uống một đống nước lớn.

Uống nước xong, Tiêu Cửu Thành không kịp chờ đợi lật sang trang tiếp theo.

Vương phi lúc đó chẳng biết mang theo tâm trạng thế nào, nhìn một hồi lâu sau, nàng đẩy cửa bước vào.

Mỹ thϊếp kia đang trong niềm thích thú, chẳng mấy chốc sẽ lên đỉnh, lúc này bị vương phi đột nhiên đẩy cửa vào thì sợ đến mức hoa dung thất sắc. Ngày thường vương phi lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng thì cũng thôi đi, còn đi đâu cũng nhắm vào mình, giờ thì hay rồi, một màn này bị vương phi nhìn thấy, cũng không biết về sau nàng sẽ làm khó dễ mình đến mức độ nào nữa.
Vương phi đi qua, tiểu thϊếp đại khái quá kinh sợ nên quên béng cả việc che đi cơ thể của mình. Mà kỳ thật vương phi cũng không biết mình bước vào đây để làm gì, nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của tiểu tiện nhân, vương phi mới nhớ tới, nàng vào đây mục đích để làm khó dễ người ta.

Thế là vương phi đưa tay nắm lấy cằm tiểu thϊếp, chỉ thấy dáng vẻ tiểu thϊếp đầy điềm đạm đáng yêu đang nhìn xem mình, nữ nhân này quả thật có mấy phần tư sắc, lại nghĩ đến dáng vẻ lẳиɠ ɭơ quyến rũ vừa nãy, chẳng hiểu sao trong lòng luôn có cảm giác nóng hừng hực. Nàng muốn làm gì đó, nhưng lại không nghĩ ra mình muốn làm cái gì.

Tiểu thϊếp có thể trở thành người thϊếp được sủng ái nhất, đương nhiên phải có phần can đảm và thủ đoạn của riêng mình, nàng rất nhanh đã trấn định lại, còn đưa tay ra ôm cổ vương phi. Trong phủ nàng được xem như được sủng ái nhất, nhưng sư nhiều cháo ít, cùng loại ở một mình thờ chồng chết chẳng khác là bao, hơn nữa nửa năm qua vương gia chưa từng sủng hạnh vương phi, nàng không tin người này thật có thể thanh tâm quả dục. Nếu nàng có thể hầu hạ vương phi thật tốt, nàng tin thời gian về sau trong phủ nàng sẽ rất thảnh thơi. Chuyện này xem như tiểu thϊếp muốn đánh cược lớn một lần trong đời.
"Nghe nói vương gia hơn nửa năm qua không tới viện của vương phi, chẳng lẽ vương phi chưa từng tự mình thử qua hay sao?" Tiểu thϊếp nhẹ nhàng thầm thì bên tai vương phi, cử động vừa thân mật vửa mập mờ vô cùng.

Vương phi chỉ cảm thấy lỗ tai tê dại, toàn thân thiếu điều mềm nhũn. Tiểu tiện nhân này làm sao vậy, làm nàng thấy xấu hổ vô cùng, nàng còn lâu mới lẳиɠ ɭơ giống như tiểu tiện nhân như thế.

"Ngươi tiện nhân kia, quá làm càn." Vương phi ngoài mạnh trong yếu, giận dỗi trách cứ.

Tiểu thϊếp rõ ràng cảm giác được vương phi khí tức bất ổn, nghĩ thầm chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể kéo theo vương phi xuống nước.

"Tiện thϊếp muốn phục thị vương phi, bảo đảm vương phi toàn thân thư sướng." Tiểu thϊếp lấy tay vương phi để đến trước ngực mình, sau đó ngậm lấy vành tai của vương phi.
Đầu lưỡi nóng ướt càng mang đến cảm giác tê dại nhiều hơn, làm thân thể vương phi triệt để mềm nhũn ra, ngón tay vậy mà mất khống chế xoa lấy bàn tay mềm mại đang xoa lấy mình.

Đoạn văn lúc ban đầu được miêu tả bằng đa số là văn tự, chỉ phối hợp thêm vài tranh minh họa nhưng về sau văn tự càng lúc càng ít, bắt đầu phối hợp bằng vô số tranh ảnh hoạt sắc sinh hương, sống động như thật. Từng bức, từng bức ảnh đều làm cho Tiêu Cửu Thành mặt đỏ đến mang tai, lại dị thường kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Đặc biệt khi nhìn thấy hình ảnh tiểu thϊếp dúi đầu vào giữa hai chân vương phi, không hiểu sao lại tự động chuyển biến thành hình ảnh giữa mình và Thiên Nhã, mình cũng chôn đầu vào giữa hai chân nàng, dạng thay thế này làm mặt mày Tiêu Cửu Thành càng phát hỏa hơn.

