[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 168: TÂM HỒN THÚ VỊ HƠN CƠ THỂ



Trì Nguyệt ngạc nhiên nhìn vị huấn luyện viên trung thực thẳng thắn này, không nhịn được bật cười.

"Huấn luyện viên Lưu nói đúng, tôi cũng nghĩ vậy."

Trên thực tế, không tồn tại vấn đề ảnh hưởng đến huấn luyện và lo lắng không yên, chỉ là cô thích tốc chiến tốc thắng, không muốn lằng nhà lằng nhằng.

"Huấn luyện viên Lưu yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng."

"Vậy tôi đi xin phép nhé? Nói sức khỏe cô rất tốt."

"Được. Anh cứ quyết định đi."

Lâm Phán đội một, cô đội năm. Huấn luyện viên Lưu phụ trách đội năm, về công về tư anh ta đều muốn Trì Nguyệt thắng. Vì vậy anh ta hề giấu giếm gì hết, chia sẻ toàn bộ kinh nghiệm mười mấy năm cho Trì Nguyệt, cuối cùng còn dặn dò.

"Nói đúng ra trận đấu này không hề công bằng. Cô thua sẽ bị loại, Lâm Phán lại không sao. Bởi vậy, cô phải chịu nhiều áp lực tâm lý hơn cô ta, cô nên biết cách điều chỉnh bản thân."





"Tôi biết rồi, huấn luyện viên Lưu."

"Ừm, cô gái Lâm Phán này cũng khá tài giỏi." Huấn luyện viên Lưu nhìn cô chằm chằm, ngầm ám chỉ: "Thi đấu chỉ xác nhận tư cách Chiến binh đến từ bầu trời của cô. Nhưng chế độ thi đấu là chết, người là sống..."

Chậc! Muốn cô tạo mối quan hệ với Lâm Phán, để Lâm Phán tha cho cô một lần sao?

"Tôi không nghĩ vậy." Trì Nguyệt mỉm cười: "Nếu tôi là Lâm Phán, tôi chắc chắn không nhường đối thủ."

Huấn luyện viên Lưu ngạc nhiên nhìn cô.

Trì Nguyệt hơi nhướn mày: "Sớm muộn gì tôi và cô ta cũng là đối thủ, so với việc sau này liều mạng trên sàn đấu, tại sao không dứt khoát đánh bại đối thủ vào thời điểm có lợi cho mình nhất, giảm bớt rắc rối sau này?"

Huấn luyện viên Lưu cau mày.

Trì Nguyệt: "Tôi không phải thánh mẫu, cũng không mong người khác sẽ vậy."



"Ôi!" Huấn luyện viên Lưu lắc đầu: "Cô nói đúng, là tôi suy nghĩ không chu đáo."

"Cảm ơn huấn luyện viên Lưu. Vậy tôi đi huấn luyện đây."

Cô mỉm cười với anh ta rồi rời đi.

Vòng xoay quay hết vòng này đến vòng khác, tốc độ không quá nhanh, ở đây có một vài thiết bị giống với vòng xoay ngựa gỗ trong khu trò chơi nhưng đây không phải ngựa gỗ, mà là chỗ ngồi có thể cài dây an toàn, tốc độ xoay tròn gấp mấy nghìn lần vòng xoay ngựa gỗ, lúc tăng tốc có thể khiến người ta bay lên, được dùng để huấn luyện phi hành gia.

Lúc này Lâm Phán đang ngồi trên vòng xoay, hai cô gái ngồi bên cạnh cô ta bĩu môi nhìn về phía Trì Nguyệt.

"Thấy không, người ta được huấn luyện viên thiên vị kìa."

Lâm Phán im lặng nhướn mày.

Cô gái kia nói: "Phán Phán, ngày mai cậu phải cẩn thận, tôi cảm thấy cô gái này không tốt đẹp gì đâu."



Lâm Phán quay sang nhìn cô ta: "Sao lại không tốt?"

Cô gái im lặng một lúc rồi xích lại gần cô ta: "Cô gái này rất nham hiểm, rất giỏi giở thủ đoạn. Cậu không biết giám đốc Thẩm bị sa thải thế nào sao? Do cô ta hãm hại đấy. Còn nữa... Tôi nghe người ta nói, hình như quan hệ của cô ta và anh Kiều hơi mờ ám."

"Nói linh tinh!" Lâm Phán giận dữ ấn nút dừng, chờ đến khi vòng xoay dừng hẳn mới quay sang lườm cô ta: "Chúng ta đã ký hợp đồng gì? Huấn luyện viên đã nói thế nào? Cô không hiểu yêu cầu đoàn kết là có ý gì à? Đừng nói xấu sau lưng người khác!"

"... Ừ."

"Phán Phán đừng giận, bọn tôi chỉ nói bừa thôi."

