[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 178: TRÌ NGUYỆT VS LÂM PHÁN



Trì Nguyệt liên tục thua hai phần thi 200m và 400m, tình hình trên sân đã thay đổi. Trên cơ bản mọi người đều chắc chắn Trì Nguyệt sẽ thua trong phần thi này, ngay cả Mai Y cũng chuẩn bị sẵn kế hoạch phát sóng trực tiếp khi Trì Nguyệt thua.

Thi đấu cũng như chiến tranh, tinh thần là một phần vô cùng quan trọng, Trì Nguyệt có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong sân.

Liệu tâm lý của cô có chịu ảnh hưởng không đây?

Vương Tuyết Nha vô cùng lo lắng, chạy về phía Trì Nguyệt, vừa bóp lưng vừa đấm vai, lại còn an ủi: "Nguyệt Quang Quang, cậu thả lỏng đi. Chúng ta chỉ kém một chút thôi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là thắng cô ta rồi."

Trên màn hình đã xuất hiện thành tích 400m.

Lâm Phán: 55 giây 35

Trì Nguyệt: 56 giây 30

Tên Lâm Phán màu đỏ, tên Trì Nguyệt màu xanh.

Vừa nhìn đã hiểu rõ thắng thua.





Tuy vậy, chỉ nhìn từ điểm số này, Trì Nguyệt cũng không kém quá nhiều.

Trì Nguyệt bình tĩnh uống nước, ngẩng đầu lên liếc nhìn màn hình: "Mình không sao."

Cô đã nói như vậy nhưng Vương Tuyết Nha lại không tin, căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt mồ hôi.

"Nguyệt Quang Quang, phần huấn luyện mất trọng lực và chức năng tuần hoàn não là thế mạnh của cậu. Chắc chắn cậu sẽ thắng ba phần kia, chúng ta vẫn còn cơ hội."

"Ừm. Yên tâm đi."

Huấn luyện viên Lưu đi tới: "Trì Nguyệt."

Trì Nguyệt lập tức đứng dậy, khuôn mặt đỏ hồng ướt đẫm mồ hôi: "Huấn luyện viên Lưu."

Huấn luyện viên Lưu chỉ vào khu văn phòng: "Trịnh tổng nói vì hiệu quả phát sóng trực tiếp, thời gian thi đấu không thể quá sát nhau, cô và Lâm Phán cũng cần điều chỉnh trạng thái. Cô đến văn phòng với tôi, tôi muốn thông báo mấy chuyện."



"?"

Trì Nguyệt không hiểu ra sao, không thể nói luôn ở đây à?

Cô đưa nước cho Vương Tuyết Nha, theo huấn luyện viên Lưu đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua sân vận động, cô thấy Lâm Phán cũng bị huấn luyện viên gọi đi.

Trì Nguyệt không nghĩ nhiều, tiếp tục rời khỏi sân vận động, nhưng không ngờ huấn luyện viên Lưu lại đưa cô đến văn phòng của Trịnh Tây Nguyên.

Anh ta chỉ đứng ở cửa ra vào, còn thân thiết mở cửa cho cô.

"Cô vào đi."

Trì Nguyệt: "?"

Huấn luyện viên Lưu nhìn cô: "Tôi chờ cô ở bên ngoài."

Có ý gì, Trịnh Tây Nguyên tìm cô sao?

Trì Nguyệt nghi ngờ nhìn vẻ mặt của huấn luyện viên Lưu rồi đi vào trong phòng.

Cánh cửa sau lưng đã đóng lại nhưng trong văn phòng không có ai.

"Anh Trịnh?"

Trì Nguyệt thấy nghi ngờ, lông tơ dựng đứng, đang định rời đi thì đột nhiên có một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt lấy eo cô, kéo cả người cô vào trong lồng ngực rắn chắc...



"Khốn kiếp!" Trì Nguyệt vung nắm đấm lên.

Bốp! Nắm đấm đánh mạnh vào vai người kia...

Nếu không phải ngay giây cuối cùng nhìn rõ mặt anh, có lẽ cú đấm này sẽ đánh mặt anh biến dạng?

"Kiều Đông Dương, anh làm gì thế?"

Trì Nguyệt cúi đầu đẩy bàn tay đang ôm eo mình ra.

"Tôi còn phải thi đấu, anh mau buông tay ra!"

Kiều Đông Dương nghiêng đầu nhìn lỗ tai cô đỏ ửng, buồn cười buông cô ra: "Vì em."

