Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 113



Cô bấm bấm đầu ngón tay đếm số quần áo muốn mua cho Vượng Tử, thậm chí nếu nhìn thấy thứ gì hợp, chuẩn bị luôn áo bông cũng được. Dù sao thời tiết thay đổi thất thường, trẻ nhỏ lớn lên rất nhanh, quần áo năm trước đến năm nay sẽ không mặc được nữa, cô lại thích cho Vượng Tử ăn mặc đẹp trai một chút.

Tống Đình Thâm hoảng hốt một hồi, anh rất ít khi nhìn thấy Nguyễn Hạ như vậy, có thể nói là trước kia chưa từng thấy vậy.

Hiện tại cô càng ngày càng giống một người mẹ chân chính, sẽ lo lắng đứa nhỏ không đủ quần áo mặc, cũng sẽ lo lắng quần áo của đứa nhỏ mặc có ấm không. Cô trước kia sẽ không như vậy.

Rõ ràng những thứ cô vừa nói chỉ là chuyện sinh hoạt bình thường, nhưng vào trong lỗ tai của Tống Đình Thâm lại có cảm giác ấm áp lâu ngày không thấy.

Nói cho cùng, tuy rằng nói anh đã chấp nhận hình thức hôn nhân giữa mình và Nguyễn Hạ rồi, nhưng trong lòng anh vẫn luôn khát vọng một gia đình ấm áp chân chính.

“Phỏng chừng còn phải mua cả bít tất này, đồ thu đông, đồ ngủ gì đó nữa, tính như vậy, những thứ phải mua cũng không ít.” Nguyễn Hạ nói rồi nói tiếp, lại nhìn về phía Tống Đình Thâm: “Anh cũng cần mua thêm vài bộ quần áo nữa, dù sao còn phải đi xã giao bên ngoài, cũng không thể cứ mặc mãi mấy bộ quần áo như vậy. Có điều tôi nhìn nơi này có vẻ không có của hàng quần áo nam, nếu hôm nay không mua được, chờ đến lúc quay về Đế Đố tôi sẽ mua cho anh sau.”

Về phần bản thân cô!

He he he he!

Những thứ cần mua đó lại càng nhiều hơn rồi! Áo gió này, váy liền này, giày cao gót này, giày này, khăn lụa này! Không thể thiếu bất cứ thứ gì! Cũng không biết ở đây có bao nhiều quầy hàng chuyên bán đồ trang điểm. A, nghĩ như vậy, thật sự là cái gì cũng muốn mua mà! Muốn đem cả trung tâm thương mại về nhà!

Nghĩ đến lát nữa ăn xong lại đi mua mua mua, Nguyễn Hạ sắp không kiềm chế được bản thân mình nữa rồi. Quả nhiên không có chuyện gì khiến người khác phấn chấn hơn là mua sắm, nhất là dưới tình huống không thiếu tiền

Nguyễn Hạ nâng mặt cảm khái: “Có tiền thật là tốt.”

Tống Đình Thâm cười khanh khách: “Cô nói lời này thật sự là không thô bỉ chút nào.”

“Đương nhiên rồi.”

Tính cách hai cha con Tống Đình Thâm và Vượng Tử thật ra rất giống nhau đó là não cá vàng. Rõ ràng trước đây họ đã đi mua sắm cùng Nguyễn Hạ nhưng họ hoàn toàn quên mất lần cuối cùng họ đi mệt mỏi như thế nào, nếu nói là quân tử xả thân thì cùng không đủ. Hôm nay Nguyễn Hạ đề nghị hai người đi mua sắm hai ba con không chỉ không nhớ về lần trước mà còn rất vui vẻ đồng ý.

Dù sao Nguyễn Hạ nói cũng phải mua quần áo cho họ. Đàn ông đều như vậy dù là bốn tuổi hay ngoài ba mươi tuổi thì đều thích quần áo mới, nhất là có người tư vấn giúp trong lúc mua.

Nguyễn Hạ mua quần áo cho Vượng Tử không phải rất đắt nhưng chất liệu lại rất dễ chịu, rất phù hợp với trẻ con. Vượng Tử mặc dù mập mạp nhưng nhìn dáng lại rất đáng yêu nên mặc quần áo áo cũng rất dễ thương. Đặc biệt đang trong dịp Quốc Khánh tuần lễ vàng nên rất nhiều thương hiệu được giảm giá, thế nào là giảm giá? Dưới cái nhìn của một người phụ nữ, bỏ bốn lấy năm một hồi, chuyện này quả thực chính là cho không mà! Sao có thể bỏ qua một chuyện tốt như vây!

Thế là cô liền cho Vượng Tử mua một lúc năm cái áo khoác, sáu cái quần, quần áo ở nhà cũng mua ba bốn bộ, không nói đến bít tất, quần đùi, một vài những thứ nhỏ nhặt khác, giày cũng mua tận mấy đôi. Cuối cùng Vượng Tử kéo tay Nguyễn Hạ nói: “Mẹ, đủ rồi đấy. Mua nhiều quá con cũng không mặc hết.”

Chiến lợi phẩm hoàn toàn không ít, lúc Nguyễn Hạ chuẩn bị đi ra, mắt bỗng nhìn tới đống trang sức dành cho con gái không khỏi thở dài một tiếng. Nếu Vượng Tử là con gái thì thật tốt hoặc nguyên chủ sinh đôi, vậy thì càng tốt.

Quần áo con gái thực sự rất đẹp, mặc dù là váy nhỏ hay là giày nhỏ đều làm người ta thích đến nỗi không muốn buông tay.

Tống Đình Thâm chịu số phận trở thành một công nhân bốc vác, xách theo bao lớn bao nhỏ, cùng Vượng Tử đứng ở một bên chờ Nguyễn Hạ.

Nguyễn Hạ cầm trong tay một đôi giày nhỏ xíu rất đáng yêu, xem đi xem lại.

Vượng Tử kéo ống quần Tống Đình Thâm, bất đắc dĩ nói: “Mẹ đang muốn làm gì thế? Nhà chúng ta đâu có cô bé nào bé như vậy. Mẹ sẽ không mua chứ?”

“Ba không biết.” Tốn Đình Thâm cũng bất đắc dĩ nói.

Nếu như nói trước kia cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có đứa thứ hhai. Thế nhưng hiện tại suy nghĩ lại có chút thay đổi.

Trước kia sở dĩ không muốn cũng bởi vì quan hệ với Nguyễn Hạ như vậy, người ngoài không rõ nhưng chẳng lẽ anh lại không rõ sao? Giữa bọn họ chỉ có thể có một đứa con đó là Vượng Tử.