Trong vương phủ lúc không có vương gia đều là do vương phi định đoạt, đặc biệt là hậu viện càng đương nhiên sẽ do vương phi quyết định. Từ sau khi tiểu thϊếp cùng với vương phi, nàng lại càng được vương phi đối xử đặc biệt hơn. Một cái viện nho nhỏ, đương nhiên giấy không gói được lửa, những tiểu thϊếp khác đều biết tiện nhân kia bò được lên giường vương phi mới nhận được ưu đãi như thế. Thế là một tiểu thϊếp khác cũng hay bị vương phi làm khó dễ ở vị trí thứ hai đếm ngược, sợ mình sẽ lên vị trí thứ nhất bị vương phi ức hϊếp cũng bắt đầu chủ động câu dẫn vương phi, bò lên giường nàng. Cuối cùng cả đám tiểu thϊếp còn lại đều không cam lòng yếu thế, thay nhau bò lên giường vương phi, kết quả mười một mỹ thϊếp của vương gia đều biến thành thϊếp của vương phi. Về sau, tiêu chuẩn tranh ảnh càng lúc càng nâng lên tầm cao mới, bắt đầu ba người, rồi bốn người, rồi vô hạn nhân số, còn ở vô hạn địa điểm, như đình nghỉ mát, hòn giả sơn….
Tranh ảnh cao cấp như vậy làm cho Tiêu Cửu Thành cũng có chút không dám nhìn, cơ hồ là từ đầu đến cuối đều dùng gương mặt đỏ rần xem hết. Chờ đến khi Tiêu Cửu Thành xem xong quyển "Quốc sắc thiên hương", cả tiết khố của nàng đều ướt đẫm, từ thể xác đến tinh thần đều bốc lên một ngọn lửa không tên, quả thực đến mức phải uống một ấm nước lớn mới đè xuống được ngọn lửa kia.

Đợi đến khi Tiêu Cửu Thành xấu hổ đổi tiết khố xong mới phát hiện đã là nửa đêm, nàng còn chưa từng đọc sách trễ đến mức này, phòng Thiên Nhã bên kia cũng đã tắt đèn từ lâu. Nghĩ đến Thiên Nhã, ngọn lửa không tên mà Tiêu Cửu Thành vừa cố sức áp chế xuống kia lại có dấu hiệu muốn ngoi đầu lên lại.

Tiêu Cửu Thành nhìn xem một quyển sách khác vẫn là muốn tiếp tục xem tiếp, nhưng sợ là lúc xem xong thì trời cũng sáng nên nàng không thể làm gì khác hơn ngoài bọc sách trở lại vào khăn lụa. Nàng nghĩ người họa sĩ này khẳng định là nữ tử, hơn nữa còn giống như mình có sở thích yêu thích nữ tử, không chỉ thích nữ tử có sắc đẹp mà lại còn háo nữ sắc. Xem ra trên đời này, không chỉ có mình nàng khác loại. Xem xong bản "Quốc sắc thiên hương", Tiêu Cửu Thành cảm giác tất cả những gì hỗn độn trong lòng nàng giờ phút này đều đã rõ ràng, tình cảm nàng dành cho Thiên Nhã, còn có khao khát đối với thân thể Thiên Nhã, tất cả, đều đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lời tác giả:

Thiên Nhã: Cuộc sống của vương phi kia, ắt hẳn cũng là cuộc sống mà Tiêu Cửu Thành mơ ước.

Tiêu Cửu Thành: Đâu có đâu, người ta rất chung tình, chỉ một lòng một dạ.

Thiên Nhã: Ta nhớ trước kia hình như có ai đó từng nói, "chiếu theo sở thích của mình, phải cưới cho phu quân mấy mỹ thϊếp vào phòng giúp mình giải buồn" mới được mà nhỉ…

Tiêu Cửu Thành: (ra vẻ chột dạ), giờ ta chỉ cần Thiên Nhã giúp ta giải buồn là được rồi, ta cảm thấy tư thế này hay lắm nè, chúng ta tới thử một chút được không?

Thiên Nhã: Tránh ra, chưa từng gặp nữ nhân nào háo sắc như ngươi!

Cẩm Nhi: Sao gần đây tiểu thư bắt mình chuẩn bị nhiều qυầи ɭóŧ thế nhỉ?

Editor: Merry Christmas bà con! Đọc chương 69 cũng tương ứng 69 tư thế hentai do Tiêu Cửu Thành bao thầu, giới thiệu và tài trợ hen! Chương 69 nên tác giả chủ yếu mô tả truyện hentai, editor rất khổ tâm.. ??