"Đúng vậy, đúng vậy, dù cô ta muốn ôm đùi, chưa chắc anh Kiều đã chịu." 

Lâm Phán không nghe không nói cũng không ngoảnh lại, đi thẳng đến phòng huấn luyện ghế xoay.
Trong phòng huấn luyện, hai trong ba chiếc ghế đã có người ngồi, Lâm Phán ngồi vào chỗ còn lại.

"Năm phút!"

Nhân viên công tác còn chưa nói gì, hai cô gái đang huấn luyện đã bị dọa sợ.

"Phán Phán, lần đầu tiên đã ngồi năm phút, cậu sẽ không chịu nổi đâu, cái này xoay nhanh hơn vòng xoay..."

"Năm phút cũng không chịu nổi sao?" Sắc mặt Lâm Phán rất xấu.

Hai cô gái này không dám lên tiếng nữa, bọn họ đều nhớ đến lúc thi đấu Chiến binh đến từ bầu trời, kỷ lục của Trì Nguyệt là 8 phút 59 giây.

Hiển nhiên hai người này đang tranh đua cao thấp, có lẽ trận đấu ngày mai sẽ rất đặc săc.

Cường độ huấn luyện ngày đầu tiên không quá lớn, đều để các thí sinh tự lựa chọn, nhưng sau kỳ nghỉ hai ngày, tất cả mọi người đều không thích ứng được, có người kêu gào không chịu nổi, có người lại liều mạng luyện tập.
Trạng thái của Trì Nguyệt khá tốt nhưng dù sao cũng không phải người bằng sắt thép, sau khi kết thúc một vòng "bổ sung" cuối cùng của buổi tối, cô vừa về đến phòng ký túc đã lăn ra giường, không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay.

"Nguyệt Quang Quang, cậu thấy mình tốt bụng chưa?"

Vương Tuyết Nha mệt đến mức sắp tê liệt, vẫn phải bò lên giường trên.

"Cậu xem, ít nhất cậu có thể nghỉ ngơi nhiều hơn mình mười mấy giây."

Trì Nguyệt bật cười, đá vào giường cô: "Vậy cậu xuống đi, để mình lên."

"Không muốn, không muốn, ai bảo mình thương cậu chứ. Mình chỉ thích ngủ trên cậu."

"Phắn!"

Lúc hai người đang nói chuyện, Hàn Điềm Điềm và Thang Bình cũng đã về phòng ký túc. Hai người bọn họ ở đội hai, cũng là hai người thừa ra trong đội mười người, được chia đến phòng ký túc này. Tuy đội hình khác nhau nhưng các hạng mục huấn luyện đều giống nhau. Tất cả mọi người mệt đến ngất ngư, không còn sức để nói chuyện.
Ting! Ting!

Trì Nguyệt đang nhắm mắt nghe được tiếng tin nhắn đến, cô quay sang nhìn điện thoại, vô thức mỉm cười.

"Hôm nay em nhớ tôi nhiều không?"

Ngoại trừ anh Kiều, còn ai tự mãn đến thế?

Trì Nguyệt cầm điện thoại lên, lười biếng trả lời anh: "Không nhớ."

"Quá đáng. Vậy mà tôi còn dùng hết sức mạnh vũ trụ để nhớ em."

Sao miệng lại ngọt thế này?

Trì Nguyệt mỉm cười gõ chữ: "Bận quá, bận đến mức không có thời gian."

"Bận cái gì?"

"Huấn luyện, huấn luyện, huấn luyện!"

"Mệt không?"

"Mệt đến mức tay cũng bị chuột rút."

"Không chết thì tốt." 

"???"

"Ý tôi là, còn sống là tốt rồi, chú ý an toàn."

"Được rồi, không nói chuyện nữa, tôi đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đây, ngày mai còn phải thi đấu."

"Không phải đã thông báo hoãn đến tuần sau sao?"

Đúng là anh làm?

Trì Nguyệt dở khóc dở cười: "Anh muốn bị trừ điểm đúng không? Tại sao phải kéo dài một tuần?"
"Anh Kiều của em thương em được chưa? Tối hôm trước là ai ngã xước đầu gối? Sợ em thua lại khóc nhè nên cho em thêm thời gian thích ứng với hoàn cảnh."

"Thôi đi ông." Trì Nguyệt gửi đi một câu, lại nghĩ đến Lâm Phán, tốc độ gõ chữ trở nên nhanh hơn: "Không phải anh đang câu giờ cho cô con dâu nhà anh chứ? Cô ta vừa quay lại đơn vị, vẫn chưa khỏe hẳn sao? Nói thật ra, không phải cô ta cần thời gian thích ứng hơn tôi à?" "Kiều Đông Dương, anh là người xấu à?"

