[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 99: Em không thích tôi thì thích ai?



"Muốn nói cái gì, nói ở đây được rồi." Lục Hựu Nhiễm lãnh đạm nói.


Viêm Cảnh Hi cau mày, khẳng định không thể nói ra ngay trước mặt Phùng Như Yên, bằng không, Phùng Như Yên biết là cô cố ý phá hư cái cọc hôn sự này, nhất định sẽ trói buộc sau lưng cô.


"Ra đây." Viêm Cảnh Hi lại nói lần nữa, xoay người, đi ra ngoài.


Lục Hựu Nhiễm chậm rãi đứng lên thân thể thẳng tắp, tự phụ lạnh nhạt đi về phía cửa.


Viêm Cảnh Hi nhìn Lục Hựu Nhiễm đi ra, nắm cánh tay anh ta, kéo anh ta đến sau phòng bao nơi không có người, buông ra, không che đậy nói thẳng: "Lục Hựu Nhiễm, anh đang muốn làm cái gì?"


Lục Hựu Nhiễm lạnh lẽo nhìn bộ dáng sốt ruột của Viêm Cảnh Hi, rất bình tĩnh, nói: "Không nhìn ra được sao? Cưới em."


Anh ta đưa tay vuốt tóc trên trán Viêm Cảnh Hi, ngón tay lạnh như băng khiến Viêm Cảnh Hi run lên.


Viêm Cảnh Hi gạt tay Lục Hựu Nhiễm, "Anh quên uống thuốc phải không, bệnh ngày càng nguy kịch rồi đó, nếu như người phụ nữ anh thích trở về, anh phải làm cái gì bây giờ? Cô ấy phải làm cái gì bây giờ? Anh để tôi đau khổ cũng không sao nhưng anh nỡ nhẫn tâm để cô ấy khổ sở sao?"


Ánh mắt Lục Hựu Nhiễm ảm đạm xuống, thoáng qua một tia ưu thương, "Đây là của chuyện của tôi, em chỉ cần chờ làm thiếu phu nhân là được rồi."


"Lục Hựu Nhiễm, anh nói một chút đạo lý có được không? Tôi không thích anh, anh cưới một người phụ nữ không thích anh mỗi ngày khiến anh tức giận, vui lắm sao?" Viêm Cảnh Hi thật sự muốn bổ đầu anh ta ra để khám xem bên trong là vật gì.


Ánh mắt Lục Hựu Nhiễm lạnh đi mấy phần, thanh tuyến lạnh như băng nói: "Em không thích tôi, thích ai? Chú nhỏ của tôi sao?"


Trong đầu Viêm Cảnh Hi thoáng qua hình ảnh Lục Mộc Kình cưng chiều chạm nhẹ vào sống mũi Vương Triển Nghệ, mắt lóe lên, cười nhạo một tiếng, "Tại sao cứ nhất thiết tôi phải thích anh hay chú nhỏ của anh nhỉ? Chẳng lẽ trên thế giới cũng chỉ có hai người đàn ông là anh và Lục Mộc Kình? Thực sự là cười chết người rồi."


"Em phá hủy kế hoạch của tôi, em cảm thấy tôi sẽ đơn giản bỏ qua cho em?" Khóe miệng lạnh bạc của Lục Hựu Nhiễm nâng lên, xác định nói: "Em không thể không gả cho tôi!"


"Anh thật sự mắc bệnh rồi." Viêm Cảnh Hi xoay người, không nói lời vô ích với Lục Hựu Nhiễm, nhiều lời vô ích với cô, đi ra khỏi nhà hàng Phúc Đạt.


Trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi.


Lục Hựu Nhiễm nhất định sẽ tạo áp lực với Phùng Như Yên, cô phải mau chóng tốt nghiệp, không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không đáp ứng trước, tốt nghiệp xong rồi nói.


Nghĩ đến điều này, Viêm Cảnh Hi nhíu nhíu mày, xoay người, quay trở về nhà hàng Phúc Đạt, chạy thẳng tới phòng bao 203.


