Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 103



Thân thể và tâm Thiên Nhã đều mềm nhũn, Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã ngầm đồng ý, liền cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực Thiên Nhã đã sớm bị tay Tiêu Cửu Thành xoa nắn đến sưng trướng lên.

"Ưm…" Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành ngậm lấy ngực mình, cảm giác tê dại dũng mãnh lao tới, cái này nói tới, thật sự quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, làm cho nàng nhịn không được kêu lên, nhưng là nữ tử thiên tính thẹn thùng nên nàng cực lực khắc chế những thanh âm xấu hổ kia. Nhất là trong bóng tối, nàng nhìn Tiêu Cửu Thành đang vùi đầu ở trước ngực mình, cảm giác xấu hổ để nàng nhịn không được muốn đưa tay muốn đẩy Tiêu Cửu Thành ra, thế nhưng lúc chạm tóc Tiêu Cửu Thành, lại không có một chút sức lực nào.

Tiêu Cửu Thành trong mộng đã vô số lần mơ tới cảnh tượng này, trong mộng cũng giống hiện tại xoa lấy nhũ hoa Thiên Nhã, cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay, đã từng mơ tưởng ngậm lấy nụ hoa Thiên Nhã, hiện tại còn muốn hơn so với trong mộng. Tiêu Cửu Thành nghĩ, lần đầu tiên lúc mình thoa thuốc cho Thiên Nhã, liền đã sinh tâm tư như vậy, khi đó còn chưa phát giác được chân chính tà niệm của mình, nhưng lúc đó đã cảm giác rung động cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm Tiêu Cửu Thành đến nay vẫn còn nhớ. cảm giác lúc đó vĩnh viễn không thể cùng hiện tại so sánh, bởi vì giờ khắc này nàng mới chân chính chạm đến thân thể Thiên Nhã, da thịt tinh tế mềm mại, so chính mình tưởng tượng xúc cảm còn tươi đẹp hơn, đặc biệt là mùi thơm cơ thể Thiên Nhã, tất cả đều làm nàng mê muội. Giờ phút này nàng tràn đầy kích động cùng vui sướng.
Tiêu Cửu Thành ngậm lấy nụ hoa Thiên Nhã, nhịn không được dùng sức hút, tựa như hài nhi hút sữa mẹ, Thiên Nhã bị hơi đau, tê dại lại càng nhiều hơn, tê dại cùng thoải mái, làm cho Thiên Nhã cảm giác phần bụng có một dòng nước ấm hướng chân tâm dũng mãnh lao tới, bất giác tràn ra, Thiên Nhã đã trải qua một kiếp, đối với phản ứng của thân thể mình cũng không phải là hoàn toàn không biết, trên thực tế, mới vừa rồi lúc cùng Tiêu Cửu Thành triền miên hôn, liền đã ướt, chỉ là không rõ ràng như hiện tại.

Tiêu Cửu Thành hút còn chưa thỏa mãn, nàng nhả ra nụ hoa của Thiên Nhã đã bị mình làm cho sưng lên, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, lặp đi lặp lại liếʍ ɭáρ, mà tay cũng không nhàn rỗi, nàng vuốt ve từng tấc da thịt trên thân Thiên Nhã.

Thiên Nhã cho tới bây giờ còn không biết thân thể mình nhạy cảm đến như vậy, những chỗ da thịt Tiêu Cửu Thành chạm qua đều mang đến cảm giác tê dại, da thịt tựa hồ cháy bỏng, thân thể dâng lên một cỗ cảm giác khát vọng ngay cả Thiên Nhã cũng trở tay không kịp, giữa hai chân trơn ướt, làm Thiên Nhã theo bản năng khép chặt chân lại.
Tiêu Cửu Thành đã sớm đem áo của Thiên thoát ra, Thiên Nhã hiện tại giống như trái vải bị bóc vỏ, Tiêu Cửu Thành hận không thể giờ phút này thắp đèn sáng lên, để nhìn thân thể Thiên Nhã thật rõ ràng, trong trí nhớ thân thể Thiên Nhã là mê người như vậy, nhưng nàng biết Thiên Nhã tất nhiên thẹn thùng, nhất định sẽ không cho mình thắp đèn trong những tình huống thân mật như vầy.