Trì Nguyệt cảm thấy hai người còn chưa thân thiết đến mức vừa gặp đã ôm ấp, dù Kiều Đông Dương chỉ ôm cô để trêu đùa nhưng vẫn vượt quá phạm vi chịu đựng của cô, khiến cô thấy rất khó chịu. Thế nhưng bị anh trêu chọc như thế, thần kinh căng thẳng của cô cũng thả lỏng hơn nhiều.

"Anh đến thì có tác dụng gì, chạy giúp tôi sao?"

"Cách này hay." Kiều Đông Dương nhìn cô: "Nào! Cởϊ qυầи áo ra cho tôi, tôi đi thi giúp em." 
"Thôi đi." Trì Nguyệt lườm anh: "Anh tìm

Tự nhiên gọi cô đến ngay trong trận đấu, nếu không có chuyện gì hết, chẳng phải đang làm bừa sao? Đây không phải phong cách của Kiều Đông Dương.

"Không có gì, chỉ muốn nói mấy câu với em."

"..." Cô hiểu lầm anh rồi.

Kiều Đông Dương cong môi, mỉm cười vuốt tóc cô: "Nào, ngồi xuống đây đi."

Trì Nguyệt bị anh kéo ngồi xuống chiếc ghế dựa mềm mại, cô hất tay anh ra rồi đứng bật dậy.

"Tôi không rảnh nói chuyện với anh, tôi còn phải thi đấu!"

"Vẫn còn nửa tiếng nữa, bây giờ bọn họ đang làm hoạt động, em nghỉ ngơi lấy lại sức đã."

Trì Nguyệt ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh gọi tôi đến vì muốn tôi nghỉ ngơi ở đây sao?"

Kiều Đông Dương: "Có cảm động không?"

Trì Nguyệt không có thể lực tốt bằng Lâm Phán.

Nếu sau khi chạy 200m và 400m không được nghỉ ngơi mà tiếp tục chạy 800m thì khả năng thua sẽ cực lớn. 800m là cự ly chạy trung bình, có yêu cầu rất cao với sự phối hợp giữa tốc độ và khả năng chịu đựng, Trì Nguyệt phải khôi phục thể lực mới có thể đánh cược.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng điều này, cô không từ chối nữa, thoải mái ngồi xuống.

"Có mệt không?" Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm.

Trì Nguyệt gật đầu.

"Thấy mệt còn không nhắm mắt nghỉ ngơi? Cứ trợn to mắt nhìn tôi như vậy, không sợ gặp ác mộng à?"

"..." Trì Nguyệt hơi ngơ ngác, nghe lời nhắm mắt lại.

Trong lòng cô thả lỏng, trạng thái tinh thần cũng ổn định hơn, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trì Nguyệt cảm thấy tiếng ồn ào ở sân vận động nhỏ dần, dường như trận đấu đã trôi qua rất lâu.

Thoáng cái đã qua nửa tiếng, có người gõ cửa văn phòng.

Trịnh Tây Nguyên nói: "A Kiều, sắp bắt đầu rồi."

Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt nằm trên ghế. Cô dựa đầu vào ghế ngồi, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, đôi mắt sắc bén nhắm chặt, trông dịu dàng đáng yêu hơn lúc thức nhiều.
Kiều Đông Dương chậm rãi khom lưng đến gần, nhìn chằm chằm vào hàng mi trên mắt cô: "Ngủ chưa?"

"Chưa." Trì Nguyệt nhắm mắt lắc đầu.

"Sắp thi đấu rồi. Em còn căng thẳng không?"

"Có."

"Sợ thua không?"

"Không sợ."

Trì Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh, hai người nhìn nhau mấy giây, cô vỗ ghế đứng dậy, đột nhiên mỉm cười: "Nếu tôi thua sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng?"

Kiều Đông Dương bóng trán cô: "Tôi đã nói sẽ đóng gói bản thân thưởng cho em, em lại không muốn."

Trì Nguyệt cong môi cười, chỉ liếc nhìn anh rồi mở cửa đi ra ngoài.

Trịnh Tây Nguyên đứng ở cửa ra vào, lúng túng mỉm cười nhìn cô: "Không làm phiền hai người chứ?"

"Không."

"Khuôn mặt tươi tắn hồng hào." Trịnh Tây Nguyên cười mờ ám: "A Kiều giỏi an ủi người khác ghê..."

Trì Nguyệt như cười mà không phải cười: "Trình độ nịnh nọt của anh cao quá. Tôi không hiểu được."
Ai nói anh ta đang nịnh nọt?

Trịnh Tây Nguyên bật cười nhìn cô rời đi.

"Các thí sinh vào vị trí!"

"Chuẩn bị..."

Pang!

Tiếng súng lệnh vang lên, Trì Nguyệt và Lâm Phán đồng thời xuất phát.