"Hựu Nhiễm, cái cô nhi viện kia đúng lúc ở ngay khu náo nhiệt, cô nhi viện đã sớm vứt đi, cũng không có mấy người, bên trong cô nhi viện còn có một vườn hoa lớn, quá lãng phí, vừa hay bên cạnh cô nhi viện là siêu thị của nhà họ Viêm, quy mô quá nhỏ, lại bị giới hạn trong diện tích quá nhỏ, nếu như có thể phá đem cô nhi viện đi, sát nhập vào siêu thị của nhà họ Viêm, mở một trung tâm thương mại lớn, tầng hầm trung tâm thương mại vẫn là siêu thị, sáu tầng là trung tâm thương mại, tầng thứ bảy đến tầng thứ hai mươi làm thành nhà hàng khách sạn, tầng thứ hai mươi đến tầng thứ ba mươi hai là nơi ở, hai thứ này nhất định có thể thay đổi một trăm phần trăm."


Viêm Cảnh Hi đứng ở cửa, nghe Phùng Như Yên nói với Lục Hựu Nhiễm, chán ghét nhìn về Phùng Như Yên phía trong phòng bao.


Cô biết Phùng Như Yên bợ đỡ Lục thị là muốn Lục thị đầu tư một hạng mục cho nhà họ Viêm, nhưng không ngờ, bà ta cư nhiên nghĩ cách hớt tay trên của cô nhi viện.


Còn coi cô là quân cờ đi thúc đẩy khoản giao dịch này!


Viêm Cảnh Hi lập tức cảm giác mình ngu xuẩn đần độn như lợn.


Nếu như cô nhi viện không còn, mấy người dì Trương sẽ ở đâu? Bọn nhỏ ở đâu? Hay là lại đưa những đứa nhỏ này đi cơ cấu phúc lợi khác? Dì Trương phải làm sao bây giờ?


"Tôi nói rồi, muốn tôi thúc đẩy khoản đầu tư này điều kiện duy nhất là, bà phải bảo Viêm Cảnh Hi gả cho tôi!" Giọng nói Lục Hựu Nhiễm lạnh như băng từ trong phòng bao truyền tới.


Viêm Cảnh Hi cắn răng, nắm chặt nắm tay, móng tay đều găm vào da thịt, mạch máu trên cổ bởi vì chịu đừng, từng đường một nổi lên, gân xanh lồi ra.


Cô càng không thể có thể gả cho Lục Hựu Nhiễm!


Cô nhi viện và bằng cấp trước mặt, cô chọn bảo vệ cô nhi viện, nhưng, có thể cử chỉ của cô càng chọc giận Lục Hựu Nhiễm không, mà thúc đẩy cái kế hoạch này của nhà họ Viêm thực hiện được?


Viêm Cảnh Hi tâm phiền ý loạn, một cỗ tức giận không tên tán loạn trong cơ thể, nhằm phía tâm trí, lại không giải tỏa được, bản thân như bị người khác bóp cổ, vận mệnh hoàn toàn bị nắm giữ trong tay kẻ khác, cô liên tục thở dốc, cảm thấy gian nan.


Viêm Cảnh Hi một cước, đá vào thùng rác bên ngoài phòng bao, phát ra 'bịch' một tiếng, nhưng cũng không hả giận.


Cô quay đầu, sắc bén lườm phòng bao 203 một cái, bực bội đi xuống cầu thang.


Nếu như bây giờ cô tốt nghiệp, nếu như bây giờ cô có 10 triệu, là có thể mua một đống nhà, đưa dì Trương và bọn nhỏ vào ở, dùng chính tiền lương của mình nuôi bọn họ, sẽ không bất lực như bây giờ.


Viêm Cảnh Hi cúi đầu, đi tới cửa nhà hàng, liếc mắt liền thấy được chiếc xe Bentley giá trị ngàn vạn của Lục Mộc Kình đang đỗ bên kia.


Trong con ngươi có một chút hơi nước, dịu dàng lấp lánh, chân mày cau lại, xoắn xuýt, khó chịu.


Lục Mộc Kình nói hiện ở trường thật ra là ở tập đoàn Á Thái, nếu như Lục Mộc Kình nguyện ý giúp cô, như vậy, Phùng Như Yên không có khả năng làm cho cô thôi học, hơn nữa, bây giờ Lục Mộc Kình là CEO chấp hành của Lục thị, chỉ cần một câu nói của anh, Lục thị liền sẽ không đáp ứng đầu tư cho nhà họ Viêm.


