Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 102: Mạt thế cầu sinh (9)



"Đội trưởng, tình huống của Hạo Tử......"

Nghe được đội trưởng chính miệng chứng thực cái tên mặt trắng mặt non choẹt kia là dị năng giả hệ thủy cấp bốn, đồng bạn của tóc xoăn khiếp sợ rất nhiều, lại đều cảm thấy đương nhiên.

Thì ra là dị năng giả hệ thủy cấp bốn, khó trách thực lực mạnh mẽ như vậy.

Phải biết rằng, Hạo Tử chính là dị năng giả hệ hỏa cấp hai, trong đội bọn họ cũng coi như là sức chiến đấu rất mạnh, kết quả ở trước mặt cái tên mặt trắng bề ngoài xinh đẹp, mặt non choẹt y hệt học sinh cấp ba kia lại không hề có sức phản kháng.

Vừa nhớ tới thằng mặt trắng vừa rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ thuận miệng nói cảnh cáo và uy hiếp, đồng đội tóc xoăn nhịn không được sởn tóc gáy, nổi da gà khắp người.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Hạo Tử từng chút một đông thành cục băng hình người trước mặt bọn họ, bọn họ nhiều nhất chỉ kiêng kị thực lực tên mặt trắng Không Thanh kia, sẽ không thật sự tin Không Thanh có năng lực trước khi bọn họ thành công phá băng cứu Hạo Tử, trong nháy mắt biến Hạo Tử đã đông thành khối băng khắc hình người thành một mảnh vụn, thành thịt nát máu thịt lẫn lộn trước một bước.

Nhưng khi đội trưởng nhà mình vạch trần thực lực Không Thanh, biết Không Thanh thật ra là dị năng giả hệ thủy cấp bốn, đồng đội của tóc xoăn không tiếp tục hoài nghi lời nói mới rồi của Không Thanh.

Thực lực của dị năng giả hệ thủy cấp bốn mạnh cỡ nào bọn họ đã chính mắt nhìn thấy, đại lão như này, nếu muốn chơi chết Hạo Tử, giống như bóp chết một con con kiến, chẳng qua chỉ là chuyện tùy tiện động ngón tay.

Một đồng đội có quan hệ không tồi với Hạo Tử trong đó tiến đến trước mặt đội trưởng, nhỏ giọng kể lại một năm một mười chuyện vừa rồi một lần, bao gồm cả việc Hạo Tử và Lữ Siêu phát sinh tranh chấp, cùng với việc Hạo Tử kiêu ngạo khiêu khích Không Thanh.

Càng nói, đồng bạn Hạo Tử càng cảm thấy hổ thẹn.

Nói như vậy dường như đúng thật là Hạo Tử không có mắt nhìn, cộng thêm miệng quá thiếu đánh, lúc này mới chọc giận đại lão, đại lão mới có thể nhịn không được ra tay giáo huấn hắn, cho hắn ta một lần giáo huấn cả đời khó quên.

Đây "Tâm lý mộ cường" điển hình, bởi vì thực lực Không Thanh thể hiện ra ngoài đủ mạnh, cho nên mặc kệ cậu làm gì, dù cậu có giết người trước công chúng, mọi người ở đây cũng sẽ không thấy lạ, ngược lại sẽ kính sợ cậu.

Nhưng nếu Không Thanh không phải dị năng giả hệ thủy cấp bốn, chỉ là một dị năng giả hệ thủy cấp một hoặc cấp hai phổ thông, đừng nói cậu nói năng lỗ mãng, đông cứng Hạo Tử chủ động khiêu khích cậu thành khối băng hình người tại chỗ, nhục nhã trước mặt mọi người, cho dù cậu chỉ không cẩn thận đả thương Hạo Tử trong quá trình tranh chấp, các đồng bạn Hạo Tử đều sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Chuyện là như vậy." Đồng bạn Hạo Tử nói xong, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Không Thanh, trong mắt tràn ngập kính sợ, nhưng vẫn gom dũng khi, căng da đầu nói với đội trưởng: "Đội trưởng, tuy miệng Hạo Tử quá thiếu đòn, xác thật có điểm không đúng, nhưng trải qua chuyện này, tôi tin cậu ấy cũng đã nếm được giáo huấn, ngài xem......"

"Được rồi, tôi biết rồi." Chàng trai trẻ được gọi là đội trưởng giơ tay ngăn các đội viên nghị luận, nhìn Không Thanh, lớn tiếng nói: "Bạn học Cố, thủ hạ không hiểu chuyện, có chỗ mạo phạm, xin hãy thứ lỗi."

Không Thanh nghe vậy, nhướng mày theo bản năng, nghi ngờ nói: "Anh biết tôi?"

