Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 88: Xuyên thư (26)



Tốt xấu gì Không Thanh cũng biết cốt truyện, còn đã từng xem qua nguyên tác bộ tiểu thuyết《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》, biết Lâm Tri Vi tuy đôi khi đầu óc không được minh mẫn cho lắm, nhưng tính cách lại ngay thẳng dám yêu dám hận, hơn nữa cũng thật tình thích Trương Thái Sơ, để có được Trương Thái Sơ thậm chí từ một thiên kim đại tiểu thư trở mình biến thành cô nữ phụ độc ác tàn nhẫn kia trong tiểu thuyết nguyên tác.

Hiện tại, điều Không Thanh cần phải làm là để Lâm Tri Vi sớm chạm mặt Tống Ngọc Thư hơn một chút.

Đến lúc đó, mặc kệ là gió đông thổi bạt gió tây, hay là gió tây áp đảo gió đông, đối với Không Thanh mà nói đều sẽ là một màn kịch hay.

Vừa được Không Thanh nhắc nhở như vậy, Lâm Tri Vi mới nhớ tới, trước khi đính hôn cùng cô ta, Trương Thái Sơ đã từng quan hệ nam nữ rất hỗn loạn, chỉ cần lớn lên đẹp, không câu nệ nam nữ, hắn đều có thể ăn vào miệng.

So ra, khi Lâm Tri Vi du học ở nước ngoài tuy cũng từng quen mấy người bạn trai, nhưng còn lâu mới chay mặn không kỵ như Trương Thái Sơ, nhóm bạn giường cộng vào có thể lập được vài đội bóng đá.

Trước kia Lâm Tri Vi bị lời đồng ý đính hôn với mình của Trương Thái Sơ làm mờ đầu óc, vẫn chưa kịp lo thanh toán nam này nữ nọ bên người Trương Thái Sơ thế nên bị Không Thanh vạch trần trước công chúng, hại chính cô ta mất hết mặt.

Chờ tiệc đính hôn kết thúc, Lâm Tri Vi tự nhiên sẽ tìm cơ hội xử lí mấy con oanh con yến bên cạnh Trương Thái Sơ.

Nhìn Lâm Tri Vi biểu hiện rất dịu dàng hiền huệ, tốt tính trước mặt người ngoài là thế, nhưng ngoài những yếu tố phụ như gia thế bối cảnh này kia, cô ta cũng chỉ là một cô gái bình thường, người đàn ông mình thích dây dưa không rõ với trai gái khác, cô cũng sẽ ghen ghét, cũng sẽ nổi giận.

Không Thanh còn nói, hôm nay chỉ là tiệc đính hôn, hy vọng có thể mau chóng uống được rượu mừng của Lâm Tri Vi và Trương Thái Sơ, điều này quả thực rõ ràng chính là vứt đi mặt mũi Lâm Tri Vi, sát thương rất cao.

Lâm Tri Vi vốn chỉ muốn làm Thiệu Tông ghê tởm, thay Trương Thái Sơ xả cục tức, kết quả, Không Thanh căn bản không mắc lừa, còn đối đầu ngược lại đâm cô ta một dao, Lâm Tri Vi mắng một câu không thú vị, lại bị Thiệu Tông nghiêm khắc mắng một trận, mặt trong mặt ngoài đều bị ném đi sạch sẽ, sau khi nhận thấy nơi này không ai hoan nghênh, cô ta đành xám xịt đi theo Trương Thái Sơ.

Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi vừa đi, Phó Hồng Thái đã nhịn không được nói: "Cuối cùng cũng đi rồi, hai người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Không hiểu nổi chạy tới chú nhỏ gây phiền, ăn no rửng mỡ à?"

Không Thanh nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Phó Hồng Thái, nhịn không được cười nói: "Hai đứa không phải đi gặp bạn cũ à? Về nhanh thế ha."

Phó Hồng Thái nghe vậy, vứt cơn buồn bực vừa rồi qua một bên, đuôi cũng sắp vểnh đến bay lên trời, dào dạt đắc ý mà nói: "Mấy đứa bạn cũ kia chỉ đơn giản muốn biết đợt mũ thực tế ảo tiếp theo khi nào chính thức mở bán, chỉ cần cháu cho bọn họ một câu trả lời, bọn họ cũng chẳng làm khó cháu."

Thiệu Nguyên Câu cũng gật đầu phụ họa theo, còn may cậu ta thông minh, biết lôi kéo Phó Hồng Thái cùng đi, nếu không một mình cu cậu chạy tới, chắc chắn không thoát thân dễ vậy, không bị mấy người này lột mất một lớp da mới là lạ.

Nghĩ tới đây, Thiệu Nguyên Câu càng bội phục Phó Hồng Thái từ đáy lòng.