"Trí tưởng tượng của em rất phong phú, giáo viên Lịch sử dạy môn Ngữ văn tiểu học à?"

"Giáo viên Lịch sử không đổ vỏ đâu nhé."

"Vậy đừng xem phim cung đấu nữa, suốt ngày nằm mơ bắt con tưởng bở."

Nằm mơ bắt con tưởng bở?

Trì Nguyệt: "Giáo viên Thể dục dạy môn Ngữ văn tiểu học đấy à?"

"Ngại quá, tôi chưa từng học Ngữ văn tiểu học." Anh Kiều suy nghĩ một lúc, hỏi lại: "Em có ngửi thấy mùi chua quanh quẩn đâu đây không?"
"Ha ha! Anh suy nghĩ nhiều rồi."

"Để chứng minh em không ghen, mau mỉm cười chụp ảnh selfie rồi gửi qua đây."

"Mặt dày!" Trì Nguyệt đổi tư thế cho thoải mái, lười biếng gõ chữ: "Không chém gió với anh nữa. Tóm lại, anh đừng xen vào chuyện của tôi!"

"Chờ đã!" Kiều Đông Dương gửi một biểu tượng tức giận sang.

"Sao nữa?"

"Không muốn xem thú cưng AI của em sao?"

Hả? Món quà bí mật của cô à?

Đôi mắt Trì Nguyệt sáng ngời: "Bây giờ xem được sao?"

Câu hỏi của Kiều Đông Dương quá hấp dẫn, Trì Nguyệt không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Cô nhanh chóng ngồi dậy, đặt gối ra sau lưng rồi ngồi dựa vào, sau khi ngồi ngay ngắn mới trả lời: "Được rồi, cho tôi xem một chút đi."

Đinh đinh đinh, đinh đinh đinh...

Kiều Đông Dương gửi yêu cầu gọi video.

Trì Nguyệt do dự nhìn mấy người trong phòng ký túc.
Hàn Điềm Điềm lắm mồm nhất đã đi tắm rửa, Thang Bình đang ngồi trên giường nghịch iPad, Vương Tuyết Nha ở trên không hề nhúc nhích, có lẽ đã ngủ rồi...

Trì Nguyệt mím môi cắm tai nghe vào rồi mới kết nối cuộc gọi.

Người máy thú cưng AI đâu?

Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt điển trai quen thuộc, nụ cười thản nhiên, mái tóc ướt sũng hơi rối đầy gợi cảm.

Trì Nguyệt chưa từng thấy dáng vẻ này của Kiều Đông Dương, lúc anh ở nhà không còn vẻ thần bí mà lại còn thân thiết dịu dàng khiến trái tim cô hơi siết lại, không đau nhưng rất rõ ràng...

"Trông em rất mệt mỏi."

Trì Nguyệt im lặng.

"Bọng mắt sắp trễ xuống tận cằm rồi, em mất ngủ à?"

Đồ độc mồm! Trì Nguyệt trợn mắt lườm anh, không thèm nói câu nào.

Kiều Đông Dương cong môi nhìn cô, cười nói: "Dù vậy em cũng đừng tự ti, tôi không ghét bỏ em đâu. Vẻ đẹp tâm hồn còn thú vị hơn cơ thể..."
Anh có biết nói chuyện không hả?

Có thể nói chuyện tử tế hay không?

Trì Nguyệt tức chết, nếu không phải trong phòng ký túc còn có người khác, cô đã cãi lại rồi.

Nhưng bây giờ...

Cô nhìn Thăng Bình ngồi phía đối diện, kìm nén cơn giận khẽ nói: "Đừng nói nhảm. Đồ đâu?"

"Em vẫn chưa nói cho tôi biết, em có nhớ tôi không? Hả?"

Giọng nói trầm thấp xuyên qua tai nghe như có người đang khẽ lẩm bẩm bên tai cô.

Trì Nguyệt cảm thấy cả người tê dại, anh còn đang thả thính không biết mệt: "Đang hỏi em đấy. Ngắm tôi đến ngu người rồi à? Trì Nguyệt, chảy nước bọt rồi kia, kiềm chế lại đi... Này, em ngu thật à?"

"Ừ. Tôi chưa thấy ai mặt dày như anh."

"Chậc... Con tim nhỏ bé đau quá. Được rồi, ai bảo em là tiểu tiên nữ chứ, em nói gì cũng đúng.".

Đây là lần đầu tiên Trì Nguyệt gọi video với đàn ông, cũng là lần đầu tiên dùng cách này để ngắm Kiều Đông Dương ở khoảng cách gần.
Qua ống kính camera, khuôn mặt điển trai sắc nét hơi khác với lúc gặp ngoài đời thật. Nụ cười tràn đầy sự ấm áp và dịu dàng khiến người ta rung động. Cô trốn trong chăn tám nhảm với anh cứ như hai người đang lén lút yêu đương, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Điều này rất kỳ diệu!

