Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 59



Editor: Tử Đình

Lại nói, người cùng mình thực hiện tất cả các nghi thức thành hôn đều là Thiên Nhã, vậy khác gì mình đã gả cho Thiên Nhã cơ chứ. Phải chăng chuyện này đã nói rõ là nhân duyên mà ông trời đã sắp đặt từ trước, để mình và Thiên Nhã trở thành phu thê, sớm tối ở cùng nhau. Con người ta một khi đã mong muốn thứ gì đó thì sẽ luôn tìm được vô số lí do hợp tình hợp lý để tự thuyết phục chính bản thân mình, giống như Tiêu Cửu Thành lúc này vậy, nàng đem chuyện sẽ dẫn dụ Thiên Nhã cũng yêu thích mình biến lên thành ý trời đã định.

Trải qua một đêm, trong lòng Tiêu Cửu Thành cũng đã thông suốt mọi ý nghĩ và phương hướng cần đi. Chỉ là đến khi trời sáng, nhìn thấy Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành liền tựa như nàng dâu mới về nhà chồng vừa được gặp mặt phu quân, vẻ mặt thẹn thùng e lệ, muốn nhìn Thiên Nhã nhưng lại không dám ngước lên nhìn thẳng. Trông thấy ngũ quan tinh xảo hài hòa cùng đôi mắt sáng, nét mày xinh đẹp của Thiên Nhã lại khiến nàng nhớ tới lần đầu gặp Thiên Nhã, làm cho tim nàng điên cuồng loạn nhịp, không tài nào khống chế được sự xao động này. Nàng không dám nhìn Thiên Nhã, chỉ sợ nhìn lâu một chút sẽ không cưỡng được mà làm ra việc khiến người ta thấy bất thường.
"Hôm nay ngươi bị sao vậy?" Thường ngày Tiêu Cửu Thành vẫn hay nhìn mình, nhưng ánh mắt mọi khi rất bình thường chứ không giống như hôm nay, có chút gì đó lén lén lút lút, dường như đang tránh né gì đó. Thiên Nhã trước nay không phải kiểu người vòng vo quanh co, cho nên cứ thế gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng Tiêu Cửu Thành.

"Hả?" Tiêu Cửu Thành khó hiểu nhìn ngược lại Thiên Nhã.

"Có phải ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta đúng không? Nếu không sao hôm nay lại không dám nhìn thẳng ta?" Thiên Nhã hỏi.

"Ta có thể làm chuyện gì có lỗi với Thiên Nhã được chứ?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

"Làm sao ta biết được, bắt đầu từ hôm qua là ta đã thấy ngươi có gì đó không bình thường." Dù Thiên Nhã có chút chậm tiêu nhưng cũng không ngốc đến mức cái gì cũng không thể cảm nhận được. Rõ ràng nàng có cảm giác hai ngày nay Tiêu Cửu Thành có gì đó sai sai, thái độ so với ngày thường quả thật có khác biệt.
"Trong y thư có nói, trước khi đến kỳ nguyệt sự, đa phần nữ tử đều thường hay phiền muộn trong lòng, tính tình so với mọi ngày cũng thay đổi một chút, cho nên có lẽ sắp tới kỳ nguyệt sự của ta rồi." Tiêu Cửu Thành nói dối như đúng rồi. Đọc sách nhiều quả nhiên rất tốt, tìm một cái lí do cũng có thể hạ bút thành văn, còn nói một cách đâu ra đấy rõ ràng rành mạch không chút sơ hở, lại còn rất hài lòng nhìn Thiên Nhã bị mớ học thức này của mình lừa gạt.