Trải qua một năm rèn luyện này, Phó Hồng Thái quản lý công ty khoa học kỹ thuật hữu hạn Tương Lai càng ngày càng thuận tay, bởi vì sự nghiệp phát triển không ngừng, hơn nữa có Không Thanh và Thiệu Tông hỗ trợ, Phó Hồng Thái cứ tự nhiên như vậy trở thành người xuất sắc nhất trong đám bạn cùng lứa, thậm chí là cùng thế hệ.

Thiệu Nguyên Câu nói không hâm mộ là giả, rõ ràng tuổi tác hai người bọn họ cách nhau không lớn lắm, hiện tại Phó Hồng Thái cũng đã cày ra được một nùi thành tích, làm đám người chung quanh đều phải lau mắt nhìn, mà cậu ta vẫn còn sống như kiểu được chăng hay chớ, không biết sau này có khả năng mình tuổi đã một ụ mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì như cũ hay không.

Thiệu Nguyên Câu vừa mừng thay cho người anh em Phó Hồng Thái đạt được thành tựu, vừa nhịn không được bắt đầu tự oán mình.

Chú ý tới biểu cảm Thiệu Nguyên Câu có chút mất mát, Thiệu Tông hiếm khi săn sóc đứa vãn bối này một lần, vươn tay tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thiệu Nguyên Câu, nghiêm túc nói: "Cảm giác bị anh em tốt bỏ lại phía sau không hề dễ chịu nhỉ?"

Thiệu Nguyên Câu không hé răng.

"Thiệu Nguyên Câu, cháu cùng đừng quên, cháu họ Thiệu, trong lòng ông, thật ra cháu một chút cũng không hề kém hơn Phó Hồng Thái."

Thiệu Tông hiếm khi tình cảm một lần, vốn tưởng sẽ nghe được tiếng Thiệu Nguyên Câu cảm kích khóc ngập sàn, không ngờ Thiệu Nguyên Câu lại trả lời y một câu.

"Ông chú, cháu xin lỗi, cháu vẫn cảm thấy chú...... ông nhỏ Phó dịu dàng hơn."

Thiệu Tông cũng bị chọc cười.

"Cháu cảm thấy cũng vô dụng, Không Thanh không thể biến thành chú nhỏ của cháu."

Thiệu Nguyên Câu trộm bĩu môi, tiếc nuối đầy mặt.

"Thiệu Nguyên Câu, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, tương lai nên lên kế hoạch như thế nào, hy vọng trong lòng chính cháu tự có tính toán." Thiệu Tông hiện tại rất giống ông chủ bất lương lừa gạt thiếu niên vô tri làm việc không công cho mình cả đời, hướng dẫn từng bước: "Suy xét kỹ một chút, chờ đến khi cháu nghĩ kỹ, tùy thời có thể tới tìm ông."

Thiệu Nguyên Câu sầu khổ.

Nói thật, Thiệu Nguyên Câu từ nhỏ đã lười nhác, liên tiếp phải quản việc của ông bô đã không mấy vui vẻ, hiện tại trực tiếp bảo cậu ta một bước lên trời, đi quản việc của ông chú, Thiệu Nguyên Câu thật sự cảm thấy áp lực như núi đè lên lưng.

Chẳng qua lời này Thiệu Nguyên Câu chỉ dám nghĩ trong lòng, căn bản không dám phun ra miệng, nếu không, không đề cập tới người khác, chỉ mỗi mấy ông già trong nhà bọn họ đã có thể chửi cậu ta chết khiếp.

Thiệu Tông chính là người đứng đầu nhà họ Thiệu, người nối nghiệp y lựa chọn tương lai cũng sẽ là người đứng đầu nhà họ Thiệu, điều này đối với bất luận một đứa con cháu nào của nhà họ Thiệu mà nói đều là một miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, nếu bọn họ được Thiệu Tông lựa chọn, vui còn chẳng kịp, ai đời lại ghét bỏ.

Loại tâm tính này của Thiệu Nguyên Câu, căn bản chính là có phúc mà không biết hưởng, quá làm kiêu, thiếu đánh.

"Ông chú, ông cho cháu thời gian nghĩ kỹ đi, rất nhanh thôi, cháu sẽ cho ông một câu trả lời."

Thiệu Nguyên Câu cũng biết tâm thái của chính cậu ta không đúng, đã tận lực điều chỉnh, hiện tại, Phó Hồng Thái đã lấy được thành công lớn trên sự nghiệp của mình, cũng coi như là thành công thúc đẩy Thiệu Nguyên Câu một phen, để cậu ta có thể hạ quyết tâm thay đổi chính mình.

