Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 96: Đóng dấu



Trưởng lão khổng tước đã tu hành hơn một ngàn năm, giờ lại phải nhận lấy sự nghi ngờ không nên có ở độ tuổi này, ông không biết tại sao Thẩm Trường An đột nhiên cảm thấy hứng thú với tuổi của mình nữa.

"Chắc hẳn tu vi của ngài phải rất cao."

"Thẩm tiên sinh gọi tôi bằng lão Khổng là được, tại hạ ngu dốt sống qua ngày đoạn tháng, chỉ mới tu hành hơn ngàn năm mà thôi."

Đạo Niên là một con gấu trúc tinh tu hành được một ngàn năm, mà trưởng lão Khổng cũng tu hành một ngàn năm......

Thẩm Trường An lễ phép cười: "Rất lợi hại."

Trưởng lão khổng tước: "......"

Không không không, Thẩm tiên sinh, vẻ mặt của ngài tựa hồ cũng không phải là ý này.

Tộc nước, tộc thú suy nghĩ tương đối đơn giản, khổng tước xanh đang đứng trên bờ vực tuyệt chủng, Thẩm tiên sinh là con người nên có hỏi thêm vài câu và có chút tò mò cũng là chuyện bình thường.

Bọn họ ngồi thêm một lát, sau khi thấy Thẩm Trường An dường như không có hứng thú tiếp tục tán gẫu, liền đồng thời đứng lên tạm biệt. Không phải bọn họ không muốn ôm đùi Thiên Đạo, mà thật sự là do sợ mình không để ý nói lỡ miệng vạch trần lời nói dối của y.

"Thẩm tiên sinh, con chim ngài đang nuôi kia......"

"Đạo Niên của nhà chúng tôi đã thuê nhân viên nuôi chim chuyên nghiệp, ông không cần phải lo đâu." Thẩm Trường An mỉm cười, "Chúng tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt."

Trưởng lão khổng tước: "Được, tốt."

Gần như có thể chắc chắn rằng Thẩm tiên sinh thực sự có vẻ không thích ông lắm.

Là lông đuôi của ông không đủ xinh đẹp, hay là do Thẩm tiên sinh vẫn còn để ý chuyện thế hệ trẻ của tộc chim bọn họ đi khiêu khích cậu lúc trước vậy?

Nghĩ vậy, sau khi trưởng lão khổng tước trở về đã gọi hai anh em nhà họ Khổng đến mắng một trận. Mắng hai anh em họ xong, trưởng lão khổng tước vẫn cảm thấy không vui nên lại mắng Khổng Anh vì lúc trước đã dám chạy đến chỗ Thiên Đạo đại nhân làm ầm ĩ.

Khổng Nguyệt, Khổng Dương, Khổng Anh bị mắng đến mức không hiểu ra sao, nhưng lại không dám phản bác.

Khổng tước ấy mà, tâm trạng đột nhiên trở nên không tốt mà không rõ nguyên do cũng là chuyện thường thấy.

Khách trong nhà ấm trồng hoa đều đã rời đi, Thẩm Trường An ngồi đối diện Đạo Niên, giữa hai người bọn họ có một cái bàn trà gỗ khắc hoa. Hơi sương của nước trà nóng bốc lên, tỏa hương thơm trong cả căn phòng.

"Hôm nay đã có người nói với tôi rằng tận thế sắp đến."

Đạo Niên ngừng động tác bưng trà, y trầm mặc nhìn Thẩm Trường An một lúc lâu: "Cậu thì sao?"

"Gì cơ?"

"Cậu nghĩ gì về tận thế?"

"Chưa đến khoảnh khắc đó thì tôi vẫn sẽ không tin sắp nghênh đón tận thế."

Nước trà trong tách nhẹ nhàng đong đưa, tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ.

"Nếu...... Nếu thật sự có tận thế, anh muốn làm gì?" Tay Thẩm Trường An vô thức cào lên mặt bàn, "Anh đã từng nghĩ đến chưa?"

Tận thế cũng chính là ngày Thiên Đạo bị diệt vong.

Đạo Niên chưa bao giờ nghĩ đến ngày đó, cũng hoàn toàn không sợ ngày đó đến, sống hay hết cũng giống nhau thôi. Tuy nhiên, khi y nhìn Trường An đang cực kỳ nghiêm túc trước mặt, thì đã đặt chén trà xuống nghiêm túc nói: "Có lẽ sẽ giống như hôm nay, ngồi bên cậu, uống một tách trà, nhìn cậu cười, chờ đợi giây phút cuối cùng tiến đến."