"Đương nhiên." Nam tử được gọi là đội trưởng hơi mỉm cười, ôn hòa giải thích: "Hơn 2 tuần trước, một dị năng giả hệ hỏa cấp ba tên là Cố Phi Bồng dẫn theo tiểu đội săn thi của mình tìm tới căn cứ chúng tôi, bởi vì đoàn người này người nào cũng có thực lực bất phàm, cho nên người phụ trách căn cứ cố ý sắp xếp tôi đến tiếp đãi, tôi và đội trưởng Cố vừa gặp tựa đã quen từ lâu, vốn muốn mời đội trưởng Cố gia nhập tiểu đội săn thi chúng tội, lại bị đội trưởng Cố từ chối không chút do dự, đội trưởng Cố chính miệng nói cho tôi, hắn sở dĩ tới nơi này là vì tìm anh song sinh thất lạc của mình, cho tôi xem ảnh chụp của hai anh em hai người, tướng mạo bạn học Cố và đội trưởng Cố rất giống nhau, nên tôi mới dám khẳng định như thế."

"Thì ra là bạn của Cố Phi Bồng."

Không Thanh không ngờ, mình thế mà sẽ ngoài ý muốn nhận được tin tức của em sinh đôi Cố Phi Bồng ở chỗ này, xách theo túi mua hàng bị nhét đầy ắp, chậm rì rì đứng dậy, ngoài cái người nam tử trẻ tuổi được gọi là đội trưởng kia, những người khác còn chưa thấy rõ Không Thanh ra tay như thế nào đã nhìn thấy đột nhiên hình thành một cái thang trượt trong như thủy tinh kéo dài từ ban công bên cạnh đến đường phố dưới lầu, người xem trợn mắt há hốc mồm.

Trong lúc phần lớn người còn đang khiếp sợ tự hỏi vì sao Không Thanh bỗng nhiên dựng một cái thang trượt, Không Thanh đã xách theo túi mua hàng bị nhét căng đầy thực phẩm, dẫm lên thang trượt, sau đó, mượn dùng độ dốc và lực hút của trái đất, cơ hồ trong chớp mắt đã lấy tốc độ người bình thường căn bản không thể đạt tới đứng trước mặt bọn họ.

Tốc độ này thật sự là quá nhanh.

Người nào tâm tư nhanh nhạy đã đoán được, đại lão chắc chắn là sử dụng dị năng hệ băng, trước tiên trải một tầng băng mỏng trên đường mình cần đi, lại đồng dạng lót lớp băng mỏng dưới lòng bàn chân, như vậy giống như đeo một đôi giày trượt băng, mượn dùng độ dốc của thang trượt và lực hút của trái đất khi trượt trên mặt băng thượng, lực ma sát giảm xuống mức thấp nhất, tốc độ tự nhiên sẽ như phi tên lửa.

Mọi người đều biết, tốc độ trượt băng được công nhận là tốc độ chuyển động nhanh nhất của nhân loại khi không dùng máy móc trợ lực, có một vận động viên nào đó lập kỷ lục cao nhất thế giới ở tốc độ 60 km/h, tốc độ này của đại lão, chắc chắn cao hơn 60 km/h nhiều.

"Dị năng còn có thể dùng được như vậy sao, hôm nay tôi xem như được mở rộng tầm mắt, hồi trước lúc tôi thấy đội trưởng Cố lần đầu tiên, tôi nghĩ đội trưởng Cố là nhân trung long phượng, hôm nay gặp bạn học Cố mới biết, hai người không hổ là anh em song sinh, không chỉ diện mạo rất giống nhau, thực lực cũng mạnh như nhau, làm người ta phải thần phục."

"Quá khen, chẳng qua chỉ là một chút tài mọn thôi, thật sự khó sử dụng một cách thanh nhã."

Trong lúc nói chuyện, Không Thanh cũng vươn tay phải, nhẹ nhàng đặt trên vai Hạo Tử, vài giây sau, Hạo Tử đã đông thành khối băng khắc hình người đã được giải thoát.

Nhưng nhìn bộ dạng Hạo Tử hiện tại là biết, hẳn là bị đông khá nặng, sắc mặt tái nhợt không nói, môi còn không có chút huyết sắc, dù Không Thanh có làm người tốt tới cùng, thuận tay hút hết đi hơi nước trên người Hạo Tử, giúp Hạo Tử không đến mức trở thành gà thả lẩu cả người ướt dầm ướt dề, Hạo Tử cũng không thể lập tức khôi phục.

"Hạo Tử, nhớ đời chưa? Tôi đã sớm đã nói với cậu, núi cao còn có núi cao hơn, tuyệt đối không được vì tạm thời có chút tiến bộ đã kiêu ngạo tự mãn, nhưng cậu luôn mãi không nghe, có cái gọi là, vấp ngã một lần, khôn lên một chút, qua chuyện này hy vọng cậu sau này có thể nhớ lâu chút."

