Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 16: Tầm bảo.



Đến khi Trần Phong trở về, nơi nghỉ chân vẫn chưa hết hỗn loạn. Việc thánh nữ của đoàn thám hiểm đột nhiên biến mất khiến rất nhiều người lo lắng.

Viên Lộ ngược lại, ẩn sâu trong bóng đêm, không ai biết hắn đang nghĩ gì, xung quanh hắn là đám người Hồ Gia, đang rì rầm bàn tán.

Đám đông sau khi yên tâm về Thanh Hương mới giải tán dần, tiếp tục nghỉ ngơi.

Trời sáng, Viên Lộ tập hợp mọi người thành từng hàng, tiến vào bảo tàng. Riêng hắn và Thanh Hương đứng ở chính giữa đội hình.

Trần Phong không nhanh không chậm, di chuyển phía cuối. Cậu không ham gì cái vị trí đầu tiên kia, đặc biệt những nơi như thế này.

Cánh cửa đá nặng nề mở ra, lộ ra không gian bên trong âm u, tịch mịch. Đoàn người vừa bước vào, những ánh lửa xanh cổ quái đột ngột sáng lên hai bên tường, chiếu sáng hành lang bằng đá trải dài.

Những người đi đầu quay lại như muốn hỏi ý kiến Viên Lộ. Hắn ta gật đầu, ra dấu đi tiếp nhưng bản thân thì lại đứng yên đó, đợi tới lúc Trần Phong đi qua, hắn đột nhiên duỗi cánh tay ngăn cản cậu lại.

Nhíu mày, thiếu niên nghiêng đầu nhìn dung mạo cũng có vài phần anh tuấn của trưởng đoàn thám hiểm, cười nói:

– Đoàn trưởng, có việc?

– Ha ha! Ta không có ác ý, ngươi đúng là tên lục tinh pháp vũ trẻ tuổi kia sao? Ta nghe thủ hạ báo cáo qua, ngươi thiên phú tu luyện rất tốt.

Viên Lộ mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng. Liếc mắt ôn hòa nhìn hắn ta, Trần Phong thản nhiên cười nói.

– May mắn mà thôi!

– Có hứng thú gia nhập Bạch Lang đoàn không? Dong binh đoàn chúng ta đối với loại thành viên sở hữu thiên phú kiệt xuất như ngươi có rất nhiều ưu đãi. Một người tại Thiên Huyền lâm tính mạng có thể sẽ gặp nguy hiểm, có người chiếu cố dù sao cũng tốt hơn.

Bàn tay phải đưa ra cùng lời với dụng ý rõ ràng, Viên Lộ lại cười nói. Nghe hắn ta ra sức lôi kéo, thiếu niên không lộ ra cảm xúc gì, chỉ lắc đầu cười nói:

– Ha ha! Thật xin lỗi, ta là người quen phóng túng. Nếu gia nhập quý đoàn, sợ rằng sẽ khiến các ngươi rước lấy không ít phiền toái, cho nên… có lẽ làm đoàn trưởng thất vọng rồi.

– Không sao, ngày sau tiểu huynh đệ nếu suy nghĩ thông suốt, có thể tùy thời tìm ta, Bạch Lang đoàn địa vị cao, luôn chào đón người có tiềm lực.

Nghe Trần Phong cự tuyệt, Viên Lộ làm như không sao, tùy ý khoát tay, cười nói.

Trên khuôn mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào, thiếu niên lắc mình tránh qua trưởng đoàn thám hiểm, sau đó tiến vào trong đội ngũ các pháp sư đang dần vượt qua hành lang đá.

Nhìn theo bóng lưng thấp thoáng giữa đám dong binh, Viên Lộ con mắt chậm rãi híp lại, sâu trong mắt xẹt qua tia hàn ý, Trần Phong cự tuyệt cũng không phải là không làm cho hắn ta tức giận.

– Tiểu tử, hy vọng ngươi đừng phá hủy chuyện tốt của ta, nếu không, quản ngươi sau này có cái gì thành tựu, ta đều đem ngươi vĩnh viễn ở lại Thiên Huyền lâm!

Mười ngón nắm chặt, Viên Lộ trong thanh âm đã không còn ôn hòa như lúc trước mà mang theo âm lãnh nhè nhẹ.

Đoàn người di chuyển một hồi thì đến một khu vườn cực kỳ rộng lớn, bên trong chứa vô số linh thảo các loại.

