Pháo Hôi Sau Khi Chết Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chủ

Chương 25



Thân Tự Cẩm ngày thứ hai sau khi xem phim điện ảnh, đầu liền bắt đầu choáng váng, vừa tỉnh dậy liền ho khan không ngừng, toàn thân không có khí lực.

Nàng chịu đựng không thoải mái, học xong tiết buổi sáng, tan học người đều đi không sai biệt lắm, Thân Tự Cẩm lại bởi vì toàn thân như nhũn ra, căn bản đứng không nổi.

Một mình nàng trong phòng học ngồi mười mấy phút, mới chống đỡ cái bàn chậm rãi rời khỏi phòng học.

Đầu bắt đầu đau nhức, đi mấy bước liền lại ho khan, Thân Tự Cẩm cảm giác bản thân như đi trên bông.

Trên đường về ký túc xá, đi qua khu trồng hoa Tử Đằng, Thân Tự Cẩm không thấy rõ người phía trước, đụng một cái, cả người vô lực lảo đảo về trước.

"Ai —— cô thế nào rồi?" Một đạo giọng nữ dễ nghe vang lên, một đôi tay đỡ lấy nàng.

Thân Tự Cẩm choáng đầu, nói không ra lời, giọng nữ chủ nhân đỡ nàng ngồi trên ghế dài.

"Không sao chứ?"

Thân Tự Cẩm hết sức mở mắt ra, muốn nhìn rõ người giúp nàng là ai.

Chờ thấy rõ người, Thân Tự Cẩm luôn cảm giác ở nơi nào đã gặp qua, nàng do dự nói ra đáp án trong lòng "Tang Hòa?"

"Cô biết tôi a." Tang Hòa tập mãi thành thói quen, "Tôi nhìn cô thật giống như đứng không vững, thân thể không thoải mái sao?"

Thân Tự Cẩm suy nghĩ hỗn lộn trở lại đêm qua, nàng hôm qua váng đầu, lại nghe rõ Xa Cố Lai cùng Tang Hòa đối thoại.

Nàng loáng thoáng nhớ kỹ nguyên bản Xa Cố Lai là vì một người tên Tang Hòa mà coi nhẹ nàng, chỉ là sau đó không biết nguyên nhân gì lại tìm đến nàng.

Thân Tự Cẩm nhớ cái tên này.

Trong điện thoại, nghe ra được hai người bọn họ chung sống có thể nói là ôn hòa thân thiết, Xa Cố Lai tính tình lãnh đạm, Thân Tự Cẩm không biết cô khi nào lại có một người bạn thân mật như thế.

Thân Tự Cẩm đầu không rõ ràng, vô thức đem Tang Hòa xem như kẻ địch, nàng đột nhiên cầm cổ tay Tang Hòa.

"Ai, cô làm gì vậy?" Tang Hòa không hiểu cô gái trước mắt này vì cái gì đột nhiên bắt tay của mình.

Thân Tự Cẩm bởi vì ho khan, hô hấp không quá thông thuận, bởi vậy thật thấp thở dốc vài tiếng, tiếng nói yếu ớt "Cô cùng Xa Cố Lai là quan hệ như thế nào?"

"Cái gì?" Tang Hòa nói, "Cô biết chị Cố Lai sao?"

"Ừm." Thân Tự Cẩm dùng một cái tay khác che miệng, nặng nề mà ho khan, tựa hồ muốn đem phổi đều ho ra ngoài, Tang Hòa hảo tâm giúp nàng vỗ lưng.

"Phiền phức cô trả lời khụ khụ —— tôi." Thân Tự Cẩm kiên trì, nhất định phải hỏi ra đáp án, dùng đôi con ngươi ướt át màu hổ phách thẳng tắp nhìn cô.

"Tôi là nghệ sĩ của công ty chị ấy." Tang Hòa cảm thấy cái này mọi người đều biết, không có gì phải che giấu.

"Thật sao?"

"Đúng vậy a, có rất nhiều người biết a."

Thân Tự Cẩm nguyên bản bất an chậm rãi hòa hoãn, nguyên lai là nghệ sĩ công ty cô, nếu là người công ty cô, vậy Xa Cố Lai quan tâm cô ấy chắc cũng không gì đáng trách.

Nàng còn tưởng rằng...

"Bạn học, cô có thể buông tay ra không?" Tang Hòa nhẹ giọng thỉnh cầu.

Thân Tự Cẩm liền vội buông ra, hướng cô áy náy gật đầu, "Ngượng ngùng, tôi làm đau cô sao?"

Tang Hòa cảm thấy nàng còn rất có lễ phép, liền cười nói "Không có việc gì không có việc gì, ngược lại là cô ——" Tang Hòa nhìn nàng mặt hồng thấu, cùng ho khan kịch liệt, quan tâm nàng một câu "Tình trạng giống như không quá tốt à."