800m không có kết quả ngay như 200m và 400m, đây là một phần thi đấu cần thể lực và sức chịu đựng, không còn quá phấn khích nhưng tính khiêu chiến lớn hơn. Trong lúc các thí sinh đang chạy, cổ động viên trên khán đài không ngừng la hét.

Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên ngồi ở phía sau.

Lần này có rất nhiều người nhìn thấy họ, nhưng trong mắt phần lớn mọi người, Kiều Đông Dương là một vị Boss xa cách, vô cùng nghiêm túc. Những người khác không dám nói nhiều, thậm chí không dám chào hỏi anh, vì vậy khi anh ngồi xuống, phần lớn mọi người đều nghiêm túc hơn, ít nói chuyện hơn.

"Cố lên!"
"Cố lên!"

"Lâm Phán chiến thắng!"

So với hai phần thi trước, ngay từ khi Trì Nguyệt xuất phát đã tụt lại phía sau Lâm Phán, nhưng cô giữ khoảng cách khá tốt nên không tụt lại quá xa, vẫn luôn bám sát sau lưng. Với khoảng cách thế này, chỉ cần một lần chạy nước rút là có thể đuổi kịp, bởi vậy đã tạo ra áp lực tâm lý cực lớn cho người chạy trước.

"Cuối cùng đã thấy hồi hộp rồi đây!"

"Trì Nguyệt không thể thắng Lâm Phán, người ta chạy một bước bằng cô ta chạy một bước rưỡi!"

"Mới chạy một vòng, chưa thể chắc chắn được."

Người trên khán đài đều rướn cổ nhìn chằm chằm.

Vòng đầu tiên, Lâm Phán chạy rất nhanh nhưng lại không thể kéo giãn khoảng cách, đến vòng thứ hai không thể không giảm tốc độ, hai người vẫn giữ nguyên khoảng cách như thế.

Một vòng rưỡi, cả hai thí sinh đều cảm thấy thể lực suy giảm, tốc độ giảm xuống rõ rệt.
"Còn 100m nữa à?"

Trịnh Tây Nguyên khẽ hỏi nhưng không ai trả lời anh ta.

Anh ta xích lại gần hỏi Kiều Đông Dương: "Này, nãy anh lén dạy tuyệt chiêu gì cho cô ấy thế? Lần này chạy rất tốt."

Kiều Đông Dương: "Cho cô ấy ngủ."

"Cái gì?" Trịnh Tây Nguyên giật mình: "Người anh em à, đến lúc này rồi còn không chịu tha cho người ta? Cầm thú!"

Kiều Đông Dương lườm anh ta: "Im miệng! Đừng làm phiền tôi."

Trịnh Tây Nguyên nhún vai.

Tuy phần lớn khán giả có mặt ở hiện trường đều rất kích động nhưng bọn họ không quan tâm đến kết quả lắm. Trông Kiều Đông Dương rất bình tĩnh mà lại là người lo lắng nhất.

Trịnh Tây Nguyên không nói chuyện với anh nữa, trận thi đấu gần kết thúc đã hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của anh ta, trái tim như nhảy lên tận cổ họng.

"Nhanh nhanh nhanh!"

"Sắp tới rồi, sắp tới rồi, sắp tới rồi!"
"Trì Nguyệt, Trì Nguyệt, Trì Nguyệt... Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!"

Anh ta siết chặt nắm đấm, đôi mắt trợn to: "Đuổi theo, đuổi theo, đuổi theo!"

50m!

40m!

30m!

"Trì Nguyệt cố lên!"

"Lâm Phán, Lâm Phán, Lâm Phán!"

Trong sân vang lên từng tiếng la hét, rất nhiều người đứng bật dậy...

Gần đến vạch đích, Lâm Phán vẫn chạy ở phía trước nhưng cô ta không thể tăng tốc thêm nữa, còn Trì Nguyệt chạy sau cô ta 2m lại đột nhiên tăng tốc, vượt lên bằng qua vạch đích.

"Quá xinh đẹp!" Kiều Đông Dương vung tay lên, đứng bật dậy vỗ tay.

Nhân viên công tác xung quanh ngơ ngác nhìn anh, cũng vỗ tay theo.

Trong sân vang lên tiếng vỗ tay.

Mọi người đều đang ngầm bàn tán, rốt cuộc anh Kiều thích ai?

Trước đó sửa đổi thời gian thi đấu vì Lâm Phán, bây giờ lại không kiêng dè vỗ tay reo hò vì Trì Nguyệt chiến thắng.
Quần chúng ăn dưa không được ăn dưa thật, lại bị người ta nhét một nắm hạt dưa vào mồm.