Bị Không Thanh hung hăng dạy dỗ một trận, lại bị đội trưởng la thêm một trận, Hạo Tử rụt cổ như chim cút, không dám cãi, thậm chí không dám liếc mắt nhìn Không Thanh thêm một cái.

Tuy Hạo Tử vừa rồi vẫn luôn bị đóng băng, nhưng hắn ta cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, hắn còn có thể nhìn thấy chuyện phát sinh bên ngoài, nghe được những người khác nói chuyện, nhưng cố tình lại không thể động đậy, hoàn toàn mất đi năng lực hành động, trải nghiệm khủng bố như vậy, Hạo Tử đời này cũng không muốn trải nghiệm lại.

Còn vụ tìm Không Thanh báo thù, Hạo Tử càng chưa từng nghĩ tới.

Mặc dù dị năng giả hệ thủy được công nhận là nhỏ yếu, nhưng Không Thanh cũng không phải dị năng giả hệ thủy bình thường, cậu là dị năng giả hệ thủy cấp bậc dị năng đã lên tới cấp bốn, vừa tùy tiện ra tay là có thể ấn dị năng giả hệ hỏa cấp hai như mình ấn xuống đất đánh, trừ phi đầu óc mình bị nước vào, nếu không, hắn sẽ không vội vàng chạy tới trước mặt đại lão tìm đánh.

"Hạo Tử, xin lỗi bạn học Cố đi, nếu không phải bạn học Cố đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ, thả cho cậu một con ngựa, cậu cho rằng cậu còn có thể giữ được cái mạng nhỏ này sao?"

"Bạn học Cố, rất xin lỗi."

Dù đội trưởng không nhắc nhở, Hạo Tử cũng sẽ rất thức thời đi xin lỗi Không Thanh, khi đã tự mình lĩnh giáo thực lực khủng bố của Không Thanh, Hạo Tử đã không tính đắc tội vị đại lão này, hắn ta không xứng.

Hạo Tử cũng biết, đội trưởng cố ý nhắc nhở hắn xin lỗi tại thời điểm này chính là muốn bảo hắn nhanh chóng biểu hiện, tranh thủ xin lỗi đại lão, đỡ bị đại lão ghi hận, sau này không biết khi nào bị đại lão nhớ tới, tính sổ.

Rốt cuộc thì đám dị năng giả thực lực cao phần lớn đều có tính tình cổ quái, trước khi mò được tính cách thật của vị đại lão này, vẫn nên khiêm tốn một chút tốt hơn.

"Xin lỗi thì không cần, sau này nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm là được."

Mạt thế, lấy thực lực vi tôn.

Không Thanh lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của những lời này.

"Đúng rồi, bạn học Cố, còn chưa kịp tự giới thiệu, tôi là Địch Phi Bạch, dị năng giả hệ kim cấp ba, là đội trưởng tiểu đội săn thi này, cũng là một trong ba người phụ trách Thần Hi Cơ."

"Tôi là Cố Không Thanh."

"Rất vui được biết cậu, bạn học Cố Không Thanh, căn cứ Thần Hi Cơ chúng tôi cách nơi này cũng không xa, nếu bạn học Cố Không Thanh có rảnh, nếu không ngại thì có thể tới căn cứ chúng tôi làm khách, bản thân ttoi, đại diện cho căn cứ Thần Hi Cơ, long trọng hoan nghênh cậu."

Địch Phi Bạch dường như muốn khắc ý đồ muốn mời chào Không Thanh của mình lên trán, Không Thanh cũng càng thêm khẳng định, Địch Phi Bạch mời mọc nhiệt liệt thế kia cũng không hẳn là bởi vì hoan nghênh mình, càng như là hoan nghênh dị năng giả thực lực cường đại giống mình.

"Đội trưởng Địch, xin đợi một chút, tôi hỏi bạn bè tổ đội tạm thời với tôi một câu, xem bọn họ có đồng ý tới Thần Hi Cơ hay không."

Không Thanh bỗng nhiên nhớ tới, khi cậu gặp được đám người Lữ Siêu tối hôm qua, Lữ Siêu đã nói, bọn họ bị tang thi cấp hai đuổi theo, hoảng không chọn đường lạc mất đội lớn, không biết đám Lữ Siêu có đồng ý tới Thần Hi Cơ thử thời vận hay không.

"Đương nhiên có thể, bạn học Cố Không Thanh, xin cứ tùy ý."

Không Thanh xoay người lại, liếc mắt một cái đã thấy được đám người Lữ Siêu đứng ở cách đó không xa, cả đám đều ngây ra như phỗng.

"Mọi người làm sao vậy?"