Thân Tự Cẩm nghe không rõ lắm lời cô nói, chỉ biết bản thân muốn về ký túc xá, nàng đứng lên đến, kết quả lại vô lực ngồi xuống lại.

"Cần tôi dẫn cô đi phòng y tế không?"

Thân Tự Cẩm nghe rõ, khoát khoát tay, vừa định nói không cần, kết quả người không chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh.

*

Tỉnh lại lần nữa, Thân Tự Cẩm phát hiện bản thân nằm ở trong bệnh viện, Bạch Minh Dục ngồi ở bên cạnh giường nhìn điện thoại.

Nàng quay đầu nhìn tay của mình một chút, đang ghim kim.

Bạch Minh Dục nghe thấy động tác, để điện thoại di dộng xuống, "Tiểu Cẩm, cậu tỉnh rồi à?!"

"Mình..." Thân Tự Cẩm mới mở miệng, liền phát hiện cổ họng của mình khàn khàn khô khốc, Bạch Minh Dục nhanh tay lẹ mắt rót cho nàng một ly nước.

"Cậu phát sốt, là Tang Hòa học tỷ đem cậu đến bệnh viện." Bạch Minh Dục biết nàng muốn hỏi điều gì, liền trước cho nàng giải thích một phen.

Thân Tự Cẩm không nói gì.

Bạch Minh Dục còn nói "Nơi này không phải là phòng y tế ở trường, trường học gần nhất người phát sốt rất nhiều, không còn chỗ, liền đem cậu đến bệnh viện bên ngoài."

Thân Tự Cẩm chậm rãi uống nước, "Tang Hòa học tỷ đi rồi sao?"

"Sớm đi rồi, người ta còn muốn vội vàng đi quay phim đó." Bạch Minh Dục gọt cho nàng trái táo, vừa nói "Cậu thế nào chính mình sốt cũng không biết, tối hôm qua trở về lại ướt đẫm, cậu hôm qua làm gì đó?"

"Không làm gì nha." Thân Tự Cẩm yết hầu ngứa, quay đầu ho khan.

"Cậu còn học được gạt người sao." Bạch Minh Dục đem trái táo gọt xong đưa cho nàng, "Ăn một chút."

Thân Tự Cẩm không muốn ăn, nhưng vì muốn cho bạn tốt mặt mũi, vẫn nhận lấy chậm rãi ăn.

Bạch Minh Dục bình thường là một người rất không rảnh quan tâm người khác, nhưng đối với Thân Tự Cẩm, kiểu gì cũng sẽ nhịn không được đổi thành tính tình mẹ hiền, nàng chọc đầu Thân Tự Cẩm, "Tiểu Cẩm, quan tâm thân thể cậu một chút, đừng để bản thân như vậy nữa, biết hay không?"

Thân Tự Cẩm cười cười, "Biết rồi."

"Đúng rồi, mình đem chuyện cậu bị bệnh nói cho chị Cố Lai rồi." Bạch Minh Dục thuận miệng nói.

"Cái gì?" Thân Tự Cẩm thân thể khẽ động, máu kém chút chảy ngược.

"Kích động như vậy làm gì?" Bạch Minh Dục đè nàng xuống, "Đừng lộn xộn, còn đang truyền dịch đó."

Thân Tự Cẩm rất cấp bách, "Cậu nói cho chị ấy làm gì, chị ấy bận rộn như vậy, không cần thiết để chị ấy nhọc lòng a."

"Cậu nghĩ cái gì vậy." Bạch Minh Dục nói, "Bạn gái bị bệnh, đến thăm không phải rất bình thường sao? Chỉ sợ chị ấy giống như lần trước không tới nữa đó." Bạch Minh Dục ngẫm lại đã cảm thấy rất bực.

Thân Tự Cẩm trong lòng ngược lại không có gì chờ mong, Xa Cố Lai thời gian phần lớn đều đặt ở công ty.

Dù sao cô và mình không giống nhau, cô cường đại, sự nghiệp có thành tựu, làm sao sẽ giống như nàng một người ăn không ngồi rồi, không giờ khắc nào mà không nghĩ đến cô.

Thân Tự Cẩm lý giải cô, cho nên có thể chịu đựng hai người không thường gặp mặt.

Nàng rất sợ bản thân đem lại phiền phức cho người khác, nàng sợ trong mắt người khác mình trở thành phiền phức tinh, từ đó khiến người khác chán ghét.

Đừng đừng nhắc tới người này còn là Xa Cố Lai, là người mà nàng yêu ở cái thế giới này. Xa Cố Lai cho nàng được làm một người bình thường, cô có thể tiếp nhận bản thân nàng, cô cùng người khác không giống nhau.