"Thiên Nhã biết không?! Từ hai năm trước, từ lúc ta biết tâm tư mình đối với Thiên Nhã khác thường, ta luôn muốn làm những chuyện này đối với Thiên Nhã, muốn cùng Thiên Nhã thì thầm âu yếm, muốn cùng Thiên Nhã tiếp xúc da thịt, muốn dùng tay vuốt ve mỗi một tấc da thịt Thiên Nhã, cũng muốn dùng môi hôn khắp thân thể Thiên Nhã…" Tiêu Cửu Thành thì thầm bên tai nói với Thiên Nhã những khát vọng mà mình chờ mong đã lâu, nàng muốn để Thiên Nhã cảm thụ một chút tâm tư của mình, nồng đậm yêu thương, cho dù Thiên Nhã có thể cảm nhận được một phần mười cũng tốt.
Thiên Nhã nghe xong mặt đỏ tới mang tai, rõ ràng cùng là nữ tử, vì sao Tiêu Cửu Thành là có thể đem những lời xấu hổ này nói ra dễ như trở bàn tay, rõ ràng Tiêu Cửu Thành là người học qua đủ loại thi thư hẳn là so với mình phải càng nghiêm túc đứng đắn hơn mới đúng.

"Tiêu… Cửu… Thành… Đừng có nói những lời này…" Thiên Nhã còn chưa nói xong, liền cảm giác được đầu lưỡi Tiêu Cửu Thành đang len lỏi vào trong tai của nàng, làm cho Thiên Nhã tê dại đến nỗi ngay cả lời chưa nói xong cũng không thốt ra được.

Tay Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng thoát xuống quần của Thiên Nhã, Thiên Nhã theo bản năng bắt lấy tay Tiêu Cửu Thành, ngăn cản Tiêu Cửu Thành tiếp tục, nàng luôn cảm giác mình nếu để cho Tiêu Cửu Thành tiếp tục thì mình sẽ vạn kiếp bất phục, nên nắm lấy tay Tiêu Cửu Thành, nhưng lại không có một chút lực đạo nào, lập tức liền bị Tiêu Cửu Thành tránh thoát.
Tiêu Cửu Thành hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, nhanh chóng thoát đi quần của Thiên Nhã. Hai chân Thiên Nhã lộ ra, toàn thân liền chỉ còn lại tiết khố.

Tiêu Cửu Thành tâm tình sôi trào, cảm thấy thân thể của mình khô nóng khó nhịn, liền cũng thoát ra y trang của mình, chỉ còn lại cái yếm màu xanh, tay của nàng cũng bắt đầu chậm rãi vuốt ve từ chân Thiên Nhã hướng lên, vuốt ve thẳng đến đùi Thiên Nhã …

Thân thể Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành trêu chọc phía dưới như vậy, giữa hai chân đã sớm thấm ướt một mảng lớn, tiết khố đều ướt, mỗi một cử động của Tiêu Cửu Thành đều làm cho thân thể Thiên Nhã mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn lao, cảm giác này ở kiếp trước Lý Quân Hạo không thể mang đến cho nàng, dù sao Tiêu Cửu Thành rất kiên nhẫn, cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Tiêu Cửu Thành cách tiết khố vuốt ve tam giác giữa hai chân Thiên Nhã, sờ đến một mảnh thấm ướt, làm cho Tiêu Cửu Thành có chút ngoài ý muốn, nàng còn sợ mình làm không tốt, bởi vì Thiên Nhã dường như không có phát ra thanh âm giống như trong sách xuân cung đồ nói tới. Chạm đến tiết khố Thiên Nhã trơn ướt, Tiêu Cửu Thành mới tin thân thể Thiên Nhã đã động tình. Tiêu Cửu Thành nghĩ thân thể Thiên Nhã giống như cực phẩm nữ tử trong sách xuân cung, thân thể mẫn cảm cực kỳ, nghĩ đến, Tiêu Cửu Thành liền dị thường chờ mong, giống như muốn làm nghiệm chứng ý nghĩ này.