Thẩm Trường An trong lòng khẽ động: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu thực sự có ngày đó, tôi muốn ở cùng anh, không đi đâu cho đến khi thế giới này bị san bằng."

Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An, ẩn dưới ánh mắt bình tĩnh của y là vô số cảm xúc mãnh liệt, nhưng y không nói gì và cũng chẳng hỏi gì cả.

Có một số tình cảm vì mình chưa từng được trải nghiệm, cho nên đã trở nên nhút nhát sợ sệt.

"Tôi nghĩ nếu thực sự có tận thế, tôi muốn cùng người yêu ăn hết những món ngon trên đời, đi ngắm hết những ngọn núi con sông, rồi lại chụp vô số ảnh yêu đương đăng lên tường, cho tất cả bạn bè đang độc thân ăn cơm chó."

Đạo Niên chậm rãi rũ mi, y nhìn hơi nước đang quay cuồng, trầm mặc không nói gì.

"Tôi muốn đưa anh ấy đi làm những điều tôi đã không hoàn thành trong thời thơ ấu, cùng những điều đã từng mong đợi, luyến tiếc, muốn làm nhưng không dám làm, đều muốn thử với anh ấy." Thẩm Trường An duỗi tay bưng tách trà, bởi vì quá căng thẳng mà tay run làm nước trà tràn ra một ít.

"Vào mùa đông lạnh giá, tôi muốn đưa anh ấy đi chơi tuyết, sau đó đút hai bàn tay lạnh lẽo của anh vào trong túi của tôi. Vào mùa hè, chúng tôi sẽ đi bơi, còn có thể thoa kem chống nắng cho nhau nữa."

Thẩm Trường An nhìn Đạo Niên đầy chờ mong, "Anh có cảm thấy như vậy rất tuyệt không?"

Đạo Niên cứng đờ nhìn Thẩm Trường An: "Có lẽ anh ta không thích những việc cậu muốn làm lúc nhỏ, cũng không thích đắp người tuyết, không thích bơi lội thì sao?"

Y muốn nói rằng mình có thể cùng Trường An làm những điều người khác không muốn làm. Tuy nhiên, trước ánh mắt tràn ngập chờ mong của Trường An, y thế mà lại không nói nên lời.

Thậm chí, y còn không nỡ làm Trường An chịu nỗi ấm ức này.

"Không, không thích sao?" Thẩm Trường An lắp bắp nói, "Vậy anh thích làm gì?"

"Tôi thích gì thì cũng đâu liên quan gì đến người yêu của cậu đâu?" Đạo Niên quay đầu nhìn hoa hồng nở rộ trong bình, "Không quan trọng."

"Anh thích cái gì, tôi sẽ làm cái đó với anh." Thẩm Trường An đứng dậy đi đến trước bình hoa, nghiêm túc nhìn Đạo Niên, "Hoa hồng có gì đẹp đâu, anh ngắm em được không?"

Đạo Niên thu hồi ánh mắt: "Được."

"Cho nên......" Tim Thẩm Trường An đập như sấm, cậu cảm thấy có lẽ Đạo Niên đã nghe được tiếng tim đập loạn xạ của mình, "Cho nên anh có muốn nghĩ đến việc làm người yêu của em không?"

"Tiên sinh, Trường An, đã rất muộn rồi, hai người còn không ăn cơm thì Trường An sẽ đi làm trễ đấy."

Đạo Niên: "Cút!"

Thẩm Trường An: "Không ăn."

Đối mặt với hai đôi mắt tức giận, Lưu Mao yên lặng rụt đầu lại.

Đã xảy ra chuyện gì thế, sao lại nóng nảy như vậy chứ?

Đạo Niên rất hối hận vì vừa rồi không lập kết giới ngoài nhà ấm trồng hoa, tránh để người không có mắt xông vào.

Thẩm Trường An thấy vẻ mặt của Đạo Niên có chút khó coi, trong lòng dần dần trầm xuống, đây là...... Khúc nhạc dạo trước khi giận sao?

Cậu có chút chán nản mà nghĩ, người anh em tốt nhất lại nghĩ trong đầu việc làm thế nào để lột quần áo của mình, nếu cậu là Đạo Niên thì cũng sẽ giận thôi.

Nếu Đạo Niên tức giận vì điều này, thậm chí cắt đứt liên lạc với cậu, thì cậu nên làm gì đây?