*Nguyệt sự: kỳ kinh nguyệt của phụ nữ

"Hóa ra là vậy." Thiên Nhã ngẫm nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy. Mỗi khi gần tới ngày nguyệt sự của nàng thì đúng là tâm tình nàng cũng rất dễ xúc động, khó chịu, nóng nảy, bây giờ được nghe Tiêu Cửu Thành giải thích cho thông hiểu loại chuyện này, trong lòng có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ, cứ thế mà nhanh chóng bị lí luận của Tiêu Cửu Thành thuyết phục. Ngay cả y thuật sâu rộng như vậy mà Tiêu Cửu Thành cũng có thể hiểu được thật là khiến Thiên Nhã lần nữa cảm thấy học thức của Tiêu Cửu Thành thật là uyên bác. Tiêu Cửu Thành lấy nguyệt sự làm cớ cho mình nên về sau mỗi khi Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành kỳ quái thì đều quy cho nguyệt sự sắp tới của Tiêu Cửu Thành. Cách giải thích đơn giản trực tiếp như vậy cũng khiến Thiên Nhã đỡ phí thời gian suy nghĩ tìm nguyên nhân cho sự bất bình thường của Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã có bận làm gì không? Đánh cờ với ta có được không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

"Không muốn, ta không thích đánh cờ." Thiên Nhã kiên quyết cự tuyệt. Đời trước, Thiên Nhã luôn cảm thấy bản thân lĩnh vực nào cũng biết, có điều mỗi lĩnh vực đều biết chút chút chứ không thật sự tính là tinh thông, nói thẳng ra là không giỏi xuất sắc cũng chẳng dở tệ. Tổng quan mà nói thì không gì là không am hiểu cho nên đối với bản thân cũng có chút hãnh diện, vả lại ở kiếp trước có rất nhiều người nịnh nọt nàng, lời khen cũng nhiều không kể hết vì thế khiến Thiên Nhã không tài nào nhận định rõ được khả năng thật sự của mình, càng lúc càng thổi phồng sự tự hào của bản thân, đến một thời điểm, nàng đã thật sự nghĩ mình là tài nữ, văn võ song toàn, tài trí hơn người. Hồi tưởng lại chuyện kiếp trước lại khiến Thiên Nhã tự thấy hổ thẹn, dù so với đa phần nữ tử khác thì quả thật nàng cũng có phần giỏi giang hơn, nhưng tính là tài nữ thì dường như không thể tới mức đó. Cầm kỳ thi họa, cái nào nàng cũng không thể sánh bằng Tiêu Cửu Thành, cho dù là cao thủ cầm nghệ cũng chưa chắc hơn được Tiêu Cửu Thành, cho nên một kiếp này, nàng nhất định sẽ không tự bêu xấu mình trước mặt Tiêu Cửu Thành, đỡ cho phải rước nhục vào người. Lúc trước chán ghét Tiêu Cửu Thành nên mới không cam tâm thừa nhân trình độ của mình thua kém Tiêu Cửu Thành rất xa, còn hiện tại, Tiêu Cửu Thành đã trở thành người nhà nên trong lòng nàng mới tình nguyện thừa nhận tài năng của mình không bằng.
Khoảng thời gian còn bé lúc chưa giữ khoảng cách với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành thấy tài năng của Thiên Nhã cũng không tệ, nhất là cầm nghệ, khiến Cửu Thành rất ngạc nhiên. Sau đó dù không thân thiết nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy Thiên Nhã không đến nỗi tệ lắm, chí ít là cái gì cũng biết, ít nhất cũng có thể cùng mình luận bàn về kĩ năng cầm nghệ. Nàng còn nhớ rõ, trước khi Thiên Nhã trải qua cơn bạo bệnh còn rất thích khoe khoang tài nghệ của mình ở khắp nơi mà giờ thì dường như trái ngược lại, không còn hay khoe khoang nữa, có vẻ đã trưởng thành lên rất nhiều.

" Vậy cùng nhau tấu một khúc nhạc thì sao?" Tiêu Cửu Thành không có việc gì làm, cố tìm chuyện để kề cận Thiên Nhã, nhưng nàng nào hiểu được tâm bệnh của Thiên Nhã.

