Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 130



Bởi vì hôm sau Thiên Nhã muốn đi quân doanh, cho nên đêm trước khi đi xa luôn luôn đặc biệt quấn quýt si mê, một đêm này, hai người triền miên dưới ánh nến, đệm chăn thêu tựa như hoa sen trong nước bị gió thổi không ngừng lật lên, một vòng lại một vòng gợn sóng, vũ mị thở dốc không ngừng, cũng không biết là Thiên Nhã hay là Tiêu Cửu Thành phát ra bên trong màn hồng. Tối nay Thiên Nhã đặc biệt dung túng Tiêu Cửu Thành muốn như thế nào cũng được.

Thiên Nhã phát hiện mình ngày càng yêu thích Tiêu Cửu Thành, thậm chí cả thân thể, nàng cảm thấy thân thể Tiêu Cửu Thành vừa thơm vừa mềm, ngay cả mồ hôi cũng thơm, mỗi lần Tiêu Cửu Thành bên dưới người mình, nàng luôn luôn cảm thấy kích động dị thường, hơi dùng sức không thể kiềm chế được, cũng sợ làm thương tổn thân thể mềm mại của Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã cảm thấy ở kiếp trước, lúc nàng yêu Lý Quân Hạo là tràn đầy đắng chát, ghen tỵ và thống khổ, mà ở kiếp này nàng yêu Tiêu Cửu Thành tâm như mềm mại, ngọt ngào vui sướng. Nàng yêu Tiêu Cửu Thành từng giờ từng phút trở nên càng sâu đậm. Thiên Nhã sở dĩ ghen tị là khi nàng yêu một người, nàng liền sẽ đặt hết tâm tư tình cảm, quá để ý, nên trong mắt không dung được một hạt cát. Tiêu Cửu Thành xác thực có thể làm cho nàng an tâm, có thể ỷ lại, có thể làm cho nàng không cần phải thời thời khắc khắc dựng gai sắc để bảo vệ lấy những gì thuộc về mình.

Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã quyến rũ động lòng người, nàng cảm giác người này chính là chí bảo trong lòng mình, nghĩ đến ngày mai xa, trong lòng nàng liền vạn lần không muốn, nội tâm cảm thấy lo lắng không yên, sau đó một lần lại một lần đòi hỏi thân thể Thiên Nhã, nhìn xem Thiên Nhã cực hạn nở rộ, nội tâm tựa như ẩn giấu một con mãnh thú không biết thoả mãn, luôn cảm thấy chưa đủ. Cánh tay đã mỏi rã rời, thực sự không cách nào tiếp tục, nàng liền để Thiên Nhã muốn chính mình. Muốn mượn thân mật vuốt ve an ủi để làm dịu niềm lo lắng của ngày mai, nhưng càng thân mật thì sự lo lắng lại càng nhiều.
Thiên Nhã sau phen mây mưa liền thiêm thϊếp ngủ, Tiêu Cửu Thành lại một đêm không ngủ, nàng ngủ không được, nàng ngắm nhìn Thiên Nhã ngủ, trong lòng có chút chua xót, Thiên Nhã nếu có thể ngày đêm tương bồi bên cạnh mình thì tốt biết mấy, nàng không thích ly biệt, Thiên Nhã tách rời nàng đã hai lần. Đoạn đường mình theo đuổi Thiên Nhã cũng coi là trải qua gian khổ, thật vất vả, rốt cục đã chiếm được người này thành của mình, trong lòng tình ý đang lúc nồng đậm, nhưng lại muốn rời đi, ngẫm lại cảm thấy đoạn đường tình nhìn chung cũng không suôn sẻ.

Đêm này tựa như rất ngắn, nến rất nhanh đã cháy hết, chân trời dần sáng.

Thiên Nhã thức giấc so với ngày thường sớm hơn một chút, liền thấy Tiêu Cửu Thành đang nhìn mình, đôi mắt có chút đỏ, tựa như một đêm không có ngủ.
"Ngươi cả đêm không ngủ sao?" Thiên Nhã khẽ nhíu mày hỏi, thấy mắt Tiêu Cửu Thành ửng đỏ, nàng cảm giác cực kỳ đau lòng, thể cốt yếu như vậy còn tự hành hạ bản thân, không có để cho người ta yên tâm chút nào.

"Ngủ không được, liền nhìn Thiên Nhã, dù sao đều cảm thấy nhìn không đủ, huống chi Thiên Nhã muốn đi quân doanh, phải hai ba tháng không gặp được Thiên Nhã, nên muốn nhìn nhiều một chút." Tiêu Cửu Thành nhẹ nói.