Hoặc là, cô trực tiếp hỏi mượn anh 10 triệu.


Chỉ là...


Nếu như cô xin Lục Mộc Kình giúp, vốn là cái gì?


Chính cô sao?


Viêm Cảnh Hi do dự có nên gọi điện thoại cho anh không, trong lúc lơ đãng, nhìn thấy cô đã nhấn nút gọi rồi, trong lúc khẩn trương muốn tắt, Lục Mộc Kình bên kia đã sớm hơn cô một bước tắt.


Trong lòng Viêm Cảnh Hi không hiểu sao có chút mất mát, kéo khóe miệng tự giễu, bây giờ anh đang ở cùng Vương Triển Nghệ, không tiện nhận nhỉ.


Chuông tin nhắn vang lên.


Viêm Cảnh Hi thấy là Lục Mộc Kình, mở ra xem.


"Có việc. Tối liên lạc, đừng quên ăn cơm."


Viêm Cảnh Hi nhìn tin nhắn tràn đầy trầm ổn quan tâm, ôm một ít may mắn, có lẽ, có thể bạn bè đơn thuần giữa giúp đỡ nhau, hỏi mượn anh 10 triệu vạn, cô sẽ viết giấy vay nợ cho anh.


Viêm Cảnh Hi trong lúc ngẩn ngơ, nghe thấy phía sau có người nói cẩn thận, cô vô thức xoay người, nhân viên phục vụ đúng lúc dừng lại, canh nước văng đến đồ của Viêm Cảnh Hi.


"Xin lỗi, xin lỗi, mặt đất trơn quá, cho nên thiếu chút nữa xông tới cô, xin lỗi." Nhân viên phục vụ vội vàng nói xin lỗi, lo lắng nhìn nước canh trên đồ của Viêm Cảnh Hi.


"Không sao, vừa rồi tôi cũng không chú ý. Đi làm việc đi." Viêm Cảnh Hi nói một tiếng, đi về phía nhà vệ sinh.


Mới đi đến nhà vệ sinh, nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ trung niên đã nói chuyện với Lục Mộc Kình trước đó.


Viêm Cảnh Hi cúi đầu, đi bên cạnh bồn rửa rửa dầu mỡ trên người.


"Kỳ thực, nói về bối cảnh gia đình, nhân phẩm bằng cấp, bao gồm tài lực vật lực của Mộc Kình, đều là nhà họ Vương chúng ta theo không kịp, nhưng mà, Mộc Kình vàTriển Nghệ của chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng coi như thanh mai trúc mã, cộng thêm nó đối với Triển Nghệ chúng ta dịu dàng săn sóc, nói gì nghe nấy, việc hôn nhân này tôi đồng ý." Người phụ nữ trung niên vừa bên rửa tay vừa nói, trong khi lau khô tay, vừa giống như nghĩ đến điều gì, lo lắng nói: "Đáng tiếc, Mộc Kình mang theo con của vợ trước, không biết Triển Nghệ làm mẹ người ta có thể bị tủi thân không?"


"Con của nó không phải ở Las Vegas sao?" Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.


"Đúng vậy, tôi cũng là nhìn thấy điểm này, bọn nó sau khi kết hôn, không nên ở cùng với đứa nhỏ, thế nhưng, dù sao thân phận địa vị Mộc Kình ở nơi đó, có tiền lại đẹp trai, con gái thời nay đặc biệt không biết liêm sỉ, tôi sợ Mộc Kình dụ hoặc quá nhiều, tôi phải để Triển Nghệ nhanh chóng sinh cho Mộc Kình một đứa con, như vậy, mới có thể nắm giữ được Mộc Kình." Ngưười phụ nữ trung niên xác định nói.


"Có phải bà nghĩ nhiều quá rồi không, nếu như nói Mộc Kình không dụ hoặc, cũng sẽ không vì Triển Nghệ sinh cho nó một đứa con mà thay đổi." Người đàn ông trung niên hợp tình hợp lí nói.


