Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 64: Sống đến già



Ăn xong đồ ăn vặt Đạo Niên đưa cho mình, thời điểm Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên về phòng nghỉ ngơi, đã nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi nghĩ chỉ có thời tiết của thành phố Ngô Minh mới có chút kỳ lạ thôi chứ, mà không ngờ thời tiết ở đế đô cũng thay đổi liên tục như vậy luôn."

Đáp lại cậu, chỉ là sự im lặng của Đạo Niên.

"Tôi nghĩ các chuyên gia môi trường nói đúng đó, chúng ta nên bảo vệ môi trường, tôi sợ rằng thời tiết mà tiếp tục kỳ lạ như vậy nữa, thì có lẽ mùa đông sẽ được nghỉ mát, còn mùa hè sẽ có tuyết rơi luôn á." Thẩm Trường An đẩy cửa phòng của Đạo Niên ra, "Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Nơi ăn cơm ngày mai, tôi sẽ giúp cậu đặt chỗ." Sau khi Đạo Niên nói xong, cảm thấy có lẽ giọng điệu của mình có chút cứng ngắc, "Được không?"

"Được." Thẩm Trường An gật đầu, "Có anh ở đây, tôi cũng không cần phải lo về việc sẽ ăn cơm ở đâu, hay có đặt được chỗ hay không nữa rồi."

"Anh ngủ sớm đi." Thẩm Trường An nhìn thời gian, ngáp một cái, nói, "Tôi đi tắm rồi cũng ngủ đây."

Thẩm Trường An thay Đạo Niên đóng cửa lại, trở về phòng tắm rửa xong, liền nằm xuống giường. Hôm qua mới 12 giờ đêm đã dậy, lại phải thức đến bây giờ khiến cậu mệt lắm rồi.

Trước khi mơ màng chìm vào giấc ngủ, một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu Thẩm Trường An.

Hồi tối Đạo Niên xuống xe như thế nào vậy, rồi làm thế nào mà có thể ngồi lên xe lăn được thế?

Là Thần Đồ đã giúp sao?

Tại sao cậu không có chú ý tới......

Sáng hôm sau tỉnh lại, Thẩm Trường An vừa mở cửa đã thấy Lưu Mao mỉm cười đứng trước mặt mình, cậu cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người: "Anh Lưu?"

"Thẩm tiên sinh, đây là quần áo hôm nay cậu phải thay." Lưu Mao giao một túi quần áo cho Thẩm Trường An, cùng với đó cũng giao cho cậu hai cái hộp nữa.

Thẩm Trường An ném quần áo lên giường, mở hộp ra nhìn thì thấy một cái đồng hồ và một cây trâm vài áo?

Chỉ là đi ăn một bữa cơm với bạn học cũ thôi, mà sao lại sửa soạn ăn mặc như đi xem mắt vậy?

Thẩm Trường An cầm hộp, gõ cửa đi vào phòng Đạo Niên: "Đạo Niên, sao anh lại chuẩn bị mấy thứ này cho tôi vậy?"

"Không thích sao?" Đạo Niên mặc một bộ vest được cắt may vừa người, đang cúi đầu đeo đồng hồ, "Nếu không thích, tôi sẽ kêu Lưu Mao đổi kiểu khác cho cậu."

"Thích, thích mà." Thẩm Trường An ngồi xuống trước mặt Đạo Niên, "Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ thôi, sao đột nhiên anh lại muốn tôi đeo đồng hồ, đeo trâm cài áo vậy."

Đột nhiên, ánh mắt cậu thay đổi, nhìn Đạo Niên với vẻ hoài nghi: "Đừng nói là anh cũng giống những người khác, thấy tôi đi ăn một bữa cơm với một cô gái, liền hận tôi không thể cùng cô ấy xảy ra hai ba bốn năm chuyện, thậm chí trở thành người yêu vợ chồng nha?"

Đạo Niên: "......"

"Tôi và Thái Nhiễm chính là bạn nam bạn nữ trong sáng, tuyệt đối không có mối quan hệ nào khác, cho dù anh muốn giục cưới, cũng không thể thúc giục mù quáng được." Thẩm Trường An đeo đồng hồ lên cổ tay, "Nhưng cái đồng hồ này cũng rất đẹp á, tôi đeo nó luôn vậy."

"Nghĩ nhiều quá rồi." Đạo Niên cúi đầu, giúp Thẩm Trường An đeo đồ hồ, "Tôi nghe cậu nói, người bạn học này rất giỏi đúng không?"