Tuy cả đoàn thám hiểm chỉ có Thanh Hương là am hiểu về dược liệu nhưng họ biết những linh dược trước mắt kia đem về bán nhất định thu được không ít tiền.

Nhưng khi họ đang định hái thảo dược thì một bầy côn trùng rất lớn từ bốn phía lao tới. Công kích của chúng đơn lẻ thì không gây ra thương tổn nhưng đông đảo thế này có thể tạo ra kịch độc chết người. Sự xuất hiện của chúng khiến cho mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.

Mọi người lập tức bị chia thành từng nhóm. Thậm chí, có một vài mạo hiểm giả đã phải bỏ mạng ở ngay đây.



Trần Phong tránh xa khỏi khu vực cổng vào, tiến sâu vào khu vườn, theo lời sư phụ mà đi. Cậu gắng hết sức tránh ma thú, côn trùng, đồng thời hái được kha khá thảo dược.

– Khu vườn này chỉ có hai lối vào duy nhất, một lối hướng thẳng ra bên ngoài. Một lối ở phía đối diện. Theo cảm ứng của ta, ở đó có không ít cơ quan. Ngươi sắp đến rồi, nên cẩn thận một chút.

Thiếu niên gật đầu. Quả nhiên, không lâu sau cậu lại nhìn thấy một hành lang giống hệt như ban nãy. Thật không biết bảo tàng này do ai làm ra, cảm giác thật kỳ quái!

Tiến vào hành lang, cậu bắt đầu lần lượt tránh né các cạm bẫy. Tất cả các cơ quan chết người mà cậu biết đều xuất hiện ở đây.

Không những số lượng nhiều mà còn phối hợp với nhau rất ăn khớp, khiến cho cậu một vài lần suýt nữa kẹt lại. Nếu không có sư phụ kịp thời nhắc nhở không biết chuyện gì đã xảy đến.

Sau khi vượt qua toàn bộ, cuối cùng cậu tiến vào một gian phòng khá rộng. Trên tường cũng được treo những ngọn đuốc lửa xanh giống như ngoài cửa.

Chính giữa gian phòng có một bộ hài cốt đang ngồi trên ghế đá. Trước mặt nó là thạch bàn, mà trên đó có ba quyển trục.

Trần Phong quan sát một lượt. Xung quanh gian phòng chứa vô số vàng bạc châu báu, vũ khí, pháp cụ,…

– Chỗ dược liệu đó, lấy hết đi!

Phong Thần đột ngột lên tiếng. Thiếu niên nhanh chóng làm theo, không bỏ sót gốc thảo dược nào ở đây. Xong xuôi đâu đấy, cậu tiến đến bộ hài cốt xem xét.

Cậu thở hắt ra. Hai bàn tay bộ xương được giấu dưới phía bàn làm người ta ban đầu không nhìn thấy, chỉ chú ý đến ba quyển trục phía trên. Thực chất bên dưới, trong tay bộ hài cốt còn có một quyển trục thứ tư.

Trần Phong không suy nghĩ gì nhiều, lập tức cầm lấy nó, cất vào giới chỉ. Xong xuôi, cậu tiến ra phía sau ghế đá.

Đối xứng với cửa vào có vẻ là một lối thông ra bên ngoài. Từ vị trí của mình, cậu chỉ thấy một đường hầm nhỏ.

Xem xét chiếc ghế thấy không có gì đặc biệt, cậu mới chú ý đến ba quyển trục trên bàn. Nhưng chưa kịp làm gì thì có tiếng bước chân vọng tới. Thiếu niên lập tức cúi người xuống, làm ra vẻ đang thu dọn đống vàng bạc.

– Tiểu huynh đệ nhanh chân thật đấy!

Viên Lộ nhẹ nhàng nói. Phía sau hắn là Thanh Hương và Hồ Gia bốn người. Trần Phong mỉm cười:

– May mắn mà thôi! Ở đây có rất nhiều vàng bạc, chúng ta có thể dễ dàng chia chác.

Trưởng đoàn thám hiểm nhướn mày, quan sát gian phòng một lượt, lập tức trông thấy ba quyển trục trên bàn.

– Ban đầu trong phòng chỉ có nhiêu đây thôi sao?

– Đúng vậy, ta cũng vừa mới đến, chưa kịp thay đổi cái gì.

– Giao giới chỉ của ngươi ra!