Nàng không thể nhịn được chính là Xa Cố Lai chán ghét nàng.

Bạch Minh Dục bởi vì có tiết, Thân Tự Cẩm thúc giục cô đi rồi, Bạch Minh Dục thay nàng chỉnh sửa một chút chăn mền, lo âu nói "Có cái gì không thoải mái nhớ nói cho mình biết."

"Biết rồi." Thân Tự Cẩm nhấp môi khẽ cười, "Lên lớp đi sắp trễ rồi, cậu nhanh lên."

Bạch Minh Dục đi rồi, một mình trong phòng bệnh chỉ có một mình nàng.

Thân Tự Cẩm đầu còn có chút choáng, liền nằm xuống, nghiêng người, ánh mắt nhìn cây cối bên ngoài ngẩn người.

Nàng trong đầu suy nghĩ rất nhiều.

Rất nhiều rất nhiều chuyện, không tốt, vui sướng, đều xen lẫn trong đầu hiện ra một loạt.

Có một ít chuyện không được coi là chuyện vui sướng, bị nàng tự động loại bỏ, giấu ở trong góc trái tim, chôn cùng bụi bặm, lưu lại chỉ còn chuyện ngọt ngào làm nàng vui thích.

Đây là cơ chế bảo hộ của nàng từ nhỏ, chuyện đau khổ quá nhiều, nếu như vẫn luôn nhớ đến, nàng sẽ điên mất. Vì để cho bản thân không thống khổ như vậy, nàng liền sẽ đem những chuyện không tốt kia mà giấu ở nơi hẻo lánh, không may mảy suy nghĩ đến.

Chỉ là ngẫu nhiên gió thổi, thống khổ liền sẽ lộ ra từ một góc của băng sơn.

Bản thân nàng sẽ không tin tưởng, trấn an tốt bản thân, trái tim xám tro lại khôi phục sắc thái.

Nàng nghĩ tới một chút chuyện vui sướng, ví dụ như nàng biết được tình địch Tang Hòa thật ra chỉ là nghệ sĩ của Xa Cố Lai, Xa Cố Lai chiếu cố cô ấy chỉ là xuất phát từ tình nghĩa của cấp trên với cấp dưới.

Nàng cùng Xa Cố Lai quan hệ mới là thân mật nhất.

Thân Tự Cẩm như thế ngẫm lại, đầu cũng không đau nữa, đang định ngủ một giấc, có người đẩy cửa tiến vào.

"Minh Dục, cậu sao lại quay về rồi?" Thân Tự Cẩm tưởng rằng Bạch Minh Dục trở lại, ngồi dậy, nhìn về phía cửa.

Sau đó nàng mở tròn mắt, tựa hồ cảm thấy mình nhìn sai rồi.

"Cố Lai?"

Xa Cố Lai liêu liêu tóc, lãnh đạm đâm nàng "Nói em vô dụng thật đúng là không có nói sai, lại nằm viện rồi."

Thân Tự Cẩm níu lấy chăn mền, trên mặt là không che giấu được vui vẻ, "Làm sao chị tới đây? Công ty không bận rộn sao?"

"Bận." Xa Cố Lai ngồi ở trên ghế sofa, nghiêng chân, "Nhưng Minh Dục nói với tôi em lại nằm viện, tôi đến xem thử thân thể em đã phế thành bộ dáng gì rồi."

"Em quên nhắc cậu ấy đừng nói cho chị, dù sao chị bận rộn như vậy." Thân Tự Cẩm xấu hổ nhéo nhéo vành tai.

"Được rồi, là chính tôi muốn tới." Xa Cố Lai bình tĩnh nói, "Dù sao em sinh bệnh cũng có một phần nguyên nhân do tôi."

Thân Tự Cẩm vội nói "Không, kỳ thật vẫn là nguyên nhân thân thể em quá yếu."

Xa Cố Lai một cái tay chống đỡ cằm, biểu tình nhìn không ra cảm xúc chân thật "Không cần cùng tôi so đo, nếu không phải do tôi tối hôm qua không kịp đón em, em làm sao lại sinh bệnh?"

Không biết tại sao, Thân Tự Cẩm tâm tình tốt hơn rất nhiều.

"Tang Hòa là nghệ sĩ của công ty tôi." Xa Cố Lai đột nhiên chuyển đổi chủ đề, "Hôm qua đã trễ lại uống rượu say, muốn tôi đi đón cô ấy."

Thân Tự Cẩm nhìn cô.

Xa Cố Lai đối ánh mắt nghi ngờ của nàng, đạm thanh "Em đừng suy nghĩ nhiều."

Thân Tự Cẩm lỗ tai soạt một cái bỏ bừng, Xa Cố Lai biết nàng hôm qua chất vấn chuyện của Tang Hòa rồi.