Trước đó, thân thể Thiên Nhã bất luận bị Tiêu Cửu Thành kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế nào, Thiên Nhã đều cực lực khắc chế thân thể ngày càng mẫn cảm của mình, nhịn không muốn phát ra thanh âm xấu hổ kia, nhưng là Tiêu Cửu Thành cách tiết khố như có như không vuốt ve bộ vị cực mẫn cảm của mình, cơ hồ khiến nàng không nhịn được phát ra âm thanh.
"Thiên Nhã đang khắc chế sao?" Tiêu Cửu Thành nhớ kỹ sách xuân cung đồ vô số lần miêu tả thân thể nữ tử như lúc này sẽ nhịn không được phát ra thanh âm êm tai trêu người.

Thiên Nhã cảm thấy mặc kệ Tiêu Cửu Thành trên người mình muốn làm gì thì làm, đã là cực hạn, nàng làm sao nguyện ý mình lại phát ra thanh âm xấu hổ như thế, nàng luôn kiêu ngạo cảm thấy phát ra thanh âm như thế là thần phục Tiêu Cửu Thành, nàng mới không muốn thần phục Tiêu Cửu Thành, là hai đời hợp lại đều không muốn.

"Là ta làm chưa được tốt, cho nên mới để Thiên Nhã nhẫn nhịn như vậy sao?" Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng hỏi.

"Đừng có… nói… chuyện…". Tay Tiêu Cửu Thành cách tiết khố trơn ướt vuốt ve, lúc sờ đến bộ vị mẫn cảm nhất, cảm giác tê dại đánh tới, Thiên Nhã đang khi nói chuyện xém chút lại thốt ra thanh âm mềm mại đáng yêu kia.
Tiêu Cửu Thành cảm giác được hơi thở Thiên Nhã rõ ràng bất ổn, thanh âm cũng thay đổi, nàng biết mình đang là chạm tới bộ vị mẫn cảm nhất của Thiên Nhã. Tâm tư Tiêu Cửu Thành phi thường tinh tế tỉ mỉ mười phần chậm rãi vuốt ve từ trên xuống dưới và ngược lại, nàng dựa theo hơi thở của Thiên Nhã mà làm, rất nhanh liền nắm giữ được mức độ mẫn cảm của thân thể Thiên Nhã. Sách xuân cung đồ đã nói, khi xoa lấy điểm kia, sẽ làm cho thân thể nữ tử cảm giác vui thích, thế là Tiêu Cửu Thành đang lúc tìm hiểu liền kích động xoa lấy điểm kia.

Quả nhiên bộ vị mẫn cảm nhất thân thể Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành nắm bắt được về sau, Tiêu Cửu Thành một mực xoa lấy nơi đó, hơi thở Thiên Nhã càng phát ra bất ổn, Thiên Nhã khắc chế được mình không phát ra tiếng, nhưng tiếng hít thở ngày càng loạn. Chỗ giữa hai chân hướng toàn thân truyền đến bên tai cảm giác, cảm giác kia ngày càng lớn, làm Thiên Nhã mười phần khó nhịn, linh hồn của nàng đã trải qua hôn nhân, cho nên nàng biết mình đang muốn cái gì, cũng biết thân thể mình đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lại xấu hổ mở miệng nói với Tiêu Cửu Thành, chỉ có thể để mặc cho bằng Tiêu Cửu Thành trên người mình tiếp tục phóng hỏa, dày vò thân thể của mình.
Tiêu Cửu Thành cảm giác được tiết khố Thiên Nhã càng ngày càng trơn ướt, cũng cảm giác được chân của mình cũng tiết ra mật dịch, đây không phải là lần đầu Tiêu Cửu Thành tiết ra mật dịch như thế này, lúc nàng xem sách xuân cung đồ cũng sẽ như thế, nhưng hôm nay nàng rõ ràng mình so với quá khứ giữa hai chân còn muốn ướt hơn, thậm chí có thể cảm giác được mật dịch lúc tuôn ra ấm áp.

Tiêu Cửu Thành đè xuống cảm giác khô nóng, dù sao nàng nghĩ sẽ còn làm nhiều chuyện đối với Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành nghĩ đến vô số hình tượng mình đã từng tưởng tượng qua, lập tức tính nhẫn nại giống như bị rút sạch, nàng giờ phút này trở nên vội vàng xao động đem tiết khố Thiên Nhã kéo xuống.

Sau khi tiết khố bị thoát ra, bộ vị tư mật nhất liền không có chút nào che giấu, điều này khiến Thiên Nhã cảm thấy xấu hổ khép hai chân lại, trên người nàng giờ phút này không có lấy một sợi vải, cảm giác như vậy làm cho Thiên Nhã cảm thấy xấu hổ cùng với cảm giác thiếu an toàn.
Tiêu Cửu Thành lần nữa ngậm lấy nụ hoa Thiên Nhã, ngón tay vuốt lên đài hoa Thiên Nhã, mang lại cả hai kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thân thể Thiên Nhã không nhịn được có chút run rẩy lên.

Thiên Nhã cảm thụ được động tác của Cửu Thành ở trên người nàng, cắn môi nén thanh âm sợ hãi tràn ra, thật sự là quá ngượng ngùng, cho dù linh hồn của nàng đã sớm trải qua. Nàng tuy không được Lý Quân Hạo yêu thích, nhưng nàng có sắc đẹp, ở kiếp trước Lý Quân Hạo lúc đầu vẫn tương đối thường xuyên sủng hạnh nàng. Chỉ là khi đó Lý Quân Hạo chỉ muốn thỏa mãn chính bản thân hắn, Thiên Nhã luôn cảm thấy thân thể mình chỉ là công cụ để Lý Quân Hạo tiết dục, cũng không có cảm giác vui thích. Sau này khi tuổi tác lớn hơn, Thiên Nhã đã hiểu được du͙ƈ vọиɠ thân thể của mình, nhưng là nàng biết người mà Lý Quân Hạo yêu là Tiêu Cửu Thành, tính cách nàng cương liệt nên thường cãi nhau với Lý Quân Hạo, cơ hồ không còn chung phòng với Lý Quân Hạo. Thân thể lại đến tuổi hiểu du͙ƈ vọиɠ, Thiên Nhã phòng không gối chiếc, chỉ có thể dựa vào tự mình giải quyết du͙ƈ vọиɠ thân thể. Mỗi lần kết thúc, luôn luôn có cảm giác trống rỗng cùng xấu hổ, đồng thời cũng có cảm giác hối hận, cho nên Thiên Nhã đối với du͙ƈ vọиɠ thân thể của mình luôn luôn có một cỗ cảm giác xấu hổ lớn lao.
Nhưng giờ khắc này nàng bị Tiêu Cửu Thành trêu chọc làm cho thân thể chưa từng có phản ứng mãnh liệt đến như vậy, Thiên Nhã cảm thấy thân thể như lửa nóng, lại chưa được thỏa mãn, thể xác tinh thần dày vò làm Thiên Nhã có chút giận dỗi nghĩ muốn đẩy Cửu Thành ra, nhưng tay không hiểu sao lại không có chút sức lực nào.

Nội tâm Tiêu Cửu Thành càng kích động, nàng vùi đầu vào giữa hai chân Thiên Nhã, nàng làm như vậy tựa như trong sách xuân cung đồ nói tới, nghĩ như thế, Tiêu Cửu Thành nuốt xuống một chút nước bọt, sau đó đem vùi đầu vào giữa hai chân Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành hận không thể có được mắt nhìn rõ ban đêm, để thưởng thức mỹ cảnh giữa hai chân Thiên Nhã. Chóp mũi Tiêu Cửu Thành cọ lấy vùng cỏ thơm ướt của Thiên Nhã, hơi thở phun ra ở chỗ tư mật của Thiên Nhã, Thiên Nhã càng là khó nhịn, có chút khẩn trương, có chút ngượng ngùng, càng có vẻ mong đợi, chờ mong Cửu Thành chạm vào.
Thiên Nhã kinh ngạc mở to hai mắt, nàng rất nhanh kịp phản ứng, Tiêu Cửu Thành đang làm cái gì, nàng lại đem vùi đầu ở giữa chân của mình, dùng miệng ngậm âm, Thiên Nhã chưa từng được đối đãi qua như thế, nội tâm rung động đến cực điểm.

