Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 47



"Hảo, không họa nữa." Lục Ngưng Tuyết có thể lý giải tâm tình của Tiêu Cửu Thành, chính mình tất nhiên cũng không thích người khác họa Đại sư tỷ, nàng nâng bút họa những nét cuối cùng.

Tiêu Cửu Thành ở một bên chờ cũng không nhàm chán, nàng trực tiếp lật xem những tập tranh khác của Lục Ngưng Tuyết, sơn thủy, đan thanh đều thập phần không tồi, nàng thật sự không nghĩ tới, Thanh Phong Quan thế nhưng cất giấu một cái đại họa sư, Lục Ngưng Tuyết có thể dựa vào nàng họa tác, trở thành đại gia.

"Những họa này, ta đều muốn." Tiêu Cửu Thành là xem một bộ muốn một bộ.

Lục Ngưng Tuyết mặt lộ vẻ khó xử, người này chẳng những muốn chính mình họa xuân cung đồ, ngay cả những họa khác cũng muốn, này thật sự quá phận, tất cả là tâm huyết mười mấy năm qua của nàng.

"Chờ chút nữa, ta để hạ nhân đưa tới một ngàn lượng hoàng kim." Tiêu Cửu Thành nói tiếp, cho dù không có mình, Lục Ngưng Tuyết họa cũng sẽ có ngày tỏa sáng rực rỡ, nhưng không biết ngày đó là ngày nào. Mà chỉ cần bản thân mình mang về trong cung cho mấy cái văn nhân xem xét, giá trị họa của Tử Hư tiên sinh liền tăng gấp trăm lần.

Lục Ngưng Tuyết cứng lưỡi nhìn Tiêu Cửu Thành, Đại sư tỷ nói nàng là khách quý, quả nhiên thực quý, vừa ra tay chính là ngàn lượng hoàng kim, nếu lấy ngàn lượng hoàng kim này cấp Đại sư tỷ, tỷ ấy không cần ưu phiền vì sinh kế của nhiều người tại Thanh Phong Quan nữa.

"Ngươi cấp một bộ mấy lượng bạc là được..." Lục Ngưng Tuyết luôn cảm thấy họa của mình không đáng giá nhiều tiền như vậy, nàng cảm thấy một bộ giá mấy lượng bạc cũng rất nhiều rồi, chỗ này không bao gồm xuân xung đồ cũng cỡ hai ba mươi phó họa, một cái mấy lượng cũng đã nhiều, một ngàn lượng hoàng kim, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tiêu Cửu Thành nhìn Lục Ngưng Tuyết, Lục Ngưng Tuyết này thật ra đơn thuần đến có chút đáng yêu, cũng không biết nàng bán rẻ bao nhiêu phó họa, hoàn toàn không biết giá trị của mình.
"Lúc trước ngươi đã bán rẻ không phó họa đi?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

"Vị tiểu thư mà ngươi thích kia mua tám chín phó, những người khác mua cũng tầm mười phó." Lục Ngưng Tuyết thành thật trả lời, nàng không phải cái gì danh gia, người nguyện ý mua họa của nàng cũng không nhiều.

"Nếu ngươi cảm thấy ta cấp quá nhiều tiền, vậy thì họa của người về sau đều bán cho ta, bao gồm cả xuân cung đồ." Tiêu Cửu Thành cảm thấy chủ ý này không tồi, mua đứt Tử Hư tiên sinh sở hữu họa, Tử Hư tiên sinh họa giá trị sẽ từ bản thân mà định ra. Nếu có thể được, nàng muốn đem họa sư này mang về cung đình.

"Vậy được rồi, ngày sau nếu có họa, ta đều cho ngươi." Lục Ngưng Tuyết nghĩ thầm trước mắt người nhìn rất khôn khéo, hẳn là không đến mức làm bản thân chịu thiệt.

"Cứ quyết định vậy đi, tý nữa hạ nhân đưa vàng tới, người đưa họa này cho hắn đem qua cho ta." Tiêu Cửu Thành đối Lục Ngưng Tuyết bàn giao nói.
"Nga hảo, họa này đã hoàn thành." Lục Ngưng Tuyết đem Thiên Nhã họa cuối cùng hoàn thành, nói với Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã phúc đồ này, càng xem càng là thích, chỉ chờ mấy nét mực này khô đi liền trân trọng cuốn lên, mang về phòng mình, trân quý thưởng thức.