Cho nên bây giờ cô đang cùng bản thân giải thích sao?

"Vì cái gì... Muốn nói với em chuyện này?" Thân Tự Cẩm trong lòng âm thầm chờ mong.

Xa Cố Lai thu hết biểu cảm của nàng vào mắt, trong lòng không có gì gợn sóng, trên mặt giống thường ngày, lời nói dễ nghe, "Sợ em suy nghĩ nhiều, đừng hiểu lầm tôi."

Hôm nay cô nghe Tang Hòa cùng cô nói đến lên chuyện này, cô liền biết Thân Tự Cẩm nghe được đối thoại của hai người, mặc dù cô cũng không cảm thấy cách làm của mình có cái gì không đúng, nhưng Thân Tự Cẩm đã hỏi như vậy, nói rõ nàng đã nổi lên lòng nghi ngờ.

Cái này cũng không quá tốt, cô muốn Thân Tự Cẩm yêu cô sâu đậm, nếu bây giờ nổi lên lòng nghi ngờ, về sau đối cô không có cảm tình nữa, kia liền không có ý nghĩa.

Xa Cố Lai hưởng thụ trong mắt Thân Tự Cẩm đều là hình bóng của cô, cái này khiến cô cảm thấy một loại thoải mãn quỷ dị.

Đã từng là người thật sâu chán ghét cô bây giờ lại yêu cô, lại ngây thơ cho rằng cũng được yêu, thật tình lại không biết cũng chỉ có bản thân nàng một lòng nhiệt tình trong đó.

Buồn cười lại tuyệt vọng.

Xa Cố Lai hiểu nhất cảm giác có được mà mất đi này. Tựa như cô hồi nhỏ nhiều lần đều cho rằng được người hảo tâm nuôi nấng, rốt cuộc đã có một ngôi nhà làm cô tràn đầy vui mừng, cuối cùng chỉ nhận được cảnh tượng đánh đập, ngược đãi lạnh lùng.

Loại cảm giác này làm người ta khó chịu nhất.

Cô tin tưởng Thân Tự Cẩm cũng giống vậy.

Cô thích Thân Tự Cẩm để cảm xúc mặc cho cô khống chế, phải phụ thuộc vào cô.

Màn trò chơi này cô còn chơi chưa chán, cô không cho phép có bất kỳ sai lầm nào.

Vì để cho thỏ trắng an tâm, Xa Cố Lai không ngại cho nàng ngon ngọt, dù sao cũng chỉ là biểu diễn dối trá mà thôi.

Nghĩ như vậy, Xa Cố Lai từ trong túi lấy ra một chiếc vòng tay phật châu, đi đến trước giương Thân Tự Cẩm, "Đưa tay ra đây."

Thân Tự Cẩm không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đưa tay ra.

Xa Cố Lai lấy tay áo nàng kéo lên, thấy cổ tay nàng, phản ứng đầu tiên là rất gầy.

Tuyết trắng như ngọc, giống như là bạch ngọc điêu lạnh như băng, lại hết sức gầy gò, xương cốt mỏng manh, một tay đều có thể dễ dàng nắm chặt.

Sao có thể gầy như vậy.

"Vậy sao?"

"Không có gì." Xa Cố Lai đem vòng tay đeo lên cho nàng.

"Đây là vòng bình an, tôi cho người đặc biệt đi tới chùa mời phương trượng làm giúp." Xa Cố Lai âm sắc thường thường, "Em mang theo nó, đừng tuỳ tiện bị bệnh nữa."

Thân Tự Cẩm thụ sủng nhược kinh, "Đặc biệt cầu cho em sao?"

"Ừ." Xa Cố Lai mặt không đổi sắc gật đầu.

Thật ra không phải, lúc trước cái vòng tay này là cầu cho bạn tốt, đáng tiếc cuối cùng cô ấy phát bệnh mà chết rồi, cái vòng tay này vẫn chưa kịp đưa.

Người đã không còn, cái vòng tay này liền không có ý nghĩa, cô đang nghĩ ngợi vứt bỏ, chẳng bằng đưa cho Thân Tự Cẩm.

Quả nhiên Thân Tự Cẩm mừng rỡ, mặt mũi tái nhợt liền có sức sống.

Thân Tự Cẩm xác thực rất vui vẻ, có rất ít người đưa đồ cho nàng, nói chi lễ vật ngụ ý tốt đẹp như này, lại là người thích tặng, ý nghĩa càng không thể nói.

Ở một phương diện khác, Thân Tự Cẩm thật rất dễ dàng vui vẻ.

Nàng ngắm nghía vòng tay phật châu, yêu thích không buông tay, phảng phất như là một bảo vật trân quý của bản thân.

"Em cũng không có gì tặng chị." Thân Tự Cẩm sắc mặt đỏ bừng.