Chắc cũng không thể học mấy người đàn ông nhảy sông đó để uy hiếp đâu nhỉ? Cậu không làm được, cũng không nỡ ép buộc Đạo Niên như vậy.

Thôi thì cứ chịu đòn nhận tội đi, đàn ông ấy mà, theo đuổi người mình yêu thì cần thể diện làm gì nữa. Cho dù muốn cậu cắm mặt xuống đất để bị dẫm, để Đạo Niên chen chân vào đá cậu đi, cậu cũng không hối hận.

Đạo Niên đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Trường An, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào cậu: "Người mà em muốn yêu là anh sao?"

Thẩm Trường An thấp thỏm gật đầu.

"Em muốn đi đắp người tuyết với anh?"

Thẩm Trường An tiếp tục gật đầu.

Đạo Niên nhìn ánh mặt trời ấm áp vào đông ngoài nhà ấm trồng hoa, nhưng không nói gì.

Y đứng dậy đi tới cửa nhà ấm trồng hoa, quay đầu thấy Thẩm Trường An vẫn đang đứng tại chỗ như một cô dâu nhỏ, "Em thích đắp người tuyết đúng không?"

Thẩm Trường An ngơ ngác nhìn Đạo Niên: "Cũng, cũng khá thích?"

Cậu không hứng thú lắm với việc đắp người tuyết, nhưng cậu đã xem một đoạn video trên Internet về một con gấu trúc được gửi đến sở thú phương bắc, vui vẻ chơi trong vườn sau khi tuyết rơi. Vì vậy cậu mới nghĩ rằng cùng là gấu trúc, nên chắc là Đạo Niên cũng thích tuyết.

"Anh hiểu rồi." Đạo Niên lộ ra vẻ mặt "thật đúng là không có cách nào với em", đưa tay về phía Thẩm Trường An, "Lại đây."

Thẩm Trường An nhìn bàn tay mà Đạo Niên đưa ra, ánh mắt chợt sáng lên: "Đạo Niên, anh muốn nắm tay với em sao?"

Đạo Niên mím môi: "Em không muốn?"

Chẳng phải những người yêu nhau đều muốn nắm tay đi dạo sao?

Y vừa định rút tay về, Thẩm Trường An đã nhảy đến trước mặt y như đạn đại bác, duỗi tay nắm lấy tay y, vui vẻ nói: "Sau khi nắm tay thì anh là gấu trúc của em rồi nha."

Khóe miệng vừa cong lên của Đạo Niên lại rũ xuống.

Trường An thích y hơn, hay là thích gấu trúc hơn vậy?

Hay do y là gấu trúc, nên Trường An mới muốn y làm người yêu của em ấy.

Tay Đạo Niên có chút lạnh. Thẩm Trường An đem tay hai người đút vào túi áo khoác: "Cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta là người yêu rồi đúng không?"

"Ừ......" Thiên Đạo đại nhân vạn năm vô cảm, yên lặng đỏ vành tai.

"Chờ chút." Thẩm Trường An dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh như một tên trộm rồi nhanh chóng hôn lên môi Đạo Niên.

Sau đó mặt cậu còn đỏ hơn vành tai của Đạo Niên nữa, đôi mắt nhỏ nhìn ngang nhìn dọc, chứ không dám nhìn đôi môi hồng nhuận của Đạo Niên, cậu ra vẻ đúng lý hợp tình nói: "Biết cái này gọi là gì không?"

Giọng nói của Đạo Niên hơi khàn: "Gọi là gì?"

"Cái này gọi là đóng dấu của người yêu." Thẩm Trường An ỷ vào việc Đạo Niên không thích tiếp xúc với mọi người, cũng không biết cách những người yêu nhau ở chung, liền trợn mắt nói dối, "Nghi thức mà giữa những người yêu nhau cần phải có."

Đạo Niên nhíu mày: "Vậy à?"

"Đúng, đúng vậy." Thẩm Trường An phỉ nhổ mình trong lòng, Thẩm Trường An ơi Thẩm Trường An, tất cả kỹ năng nói dối trong đời này của mày đều được dùng trên việc chiếm tiện nghi của người yêu rồi à?

"Anh đã hiểu." Đạo Niên tao nhã gật đầu, rút tay từ trong lòng bàn tay Thẩm Trường An ra, sau đó đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cậu, cúi đầu.

Làn gió nhẹ nhảy múa trong không khí.

Cây cối xanh tươi trong hoa viên dây dưa cùng làn gió.