"Đúng vậy." Thẩm Trường An gật đầu.

"Lòng người dễ thay đổi, đã một năm hai người không gặp lại nhau rồi, chẳng lẽ cậu muốn đi gặp bạn mình trong bộ dạng mặt xám mày tro sao?" Sau khi sửa sang lại đồng hồ trên cổ tay Thẩm Trường An, Đạo Niên liền ngồi thẳng người, "Người khi sống vốn chỉ có mỗi một khuôn mặt mà thôi, cậu đã đẹp mắt hơn kẻ khác nhiều rồi."

Thẩm Trường An lập tức hiểu rằng Đạo Niên đang sợ cậu sẽ bị mất mặt khi gặp lại bạn học cũ của mình, cho nên mới cố ý chuẩn bị tất cả những thứ này. Cậu muốn nói, với một người phụ nữ say mê học tập và nghiên cứu như Thái Nhiễm, căn bản là không quan tâm đến mấy thứ này đâu, nhưng nhìn chiếc đồng hồ có kiểu dáng thanh lịch trên cổ tay, thì cậu lại không thể nói nên lời.

Đạo Niên đang giữ gìn mặt mũi cho cậu bằng cách và trong khả năng của y.

Thật ra, ngay lần mà cậu bị ốm, Đạo Niên muốn cậu mời đồng nghiệp tới biệt thự làm khách, cậu liền biết, Đạo Niên luôn lo lắng cậu bị đồng nghiệp coi khinh, lo lắng cậu bị bạn học khinh thường. Rõ ràng là một người lười đến mức không muốn tự bóc vỏ hạt dưa, vậy mà lại quan tâm lo lắng việc cậu ăn quá nhiều đồ ăn vặt vào buổi tối.

Kể từ đêm hôm đó, sau khi cậu ở trước mặt Đạo Niên khóc vì chuyện của ba mẹ, Đạo Niên liền bắt đầu vụng về học góc độ của cha mẹ để quan tâm cậu, như thể cậu thật sự là một đứa trẻ cần cha mẹ lo lắng cho mình.

"Đạo Niên." Bỗng nhiên cậu có chút xúc động, gác đầu lên đầu gối Đạo Niên, "Anh mà còn tiếp tục như vậy, thì tôi thật sự muốn ăn chùa uống chùa trước mặt anh cả đời luôn đó."

Đạo Niên nhìn đỉnh đầu Thẩm Trường An, chậm rãi vươn tay xoa xoa tóc cậu: "Được."

"Hửm?" Thẩm Trường An ngẩng đầu, "Thật sự muốn nuôi tôi cả đời à?"

Đạo Niên không nói gì, nhưng ánh mắt đang nói cho Thẩm Trường An rằng đây dường như là chuyện hiển nhiên phải thế.

"Mang theo một đứa con chồng trước hơn 20 tuổi như tôi, anh không định kết hôn sao?" Thẩm Trường An dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào Đạo Niên, "Anh như thế này, làm cho tiêu chuẩn để tôi chọn bạn trong tương lai, tăng thẳng lên cao luôn rồi đó."

Đạo Niên thu tay mình về, bình tĩnh nói: "Nếu không có cậu, bên cạnh tôi cũng sẽ không có những người khác."

Tia nắng ban mai leo lên bệ cửa sổ từng chút một, để lại ánh sáng trên rèm cửa.

Rõ ràng đây là một câu nói trần thuật bình thản, nhưng Thẩm Trường An lại cảm thấy ngực mình như đang bị thứ gì đó siết chặt, trong lòng có một loại khó chịu không thể diễn tả bằng lời.

Cậu theo bản năng mà nắm lấy cổ tay của Đạo Niên, mỉm cười với y: "Vậy tôi sẽ ở bên cạnh anh không bao giờ rời đi, khi chúng ta còn trẻ thì sẽ cùng nhau làm việc chăm chỉ, chờ đến khi chúng ta già rồi, liền cùng nhau uống trà và đi du lịch, cũng không cần phải lo lắng hay phiền lòng về chuyện của con cháu, tốt biết bao."

"Đi, vì tương lai sống nương tựa vào nhau của chúng ta, bây giờ đi xuống ăn sáng trước thôi." Thẩm Trường An đẩy Đạo Niên xuống lầu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, có thể đi chơi ở quốc gia nào khi về già, cùng với từ giờ trở đi, cần tiết kiệm bao nhiêu tiền mới có thể bảo đảm được một cuộc sống ăn uống chơi bời cùng với mua mua mua khi về già.