"Không sao." Xa Cố Lai nhìn nàng nở nụ cười xán, bản năng trong lòng liền thấy ghê tởm, nhưng cùng lúc lại xuất hiện một cảm giác quái dị.

Cô quả nhiên vẫn là bài xích nụ cười của Thân Tự Cẩm, Xa Cố Lai dời mắt đi chỗ khác, thờ ơ mở miệng "Em là bạn gái của tôi, tặng em đồ vật rất bình thường thôi."

"Bạn gái" hai từ này cô nói rất nhẹ, như gió có thể tuỳ tiện bị thổi đi.

Thân Tự Cẩm ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Xa Cố Lai thừa nhận quan hệ của các nàng, suy nghĩ miên man mấy ngày nay triệt để bị nàng chôn dưới đáy lòng, hiện tại chỉ còn có niềm vui vẻ thuần túy.

Nàng vuốt ve vòng tay, ngẩng đầu hướng cô cười "Em sẽ cố gắng trân quý."

Nàng cười thoải mái, yết hầu lại ngứa lên, liền che miệng hướng bên cạnh ho khan, lần này ho khan lợi hại.

Nàng sợ lây bệnh cho cô, liền che miệng, khó khăn nói "Cố Lai, nơi này —— Khụ khụ khụ, có rất nhiều vi khuẩn... Khụ khụ, chị không có chuyện gì thì đi trước đi."

Nàng vừa nói xong liền ho khan liên tục, cả người run rẩy giống như bông hoa trắng mỏng manh dễ gãy.

Xa Cố Lai đầu tiên là lạnh lùng nhìn nàng ho khan đến thống khổ, sau đó thấy nàng ho khan không ngừng, trong đầu không hiểu sao đem Thân Tự Cẩm đang ho khoan kịch liệt thấy được hình bóng của người bạn tốt đã chết.

Người đó đã từng là người bạn duy nhất của cô, bao gồm cả hiện tại.

Xa Cố Lai vốn là nghĩ rời đi, kết quả quỷ thần xui khiến đi vỗ lưng cho nàng.

Thân Tự Cẩm nhìn cô bằng đôi mắt ướt nhẹp, đợi đến cơn ho ngừng lại, tiếng nói khàn khàn "Cám ơn."

Xa Cố Lai phản ứng lại mình đang làm cái gì, lại bắt đầu cảm thấy bài xích, Thân Tự Cẩm ho khan cùng với cô có quan hệ gì.

Đại khái là dáng vẻ mỏng manh của nàng cùng người bạn đã chết có điểm giống đi.

Ngẫu nhiên thương hại một chút coi như cho nàng ngon ngọt vậy.

Xa Cố Lai vô cùng lạnh lùng nghĩ.

*

Thân Tự Cẩm ở bệnh viện mấy ngày, đợi cơn sốt khỏi hẳn, liền xuất viện.

Thân Tự Cẩm rời bệnh viện, liền ngay lập tức gửi tin nhắn cho cô.

【 em xuất viện rồi. 】

Xa Cố Lai đang xem Tang Hòa chụp hình, nghe thấy điện thoại reo, liền liếc mắt nhìn.

Xem hết tin nhắn của Thân Tự Cẩm, Xa Cố Lai nghĩ xem nhẹ, lại nhớ tới điều gì đó, ấn mở vào ảnh chân dung của nàng, đổi ghi chú đổi thành 【 công chúa hạt đậu 】.

"Chị Cố Lai." Tang Hòa nửa đường nghỉ ngơi, ngay lập tức đi tìm Xa Cố Lai.

"Là ai gửi tin nhắn cho chị vậy?" Tang Hòa thuận miệng hỏi.

"Một người không quan trọng mà thôi." Xa Cố Lai thay nàng chỉnh sửa một chút tóc.

"Phải không?" Tang Hòa nghĩ tới cái gì, "Chị Cố Lai, nữ sinh lần trước nằm viện cùng chị có quan hệ như thế nào a? Cô ấy đột nhiên bắt lấy cánh tay em hỏi chúng ta có quan hệ hig, làm em giật nảy mình."

Xa Cố Lai vô tình nói "Không có quan hệ gì."

"À." Nàng đang chụp phong cách cổ trang, quần áo nặng nề, rất nóng, Tang Hòa vừa dùng tay quạt gió, vừa ăn đồ Xa Cố Lai cho người đưa tới, "Thân thể cô ấy giống như không tốt lắm, so với em còn gầy hơn."

"Ừ." Đối với chuyện của Thân Tự Cẩm, Xa Cố Lai thái độ rất lãnh đạm.

Ngược lại là Tang Hòa rất có hứng thú, "Cô ấy trông rất lễ phép, mà lại chị không cảm thấy thân hình của cô ấy rất giống —— "

Tang Hòa lời nói đột nhiên dừng lại, sau đó bình thản đổi chủ đề, "Chị Cố Lai, đợi lát nữa em muốn ăn món Pháp, chị dẫn em đi đi."

"Có thể."

*

Thân Tự Cẩm từ khi khỏi bệnh, Bạch Minh Dục liền thương lượng mang nàng đi đến một trấn nhỏ ở ngoại ô chơi, nơi đó phong vị dân tộc rất đặc sắc, phong cảnh cũng đặc biệt.

Thân Tự Cẩm không quá muốn đi, Bạch Minh Dục lại không ngừng làm nũng, Thân Tự Cẩm ăn mềm không ăn cứng, vẫn đồng ý với cô.

Đồng hành cùng bọn họ còn có hai nam sinh, bốn người chọn một buổi cuối tuần thời tiết rất tốt, xuất phát lên đường.

"Cậu tên là gì?" Nam sinh đầu sinh ngồi ở phía sau hỏi Thân Tự Cẩm.

Bạch Minh Dục lái xe, Thân Tự Cẩm liền ngồi ghế phó lái, nàng không thích cùng người xa lạ nói chuyện, toàn bộ hành trình đều rất trầm mặc.

Thình lình được người hỏi thăm, giật nảy mình, sau đó nói "Thân Tự Cẩm."

Nam sinh đầu đinh ngũ quan lưu loát, trông rất khốc, thấy Thân Tự Cẩm ngọt ngào đáng yêu, liền không nhịn được muốn cùng nàng trò chuyện nhiều hơn.

"Cậu dáng dấp rất đẹp." Nam sinh đầu đinh khen nàng.

"A, cám ơn." Thân Tự Cẩm xấu hổ cười.

"Họ Trương, cậu đừng có ý đồ gì với cậu ấy." Bạch Minh Dục liếc mắt nhìn liền biết tâm tư đứa bạn tốt này, "Cậu ấy có đối tượng a."

"Vậy à." Nam sinh đầu đinh có hơi thất vọng.

Đáng tiếc, cô gái này lớn lên rất phù hợp khẩu vị của hắn.

Trấn nhỏ rất xa, lộ trình đi mấy giờ đồng hồ, đi được một nửa, bốn người hoảng sợ phát hiện xe bị hư.

"Mẹ nó, xong đời rồi." Một nam sinh tóc vàng khác chửi tục nói, "Vận khí thật kém."

"Lúc này mới đi được một nửa." Bạch Minh Dục rất giận.

Bọn họ bây giờ đang ở trên đường lớn, xung quanh một ngôi nhà cũng không có, bốn phía là xa xôi đại địa.

Đây là quốc lộ mới xây, xe không nhiều, mấy người muốn tìm người hỗ trợ một chút đều không có.

Bốn người ở tại chỗ bàng hoàng.

Thân Tự Cẩm từ trong xe tìm thấy một chiếc áo khoác, mặc vào cho Bạch Minh Dục, "Nơi này gió lớn, cậu đừng để bị lạnh."

"Thật xin lỗi a Tiểu Cẩm." Bạch Minh Dục buồn hiu rất, "Biết vậy không đem cậu ra ngoài, cậu bệnh mới khỏi, hiện tại lại kẹt ở chỗ này, mình rất sợ cậu lại bị bệnh nữa."

"Không sao mà." Thân Tự Cẩm ngữ khí mềm mại, nhẹ nhàng ho khan mấy cái, nàng mặc dù không có sốt, nhưng để lại di chứng ho khan.

"Cậu không nên tự trách, là mình tự nguyện muốn đi." Thân Tự Cẩm thân thiện trấn an cô.

Bạch Minh Dục sợ Thân Tự Cẩm lại sinh bệnh, quyết định hướng anh trai cầu cứu, cho dù cô sẽ bị anh trai mắng chết, cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Bạch Ngu tại thời điểm tiếp điện thoại của em gái, hắn đang cùng Xa Cố Lai ngồi trong phòng làm việc, trao đổi một cái đại ip bộ môn trù hoạch*.

(Editor: chỗ này mình k hiểu ý nói gì dù là sinh viên kinh tế huhu)

"Minh Dục, chuyện gì vậy." Bạch Ngu nhìn xem bản kế hoạch trên bàn phân tích, thờ ơ hỏi.

"Anh a, mau cứu em ——" thanh âm của Bạch Minh Dục phút chốc vang vọng trong phòng làm việc, thanh âm cực lớn, Xa Cố Lai ngồi đối diện ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Bạch Ngu cắn răng, "Con nhỏ chết tiệt kia gào rống gì vậy."

Bạch Minh Dục nói tình trạng bây giờ của bọn họ, sụp đổ hướng anh trai cầu cứu "Anh mau lại đây đi, nơi này lạnh chết đi được."