Nhịp tim Trì Nguyệt rất nhanh nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, trong ký túc xá còn có người khác, cô không tiện nói nhiều.

Chỉ có thể tiếp tục hỏi anh: "Đồ của tôi đâu? Cho xem chút đi."

Kiều Đông Dương mỉm cười nghiêng mặt sang, chỉ vào má mình: "Đây, hôn một cái đi rồi xem."

Trì Nguyệt: "..."

Muốn tẩn anh một trận thì phải làm sao?

Nhưng với tình hình hiện tại, cô không thể đánh anh cũng không dám nói quá to.

Trì Nguyệt hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tôi đang ở trong phòng ký túc, không tiện nói chuyện. Anh không muốn cho tôi xem thì thôi, thế nhé, tôi cúp máy đây!"
"Đừng!" Kiều Đông Dương cười khẽ: "Đừng giận, em chờ chút, tôi cho em xem."

"Ừm." Trì Nguyệt mím môi tỏ vẻ nghiêm túc.

Video đột nhiên tối sầm lại, có lẽ Kiều Đông Dương đã che camera.

Trì Nguyệt không biết anh đang giở trò gì, đành phải kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khoảng hai phút, giọng nói của Kiều Đông Dương lại vang lên trong tai nghe.

"Em có thể mở mắt rồi."

Trì Nguyệt hít thật sâu: "Tôi vẫn đang mở mắt."

"... Nhàm chán." Kiều Đông Dương mỉm cười: "Xem đi."

Camera đột nhiên sáng lên...

Thứ xuất hiện trong màn hình là thú cưng

AI của cô sao?

Trì Nguyệt cẩn thận quan sát, đây là Thiên Cẩu đội tóc giả mà?

"Chào cô, chị gái nhỏ Trì Nguyệt, tôi là thú cưng AI của cô – Thiên Cẩu phiên bản nữ."

WTF?

Rốt cuộc có phải là Thiên Cẩu không?

Sao lại giống nhau như đúc thế?

Không đúng, người máy được sản xuất ở nhà máy có dáng vẻ giống nhau cũng không kỳ lạ.
Trì Nguyệt tự thuyết phục bản thân, chỉ vào đống tóc giả ngộ nghĩnh trên đầu Thiên Cẩu: "Tại sao mày lại đội cái này?"

Thiên Cẩu: "Bởi vì đội cái này vào, cô sẽ không nhận ra tôi. Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, Kiều đại nhân có thông minh không?" 

Phụt!

Trì Nguyệt suýt nữa nôn ra máu.

Hóa ra người máy này vẫn là Thiên Cẩu?

Rốt cuộc Kiều Đông Dương đang chơi trò gì thế?

Trì Nguyệt tức giận: "Này, tôi không rảnh để đùa với anh, không cho nhìn thì thôi, tôi cúp máy đây!"

Thiên Cẩu: "Hu hu hu, cô không yêu người ta à? Lúc trước còn nói sẽ làm bạn gái của người ta, vừa có tình mới đã ghét bỏ người ta."

Trì Nguyệt: "..."

Kiều Đông Dương xuất hiện trong video,

mỉm cười giơ ngón tay cái: "Thiên Cẩu nói đúng, tôi là tình mới."

A aa a!

Trì Nguyệt bị hai người họ chọc giận đến
mức suýt thì thành người đa nhân cách.

"Anh điên à? AI của tôi đâu?"

"Không phải tình yêu của em đang ở đây à? Tôi là của em."

Trì Nguyệt tức giận dựa vào tường, hoàn toàn không biết phải nói gì.

"Em tức giận à? Trì Nữ Vương không biết nói đùa à?" Kiều Đông Dương mỉm cười vui vẻ lắc lư ống kính, khuôn mặt đẹp trai này khiến Trì Nguyệt không giận nổi.

"Không sao, cúp máy đây."

Kiều Đông Dương: "Không phải giận thật chứ? Tôi định chờ em thi đấu xong sẽ tự đến chọn thú cưng AI. Đến lúc đó, em còn có thể chỉnh sửa một vài chức năng đặc biệt, không phải sẽ tốt hơn sao? Vội cái gì?"

Không phải cô vội, là tại anh lừa cô.

"Hóa ra anh đang trêu tôi à?"

"Không làm vậy em chịu gọi video với tôi sao?"

Trì Nguyệt hừ lạnh, nhìn Thiên Cẩu lượn quanh trên bàn.
"Thiên Cẩu, không phải mày nói người máy không nói dối sao?"

Thiên Cẩu dang hai tay ra: "Người máy không nói dối, nhưng Kiều đại nhân sẽ nói dối."

Nói đúng lắm, cô không cãi lại được nữa.