Phản Diện Đại Nhân Muốn Thượng Ta

Chương 13



Đương Tiệp Vân một đường gϊếŧ thẳng vào trung tâm Điệp cốc, phát hiện nơi này cư nhiên còn có một đại điện tráng lệ, tên tường gắn viên đèn lưu ly lam sắc lập lòe được điêu khắc tỉ mỉ. Đọa tiên đã chết trong cuộc thanh trừng mấy ngàn năm trước, nơi này đáng lí ra phải đầy tro bụi, mạng nhện giống những cái kia phế tích, như thế nào ngay cả hắn dấu chân đều nhanh chóng phai mờ rồi biến mất không vết tích.

Hắn đi vòng vòng, phát hiện một đài tế nhỏ, cẩn thận bước lên bậc thang, hắn đôi mắt mơ hồ nhìn thứ giữa đài. Một chiếc quan tài không đậy nắp bằng lưu ly trong suốt, đế làm bằng gỗ, bên trên sơn một lớp màu mận chín, làn sương trắng trong quan tài thoát ra, chậm rãi uốn lượn rồi biến mất trong không khí.

Hắn tò mò đến gần, nghĩ nghĩ, bên trong hẳn là một bộ xương khô đi? Bất quá làn sương kia cũng thật quá lạnh lẽo, tuy nói nhiệt độ không thể ảnh hưởng đến tu tiên giả nhưng nếu đó là linh khí liền khác. Khi Đương Tiệp Vân nhìn thấy thứ trong quan tài, hắn cứng lại rồi, bên trong là một khối thi thể còn nguyên vẹn không chút tì vết, quan trọng là cái đó thi thể dung mạo cùng Tình Trục Lưu vô dị.

Bất quá làn da trắng quá mức, tổng thể nhìn còn có chút xanh xao, nếu cái thi thể đó còn thở hoặc có mạch đập hắn liền nhào đến ca ca dài ca ca ngắn. Hiện tại gặp được lại không chút vui vẻ, hắn vươn tay chạm vào gương mặt tinh mỹ kia. Xúc cảm đàn hồi, mềm mại lạnh lẽo như khối băng, ngón tay hắn dần du tẩu xuống dưới, cơ ngực mềm mềm hữu lực, tám khối cơ bụng mê người.

Đây hoàn toàn là Tình Trục Lưu thân thể trong tưởng tượng của hắn, không khác một phân, hắn hiếu kì nhìn làn sương che phủ hạ thân không mảnh vải, mơ hồ nhìn thấy vài bông hoa được đặt bên trên, cảm giác như có người muốn giữ gìn y tôn nghiêm liền đặt lên.

Đương Tiệp Vân gạt đóa hoa hồng trắng kia sang một bên, tiểu đệ đệ kích thước khủng bố kia liền trần trụi lộ ra, chỉ là hắn vẫn to hơn, điểm này hắn vẫn là tự tin. Đột nhiên lúc này hắn nhớ ra một tình tiết, trong nguyên tác từng nói y trời sinh có một vết bớt dưới xương sườn, trông giống như một cái ấn ký hình hoa hải đường hồng sắc, quanh đóa hoa có một vài sợi hoa văn hắc sắc.

Hắn còn nhớ đoạn tình tiết miêu tả kia xuất hiện trong lần Tình Trục Lưu của nguyên tác cưỡng ép Diệp Ly Vũ không thành. Cũng may hắn xuyên vào còn tính sớm, tình tiết kia còn phải đợi vài trăm năm nữa, sau khi phản diện ca ca gặp Diệp Ly Vũ nảy sinh tình cảm mới bắt đầu.

Suy nghĩ vừa ngưng, trước mắt thi thể bên dưới xương sườn liền xuất hiện vết bớt hệt như miêu tả. Đương Tiệp Vân gật gù hiểu ra, hắn chính là bị trúng ảo thuật, cũng không biết là từ khi nào, là lúc bước lên bậc thang vẫn là từ lúc vào đại điện? Hắn đột nhiên bừng tỉnh, hiện tại hắn suy nghĩ cái gì, khối thi thể kia liền sẽ như vậy, tức là hắn muốn làm cái gì đều được.

Đương Tiệp Vân khoái chí, vắt óc suy nghĩ, từ tai thỏ, tai mèo đến đồng phục nữ sinh, ngay cả y phục tình thú gì đó đều nghĩ ra. Thi thể một hồi lại một hồi biến đổi, phốc cái không ngừng, hắn ở trong đó chơi trời đều tối còn không chịu phá trận.

Sau mấy hồi chơi mệt, hắn quyết định đi xung quanh tìm mắt trận, chỉ cần phá hủy nó liền có thể thoát ra ảo cảnh, tìm được Hoàn Sinh thảo. Chỉ là đối hắn cái này đều là chuyện nhỏ, bàn tay thon dài bay nhanh kết ấn, linh khí từ thân thể hợp lại thành trước mặt hắn một hàng dài tự cổ, kim sắc tỏa sáng, ấm áp khí bao trùm đại điện âm u quỷ dị.

Môi hắn mấp máy, mơ hồ nói:"Truy."