"Đừng… sẽ bẩn…" Thiên Nhã xấu hổ cự tuyệt nói, cảm giác được Tiêu Cửu Thành dùng đầu lưỡi liếm lấy chỗ tư mật ướt đẫm của mình, cảm giác đầu lưỡi mềm mại, nàng xấu hổ phát hiện thân thể của mình lại càng phấn khởi kích động.

Nhưng Tiêu Cửu Thành không màng, từ lúc nàng xem sách xuân cung về sau, nàng cũng đã tưởng tượng qua không biết bao nhiêu lần, ngay cả nằm mơ đều mơ tới mình vùi ở giữa hai chân Thiên Nhã, liếʍ ɭáρ lấy chỗ tư mật của Thiên Nhã, bây giờ rốt cục đã được như mong muốn, nàng làm sao lại sẽ từ bỏ ý đồ!
Tiêu Cửu Thành cũng không vội vàng, ngược lại nhẹ nhàng vuốt ve mông Thiên Nhã, môi hôn tại giữa hai chân, hết lần này tới lần khác chạm vào chân tâm.

"Cửu Thành, đừng…" Thiên Nhã ngoài miệng dù nói như vậy, chỗ tư mật ngược lại hướng tới Tiêu Cửu Thành, như mời Tiêu Cửu Thành đến hái. Rốt cục Tiêu Cửu Thành cũng không đành lòng tra tấn Thiên Nhã, bờ môi hôn lên hoa tâm Thiên Nhã, đầu lưỡi tinh tế duỗi ra nhấm nháp chỗ mềm mại ẩm ướt của Thiên Nhã, lượng mật dịch đều nhiễm đến chóp mũi Tiêu Cửu Thành.

Lúc Tiêu Cửu Thành hôn lên chân tâm Thiên Nhã, một khắc này, Thiên Nhã rốt cục khắc chế không được tràn ra tiếng rêи ɾỉ, bởi vì chưa hề có người dùng môi lưỡi chạm đến chỗ tư mật nàng, cũng chưa từng có người mang đến kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt như vậy, cảm giác cả người tê dại.
Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã không ức chế được tiếng rêи ɾỉ, cảm giác được chỗ tư mật Thiên Nhã càng ướt, Thiên Nhã thật rất mẫn cảm, xuân cung đồ bên trong quả nhiên viết không sai, nghĩ tới đây, Tiêu Cửu Thành khóe miệng bất giác mỉm cười, nàng đem mặt dịch xử nữ của Thiên Nhã nuốt xuống, mật dịch không ngừng tuôn ra, cũng tựa hồ còn mang theo hương thơm của rượu. Đầu lưỡi Tiêu Cửu Thành ra sức trêu chọc chỗ mềm mại của Thiên Nhã, Cửu Thành học theo xuân cung đồ, vì Thiên Nhã ngậm âm, thỏa thích liếʍ ɭáρ, còn phát ra tiếng nước…

Thiên Nhã càng lúc càng nhịn không được, đưa tay nắm lấy mái tóc dài của Tiêu Cửu Thành, một tay tìm tay Tiêu Cửu Thành, cùng Tiêu Cửu Thành mười ngón đan chặt, tựa như chỉ có làm vậy mới có thể làm dịu thân thể khô nóng của mình, nhưng chẳng những không làm dịu được, ngược lại càng thêm khó nhẫn nhịn.
"Thiên Nhã ướt quá nha…" Tiêu Cửu Thành liếm lấy đồng thời cũng không quên trêu đùa Thiên Nhã, Thiên Nhã nghe nàng nói càng thấy ngượng ngùng, rõ ràng muốn khắc chế thanh âm, nhưng lại khắc chế không được.

"Ưm… a…" Thiên Nhã nắm lấy tay Tiêu Cửu Thành chặt hơn, Thiên Nhã cảm thấy chỗ tự mật của mình bị Cửu Thành liếʍ ɭáρ sưng trướng, vừa dễ chịu lại vừa có chút khó chịu, nàng nhẫn không được, mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ kia càng ngày như sóng triều lao đến, cơ hồ muốn đem nàng bao phủ, để nàng chìm trong nước, bất lực tới cực điểm.

Tiếng rêи ɾỉ của Thiên Nhã tựa như là xuân dược, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình giữa hai chân cũng ẩm ướt, cũng có loại cảm giác cực trống rỗng.