Thiếu niên nheo mắt. Không ngờ tên này lại dễ dàng lộ ra bản mặt của mình như vậy. Như đọc được suy nghĩ của cậu, Viên Lộ nhếch môi:

– Tiểu huynh đệ, nếu ngươi biết điều một chút, giao giới chỉ ra, ta sẽ tha mạng, thậm chí cân nhắc cho ngươi gia nhập Bạch Lang đoàn!

Hồ Gia bốn người tiến lên, đầy vẻ hăm doạ. Trần Phong nhìn họ. Bốn bát tinh pháp vũ, Viên Lộ pháp vũ cửu tinh, Thanh Hương thất tinh. Trận hình này đối đầu trực tiếp thì không thể thắng.

– Viên Lộ, ngươi tưởng cướp giết ta là xong sao?



– Đám người ngoài kia hoặc đã bị giết, hoặc là người của ta, ngươi nghĩ ta có thể xảy ra chuyện gì?

– Ngu xuẩn thì vẫn hoài ngu xuẩn thôi!

Thiếu niên cười lạnh. Hồ Gia nóng máu, định lao lên. Viên Lộ ngăn hắn ta lại, quan sát thân ảnh cao gầy trước mắt. Cho dù nhìn thế nào bọn hắn cũng có ưu thế hơn, làm sao tiểu tử này có thể tự tin như vậy?

– Thả hắn ta đi!

Thanh Hương lên tiếng. Nhìn Trần Phong như vậy, nàng ta chợt nhớ lại hình ảnh đêm qua. Có thể đó không phải là tưởng tượng, thực sự có một tuyệt thế cường giả nào đó đang âm thầm bảo vệ cậu ta?

Viên Lộ cau mày nhìn nàng ta nhưng không nói gì, chỉ gật đầu với bốn người Hồ Gia. Bọn họ lui lại, mắt vẫn không rời khỏi thiếu niên.

Cậu nhếch miệng, từ từ lui lại, tiến vào đường hầm sau đó liên tục di chuyển một hồi thì trông thấy ánh sáng.

Đúng lúc đó, một ngọn giáo sắc bén từ phía sau đâm tới với tốc độ cực kỳ nhanh. Cậu vội dùng Phong Hành né tránh.

Mũi giáo sượt qua tóc cậu, cắm vào trần. Trần Phong quay lại, nhìn mấy thân ảnh đang tiến tới.

Song kiếm từ giới chỉ hiện ra, cậu nheo mắt:

– Các ngươi lật lọng cũng nhanh thật!

– Nhiều lời!

Viên Lộ gắt, cùng đám thuộc hạ không che giấu sát ý, lao lên tấn công. Không như Thanh Hương, bọn chúng chỉ nghĩ đơn giản là thân ảnh trước mặt kia có chiêu trò gì đó phòng thân nhưng sẽ cần thời gian để phòng bị.

Nếu như bọn chúng hành động bất ngờ cùng dồn dập thế này, bằng cái thực lực lục tinh pháp vũ nho nhỏ đó hiển nhiên không thể nào cầm cự đủ lâu để thi triển ra, như vậy chúng sẽ thắng chắc.

Thiếu niên hai tay hai kiếm, liên tục chống đỡ, nhanh chóng bị áp đảo, lui ra tận cửa hang.

– Chết tiệt!

Chửi thề một tiếng, cậu suýt chút nữa rơi xuống vách đá. Đám người kia cũng dừng lại.

– Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Giao giới chỉ ra, ta cho ngươi một con đường sống.

Trần Phong cười lạnh, thu kiếm vào. Đám thổ phỉ mỉm cười, tưởng chừng cậu đã đầu hàng.

– Các ngươi cút xuống địa ngục mà thương lượng!

Thiếu niên gằn giọng nói, sau đó trực tiếp nhảy xuống vách đá, không chút do dự.

Viên Lộ đám người giật mình. Bọn chúng không ngờ tiểu tử kia lại dám làm như vậy.

Theo ước tính, độ cao này không đủ để chắc chắn giết chết một lục tinh pháp vũ, đặc biệt nếu như kĩ năng thuần thục một chút, có thể lợi dụng những tán cây kia để làm giảm tốc độ.

Trưởng đoàn thám hiểm quay lại nhìn Hồ Gia mấy người:

– Huy động toàn quân đi tìm tiểu tử đó. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!