Dứt lời hàng tự cổ kia liền tiêu tán bốn phía, một sợi chỉ bạc câu hắn ngón tay út, chỉ dẫn đến một cái cánh cửa, bên trong là một vườn hoa hồng trắng, ánh trăng không có trần nhà cản trở, tỏa sáng trên đầu hắn. Sợi chỉ dẫn đến một nam nhân thân cao, xa xa ngồi trong đình, thưởng thức chén trà nhỏ trong tay.

Đương Tiệp Vân đi đến, nam nhân kia nhàn nhạt nhìn qua, không có bất luận cái gì cảm xúc. Y mái tóc dài trắng như tuyết, làn da trắng bệch, gương mặt tinh xảo mang theo một loại cảm giác bệnh mỹ nhân. Y chậm rãi đứng dậy, bạch y dài thườn thượt tung bay trong gió, giống hệt một cái tiên nhân.

Đôi mắt y màu đỏ như máu, lông mi dài trắng xóa hình thành đối lập. Y đưa tay làm động tác mời ngồi, cử chỉ ưu nhã, thái độ nhàn nhạt tựa như không để bất cứ thứ gì trong mắt.

Hắn theo hướng y mời, ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, bên trên phủ một lớp vải kì quái màu lam. Nam nhân bàn tay gầy gày thon dài cầm bình trà chậm rãi pha thêm, dường như muốn mời hắn uống. Nhưng Đương Tiệp Vân không có thói quen uống trà, hắn trong lòng đối nam nhân lạ mặt thêm vài phần cảnh giác.

Đương Tiệp Vân vươn tay che miệng chính mình chén trà rỗng sắp bị rót trà, không nhanh không chậm nói:"Tiên sư không cần nhọc lòng, tại hạ không thích trà, đa tạ."

Nam nhân biểu tình một đốn, chậm rì rì phun ra mấy chữ:"A, là sợ có độc?"

Đương Tiệp Vân tâm nhảy nhảy, không nghĩ đến còn có thể hạ độc vào trà a, chính mình quá không đề phòng đi? Sau này phải để ý chút mới được:"Cũng không phải, ta trời sinh không thích này đó nhạt nhách nước trà, chỉ ái ngọt."

Nói nói, tay liền vươn đến dĩa bánh quế cầm lên một khối mỹ tư tư ăn, nam nhân nhìn hắn tự nhiên hành động, mặt trở nên nhu hòa nhiều. Nam nhân uống lên chén trà lạnh lẽo, nhàn nhạt nhìn mấy cái bông hồng trắng một mảnh:"Ta tên Hoa Đạo Khư, phi thăng thành tiên sau nhật tử quá đến hảo, chỉ là ta trong lòng có ái nhân, lại bởi vì là phàm nhân liền không đến được tay, nàng chết rất lâu sau ta đem này đó hồ điệp dưỡng lên, lại vì là phàm vật liền hết thảy chết đi, ta đọa ma sau đem chú pháp học lên, dùng máu tế hồ điệp, khiến chúng mãi mãi bên cạnh ta..."

Đương Tiệp Vân không ngờ này đọa tiên còn có một đoạn tình cảm không dứt, nghe y ngữ khí bình thản nhưng trong mắt hận ý nùng liệt khiến hắn tứ chi cứng đờ. Nhìn y bộ dạng này khẳng định chuyện phía sau cũng không đơn giản đôi ba câu lời nói liền kể hết. Hắn thả mềm ngữ khí, an ủi y:"Đừng buồn, người đã chết, nếu tiên sư ngươi đã mệt vậy đi theo nàng cũng tốt, xuống suối vàng nàng cũng sẽ không cô đơn..."

Hoa Đạo Khư cười như không cười nhìn hắn:"Nếu chết được vậy ta đã sớm bồi nàng tuẫn táng, đáng tiếc...chậc chậc, ta còn phải báo thù đâu."

Y giọng nói mang tia trào phúng, lại giống như thương hại chính mình. Đương Tiệp Vân nhìn y vẻ mặt chết không được sống không yên:"Báo thù?"

Hoa Đạo Khư ha hả cười, nước mắt như hạt châu lăn dài:"Đúng a, nữ nhân ác độc Dao Liên, còn có đám người tiên giới đảo trắng thay đen, nhân lúc cháy nhà hôi của, ta nhất định không sót một tên, nhất định băm nát bọn chúng!"

Một cái dung mạo xuất trần tiên khí ngút trời nam nhân hiện tại biểu tình càng lúc càng ác độc, giống như một mảnh vải trắng bị vây hãm trong lầy lội máu tươi, cảm nhiễm những cái đó sát ý.

Đương Tiệp Vân nhìn đàn hồ điệp toàn bộ đáp lên người y, che kín từng khe hở trên người y, không ngừng hút máu, hắn vươn tay đẩy ra hồ điệp trên mặt y:"Vậy làm ta giúp ngươi đi thôi."

Hắn đôi mắt đen nhánh, đồng tử cùng tròng mắt hắc bạch phân minh, khóe mắt gợi lên cái độ cung như trăng khuyết, dung mạo nhu hòa anh khí bị nụ cười giảo hoạt kia làm cho trộn lẫn, đảo cũng có một phen ý tứ.