Một khắc sau, nét mực đã khô, Tiêu Cửu Thành chỉ mang bức họa này hồi chính mình phòng, liền cho thị vệ đem hoàng kim đưa đi rồi đem Lục Ngưng Tuyết tất cả phó họa về.

Sau khi xử lý xong sự tình thì Tô Thành Trầm quay về phòng, liền phát hiện họa của Lục Ngưng Tuyết đều biến mất.

"Họa của ngươi đều bị nàng cầm đi sao?" Tô Thanh Trầm hỏi, phòng trống rất nhiều, nàng còn có chút không quen.

"Ân, nàng toàn mua." Lục Ngưng Tuyết gật đầu nói.

"Xem ra nàng thực thích ngươi họa, có thể vào nàng mắt, ngươi cũng coi như là tiền đồ vô lượng." Tô Thanh Trầm cũng coi như là thập phần vui mừng nói.
Lục Ngưng Tuyết biết, xuất thủ chính là một ngàn kim, người nọ thân phận nhất định bất phàm.

"Đây là tiền mà nàng mua họa." Lục Ngưng Tuyết nói xong, liền xốc lên tấm vải phủ trên một khối trên bàn, lộ ra hoàng kim thỏi lấp lánh ánh sáng.

Tô Thanh Trầm lần đầu tiên nhìn đến nhiều vàng như vậy, cũng cả kinh, nàng không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành sẽ xuất thủ rộng rãi như vậy, chỗ này ước chừng tới một ngàn lượng hoàng kim.

"Đại sư tỷ, số tiền này cho người hết, như vậy ngươi không cần phát sầu vì sinh kế cho các tỷ muội ở Thanh Phong Quan nữa, muốn thu lưu bao nhiêu ngươi thì thu lưu bấy nhiêu người." Lục Ngưng Tuyết đem vàng đẩy về hướng Tô Thanh Trầm, nàng ở Thanh Phong Quan, trừ bỏ mua vật liệu vẽ tranh thì cơ bản không tiêu tiền, cho nên đem tất cả số vàng cho Tô Thanh Trầm.
"Tài không lộ ra ngoài, ngươi có nhiều tiền như vậy cũng đừng truyền ra ngoài, tiền này là của ngươi kiếm được, ta không thể nhận." Tô Thanh Trầm không nghĩ tới Lục Ngưng Tuyết sẽ đem nhiều vàng như vậy cho mình. Nàng nghĩ Lục Ngưng Tuyết nhất định không biết điều này có ý nghĩa gì, nàng hoàn toàn không cần ở lại Thanh Phong Quan chịu khổ.

"Trừ bỏ mua chút giấy và bút mực ở ngoài, ta cũng không cần dùng đến tiền, cũng không hiểu xài như thế nào cho thích hợp. Ta ở Thanh Phong Quan có hai mươi năm, sớm đã là một phần tử của Thanh Phong Quan, được Đại sư tỷ chiếu cố mới có hôm nay, vẫn luôn muốn vì Đại sư tỷ phân ưu giải nạn, nhưng chưa giúp đỡ được cái gì, trừ bỏ vẽ tranh thì cái gì cũng không biết. Hôm nay ngẫu nhiên có được số vàng này, ta nguyện toàn bộ quyên cấp Thanh Phong Quan, cũng coi như là báo đáp ân tình Thanh Phong Quan đối với ta." Lục Ngưng Tuyết biết tiền nếu cấp Đại sư tỷ, Đại sư tỷ khẳng định sẽ không thu, nhưng cấp Thanh Phong Quan thì lại khác.
"Ngươi cũng biết, với số tiền này ngươi có thể mua ngàn mẫu rượng, lại xây một cái đại trạch, thêm vài tên hạ nhân là có thể quay về sinh hoạt trước kia của Đại tiểu thư Lục gia, gả cho một cái nam tử, sinh nhi dục nữ, cũng đều cực hảo." Tô Thanh Trầm nói với Lục Ngưng Tuyết.

"Ta trước kia ở Lục gia, tuy rằng áo cơm vô ưu, nhưng trôi qua cũng không vui vẻ, ta cảm thấy cùng Đại sư tỷ sinh hoạt này hai mươi năm, có kham khổ một ít, nhưng là trong lòng lại là cao hứng, cũng tự tại. Ta cũng không cần gả chồng, ta vốn là không thích nam tử, ta liền muốn ở Thanh Phong Quan tiếp tục ngốc. Đại sư tỷ nhất định không cần lại nói để ta rời đi Thanh Phong Quan nói, ta nghe trong lòng khó chịu." Lục Ngưng Tuyết cố chấp nói.

Tô Thanh Trầm cùng Lục Ngưng Tuyết ở chung hai mươi năm, cũng xác thật không thể bỏ, để Lục Ngưng Tuyết đơn thuần không thông thế tục một mình xuống núi, nàng cũng không quá yên tâm, liền sợ nhiều tiền như vậy đối với Lục Ngưng Tuyết không phải điều tốt, ngược lại là tại họa, cho nên Lục Ngưng Tuyết muốn tiếp tục lưu tại Thanh Phong Quan, nàng quả thật yên tâm một ít.
"Nếu ngươi thật sự không muốn rời đi Thanh Phong Quan, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng tiền này ta cũng không thể toàn thu, Thanh Phong Quan liền tiếp thu ngươi quyên tặng năm mươi lượng hoàng kim, dùng để tu sửa lại Thanh Phong Quan, phần còn lại ngươi vẫn nên tự giữ lại." Tô Thanh Trầm không muốn lấy nhiều vàng của Lục Ngưng Tuyết. Bất quá năm mươi lượng hoàng kim cũng đủ làm Thanh Phong Quan biến đổi nghiêng trời lệch đất, nàng muốn trùng tu sửa chữa Thanh Phong Quan một chút.

"Vậy cũng được, Đại sư tỷ có thể giúp ta bảo quản vàng này không? Ngươi cũng biết ta luôn mơ hồ." Lục Ngưng Tuyết ngây ngô cười nói.

"Ta đây trước hết tahy ngươi bảo quản, ngươi tùy thời có thể hướng ta lấy về." Tô Thanh Trầm gật đầu nói, Lục Ngưng Tuyết tính tình xác thật mơ hồ.

Lục Ngưng Tuyết thấy Tô Thanh Trầm đồng ý vì chính mình bảo quản, trong lòng cao hứng, liền hướng Tô Thanh Trầm cười.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết, được Lục Ngưng Tuyết toàn tâm toàn ý tín nhiệm, nàng trong lòng có chút động dung.

Tiêu Cửu Thành không ngừng xem nữ nữ xuân cung đồ thu được từ Lục Ngưng Tuyết, những hoạt sắc sinh hương xuân cung đồ làm Tiêu Cửu Thành thân thể khô nóng khó chịu, đặc biệt nhìn nhiều bức tư thế khác nhau, mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn cho Tiêu Cửu Thành. Lúc trước nàng biết bản thân mình đối với Thiên Nhã là dục cầu nhưng nàng không biết hai nữ tử có thể thân mật như thế. Nàng nhịn không được lại mở ra cuộn tranh họa Thiên Nhã, thân thể xao động càng thêm rõ ràng, hận không thể biến người trong tranh trực tiếp thành chân nhân, cùng mình thì thầm cọ xát, làm tất cả những việc triền miền kia. Nghĩ như vậy, thân thể càng thêm khô nóng khó chịu, nàng nhịn không được cởi xuống xiêm y, chỉ chừa lại yến cùng tiết khố.

Nhưng dù là như vậy, Tiêu Cửu Thành vẫn không ép xuống được đoàn hỏa dưới thân, nàng biết chính mình động tình, đặt biệt khi nhìn đến đôi chân trần thon dài mê người của Thiên Nhã trong tranh, càng nhìn Tiêu Cửu Thành càng khó nhịn, nàng rốt cuộc nhịn không được đưa tay vào trong chăn, phóng tới giữa hai chân mình, nàng cảm giác rõ ràng nơi đó đã...

Sau một phen giày vò, Tiêu Cửu Thành ra một tầng mồ hôi mỏng, trên mặt phiếm hồng, thân thể xao động áp xuống, chính là tâm hồn càng thêm trống rỗng, càng thêm nhớ Thiên Nhã, rõ ràng mới có một ngày không gặp, Tiêu Cửu Thành lại cảm thấy giống như đã rất lâu, không biết Thiên Nhã khi nào mới nhịn không được mà tới Thanh Phong Quan tìm mình đây?