Từ khi Địch Phi Bạch tự báo căn cứ, bọn Lữ Siêu đã luôn trong cái bộ dạng ngây như phỗng này, mặc kệ là dị năng giả hệ kim cấp ba uy danh lan xa Địch Phi Bạch này, hay là căn cứ Thần Hi Cơ làm vô số người sống sót hướng tới kia, đều làm bọn Lữ Siêu rất lâu không phục hồi lại tinh thần.

"Bạn học Cố, cậu muốn đi căn cứ Thần Hi Cơ sao?"

Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng Lữ Siêu cũng thật sự vui thay Không Thanh, ở cái thời mạt thế ăn bữa hôm lo bữa mai này, gia nhập một tiểu đội săn thi có thực lực, hoặc là được một căn cứ lớn che chở, đều là chuyện có thể tăng cao tỷ lệ sinh tồn.

"Đúng vậy, tôi định đồng ý lời mời của đội trưởng Địch, đến căn cứ Thần Hi Cơ nhìn xem."

Địch Phi Bạch không lâu trước đây mới gặp được Cố Phi Bồng, Không Thanh vừa lúc có một chút chuyện muốn hỏi Địch Phi Bạch, cũng cần Thần Hi Cơ trợ giúp một chút, cho nên, cho dù Địch Phi Bạch không chủ động mời, Không Thanh cũng sẽ nghĩ cách đến Thần Hi Cơ.

"Đúng rồi, anh Siêu, tôi qua đây muốn hỏi mọi người một chút, có muốn tới Thần Hi Cơ cùng tôi không?"

Lữ Siêu nghe vậy, cả người đều ngây dại, không chắc chắn lắm mà hỏi ngược lại: "Có thể chứ?"

"Đương nhiên có thể, nếu mọi người muốn gia nhập căn cứ Thần Hi Cơ, tôi cũng có thể thay mọi người dẫn mối."

Trong năm người Lữ Siêu có ba dị năng giả, Không Thanh tin, cho dù là không nể mặt mình, căn cứ Thần Hi Cơ đang có nhu cầu cần có dị năng giả gia nhập, phát triển thực lực lớn mạnh, Địch Phi Bạch hẳn cũng sẽ rất vui lòng tiếp nhận bọn họ.

Lữ Siêu vốn tưởng, bạn học Cố tới đây là muốn nói với bọn họ, kế tiếp muốn tách khỏi bọn họ, không cần tiếp tục ngồi nhờ xe bọn họ nữa, không ngờ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, bạn học Cố thế nhưng nguyện lòng giúp bọn anh một phen, dẫn bọn họ gia nhập Thần Hi Cơ, đối với năm người Lữ Siêu bọn họ mà nói, đây không khác gì vụ bánh có nhân rớt từ trên trời xuống là bao.

"Cảm ơn cậu, bạn học Cố, chúng tôi đồng ý đến Thần Hi Cơ." Lữ Siêu vui mừng quá đỗi, nếu không phải Không Thanh luôn lạnh lùng, anh chỉ sợ sẽ nhịn không được nhào qua ôm chặt Không Thanh một cái.

Sau khi vui vẻ quên lối về, Lữ Siêu bỗng nhiên lại hạ cảm xúc, thở dài: "Vốn tiểu đội chúng tôi tính đi căn cứ Thần Hi Cơ, nhưng mà nửa đường gặp được tang thi cấp hai, mọi người bất đắc dĩ mới lựa chọn tách ra chạy trốn, cũng không biết những người khác hiện tại thế nào?"

"Anh Siêu, đừng miên man suy nghĩ, mọi người đều sẽ thành công thoát hiểm, nói không chừng, chờ đến khi chúng ta tới Thần Hi Cơ sẽ có thể nhìn thấy những người khác tới Thần Hi Cơ trước chúng ta một bước đấy."

Chị Hồng vừa mở miệng, những người khác cũng phụ họa, mày một lời tao một lời an ủi Lữ Siêu.

Lữ Siêu không hổ là người lớn tuổi nhất trong năm người, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm thái, nửa đùa nửa thật nói: "Được, mọi người ổn định tinh thần đi, nhanh nhanh moi tinh hạch cho bạn học Cố."

Những người khác sôi nổi gật đầu đồng ý, dưới sự dẫn dắt của Lữ Siêu, khí thế ngất trời moi tinh hạch.

Lúc này đây, bọn Lữ Siêu không ai ngăn trở, ngay cả Hạo Tử hồi trước nhìn thấy bọn Lữ Siêu moi tinh hạch như đang moi thịt mình đau lòng không thôi, lúc này cũng ngoan như chuột gặp mèo, toàn bộ hành trình làm ngơ giả đò không thấy hành vi của đám Lữ Siêu.

Địch Phi Bạch càng cam chịu đám tinh hạch đó đều thuộc về Không Thanh, còn cực kì hào phóng thương lượng cùng Không Thanh quyền sở hữu vật tư.