Bạch Ngu đau đầu vỗ trán, "Em thế nào vừa về liền gây chuyện cho anh rồi."

"Muốn mắng em thì đợi trở về rồi mắng, nhanh lên, trời muốn tối rồi, nhiệt độ xuống thấp, Tiểu Cẩm vất vả mới hết bệnh, em sợ cậu ấy lại sinh bệnh, tóm lại, nhanh tới đi đó."

Xa Cố Lai nghe tới tên Thân Tự Cẩm, lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Bạch Ngu phiền chết đứa em gái này, "Kế hoạch ngày mai rồi nói sau."

Hắn cầm chìa khóa xe lên, đột nhiên hỏi "Cô muốn đi không? Hình như cô gái kia cũng ở đó."

"Có quan hệ gì với tôi." Xa Cố Lai thần sắc nhạt nhẽo, "Tôi không đi."

***

"Anh vừa mới uống rượu cũng không biết được sao?" Lúc này Xa Cố Lai đang lái xe, ngữ khí băng thật lạnh.

Bạch Ngu ai nha một tiếng, cười hì hì nói giỡn "Tôi quên tôi vừa mới uống rượu, dù sao cô gái kia cũng ở đó, cô cũng đi xem một chút đi."

Bạch Ngu đang muốn lái xe thì một giây sau ý thức được đã uống rượu, hắn không chút nghĩ ngợi liền năn nỉ Xa Cố Lai đi cùng.

Trừ bỏ say rượu ra, hắn còn có chút mù đường, Xa Cố Lai cảm phương hướng so hắn tốt hơn nhiều.

Xa Cố Lai bị ép làm tài xế, rất im lặng, "Anh ngậm miệng."

Phương xa xuất hiện sắc thái hoàng hôn, con đường rộng lớn ánh sáng mờ nhạt, bốn người không rảnh thưởng thức cảnh đẹp lần này.

"Anh ấy thế nào còn chưa tới nữa a." Bạch Minh Dục ngồi ở trong xe phàn nàn.

Thân Tự Cẩm ngắm nhìn cảnh hoàng hôn bên ngoài, nhịn không được dùng điện thoại quay lại, nơi này tín hiệu không tốt, nàng dự định đến lúc đó gửi cho Xa Cố Lai nhìn xem.

Cũng không biết cô bây giờ đang làm gì.

Thân Tự Cẩm sờ vòng tay của mình, thời điểm này cô chắc còn đang ăn cơm đi.

Bốn người trong trời tối trước nửa giờ cuối cùng thấy được xe của Bạch Ngu.

"Anh ấy đến rồi!" Bạch Minh Dục kích động lên, tranh thủ thời gian xuống xe, Thân Tự Cẩm cũng xuống xe.

Bạch Minh Dục hướng hắn phất tay, "Anh —— "

Bạch Ngu xuống xe, "Bạch Minh Dục, em mỗi ngày chỉ toàn tìm việc cho anh làm!"

Thân Tự Cẩm cảm thấy có chút lạnh, yết hầu cũng ngứa, không khỏi rụt cổ một cái.

Nàng vừa định trở lại xe đi uống thuốc, lại thấy còn có người xuống xe.

Sắc trời u ám, Thân Tự Cẩm thấy không rõ cụ thể khuôn mặt, chỉ cảm thấy thân hình của người đó rất giống Xa Cố Lai.

Nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Đạo thân ảnh kia càng đi càng gần, trái tim Thân Tự Cẩm cũng càng nhảy càng nhanh.

"Em vì cái gì cũng đi theo đám bọn họ?" Xa Cố Lai âm thanh băng lãnh truyền vào trong tai nàng.

Thật là Xa Cố Lai!

"Rất có tinh lực." Xa Cố Lai đứng ở trước mặt Thân Tự Cẩm, trào phúng nàng.

"Em ——" Thân Tự Cẩm nói ra một tiếng, lại không biết nói cái gì.

Nói thật, đang bị nhốt mấy giờ, Thân Tự Cẩm không phải không có sợ hãi, nơi này không gian rộng lớn, lại không có người, bọn họ giống như là bị thế giới từ bỏ.

Thân Tự Cẩm tự nhiên cũng sợ, nhưng có Bạch Minh Dục ở bên cạnh vẫn luôn tự trách mang nàng đi, vì hòa hoãn cô không tự trách nữa, nàng không thể bộc lộ cảm xúc sợ hãi, chỉ có thể giả vờ thành dáng vẻ như không có chuyện gì, để Bạch Minh Dục yên tâm.

Dưới tình huống này, Xa Cố Lai xuất hiện lần nữa ở trước mắt nàng.

Tựa hồ mỗi khi nàng lâm vào khốn cảnh, Xa Cố Lai đều có thể tìm tới nàng.