"Ông thì biết cái gì, có con rồi, ngồi vững vàng vào vị trí phu nhân tổng tài, sau này mặc kệ làm cái gì đều danh chính ngôn thuận, hơn nữa, Mộc Kình nhìn con, cũng sẽ thu lại." Người phụ nữ trung niên tức giận nói.


"Bận tâm vớ vẩn." Người đàn ông trung niên xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.


"Con gái là của mình, tôi không bận tâm thì ai bận tâm, cùng lắm thì, bây giờ Mộc Kình thích Triển Nghệ nhà chúng ta, sau này chưa chắc, tôi nói, ông đây là thái độ gì..." Người phụ nữ trung niên đi ra theo, hùng hùng hổ hổ nói.


Viêm Cảnh Hi rũ mắt từ đầu đến cuối, lông mi dài che khuất hơi nước trong mắt.


Bình tĩnh mà xem xét, tại sao cô muốn hỏi mượn tiền Lục Mộc Kình chứ?


Không phải là bởi vì cô cảm thấy Lục Mộc Kình dễ nói chuyện, Lục Mộc Kình có một chút ý với cô sao?


Thế nhưng, Lục Mộc Kình và Vương Triển Nghệ liền kết hôn.


Cô và Lục Mộc Kình dây dưa, chính bản thân không đúng, biết rõ bọn họ đã là một đôi, lại vì tư lợi của mình mà trở thành kẻ thứ ba, vậy lại càng không đúng.


Viêm Cảnh Hi nâng mắt lên, nhìn chính khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, và đôi mắt đỏ lên, hơi giương lên khóe miệng.


Con đường cô đi vẫn chỉ có một mình mà thôi, cũng không dựa vào người khác, cũng không có ai sẽ làm chỗ dựa cho cô, chỉ có thể, quật cường, mạnh mẽ, đi một mình.


"Cố lên, Viêm Cảnh Hi." Viêm Cảnh Hi nắm tay, cổ vũ bản thân, cười, đem nước mắt ép trở lại.


Cô từ nhà vệ sinh đi ra, thang máy đinh một tiếng, Phùng Như Yên từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy bóng lưng Viêm Cảnh Hi, liền oán khí, quát: "Viêm Cảnh Hi, cô đứng lại đó cho tôi."


Viêm Cảnh Hi nghe thấy giọng nói của Phùng Như Yên, nghĩ đến người đàn bà này cư nhiên vẫn chú ý đánh đổ cô nhi viện, đôi mắt màu hổ phách mắt nheo, trong con ngươi thoáng qua một tia bực bội, cắn răng, xoay người, đứng thẳng tắp, ánh mắt mờ ảo nhìn chằm chằm Phùng Như Yên đang nổi giận đùng đùng đi ra thang máy.


"Là ai cho cô gan chó, gọi cô tới dùng cơm mà cô cũng dám đi?" Phùng Như Yên gào lên với Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi đối với người phụ nữ trước mắt này đã không muốn nhịn, bởi vì bây giờ không phải lúc cô chịu đựng là có thể bình an vượt qua.


Viêm Cảnh Hi giật giật khóe miệng, âm thanh lạnh nhạt vang lên, "Tôi không phải cho, cho nên cũng không có gan chó, nhưng mà, chân dài ở trên người tôi, tôi muốn đi đâu, là tự do của tôi."


"Cô..." Mắt Phùng Như Yên lộ ra hung quang, không nói hai lời, xốc tay lên, 'ba' một tiếng, tát vào mặt Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi nghiêng mặt, trên mặt lưu lại năm dấu ngón tay.


Phùng Như Yên trừng mắt, chỉ vào Viêm Cảnh Hi mắng: "Cô tạo phản, dám nói như vậy với tôi. Hôm nay không trị cô, cô sẽ không biết trời cao đất rộng."


Viêm Cảnh Hi cắn răng, mạch máu trên cổ tuôn ra, một tia sắc bén bắn ra từ trong mắt.


Cô chậm rãi quay mặt lại, đối diện với Phùng Như Yên, vén tóc, lộ ra nửa giương mặt sưng đỏ, trong đôi mắt màu hổ phách đã không còn một tia tình cảm, sắc lạnh nhìn Phùng Như Yên, lạnh giọng nói: "Một cái tát này coi như công ơn dưỡng dục trước đây của bà, từ nay về sau, chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt."