Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 24



Tiêu Cửu Thành một mực nhớ đến Thiên Nhã tối qua đã đáp ứng mình đêm nay sẽ bồi mình ngắm trăng, cho nên ngày này nàng dùng hiệu suất trước nay chưa từng có xử lý chuyện quan trọng trong tay, Tiêu Cửu Thành đột nhiên cảm thấy mình còn lợi hại hơn một chút so với mình nghĩ.

Buổi sáng hôm sau, Thiên Nhã không có tính ra ngoài chỉ là trong phòng hoạt động gân cốt, cảm giác thân thể ngày càng tốt, nàng tin mấy ngày nữa nàng liền có thể hoàn toàn khống chế thân thể của mình giống như trước đây.

Buổi trưa thời điểm, Tiêu Cửu Thành sẽ xuất hiện cùng nàng dùng cơm.

"Ngươi mỗi ngày ba bữa đều cùng một chỗ dùng cơm với ta, ngươi không cần bồi những người khác sao?" Thiên Nhã hỏi, Tiêu Cửu Thành không phải còn một cái hoàng đế nhi tử à. Thiên Nhã phát hiện cho đến bây giờ còn chưa gặp qua hoàng đế nhi tử của Tiêu Cửu Thành, cũng chưa từng gặp Tiêu Cửu Thành cùng hoàng đế nhi tử của nàng cùng nhau ăn cơm.

"Ta cùng những người khác đều là tách ra dùng cơm, cũng không cần cùng người khác dùng cơm." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.

"Vậy ngươi vì cái gì đều muốn cùng một chỗ dùng cơm cùng ta đây?" Thiên Nhã không hiểu hỏi, nàng thật rất hiếu kỳ bản thân mình trước kia cùng Tiêu Cửu Thành tột cùng là quan hệ như thế nào.

"Người khác cùng ta dùng cơm sẽ câu nệ, còn nàng sẽ không." Tiêu Cửu Thành thuận miệng tìm cái cớ trả lời.

Thiên Nhã suy nghĩ một chút, cảm thấy Tiêu Cửu Thành trả lời quả thật có thể nghe được. Nói đến cũng kỳ quái, bản thân mình biết rõ ràng Tiêu Cửu Thành là Thái Hậu quyền khuynh triều chính, nhưng bản thân lại không có loại khúm núm cung kính kia đối với Tiêu Cửu Thành.

"Ta đôi khi đối với ngươi không đủ cung kính, ngươi sẽ không tức giận sao?" Thiên Nhã lại hỏi, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành tựa hồ không quá để ý lễ nghi, chí ít là đối với nàng, Thiên Nhã chưa hề cảm giác Tiêu Cửu Thành đối với mình mảy may cao cao tại thượng, nàng nghĩ là Tiêu Cửu Thành đối với người nào cũng như vậy, dù sao Tiêu Cửu Thành đối với cung nữ, thái giám bình thường cũng là vẻ mặt ôn hòa.
Tiêu Cửu Thành hơi kinh ngạc nhìn Thiên Nhã, Thiên Nhã vậy mà có thể ý thức được thái độ của bản thân mình đối với nàng là không tầm thường, trước kia Thiên Nhã thế nào đều không phát hiện được, đúng là không có Lý Quân Hạo trở ngại quan hệ của nàng cùng Thiên Nhã mới có khả năng khác, nếu biết trước như thế này, nàng nhất định phải sớm một chút diệt trừ Lý Quân Hạo.

"Thiên Nhã không cần đối với ta cung kính, nàng cùng người khác cũng không giống nhau." Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã biểu lộ dị thường nghiêm túc nói.

Thiên Nhã nghe đến làm nội tâm hơi hồi hộp một chút, chẳng biết tại sao, lại nghĩ đến trước đó Tiêu Cửu Thành lừa gạt mình nói rằng giữa các nàng quan hệ tình cảm như vợ chồng.

"Vì cái gì?" Thiên Nhã nhịn không được hỏi đến cùng.

"Bởi vì nàng là Độc Cô Thiên Nhã!" Tiêu Cửu Thành đương nhiên trả lời.
Thiên Nhã cảm thấy câu nói này đặc biệt dễ nghe, cảm thấy hẳn là như vậy. Dù sao, Thiên Nhã mười bảy tuổi trong trí nhớ, nàng đều được đối đãi đặc biệt như vậy, bởi vì phụ thân đối với nàng đặc biệt sủng ái, cho nên tất cả mọi người ngại phụ thân thân phận liền đối với nàng đặc biệt lễ ngộ, cho dù những người kia phía sau nói xấu nàng thì ngoài mặt cũng phải cung kính mà đối nàng. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng nàng không ngốc, trước kia những người khác đối nàng lễ ngộ là bởi vì phụ thân, còn Tiêu Cửu Thành đối với nàng phải chăng cũng vì phụ thân? Nếu như phụ thân là đại tướng quân trong tay cầm trọng quyền, Tiêu Cửu Thành đối với nàng thiện đãi cũng là có khả năng. Nghĩ đến như thế, Thiên Nhã liền cảm thấy thoải mái.

Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhac biểu lộ biến đổi, cao hứng, nghi hoặc, thoải mái, qua nét mặt của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành đại khái có thể đoán được Thiên Nhã đang suy nghĩ gì. Nàng hy vọng sẽ có một ngày Thiên Nhã hiểu, nàng đối với nàng ấy tốt không phải vì phụ thân nàng ấy là đại tướng quân, mà chính vì nàng ấy là Độc Cô Thiên Nhã, là người bản thân nàng ái mộ.
"Con ngươi đâu?" Thiên Nhac có chút tò mò hỏi.

"Thái phó việc học nặng nề, hẳn là đang bận công khóa của mình." Tiêu Cửu Thành trả lời, nàng sở dĩ chưa hề đề cập qua con mình, là bởi nàng biết chờ Thiên Nhã biết ký ức của mình, nàng nhất định sẽ chán ghét nhi tử của mình cùng Lý Quân Hạo, thậm chí trong quá khứ còn như vậy ghét bỏ mình, nghĩ đến đây tâm tình của Tiêu Cửu Thành có chút trầm xuống.

"Hắn mấy tuổi?" Thiên Nhã tiếp tục hỏi, nàng cũng không phải thật sự hiếu kỳ tiểu hoàng đế lớn bao nhiêu, chỉ là mở ra đề tài nên muốn tiếp tục mà thôi.

"Gần mười tuổi." Tiêu Cửu Thành không hứng thú hồi đáp.

"Nha" Thiên Nhã cảm giác được Tiêu Cửu Thành cũng không quá muốn nhắc tới con của nàng nên không tiếp tục truy vấn sự tình liên quan đến tiểu hoàng đế nữa, chẳng qua là thấy thời điểm Tiêu Cửu Thành nhắc đến con trai mình lại không giống mẫu thân bình thường, mặc dù nàng tiếp xúc mẫu thân cũng không nhiều, nhưng trong trí nhớ ít ỏi về mẫu thân, phần lớn mẫu thân đều luôn vui vẻ khi nói về con cái mình.
"Nương nương, hoàng thượng đến thỉnh an." Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, lúc này thái giám tiến vào truyền lời.

"Lúc này hắn đến làm gì?" Tiêu Cửu Thành nhíu mày hỏi.

"Nương nương đã rất nhiều ngày không gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng đại khái là nhớ nương nương." Vừa rồi hắn thấy Hoàng thượng một mặt đầy mong đợi, không khó đoán ra là Hoàng thượng muốn gặp nương nương, dù sao Hoàng thượng cũng chỉ là một hài tử mười tuổi, muốn gặp mẫu thân sinh của mình cũng là vô cùng hợp lý.

"Để hắn vào đi." Tiêu Cửu Thành mặc dù không thích thế giới hai người của nàng cùng Thiên Nhã bị quấy rầy nhưng đó vẫn là hài tử mình sinh ra, vô pháp có thể thờ ơ được. Những ngày qua, trong tâm trí nàng đều đặt trên người Thiên Nhã nên đã hủy bỏ hai lần triệu kiến hắn.

Rất nhanh một hoa y thiếu niên chừng mười tuổi liền tiến vào.
Thiên Nhã nhìn tiểu thiếu niên mười tuổi kia, dáng dấp có bảy phần giống Tiêu Cửu Thành tựa như nam bản của Tiêu Cửu Thành vậy, quả nhiên là Tiêu Cửu Thành thân sinh muốn giả cũng không thể giả được.

Lý Thừa Tuần nhìn thấy Độc Cô Thiên Nhã thì liền sửng sốt một chút. Thiên Nhã chết lúc Lý Thừa Tuấn đã tám tuổi nên hắn vẫn nhớ Thiên Nhã.