"Không cần phải gấp gáp." Thứ Thiệu Tông muốn chính là một người nối nghiệp đủ tư cách, vì thế, y có thể kiên nhẫn chờ đợi. "Chẳng qua, Thiệu Nguyên Câu, ông phải nhắc cháu trước, ông bồi dưỡng người nối nghiệp rất nghiêm khắc, nếu cháu thật sự hạ quyết tâm, sẽ phải chuẩn bị tâm lý chịu khổ chịu nhọc trước cho tốt, đến lúc đó, ông cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với cháu."

Thiệu Tông càng nói như vậy, Thiệu Nguyên Câu càng hâm mộ Phó Hồng Thái, cùng là "Anh em cùng cảnh ngộ" được chọn để kế thừa gia nghiệp, vì sao Phó Hồng Thái có thể gặp được trưởng bối dịu dàng dễ nói chuyện, mà cậu nhóc lại phải bị ông chú giáo dục khắc nghiệt, mắc cái gì? Không công bằng tí nào!

Thiệu Nguyên Câu nhịn không được vốc một gáo nước mắt chua xót thay bản thân.

Tiệc đính hôn của Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi kết thúc, quan hệ giữa nhà họ Trương và nhà họ Lâm càng chặt chẽ, chẳng qua điều kỳ lạ chính là, không bao lâu sau đó, tập đoàn họ Thiệu đã đồng thời giải trừ hợp tác với cả hai nhà, ngoại giới đều đang phỏng đoán, điều này hẳn có quan hệ với việc hai người trẻ tuổi Trương Thái Sơ, Lâm Tri Vi nói chuyện không biết nặng nhẹ, đắc tội Thiệu Tông tại tiệc đính hôn.

Lời đồn có mắt có mũi, không phải là do người khó tin.

Lão gia tử nhà họ Trương và lão gia tử nhà họ Lâm nhanh chóng gọi Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi trở về, tỉ mỉ hỏi tình huống chỗ bọn họ, Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi không dám giấu giếm, ấp úng nói một lần rõ sự tình.

Có thể nghĩ, sau khi biết được ngọn nguồn sự tình, tuy rằng lão gia tử nhà họ Trương và lão gia tử nhà họ Lâm đều là người yêu thương con cháu cũng nhịn không được lôi Trương Thái Sơ và Lâm Tri Vi ra mắng một trận, còn bắt bọn họ lập tức đi xin lỗi Thiệu Tông.

Lâm Tri Vi trưng bộ mặt khổ sở, biểu cảm miễn bàn tủi thân cỡ nào. "Ông ơi, cháu có xin lỗi, lúc ấy cháu đã xin lỗi, đáng tiếc vị chủ tịch Thiệu không nhận, cháu còn có thể làm gì bây giờ?"

Mắt thấy mồi lửa trên người Lâm Tri Vi sắp đốt tới người mình, Trương Thái Sơ nhanh chóng mở miệng biện giải, phủi sạch quan hệ: "Ông, cháu cũng đã xin lỗi, sau đó cháu còn dẫn theo Tri Vi tới cao ốc tập đoàn họ Thiệu, muốn gặp chủ tịch Thiệu một lần, lại kiểm điểm thêm một lần nữa, đáng tiếc, hai chúng cháu đến cả mặt chủ tịch Thiệu còn chưa nhìn thấy đã bị trợ lý y tống cổ ra ngoài."

Lão gia tử nhà họ Trương và lão gia tử nhà họ Lâm nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhịn không được nặng nề thở dài.

Hai đứa nhỏ này đều còn trẻ, vẫn chưa biết con quái vật khổng lồ tập đoàn họ Thiệu kia có ý nghĩa gì đối với nhà họ Trương và nhà họ Lâm.

Nói không hề khoa trương chút nào, nhà họ Trương và nhà họ Lâm cho dù có cột chung một thuyền cũng không thể chọi với nhà họ Thiệu, dưới loại tình huống này, bọn họ sao dám đắc tội Thiệu Tông? Đây chẳng phải tự tìm đường chết ư?

Trương lão gia tử và Lâm lão gia tử đều ý thức được chuyện không ổn, đang nghĩ ngợi nên xin lỗi đền bù như thế nào, hòa hoãn quan hệ cùng Thiệu Tông, đáng tiếc, mặc kệ là Lâm Tri Vi hay là Trương Thái Sơ đều không phải một lòng cùng bọn họ.