Nỗi sợ hãi của Thân Tự Cẩm toàn bộ được quét sạch, nàng hướng Xa Cố Lai cười.

Xa Cố Lai là bị ép tới, vừa đến lại thấy được nàng cười ngây ngô, sách một tiếng "Em mỗi ngày luôn cười ngốc gì vậy?"

Thân Tự Cẩm nghiêm túc nói "Bởi vì vui vẻ a, chị xuất hiện ở trước mắt em."

Gió thổi lên hai tóc người, quần áo cũng theo gió hơi hơi nâng lên, hai khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp đứng trên đường cái thật dài, phía sau là bầu trời màn đêm tím đậm, xung quanh các nàng phảng phất như tự tạo thành kết giới, nhìn tĩnh mịch nhưng lại tốt đẹp.

Cảm giác trái tim chưa bao giờ đến gần như vậy.

Nam sinh đầu đinh vốn là muốn gọi Thân Tự Cẩm tới, lại thấy cảnh này, bước chân không hiểu sao dừng lại.

Luôn cảm giác giữa các nàng người ngoài không cách nào xen vào.

Bởi vì bốn người cũng chờ rất mệt mỏi, lại chưa ăn cơm, muốn về nội thành ít nhất còn mấy tiếng nữa, mấy người liền quyết định tìm một chỗ ngủ một đêm.

Khoảng cách gần nhất tìm được một quán trọ, bởi vì có một số phòng đang sửa chữa, phòng ở được không còn nhiều.

Cuối cùng hai nam sinh một gian phòng, Bạch Ngu một gian phòng, cuối cùng còn hai gian phòng.

Bạch Minh Dục rất thức thời, kiếm cớ nói mình tướng ngủ không tốt, từ chối cùng người cùng ngủ, thế là Thân Tự Cẩm cùng Xa Cố Lai một gian phòng.

Nội tâm Xa Cố Lai cự tuyệt.

Nhưng cô lại không thể biểu hiện ra ngoài.

"Chị đi rửa mặt trước đi." Thân Tự Cẩm nói với Xa Cố Lai.

"Ừ."

Thân Tự Cẩm ngồi ở trên giường, cả người rất khẩn trương.

Mặc dù trước kia các nàng có ngủ cùng một phòng, thế nhưng dù sao cũng là phân giường ngủ, mà bây giờ chỗ này chỉ có một cái giường, mang ý nghĩa các nàng hai phải ngủ cùng một chỗ.

Đây là các nàng kết giao đến nay lần đầu tiên phải đối mặt với khoảng cách thân mật như vậy.

Thân Tự Cẩm khẩn trương chết rồi.

Nàng lại muốn đi sờ vòng tay, con ngươi co rụt lại.

Vòng tay đâu?

Nàng lập tức lật tung túi của bản thân, không có.

Không chỉ như thế, nàng lại đem phòng tìm khắp một lần, cũng cũng không có.

Thân Tự Cẩm hoảng loạn lên.

Xa Cố Lai rửa mặt xong đi ra, "Tôi tắm xong rồi."

"Cố Lai, vòng tay mất rồi." Thân Tự Cẩm tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

"Vòng tay nào?"

"Vòng tay chị cho em đó, dặn em hảo hảo mang nó."

Xa Cố Lai mới nhớ tới đến, lơ đễnh "Mất thì thôi, em vội làm gì."

"Kia là chị đưa cho em." Thân Tự Cẩm gấp nước mắt đều mau chảy ra, "Chị trước đó nói qua kêu em mang theo bên mình, nhưng bị mất rồi."

"Một cái vòng tay thôi, không đến mức đó."

Thân Tự Cẩm hoảng loạn giống như con nít bị vứt bỏ, "Cái này với em mà nói rất quan trọng."

Xa Cố Lai là thật không hiểu, "Chỗ nào quan trọng?"

"Đây là chị đưa cho em." Thân Tự Cẩm ngồi xổm xuống.

"Ý nghĩa trọng đại, em không thể làm mất được."

Xa Cố Lai cầm khăn lông, tay rũ xuống hai bên, lông mi thật thấp buông thõng, im lặng không nói.

Hồi lâu, cô thần sắc cổ quái nói "Vì cái gì đồ vật tôi đưa quan trọng như vậy?"

"Bởi vì thích chị a."

Thân Tự Cẩm quyết định muốn đi ra ngoài tìm, nàng đứng lên, "Em đi ra ngoài tìm thử."

"Không thể mất được sao? Một cái vòng tay thôi mà." Xa Cố Lai ý vị không rõ mở miệng.

Thân Tự Cẩm tay cầm cánh cửa, quay đầu, mặt mày nghiêm túc.

"Làm sao có thể tùy ý đối đãi với đồ vật của người mình thích như vậy được?"