Cơm nước xong, Thẩm Trường An liền đi thay quần áo mà Đạo Niên đã chuẩn bị cho cậu, cũng không biết là ai đã cắt may cả bộ quần áo này, mà nó gần như là hoàn hảo, sau khi mặc vào, cậu như được một quý công tử bám vào người, thậm chí chính cậu cũng không nhịn được mà soi gương thêm vài lần.

"Hôm nay giá trị sắc đẹp của mình đã đạt tới đỉnh rồi." Thẩm Trường An hơi lay tóc, lẩm bẩm, "Quả nhiên là con người thì dựa vào quần áo mà."

Cậu sải bước xuống lầu, chắp tay sau lưng đi một vòng trước mặt Đạo Niên: "Thế nào?"

Đạo Niên: "Tốt."

Tuy rằng y cũng không nhìn ra được Thẩm Trường An của ngày hôm nay có gì khác với ngày xưa.

Vì đối với y mà nói, các túi da trên thế giới này gần như đều giống nhau, đặc biệt là linh hồn.

Tuy nhiên, nếu một lời khen có thể làm Thẩm Trường An vui, thì y vẫn có thể khen một hai chữ.

Gần trưa, Thái Nhiễm bước xuống xe, cô liếc nhìn nơi tiêu dùng cao cấp nổi tiếng cả nước này, vác túi lên người, dẫm lên giày cao gót đi lên bậc thang.

"Hoan nghênh đã ghé thăm, thưa cô, xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

"Tôi đến đây theo lời mời." Thái Nhiễm nói, "Có ai họ Thẩm đặt chỗ ở đây không?"

"Thì ra ngài là khách quý của Thẩm tiên sinh, xin hãy đi bên này." Người phục vụ mỉm cười dẫn Thái Nhiễm tới bên ngoài một căn phòng phòng riêng, "Thẩm tiên sinh, vị khách mà ngài mời đã tới rồi."

Thái Nhiễm gõ cửa ba lần mới đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thẩm Trường An đang ngồi trên ghế uống trà, ngồi bên cạnh cậu là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, người đàn ông này mặc một bộ vest cùng kiểu với Thẩm Trường An, thậm chí trâm cài áo cũng có phần giống.

Thấy cô bước vào, người đàn ông hơi ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Nhưng Thái Nhiễm lại cảm thấy, y chỉ liếc mắt một cái thôi đã xem xét cô kỹ lưỡng từ đầu đến chân luôn rồi.

"Nhiễm Nhiễm, đã không gặp nhau một năm, cô cũng trở nên xinh đẹp hơn rồi." Thẩm Trường An đứng lên chào đón rồi mời Thái Nhiễm ngồi xuống, "Để tôi giới thiệu cho cô nha, đây là Đạo Niên, bạn tốt của tôi. Đạo Niên, đây là người bạn tốt thời đại học của tôi, Thái Nhiễm."

"Chào anh." Thái Nhiễm bắt tay với Đạo Niên xong, mới quay đầu nói với Thẩm Trường An, "Cậu đừng tưởng rằng chỉ cần nói hai câu dễ nghe, là cậu có thể thoát khỏi chuyện không từ mà biệt."

Theo như Thái Nhiễm thấy, giữa hai người bọn họ, người thật sự trở nên đẹp hơn chính là Thẩm Trường An. Không biết cả năm qua cậu đã đi đâu, mà hình tượng không những không gầy gò ốm yếu vì chịu khổ như trong tưởng tượng của cô, trái lại còn trong trắng lộ ra hồng.

Chỉ mới một năm, đã có thêm một người không quen ngồi cùng bàn, Thái Nhiễm cảm thấy giữa mình và Thẩm Trường An, đã không còn thân thiết như ngày xưa nữa.

Từng món ăn tinh tế được dọn ra bàn, cùng với bộ đồ ăn tinh xảo có thể gọi là một bộ tác phẩm nghệ thuật, Thái Nhiễm nhìn Thẩm Trường An đang nở một nụ cười lấy lòng với mình, trái tim dần dần mềm lại: "Nếu cậu không thể nói lý do phải rời đi, tôi cũng không hỏi nữa. Nhưng nếu sau này có điều kiện, thì xảy ra chuyện gì cũng phải nói cho mấy người bạn là tụi tôi trước một tiếng, ít nhất tụi tôi cũng có thể biết được cậu còn sống hay đã chết."