Trì Nguyệt chống hai tay vào đầu gối, há miệng thở dốc, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang.

Cô thấy Kiều Đông Dương đứng trên sân khấu. Dáng người anh cao ráo, dù đang đứng trong nhóm nhân viên công tác cũng có thể dễ dàng nhận ra. Trì Nguyệt nhìn anh chằm chằm, mồ hôi trên trán lăn vào mắt, cô chỉ chớp mắt chứ không lau đi, vẫn

Cô không thể nhìn rõ anh, nhưng biết anh vẫn đứng ở nơi đó, không hiểu sao cô lại cong môi cười.

"Nguyệt Quang Quang! Cậu tuyệt quá!" Vương Tuyết Nha lao đến đỡ cô: "Uống nước đi! Nghỉ ngơi một lát."

Tiếp theo còn ba phần thi vác vật nặng.

Với chiến thắng ở phần 800m, Vương Tuyết Nha rất tin tưởng Trì Nguyệt: "Thế lực của cậu không bằng cô ta nhưng sức chịu đựng lại tốt hơn, cậu vẫn còn hy vọng trong ba trận tiếp theo..."
Cô phân tích kỹ thuật như một vị huấn luyện viên chuyên nghiệp.

Huấn luyện viên Lưu gật đầu đồng ý: "Chỉ cần giữ nguyên trạng thái này thì vẫn còn hy vọng."

Trì Nguyệt thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Cảm ơn huấn luyện viên!"

Huấn luyện viên Lưu biết trong câu cảm ơn này của cô còn có nhiều hàm ý hơn, mỉm cười vỗ vai cô, anh ta không nhiều lời, càng không hỏi vừa nãy cô gặp ai, làm cái gì ở trong văn phòng.

"Nghỉ ngơi năm phút, chuẩn bị thi đấu."

Ở phía bên kia sân vận động.

Lâm Phán cũng đang nói chuyện với huấn luyện viên, Chu Thanh và một cô gái khác vây quanh cô ta rất ân cần bóp vai, lau mồ hôi, đưa nước.

"Phán Phán, vừa nãy cậu cố ý nhường à?"

Lâm Phán uống nước: "Không."

"Cậu vẫn luôn dẫn trước mà."

"Tôi không thể kéo giãn khoảng cách trong vòng đầu tiên, lại không thể tăng tốc độ trong nửa vòng cuối, còn cô ta thì giữ tiết tấu rất tốt."
"Phải thế không!?" Chu Thanh hơi thất vọng, liếc nhìn cô bạn kia: "Bọn tôi đều tưởng cậu nể mặt cô ta nên cố ý nhường. Vừa nãy tôi xem phát sóng trực tiếp, có rất nhiều dân mạng cũng nghĩ như vậy..."

Lâm Phán nghiêng mặt sang thấy người đàn ông đang nói chuyện với Trịnh Tây Nguyên, thấy anh đang nhìn Trì Nguyệt thì sắc mặt hơi thay đổi: "Bọn họ thích nói gì thì nói."

"Phán Phán, cậu đừng mềm lòng."

"Đúng, không thể để cô ta thắng được."

Lâm Phán mỉm cười: "Tôi sẽ cố hết sức."

...

Năm phút trôi qua rất nhanh.

Huấn luyện viên trưởng gọi Trì Nguyệt và Lâm Phán đến, phát cho họ chiếc áo ba lỗ mang vật nặng.

Nhân viên công tác đã giới thiệu chiếc áo này với khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, thoạt nhìn chiếc áo ba lỗ này không quá cồng kềnh nhưng trọng lượng lại đạt đến 20kg, bên trong có đặt từng thỏi chì rất nặng.
Để chứng minh trọng lượng của chiếc áo ba lỗ, anh ta còn ôm lên trước ống kính máy quay.

"Nặng! Đừng, đừng, tôi không xách nổi!"

Ngay cả một chàng trai trẻ cũng không thể cầm lên được.

Thế nhưng hai cô gái phải đeo nó chạy tổng cộng 1400m.

"Chuẩn bị!"

Trên áo ba lỗ có đai lưng, có thể cố định trên người nên không ảnh hưởng đến việc chạy bộ.

Trì Nguyệt mặc vào rồi thử nhấc cao chân, hành động này tốn rất nhiều sức cứ như bị ai đó trói lại vậy.

"Thí sinh vào vị trí!"

Huấn luyện viên trưởng thổi còi.

"Chuẩn bị!"

Trì Nguyệt và Lâm Phán đứng song song nhau, vẫn không nói câu nào.

"Bắt đầu!"