"Mẫu hậu?" Lý Thừa Tuấn không xác định hô, dù sao tất cả mọi người đều nói nàng bị phụ hoàng ban chết rồi. Trước đó Lý Thừa Tuấn đều phải xưng hô với Thiên Nhã là mẫu hậu, chỉ có thể gọi Tiêu Cửu Thành là mẫu phi, thẳng đến khi Thiên Nhã bị phế, Tiêu Cửu Thành mới trở thành hậu. Mặc dù rất nhiều người nói Độc Cô Thiên Nhã ghẹn tỵ ác độc, nhưng mẫu hậu hắn lại nói là bọn hắn thua thiệt nàng. Cho nên ở Tiêu Cửu Thành ảnh hưởng, Lý Thừa Tuấn đối với Thiên Nhã không có hận ý quá lớn mà càng nhiều hơn là đồng tình.
Thiên Nhã cũng không nghĩ đến Lý Thừa Tuấn là hướng mình hô, mà xem như Lý Thừa Tuấn kêu Tiêu Cửu Thành.

"Cho Hoàng thượng thêm đôi đũa." Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng phân phó.

Lý Thừa Tuấn có chút thụ sủng nhược kinh, trong trí nhớ của hắn, cực kỳ lâu hắn không có cùng mẫu hậu dùng bữa. Mẫu hậu đối đãi hắn mặc dù thân thiết nhưng cảm giác không đủ thân mật, hắn vẫn cho rằng vì hắn là hoàng đế phải gánh vác giang sơn, không thể quá yêu chiều. Thái phó khen hắn thiên tư thông minh, nhưng mỗi lần đứng trước mặt mẫu hậu, hắn luôn luôn cảm thấy mình không đủ thông minh, thua chị kém em.

"Hôm nay bài tập đều đã làm xong sao?" Tiêu Cửu Thành thuận miệng hỏi.

"Đều làm xong, bởi vì Thái phó trong nhà có việc nên cho nhi thần nghỉ nửa ngày." Lý Thừa Tuấn thật lòng trả lời.
"Gần nhất học được cái gì?" Tiêu Cửu Thành bắt đầu khảo nghiệm kiến thức của Lý Thừa Tuấn.

"Gần nhất học được..." Lý Thừa Tuần cũng đã quen với hình thức này, kỳ thật lúc này Lý Thừa Tuần mới cảm thấy vui vẻ nhất, là thời điểm duy nhất có cơ hội được mẫu hậu khẳng định.

Thiên Nhã nhìn mẹ con đối đáp qua lại thậm chí nói một chút nội dung đều là bản thân không hiểu nhiều, bản thân là ngoại nhân triệt để bị lạnh nhạt chỉ có thể lặng lẽ ăn cơm, có chút không có mùi vị.

Tiêu Cửu Thành cố ý không muốn để cho Thiên Nhã cùng con trai mình có cơ hội đối thoại, nhưng lại không đành lòng vắng vẻ Thiên Nhã. Thế là thời điểm Tiêu Cửu Thành nói đến một nửa liền đưa tay vỗ nhẹ đùi Thiên Nhã ngồi bên cạnh mình, ý là để Thiên Nhã biết nàng không không có bị bản thân mình vắng vẻ.
Thời điểm Tiêu Cửu Thành tay đặt trên đùi Thiên Nhã mới ý thức được cử động của chính mình đến cỡ nào thân mật, rõ ràng vừa rồi tâm tư còn tinh khiết như vậy mà giờ phút này nội tâm lại cảm thấy một trận chột dạ cùng bối rối. Đặt tay trên đùi Thiên Nhã, hận không thể đặt trên đó lâu một chút, nhưng lại không thể không thu hồi lại, miễn cho vui quá mức mà mưu đồ làm loạn.

Thiên Nhã bị vắng vẻ căn bản lại không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là cảm thấy Tiêu Cửu Thành rất cẩn thận, cẩn thận đến mức là cho nội tâm Thiên Nhã một hồi cảm động, đồng thời cũng cảm thấy cùng một nữ tử tỉ mỉ như vậy kết giao cũng rất tốt. Bây giờ Tiêu Cửu Thành là nữ tử duy nhất mà Thiên Nhã cảm thấy không ghét, thậm chí còn có hảo cảm.