Trong khoảng thời gian Thẩm Trường An vừa mất tích, trong trường có rất nhiều lời đồn đại, có người nói cậu đang đi làm nhiệm vụ bí mật, cũng có người nói cậu về quê kế thừa tài sản, cũng có người nói cậu bị Tào Tiến hại, nếu không phải nhà trường đã đứng ra nói bản thân Thẩm Trường An rất an toàn, thì bọn họ đã đi báo cảnh sát rồi.

"Thực xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi." Trong mấy tháng Thẩm Trường An rời khỏi trường học, đúng là đã đi làm một nhiệm vụ bí mật như trong lời đồn, nhưng cậu không thể nói được, "Hiện tại tôi đang làm việc ở thành phố Ngô Minh, sau này nếu cô đi làm cảm thấy áp lực quá, muốn tới thành phố Ngô Minh để thư giãn, có thể tới tìm tôi."

Cậu quay đầu nhìn Đạo Niên: "Nhà của Đạo Niên rộng rãi lắm, cả nhà cô đến ở, cũng không có vấn đề gì hết."

"Hai người sống cùng nhau sao?" Thái Nhiễm nhìn Thẩm Trường An, rồi lại nhìn Đạo Niên, biểu cảm trên mặt trở nên kỳ lạ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại.

Giọng điệu của Thẩm Trường An quá tùy ý, tùy ý đến như là nhà của bạn cậu, cũng chính là nhà của cậu. Thái Nhiễm cùng Thẩm Trường An đã là bạn bè được 3-4 năm, vậy nên biết rất rõ về cậu, cậu là một người không thích chiếm tiện nghi của bạn bè, ngay cả khi cô mua cho cậu một chai nước ở đại hội thể thao, thì sau đó cậu cũng sẽ tìm cơ hội mua hộp sữa để bù lại cho cô.

Nhưng ở trước mặt người bạn này, cậu cũng không so đo những điều đó, thậm chí cũng không cảm thấy rằng việc mời một bạn đến sống tại nhà một người bạn khác có bất tiện hay không.

Mà người bạn này, dường như cũng tùy ý để Thẩm Trường An làm chủ, như thể Thẩm Trường An là một người chủ khác của nhà y.

Thái Nhiễm siết chặt đũa, trong lòng dấy lên một suy đoán hoang đường.

"Máy sưởi hơi nóng." Đạo Niên kéo nơ, cở đi áo khoác trên người, "Trường An, có nóng không?"

"Có một chút." Thẩm Trường An cũng cởi áo khoác, sau đó thuận tay treo quần áo của hai người lên móc áo.

Thái Nhiễm nhìn thấy Thẩm Trường An đang đeo một chiếc đồng hồ giống hệt bạn của cậu.

"Tôi đi toilet một lát." Thẩm Trường An nhỏ giọng hỏi Niên, "Anh đi không?"

Đạo Niên lắc đầu.

"Vậy thì tôi đi đây." Thẩm Trường An bước nhanh ra phòng riêng.

Sau khi Thẩm Trường An rời khỏi, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên im lặng, Thái Nhiễm buông đũa, nhìn người đàn ông đang im lặng ở phía đối diện.

"Anh......" Cô vừa nói một chữ, người đàn ông liền ngẩng đầu lên.

Đối phương lớn lên đẹp, lớn lên cực kỳ đẹp, nhưng cô lại không có một chút lòng kinh ngạc nào đối với sắc đẹp của y, ngược lại có một loại sợ hãi không giải thích được.

"Mối quan hệ của anh và Trường An, có phải là loại quan hệ trong tưởng tượng của tôi không?" Thái Nhiễm nói thêm, "Xin anh đừng nghĩ nhiều, tôi hoàn toàn không có ý gì khác."

"Tôi và Trường An......" Đạo Niên lau khóe miệng, chậm rãi nói, "Chúng tôi đã hẹn sống cùng nhau đến già."

Thái Nhiễm lặng im gần nửa phút: "Tôi hiểu rồi, xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín bí mật này."

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Trường An: Tôi chỉ đi rửa tay thôi, nhưng tại sao thế giới bên ngoài, dường như đã xảy ra những thay đổi không biết tên rồi vậy?