"Không muốn đàn." Vừa nghĩ tới cái gì nàng cũng không bằng Tiêu Cửu Thành, hứng thú trong nàng cũng nhanh chóng tiêu tan, Tiêu Cửu Thành quá ưu tú như thế tựa như một lời chế giễu dành cho kiếp trước của nàng.
" Còn không thì chúng ta chơi ném thẻ vào bình rượu thì thế nào?" Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ, Thiên Nhã chắc là không thích chơi mấy trò văn nhã như thế, không bằng tìm vài trò vận động cùng chơi.

"Ngươi thật sự muốn chơi?" Thiên Nhã hỏi, nhắc đến trò này nàng có chút hào hứng, nhưng cũng không hoàn toàn thích thú cho lắm. Trò này ngay cả Độc Cô Thành cũng không chơi thắng được nàng, Tiêu Cửu Thành chỉ có thua thảm hại, thực lực kém xa nhau thế này, chơi thắng cũng không vui sướng gì.

"Ừm." Tiêu Cửu Thành chỉ là muốn chơi cùng Thiên Nhã, chơi cái gì nàng hoàn toàn không quan tâm, càng không để ý đến chuyện thắng thua.

"Chỉ có hai người chúng ta chơi, không vui, để Đình Nhi với Cẩm Nhi cùng chơi đi." Chẳng qua là Thiên Nhã xem thường Tiêu Cửu Thành yếu đuối, tránh cho Tiêu Cửu Thành thua thảm nên mới làm như vậy, suy đi nghĩ lại, Thiên Nhã cũng cảm thấy mình quả thật là người rất chu đáo.
Thật ra Tiêu Cửu Thành là vì muốn gần gũi Thiên Nhã nên cũng chỉ muốn một mình mình chơi cùng nàng, vậy mà hết lần này đến lần khác Thiên Nhã cứ kéo Đình Nhi và Cẩm Nhi vào chơi cùng, nhưng đã là trò chơi thì càng nhiều người chơi mới càng thú vị, Tiêu Cửu Thành đành ngậm ngùi tiếp tục chơi, không tiện nói ra dù trong lòng vô cùng không thích.

Tâm tư Tiêu Cửu Thành vốn không chú ý tập trung vào trò chơi, thường xuyên để tâm xung quanh, còn Thiên Nhã lại chơi rất say mê, thỉnh thoảng Tiêu Cửu Thành nhìn qua phía Thiên Nhã, thấy Thiên Nhã chơi vui vẻ đến như vậy, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Trải qua một đêm thông suốt cảm xúc bản thân, Tiêu Cửu Thành càng thêm để tâm đến động tĩnh của căn phòng bên cạnh, nhất là vào ban đêm. Nàng ước gì đêm nào Thiên Nhã cũng mơ thấy ác mộng, nhưng ngược lại, thời gian gần đây Thiên Nhã càng lúc càng ít mơ thấy ác mộng. Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ, cơ hội không tự đến thì mình phải tự tạo ra cơ hội mới được.
Ban đêm, Thiên Nhã thường đi ngủ rất đúng giờ, cho nên vừa ngay lúc Thiên Nhã thổi đèn đi ngủ thì Tiêu Cửu Thành cũng khẽ động, nhanh chóng kéo cửa, thẳng tiến vào phòng của Thiên Nhã.

Đúng vào lúc Thiên Nhã đang cởϊ áσ ngoài ra thì bắt gặp Tiêu Cửu Thành nửa đêm khuya khoắt đột nhập vào phòng mình, mày khẽ nhíu lại, không nghĩ ra Tiêu Cửu kia lại muốn gì nữa đây.

"Thiên Nhã, buổi tối ta và ngươi ngủ chung được không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

Nếu là trước đây chắc hẳn Thiên Nhã sẽ ngay lập tức kiên quyết cự tuyệt Tiêu Cửu Thành, nhưng lúc này, dù Thiên Nhã có ý từ chối nhưng có phần nhân nhượng hơn.

"Tại sao?" Thiên Nhã hỏi.