Thẩm Trường An ngửi thấy hương hoa hồng nở rộ, mặt cậu còn đỏ hơn cả hoa hồng.

Thật lâu sau, Đạo Niên buông Thẩm Trường An ra, cầm tay cậu trong tay mình: "Con dấu lúc nãy không ổn lắm, hơi nhạt."

"À, ừm." Thẩm Trường An ngơ ngác để mặc Đạo Niên nắm đi, lúc bước lên các bậc thang, suýt nữa còn ngã một cái.

Đạo Niên nhìn cậu đang choáng váng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại lộ ra vẻ mặt "thật đúng là không còn cách nào với em" rồi duỗi tay ôm lấy eo cậu, nửa ôm nửa đỡ đặt cậu ngồi xuống bên bàn ăn.

Tất cả mọi người đang bận rộn trong đại sảnh nhìn thấy dáng vẻ ở chung của hai người, đều sững sờ trong hai giây ngắn ngủi, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt của Đạo Niên đảo qua thì lại đồng loạt trở lại như bình thường.

Cơm nước xong, Đạo Niên lại đóng một con dấu ra ngoài lên Thẩm Trường An xong, mới để cậu đi làm.

Thần và yêu trong cả căn biệt thự đều nhìn thấy cảnh này.

Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An rời đi, khi quay người lại thì trông thấy mọi sinh vật đều đang nhìn mình, đột nhiên nói: "Ở thành phố Ngô Minh trong hai mươi năm qua có tuyết rơi không?"

"Từng có mưa tuyết và tuyết rơi nhẹ."

Đạo Niên ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng điệu nhàn nhạt: "Trời lạnh rồi, thành phố Ngô Minh cũng nên có tuyết thôi."

Mọi người: "?"

Đạo Niên không quản những người khác nghĩ gì, y bật máy tính, tìm thấy tài khoản truyền thông của một cơ sở nuôi gấu trúc trên internet.

Tất cả video đăng trên tài khoản này đều liên quan đến gấu trúc, điều làm y không ngờ là cho dù gấu trúc đi ị cũng có thể thu hút một đám người trầm trồ khen ngợi, thậm chí còn sẵn sàng bỏ tiền mua cả giấy chùi phân của gấu trúc.

Tại khu vực bình luận, có rất nhiều người hỏi làm cách nào để tổ chức đi trộm gấu trúc tập thể, còn có người nói mình sẵn sàng đập nồi bán sắt để nuôi gấu trúc, cầu xin quốc gia phân phối gấu trúc cho mình.

Đạo Niên không kiềm được sự thắc mắc trong lòng nên đã hỏi ở khu vực bình luận: Gấu trúc quan trọng hơn bạn trai luôn sao?

Cư dân mạng 1: Vô nghĩa, có gấu trúc rồi, ai còn cần bạn trai nữa?

Cư dân mạng 2: Ngay cả dưới video về gấu trúc mà cũng có người đến giục cưới à? Cứ bạn trai, bạn trai, đàn ông có đầy trên đất, còn gấu trúc có thể có đầy trên đất hả?

Cư dân mạng 3: Vấn đề này còn cần phải hỏi à, đương nhiên là đúng rồi. Ước mơ lớn nhất trong cuộc đời này của tôi là có một con gấu trúc đột nhiên biến thành một người đàn ông đáng yêu, sau đó đứng trước mặt nói với tôi rằng ảnh muốn trở thành bạn trai của tôi đấy.

Phía dưới vẫn còn rất nhiều người trả lời câu hỏi này, Đạo Niên mơ hồ hiểu được suy nghĩ của những người này.

Khóe miệng y dần dần mím chặt, nếu y không phải gấu trúc, Trường An có còn thích y không?

Trong phòng làm việc của Bộ Dân chính, Đinh Dương thấy Thẩm Trường An vào văn phòng nãy giờ mà nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, không nhịn được nên hỏi: "Trường An, cậu trúng giải độc đắc à, sao tâm trạng tốt vậy?"

"Trường An đâu có thích mua vé số, cậu ấy trúng làm sao được." Trần Phán Phán ho khan một tiếng, "Cái kia, gần đây tôi đang quen một người bạn trai, anh ấy muốn mời mọi người ăn bữa cơm, ngày mai vừa vặn là thứ bảy, mọi người có thời gian không?"

"Có, có." Đinh Dương vội vàng gật đầu, "Tôi muốn xem xem là vị dũng sĩ nào dám ở bên cô."

"Ôi chao, Tiểu Trần thoát kiếp độc thân rồi à?" Chủ nhiệm Đỗ bưng tách trà yêu dấu của mình đi ra, cười tủm tỉm nói với ba người còn lại, "Phán Phán đã giải quyết chuyện cá nhân xong, ba người các cậu cũng phải nhanh lên."

Đinh Dương vẻ mặt đau khổ tự giễu: "Tôi cũng muốn nhanh lắm chứ, nhưng tiếc là bạn gái tương lai của tôi đi quá chậm, bây giờ còn chưa thấy được bóng dáng luôn đây này."

"Chủ nhiệm à, là hai người mới đúng." Thẩm Trường An giơ tay vươn ra hai ngón, "Ngại quá, trưa hôm nay tôi cũng thoát kiếp độc thân rồi."

"Cái gì cơ, đã hứa sẽ cùng nhau độc thân, ai thoát ế trước sẽ là chó, thế mà cậu lại không nói một tiếng đã thoát ế luôn rồi?!"

Tuy rằng chuyện bạn của Thẩm Trường An tặng hoa lần trước đã làm mọi người sốc cả một ngày, nhưng mà sau khi thấy dáng vẻ thoải mái của Thẩm Trường An, bọn họ lại cảm thấy có thể là do mình hiểu lầm thôi. Bây giờ nghe được chính miệng Thẩm Trường An nói mình đã thoát ế, bọn họ ngược lại có chút ngạc nhiên.

"Để có thể đi cùng với người yêu, làm chó thì làm chó thôi." Thẩm Trường An cười hì hì nói, "Lựa thời gian rảnh, tôi và người ấy cũng sẽ mời mọi người ăn một bữa cơm."

"Được...... Tốt." Đinh Dương ngơ ngác nhìn Thẩm Trường An, hơn nửa ngày mới kêu rên nói, "Từ Trạch, giờ trong cả bộ phận này chỉ còn hai chúng ta là hai con chó độc thân thôi đó."

Từ Trạch đẩy mắt kính trên sống mũi như muốn nói điều gì đó, nhưng thấy dáng vẻ bị đả kích sâu sắc của Đinh Dương, vì chăm sóc cho tâm trạng của hắn mà cuối cùng chọn cách trầm mặc.

Tối hôm nay, nhóm đại sư đang dưỡng thương ở thành phố Ngô Minh bỗng nhiên phát hiện, hiện tượng thiên văn lại thay đổi, nhưng mà theo chiều hướng tích cực.

Không chỉ các chòm sao đã bắt đầu trở về vị trí cũ, mà thậm chí còn có chiều hướng phát triển hưng thịnh.

Họ thậm chí còn phát hiện ra rằng tựa hồ trong hiện tượng thiên văn có một lực lượng thần bí đã đẩy mọi thứ đi theo chiều hướng tốt, nhưng dường như vẫn còn thiếu thứ gì đó, vì vẫn có sát khí ẩn hiện trong hiện tượng thiên văn.

Chỉ trong một ngày gắn ngủi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà làm cho thế giới đầy tuyệt vọng này, có được một con đường sống vậy?

Điều buồn cười hơn là rõ ràng đường sống này đến từ thành phố Ngô Minh, mọi thứ đều xảy ra ở dưới mí mắt họ, mà bọn họ lại không tính ra được điều gì.

Chẳng lẽ bọn họ sử dụng linh lực quá nhiều nên đã không thể bói toán ra được điều gì nữa ư?

Trong nhà Trương đại gia, vài vị đại sư tiếng tăm lừng lẫy ở giới tu hành vừa vui mừng vừa thắc mắc về việc hiện tượng thiên văn chuyển biến. Thiên hạ xuất hiện một người anh hùng cứu vớt thế giới, nhưng họ lại không biết anh hùng là ai.

"Tôi không tính ra được." Vân Phong lắc đầu.

"Bần tăng cũng không tính ra." Nghiêm Ấn niệm Phật.

Nhóm đại sư hai mặt nhìn nhau, tâm trạng thay đổi rất nhanh, lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Ngại quá, quấy rầy một chút, tôi là người giao hàng, cho hỏi có ai ở nhà không?"

Trương Cốc tiến lên mở cửa, thấy một nhân viên giao hàng ôm một cái thùng thật to đứng bên ngoài.

"Chào mọi người, đây là đồ ăn vặt do Thẩm Trường An tiên sinh đặt, chúc mọi người ăn uống vui vẻ." Người giao hàng đặt cái thùng to xuống rồi vội vàng rời đi.

"Đồ ăn vặt?" Trương Cốc có chút nghi hoặc, Thẩm Trường An có ý gì vậy? Cảm thấy tận thế sắp xảy ra cho nên muốn tận hưởng niềm vui à?

Mở thùng giấy ra, có rất nhiều đồ ăn vặt bên trong, tất cả đều được gói trong bao bì màu đỏ, có loại thì in chữ "LOVE", có loại thì in hạnh phúc nhân đôi, cứ cảm thấy có hàm nghĩa gì đó.

Trương Cốc bật điện thoại, tìm kiếm trong danh bạn bè thì thấy Thẩm Trường An đã đăng một bài đăng, còn cố ý thêm vào một hình trái tim màu hồng nữa.

Trường An: Thật tiếc khi thành phố Ngô Minh không có tuyết, nếu không tôi có thể cùng người yêu đắp người tuyết rồi. [hình ảnh]

Trương Cốc: "......"

Thẩm Trường An cái tên gia súc này!

Đây là đang thể hiện tình yêu!

Để thể hiện tình yêu mà làm đến mức này luôn à!

Lại nhìn những đồ ăn vặt đó, Trương Cốc đều cảm thấy đó là nụ cười đắc ý dào dạt của Thẩm Trường An.

Có bạn gái thì tuyệt quá ha, hắn...... Hắn......

Hắn vẫn chưa có bạn gái.

Đã sắp tận thế rồi mà hắn vẫn chưa có bạn gái.

Nghĩ vậy, hình như là tuyệt vời thật.

Đăng bài xong, giả vờ tình cờ nhắc tới người yêu, rồi lại nhìn một đống người thích và chúc mừng cậu thoát ế trong khu vực bình luận, Thẩm Trường An cảm thấy hài lòng mà cất điện thoại.

Cậu nhìn Đạo Niên đang ngồi đọc sách trên sô pha, da mặt dày chạy đến bên cạnh Đạo Niên rồi ngồi xuống.

Đạo Niên né sang bên cạnh ngồi xuống, cậu chen theo sau.

Đạo Niên tiếp tục di chuyển vị trí, cậu tiếp tục chen.

Đạo Niên đặt sách xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Trường An: "Nghiêm túc ăn cơm, ăn cơm xong rồi chơi với anh."

Thẩm Trường An: "......"

Nghiêm khắc như vậy luôn?

"Trước đây anh không quản em được, nhưng bây giờ em là người yêu của anh, nên anh phải giám sát em thật kỹ." Đạo Niên đứng lên, kéo Thẩm Trường An ngồi bên bàn ăn, "Tự mình ăn đi, anh ăn cùng em."

"Ừm." Thẩm Trường An quấy cơm trong chén, có người đẹp ở bên, cậu không có lòng dạ nào để ăn cơm.

"Có vẻ như tối nay sẽ khá lạnh á." Cậu lén nhìn Đạo Niên bằng khóe mắt, Đạo Niên không dao động.

"Nếu như có một con vật lông xù trong chăn, ngủ cùng với em......"

Đạo Niên đem một bát canh dưỡng sinh mà Thẩm Trường An ghét nhất đặt trước mặt cậu: "Uống nửa chén canh."

Thẩm Trường An: "......"

Chỉ là muốn anh biến thành gấu trúc ngủ với em, chứ cũng đâu phải là em muốn ngủ anh đâu, không đến mức giận như vậy chứ.

"Đạo Niên, hiện tại anh ít nhất cũng đã một ngàn tuổi đúng không." Thẩm Trường An da mặt dày đẩy bát canh sang bên cạnh, làm bộ không biết bát canh đó là để cho mình uống.

Đạo Niên: "Ừ."

Chẳng lẽ Trường An ghét bỏ tuổi tác của y lớn?

"Dựa theo phép tính tuổi của Yêu giới các anh, hình em vẫn chỉ là một cục cưng thôi đúng chứ?" Thẩm Trường An đẩy bát canh ra xa hơn một chút, "Yêu giới các anh có luật bất thành văn nào không, ví dụ như phải đối xử với cục cưng dịu dàng một chút, cưng chiều một chút ý?"

Đạo Niên nhìn cậu không nói lời nào.

Thẩm Trường An đặt đũa xuống, ôm lấy tay Đạo Niên: "Tối nay anh ngủ với em nha."

Đàn ông làm nũng với người mình thích thì sao có thể gọi là làm nũng được, đó là biểu hiện của tình yêu. Lúc Thẩm Trường An còn nhỏ đã từng thấy ba làm nũng với mẹ rồi, nên khi cậu làm nũng với Đạo Niên, thì đã vượt qua rào cản tâm lý rất tốt.

Đạo Niên cúi đầu nhìn Thẩm Trường An đang chui vào lòng mình, không còn cách nào khác đành thở dài: "Được."

"Em biết ngay Đạo Niên là gấu trúc tốt nhất trên thế giới mà."

Đạo Niên: "......"

Thần Đồ và Lưu Mao trốn trong góc thấy thảm không nỡ nhìn mà thu hồi ánh mắt, tự mình nói dối thì dù có muốn khóc cũng phải tiếp tục chịu đi.

Cơm nước xong Đạo Niên đi cùng Thẩm Trường An trở về phòng, sau khi Thẩm Trường An tắm rửa xong đã nằm lên chiếc giường ấm áp, thấy Đạo Niên ngồi ở trên sô pha bên cạnh không nhúc nhích, liền vỗ vào chỗ trống trên giường: "Đạo Niên, đến đây đi."

Đạo Niên nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên giường khoảng mười giây đồng hồ, mới bước đến bên giường ngồi xuống, mặt không cảm xúc hỏi: "Em thích anh trong trạng thái gấu trúc, hay là anh của hiện tại."

Thẩm Trường An vừa nghe thấy câu hỏi này đã lập tức phản ứng lại. Đến rồi, đến rồi, series về các chủ đề toi mạng giữa những người yêu nhau!

"Anh là anh, mặc kệ là trạng thái gấu trúc, hay là trạng thái loài người, em đều rất thích."

Đương nhiên là bộ dáng loài người rồi!!

Đôi tay hoàn mỹ, đôi chân thon dài, khuôn mặt đẹp trai, thậm chí là bờ môi mê người kia nữa, nếu không phải Thẩm Trường An cậu là một quý ông thì bây giờ đã muốn lột sạch quần áo của y rồi đó!!!!!!

Đôi mi dài hơi rũ xuống, để lại một cái bóng dưới đôi mắt Đạo Niên, y cắn răng nhìn Thẩm Trường An: "Nếu em đã thích mọi dáng vẻ của anh, thì tại sao em lại muốn anh biến thành gấu trúc ngủ cùng em vậy."

Thẩm Trường An ngơ ngác nói: "Nếu muốn, anh cũng có thể ngủ với em ở hình dạng này."

Còn chẳng phải là em đang ngượng ngùng sao.

Nào biết cậu mới vừa nói xong những lời này, Đạo Niên đã sải bước ra khỏi phòng cậu.

Thẩm Trường An: "......"

Cậu nhanh chóng móc điện thoại ra, kéo Thái Nhiễm, Ngô Vĩ, Trương Cốc cùng với hồn ma trạch nam vào một nhóm trò chuyện.

Trường An: Bạn tôi mời người yêu của cậu ấy ngủ cùng, người yêu của cậu ấy liền ra khỏi phòng cậu ấy mà không thèm quay đầu lại, đây là có ý gì? Ghét bỏ cử chỉ của cậu ấy quá tuỳ tiện hả?

Thái Nhiễm: Ha hả.

Trương Cốc: Tôi là đạo sĩ.

Trường An: Ha hả là có ý gì? Trương Cốc, cậu cũng đâu phải đạo sĩ xuất gia, cho nên vấn đề về tình cảm vẫn có liên quan đến cậu đấy.

Ngô Vĩ: Bạn? Người bạn nào của cậu cơ?

Tôi là một con ma: Series bạn tức là tôi đấy, đừng hỏi trắng ra như vậy chớ.

Nhìn thấy những tin nhắn do bạn bè gửi đến, Thẩm Trường An cảm thấy hơi xấu hổ.

Trường An: Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là nên làm thế nào để người ấy tin tưởng, tôi không phải là một người đàn ông tuỳ tiện đây?

Thái Nhiễm: Ha hả.

Trường An trả lời Thái Nhiễm: Chị Nhiễm Nhiễm à, có thể đừng ha hả với tôi không?

Thái Nhiễm: Ha.

Trường An:......

Ngô Vĩ: Cho tôi hỏi, hai người đã xác định cảm tình bao lâu rồi?

Trường An: Một ngày.

Ngô Vĩ: Thẩm Trường An, không ngờ cậu cầm thú như vậy, mới xác định quan hệ với người ta một ngày thôi đã muốn ngủ người ta. Hết thuốc chữa rồi, chờ em gái đó nói chia tay với cậu đi!

Nhìn thấy lời nói của Ngô Vĩ, trong lòng Thẩm Trường An lộp bộp một tiếng. Cậu xốc chăn ngồi dậy từ trên giường, có chút lo lắng Đạo Niên thật sự sẽ chia tay cậu.

Thật ra, cậu chỉ đơn thuần muốn ngủ cùng Đạo Niên mà thôi, không làm gì khác cả.

Cậu đã sống với Đạo Niên gần nửa năm, tình nghĩa cũng khác với những người khác, chắc hẳn Đạo Niên hiểu cậu mà...... Đúng không?

Chỉ ngây người một lát thôi, mấy người trong nhóm đã gửi tới mấy chục tin nhắn.

Ngô Vĩ: Lúc này, ngoài việc xin lỗi và lấy lòng ra, còn có cách nào khác tốt hơn đâu? Đúng không @Thái Nhiễm học thần.

Thái Nhiễm: Nói không chừng người ta cũng muốn ngủ Trường An thì sao?

Ngô Vĩ: Cũng không thể đâu, nếu người đó muốn ngủ thì sao lại rời đi chứ? Tôi nghĩ á, lần này hơn phân nửa là Trường An phải lạnh rồi.

Tôi là một con ma: Tôi độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mươi năm, không có bạn gái cho đến lúc chết, cho nên cũng không có kinh nghiệm trên phương diện đâu.

Ngô Vĩ: Người anh em à, cậu cũng thú vị ghê á. Tuy nhiên, cũng sắp đến Tết Âm lịch rồi, vậy nên đừng có nói đùa kiểu xui xẻo như vậy. @Tôi là một con ma.

Tôi là một con ma: [mỉm cười]

Trương Cốc: Trường An vẫn chưa quay lại, đây là bị em gái kia quăng rồi à?

Thái Nhiễm: Có lẽ là bị ngủ rồi.

Ngô Vĩ: Không có khả năng, tôi không tin số mệnh của Thẩm Trường An lại tốt như vậy!!

Cần mấy người này có ích lợi gì, không có một gợi ý có ích nào được đưa ra cả. Thẩm Trường An ném điện thoại sang bên cạnh, kéo chăn trùm lên đầu, hối hận vì mình đã bị sắc đẹp của Đạo Niên mê hoặc đến mức quên hết tất cả, nói chuyện mà không suy nghĩ.

Qua không bao lâu, cậu nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào, vừa kéo chăn xuống thì trông thấy Đạo Niên mặc đồ ngủ, trên tóc còn ướt đẫm hơi nước.

Theo Đạo Niên đến gần, cậu ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người y.

"Anh, anh không giận sao?"

"Sao lại tức giận?" Đạo Niên xốc chăn ngồi vào trong chăn, "Anh đi tắm rửa thôi."

Người trẻ tuổi bây giờ vội vàng như vậy sao, chỉ một ít thời gian như vậy thôi cũng không chờ được?

Y đè chăn sau lưng Thẩm Trường An lại để ngăn gió lạnh thổi vào: "Đêm nay, em muốn nghe câu chuyện nào trước khi đi ngủ?"

Thẩm Trường An ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Đạo Niên, không có tiền đồ mà nhích lại gần y.

Có lẽ Ngô Vĩ không mắng sai, vì đúng là cậu tuỳ tiện thật. Hiện tại cậu không chỉ muốn Đạo Niên ngủ cùng mình, mà còn muốn duỗi tay ôm eo y nữa.

Thế nhưng cậu nhát gan, không dám vươn tay.

Điện thoại cậu đặt bên cạnh vẫn luôn kêu, Đạo Niên hỏi: "Có người nhắn tin cho em à?"

Thẩm Trường An cầm lấy điện thoại bấm vào nhóm trò chuyện.

Trường An: Người yêu của tôi đang kể chuyện trước khi ngủ cho tôi, chúc ngủ ngon.

Gửi tin nhắn này xong, cậu đã chặn tin nhắn trong nhóm một cách lưu loát.

Trương Cốc: ?

Tôi là một con ma: ?

Ngô Vĩ: ?????

Thái Nhiễm: Ha hả, đàn ông.

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Thẩm Trường An: Tận thế gì chứ cút đi, có người yêu rồi, ai còn nghĩ đến việc tận thế sắp đến nữa!

Đạo Niên: Ông trời muốn có tuyết rơi, cho nên sẽ có tuyết.