"Cũng không phải một đi không trở lại, ta đáp ứng ngươi, mỗi tháng sẽ trở về một lần." Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành không nỡ, trong lòng mình cũng xao động. Bất quá nàng không hiểu rõ nội tâm Tiêu Cửu Thành, bởi vì mỗi lần rời đi, đều là nàng chủ động muốn đi, ngược lại Tiêu Cửu Thành phải chờ đợi, cảm giác này giống như bị bỏ rơi, cho nên Tiêu Cửu Thành không thích cảm giác ly biệt gấp đôi.
"Ừm." Tiêu Cửu Thành gật đầu, một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngừng, bất quá một tháng so sánh với lần trước thì đỡ hơn rất nhiều.

"Trời vẫn chưa sáng hẳn, ngươi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, sau này không cho phép cả đêm không ngủ như vậy, thân thể ngươi yếu, lúc ta không ở nhà, ngươi nhất định phải chiếu cố chính mình thật tốt." Thiên Nhã giáo huấn nàng.

"Thiên Nhã đã quên theo số mệnh là ta có thể sống đến tám mươi tuổi rồi sao, thể cốt sẽ không có yếu giống như ngươi nghĩ đâu." Ngược lại là nàng lo lắng cho Thiên Nhã hơn, nàng lén Thiên Nhã xem quẻ lại mấy lần, làm sao cũng đều không xem được mệnh của Thiên Nhã sau ba mươi hai tuổi, nàng thật sự lo lắng.

"Dù sao thân thể ngươi so với ta yếu hơn nhiều, ngươi phải nghe lời ta nói." Thiên Nhã ngồi dậy, vỗ nhẹ đùi của mình, để Tiêu Cửu Thành gối đầu lên nhắm mắt một chút.
"Được, đều nghe lời Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành nằm lên đùi Thiên Nhã, thuận theo nhắm mắt lại, mỉm cười, nàng thích Thiên Nhã như lúc này.

Sau khi Tiêu Cửu Thành nằm xuống, Thiên Nhã liền học theo Tiêu Cửu Thành trước kia ấn ấn huyệt vị, nhẹ nhàng giúp Tiêu Cửu Thành thư giãn, bởi vì lực tay hơi mạnh cho nên Thiên Nhã không dám dùng quá sức, động tác cẩn thận án lấy huyệt vị đầu cho Tiêu Cửu Thành.

Lúc Tiêu Cửu Thành cảm thấy đầu đước ấn huyệt vị, liền mở to mắt nhìn Thiên Nhã, nàng cực kỳ thích Thiên Nhã lúc này, một người ngày thường kiêu ngạo như vậy, nhưng đối với người nàng yêu thích thì cũng sẽ hết sức quan tâm chăm sóc.

"Nhắm mắt lại." Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành mở to mắt, liền nói.

Tiêu Cửu Thành nghe lời lần nữa nhắm mắt lại, nàng có thể cảm giác được động tác Thiên Nhã dịu dàng ôn nhu làm cho Tiêu Cửu Thành mười phần hưởng thụ thoải mái.
Cho nên, dù không phải Thiên Nhã làm tốt thao tác nhưng Tiêu Cửu Thành cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, thời gian tươi đẹp như lúc này, Tiêu Cửu Thành hi vọng dài hơn một chút, thời gian vẫn từng phút từng phút trôi qua, nửa canh giờ sau trời đã sáng hẳn.

Tiêu Cửu Thành tự mình hầu hạ Thiên Nhã rửa mặt thay trang phục, tựa như thê tử sắp đưa tiễn phu quân đi xa.

"Thiếu phu nhân thật giống như là hiền thê của đại tiểu thư…" Đình nhi thấy Thiếu phu nhân cùng đại tiểu thư hai người cùng ăn cùng ngủ, thân mật vô cùng, đã tựa như một đôi vợ chồng ân ái, bây giờ thấy Thiếu phu nhân vì đại tiểu thư chải tóc, quả thực ân ái vô cùng, không khỏi biểu lộ cảm xúc, nói ra xong liền sợ lỡ lời, che miệng, không dám nói tiếp. Chuyện của Đại tiểu thư cùng Thiếu phu nhân, tuy nhìn thấy rõ nhưng cũng không thể nói trắng ra, nàng làm sao lại ngốc như thế, bất quá thấy đại tiểu thư nhà mình cùng Thiếu phu nhân tựa hồ cũng không quá để ý, nàng mới có chút an tâm.
Thiên Nhã nghe khóe miệng có chút giương lên, đúng rồi, Tiêu Cửu Thành mới là nương tử, mình nhất định là phu quân.

Tiêu Cửu Thành nghe vậy cũng mỉm cười, nàng vốn là nương tử của Thiên Nhã, nàng là được Thiên Nhã cưới hỏi đàng hoàng, bái đường làm chính thê.

"Ngươi đem túi thơm đưa lại cho ta." Tiêu Cửu Thành sau khi trang điểm xong cho Thiên Nhã liền nói.

"Để làm gì?" Thiên Nhã không hiểu hỏi, nhưng nàng vẫn là đem túi thơm có chứa bình an phù tháo ra đưa cho Tiêu Cửu Thành.

"Đã hết thơm rồi, để ta thay hương liệu mới." Tiêu Cửu Thành đem hương liệu cũ đổ ra, đem hương liệu mới điều chế và bình an phù đặt vào, sau đó giúp Thiên Nhã buộc lại.

Túi thơm này lại lần nữa tản ra mùi thơm ngát, tựa như hương thơm trên người Tiêu Cửu Thành, đây là mùi hương mà Thiên Nhã dần dần yêu thích.
Cùng nhau dùng bữa sáng xong, Thiên Nhã liền muốn lên đường. Độc Cô Tấn và Độc Cô Thành đã sớm rời phủ đi quân doanh, cho nên Thiên Nhã liền mang theo hai thị vệ chuẩn bị xuất phát.

Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã một thân nhung trang, mặt nạ sắt trên mặt, uy phong lẫm liệt, là người mình yêu đã rất lâu, nhưng Tiêu Cửu Thành hi vọng một ngày kia, Thiên Nhã sẽ không phải mặc vào áo giáp nữa.

"Mọi chuyện trong thành và trong phủ đều phó thác cho ngươi." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành.

"Ừm, ta tất nhiên không phụ Thiên Nhã nhờ cậy, yên tâm đi." Tiêu Cửu Thành nói, nàng tất nhiên sẽ chia sẻ mọi việc cùng Độc Cô gia.

"Vậy ta đi đây." Thiên Nhã nói xong, liền quay người đi lại tuấn mã.

Tiêu Cửu Thành nhìn theo bóng lưng Thiên Nhã, nhịn không được bước đến từ phía sau lưng ôm lấy eo Thiên Nhã. Từ lúc cùng Thiên Nhã tâm ý tương thông, tiếp xúc da thịt về sau, Tiêu Cửu Thành phát hiện mình càng ngày càng không thể chịu đựng được chia lìa, Tiêu Cửu Thành chưa hề nghĩ đến mình có một ngày cũng sẽ biểu lộ tư thái nữ nhi như vậy, mặc dù nàng biết rõ hiện tại chỉ là tạm chia cách.
"Sao vậy?" Thiên Nhã dừng bước, nhẹ giọng hỏi.

"Ta không nỡ rời xa ngươi." Giọng Tiêu Cửu Thành có chút buồn buồn nói.

"Một tháng sau sẽ trở về, tiểu thư quan văn các ngươi, thật là phiền phức." Thiên Nhã mặc dù nói Tiêu Cửu Thành như vậy, nhưng chính mình cũng không dám quay người lại, liền sợ mình nhịn không được muốn ở lại.

"Ôm một chút là được." Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy mình như vậy thì cũng như nhi nữ tình trường khác, bất quá nàng nghĩ mình vốn chỉ mới có mười tám tuổi, chính là niên kỷ nhi nữ tình trường, vốn nên là như thế, nghĩ vậy, Tiêu Cửu Thành liền tùy theo tâm trạng một chút.

Thiên Nhã để Tiêu Cửu Thành ôm mình, nàng đã biết từ lâu, người đang yêu trong lòng liền tràn đầy lo lắng, Tiêu Cửu Thành đối với mình như thế, nàng đối Tiêu Cửu Thành cũng vậy.
Tiêu Cửu Thành cũng không có ôm lâu, một lát liền buông Thiên Nhã ra.

"Ta sẽ chờ ngươi." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã.

"Ừm." Thiên Nhã tiếp tục đi lại tuấn mã, nhảy lên lưng ngựa, ngồi trên ngựa quay lại nhìn Tiêu Cửu Thành một chút rồi mới cưỡi ngựa ra khỏi Độc Cô phủ, hai thị vệ đã chờ sẵn ngoài cửa lớn đã lâu.

Tiêu Cửu Thành nhìn theo bóng dáng Thiên Nhã rời đi, mắt bất giác đỏ lên, cảm thấy mười phần khó chịu, nàng hận Độc Cô gia không thể lập tức lấy được thiên hạ, mình sẽ không cần phải chịu đựng nhiều lần chia lìa như vậy.

——

Tác giả có lời muốn nói: Quá ngọt. Thời gian phải cho nhanh lên mới được.