"Thời gian này trời trở lạnh, ta lại sợ lạnh, suốt cả đêm tay chân đều lạnh ngắt cho nên muốn ngủ cùng Thiên Nhã, nhất định là sẽ ấm hơn." Tiêu Cửu Thành đáp lời.
"Chẳng phải đã có chăn lông rồi à, vả lại, nếu ngươi cảm thấy lạnh thì bảo Cẩm Nhi bỏ thêm than vào cho phòng ấm hơn."

"Ta không thích để than cháy lớn, cảm thấy như vậy sẽ khiến không khí xung quanh rất ngộp, càng thêm khó chịu. Ngủ cùng với Thiên Nhã là dễ chịu nhất. Với lại như thế cũng thuận tiện để ta giúp Thiên Nhã xoa xoa huyệt trên đầu, giúp ngươi ngủ ngon hơn. Vậy chúng ta ngủ chung một phòng có được không?" Tiêu Cửu Thành cố gắng thuyết phục Thiên Nhã, giọng nói có phần khẩn cầu lại thêm vài phần làm nũng.

Quả thật nửa năm trở lại đây, dù không phải đêm nào cũng ngủ cùng nhau nhưng số lần ngủ chung cũng không phải là ít cho nên Thiên Nhã cũng từ từ không còn bài xích việc ngủ cùng Tiêu Cửu Thành nữa, mà nói ra cũng lạ, đêm nào củng ngủ chung với Tiêu Cửu Thành thì từ nửa đêm trở đi nàng ngủ đặc biệt ngon giấc, không biết liệu có phải do Tiêu Cửu Thành xoa đầu giúp mình hay không. Bây giờ lại nghe Tiêu Cửu Thành nói chút nữa sẽ giúp mình ấn huyệt, xoa bóp trên đầu liền nhớ đến cảm giác thoải mái kia, trong lòng có chút xao động. Nhưng dù vậy, nàng vẫn trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Lần sau không được viện lý do này nữa, cũng không cho phép ngươi đặt tay chận lạnh ngắt của ngươi lên người của ta." Thiên Nhã cố gắng nhấn mạnh lời nói.

"Đương nhiên rồi, ta biết Thiên Nhã tốt với ta nhất mà." Tiêu Cửu Thành vui vẻ nói, không nghĩ rằng Thiên Nhã sẽ dễ dàng đáp ứng như thế, trong lòng nàng thầm hối hận sao không sớm làm mặt dày đòi ngủ chung thì có phải đã thỏa ước mong rồi không.

"Ai tốt với ngươi, ngươi đừng tưởng bở!" Thiên Nhã cũng tự thấy mình đối với Tiêu Cửu Thành có tốt hơn trước một chút nhưng nghe Tiêu Cửu Thành nói ra lại có cảm giác khó chịu.

"Thiên Nhã quả là người cực kì khó tính." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.

"Ai khó tính, ngươi còn nói hươu nói vượn nữa thì đừng trách ta không cho ngươi ngủ trên giường của ta!" Thiên Nhã uy hϊếp nói.
Còn nói không khó tính, rõ ràng là rất rất rất khó tính đấy thôi, có điều Tiêu Cửu Thành sẽ không dại dột mà tiếp tục trêu ngươi Thiên Nhã nữa. Cho nên nàng nhanh chóng cởϊ áσ ngoài, vội vàng trèo lên giường Thiên Nhã, chui vào trong chăn, chăn chưa được Thiên Nhã sưởi ấm nên còn rất lạnh khiến nàng hận không thể ngay lập tức bắt Thiên Nhã cùng chui vào trong chăn với mình.

Lời tác giả:

Tiêu Cửu Thành: Đã thành công trèo lên giường Thiên Nhã, kiên quyết từ này về sau sẽ không đi đâu hết

Thiên Nhã: Hình như mình không cẩn thận đã dẫn sói vào chăn.

Tiêu Cửu Thành: Mỹ nhân trong chăn, tùy ý Thiên Nhã thưởng thức (dê) nha.

Thiên Nhã: Sao có cảm giác mình mới là người bị thưởng thức (dê) vậy nhỉ?

Tiêu Cửu Thành: Sao cũng được. Keke