Lâm Tri Vi trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn đang vội xử lý nhóm oanh yến bên người Trương Thái Sơ, vội đến nỗi luống cuống tay chân, sứt đầu mẻ trán, bỗng nhiên bị ông gọi trở về dò hỏi vụ đắc tội Thiệu Tông trong tiệc đính hôn, tâm tình cô ta vốn đã rất bực bội lại càng không vui, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Loại người gì thế không biết? Lòng dạ hẹp hòi như này sao mà quản được cái xí nghiệp lớn xuyên quốc gia kia chứ? Tôi chống mắt chờ, tập đoàn họ Thiệu trong bàn tay dẫn dắt của người nọ, sớm muộn gì cũng phá sản."

Hai ông lão tuổi lớn, tai không được tinh cho lắm, nên cũng không nghe thấy lời Lâm Tri Vi nhỏ giọng nói thầm.

Trương Thái Sơ đứng bên người Lâm Tri Vi thật ra nghe rất rõ lời Lâm Tri Vi nói, chẳng qua suy nghĩ của hắn ta và Lâm Tri Vi cũng chẳng khác gì cho lắm, nên cũng không cố tình sửa đúng Lâm Tri Vi.

"Việc đã đến nước này, có truy cứu lỗi sai của hai đứa nhỏ các cháu cũng chẳng có nghĩa lí gì, có lẽ, số mệnh nhà họ Trương chúng ta chú định có một kiếp này."

Nghe xong lời Trương lão gia tử nói, Lâm lão gia tử cũng theo đó thở dài một hơi.

Trong khoảng thời gian này, Trương Thái Sơ đang tìm cách che chở đám tình nhân của hắn ta, lại phải ứng phó cục phiền Lâm Tri Vi kia, bị lăn lộn đến một đầu phân thành hai, hiện tại lại bị ông kêu về quở trách một hồi, cũng có chút không kiên nhẫn.

"Ông, cháu còn bận công việc, nếu không có việc gì khác thì cháu về công ty trước."

Trương lão gia tử tạm thời cũng không muốn nhìn thấy đứa cháu cưng làm ông đau ruột này, tùy ý phất tay, đuổi người đi.

Trương Thái Sơ mới vừa rời khỏi, Lâm Tri Vi cũng muốn đi theo.

Lâm lão gia tử quản không được Lâm Tri Vi, cũng không nỡ quản giáo, chỉ có thể mặc kệ đứa cháu gái bảo bối này theo Trương Thái Sơ rời đi.

Nhìn đến Lâm Tri Vi lại bắt đầu một tấc cũng không rời đi theo mình, Trương Thái Sơ đã sắp hỏng mất.

"Lâm Tri Vi, tôi đến công ty làm việc, cô đi theo tôi làm gì?"

Trương Thái Sơ tại nơi Lâm Tri Vi danh dự bằng không, Lâm Tri Vi căn bản không tin bộ dạng này của hắn, hùng hổ dọa người hỏi ngược: "Trương Thái Sơ, anh đừng hòng gạt em, anh rốt cuộc là về công ty làm việc, hay là lén lút đi gặp đám tình nhân nhỏ kia của anh? Em mặc kệ, em muốn đi theo anh, nếu không thì em không yên tâm."

"Lâm Tri Vi, cô nháo đủ chưa?"

Bởi vì Lâm Tri Vi vẫn luôn dùng chiến thuật nhìn chằm chằm như vậy với hắn, Trương Thái Sơ không chỉ không thể rút thời gian ra đi gặp tình nhân nhỏ, chính hắn cũng trở thành trò cười của những người khác, mặt ném tới tận nhà.

"Là em đang làm loạn sao? Em nghĩ, chính anh rõ ràng đang chột dạ cho nên mới không dám để em luôn đi theo anh."

Trương Thái Sơ biểu hiện càng kháng cự, Lâm Tri Vi càng không yên lòng với hắn ta.

"Lâm Tri Vi, tôi thấy cô thật sự có bệnh!"

Trương Thái Sơ hiện tại rất hối hận, khi vừa thấy Lâm Tri Vi hắn cảm thấy người con gái này rất yên tĩnh, vừa thấy đã biết không phải là cái loại tính tình thích gây chuyện, sau khi cưới về nhà hắn cũng bớt lo.

Hiện tại nghĩ lại, cái gì mà yên tĩnh, tất cả đều là giả vờ, trước khi đính hôn lời nào cũng gọi hắn là "Anh Thái Sơ", đã ngoan ngoãn lại dịu dàng, tới lúc đính hôn xong lại bắt đầu chỉ tên gọi họ gọi tên hắn, còn muốn một tấc không rời giám thị hắn, đây đâu phải là tìm một vị hôn thê, mà là nhiều thêm một người giám hộ mới đúng.

Sớm biết sau khi có có vị hôn thê sau phải bị vị hôn thê quản nghiêm như vậy, hắn đã không vội đi đính hôn.

Đáng tiếc, đính hôn đã xong, Trương Thái Sơ có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.