[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 72: Lục Mộc Kình, anh thích tôi sao?



Cô không thể dừng, không thể dừng, cô phải chạy, bị Lục Hựu Nhiễm bắt được, cô liền xong đời.

Thế nhưng, cô phải chạy đến nơi nào mới an toàn đây?

Thiên đường sao?

Nếu như cô chạy lên thiên đường, có thể gặp được ba và mẹ của mình không?

Giống như một người con gái bình thường, có gia đình ấm áp, có thể rúc vào trong lòng mẹ mình làm nũng...

Nhưng chung quy, cô chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ khi chưa đủ tháng.

Viêm Cảnh Hi đột nhiên cảm giác mình hi vọng rất buồn cười, sống còn bị vứt bỏ, chết rồi, còn có thể chờ mong điều gì?

Cô căn bản đã không còn chỗ để đi.

Dừng bước, do dự nhìn phương xa.

Một trận gió thổi qua, mùa hè nóng bức nhưng cô lại cảm thấy lạnh, hai tay ôm lấy chính mình, run lẩy bẩy.

Lục Mộc Kình lo lắng nhìn bóng lưng mảnh mai của Viêm Cảnh Hi không chỗ nương tựa, dịu dàng gọi: "Viêm Cảnh Hi."

Viêm Cảnh Hi hoảng hốt quay đầu lại, hờ hững nhìn chằm chằm anh, như không thể tập trung, sợ hãi chảy xuôi trong ánh mắt, bất lực, cùng với tuyệt vọng, nước mắt và máu hòa cùng một chỗ, ngũ quan cô mơ hồ.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy qua bộ dáng kinh hồn bạt vía này của cô, như gặp phải một chuyện rất đáng sợ.

Cô nàng thông minh, tự tin, giảo hoạt giống như hồ ly sao có thể biến thành như vậy.

Lục Mộc Kình tâm sinh thương tiếc, nhíu mày, vươn cánh tay dài, ôm cô vào trong ngực, mềm giọng trấn an nói: "Không có việc gì, tiểu Hi, có anh ở đây, không cần sợ."

"Có anh ở đây, không cần sợ!" Viêm Cảnh Hi hoảng hốt nghe được câu này, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Lục Mộc Kình, bên trong tràn đầy sự quan tâm cùng lo lắng.

Giống như đang ở trên mặt biển mênh mông vô tận, có người đưa cho cô một chiếc thuyền lớn, không chỉ để cô nhìn thấy hi vọng mà còn cảm thấy ấm áp.

Thần kinh Viêm Cảnh Hi trong nháy mắt sụp đổ, cánh tay rũ xuống ôm Lục Mộc Kình, nắm chặt tây trang phía sau lưng anh, thân thể kề sát anh, cúi đầu trong ngực của anh đau đớn khóc lên.

Vương Triển Lam kinh ngạc nhô đầu từ cửa sổ xe ra, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

Nhị ca nhà cậu ta nổi danh nghiện sạch sẽ, cư nhiên lại ôm một cô gái bẩn thỉu vào trong ngực, tùy ý để cô gái đó xem quần áo anh như khăn tay lau nước mũi.

Anh thay đổi rồi!

Lục Mộc Kình nhẹ vỗ về lưng Viêm Cảnh Hi, dịu dàng nói: "Tiểu Hi, đừng khóc, bây giờ anh dẫn em đi bệnh viện."

"Em không muốn đi bệnh viện." Viêm Cảnh Hi giọng buồn buồn truyền đến.

Khi còn bé bị mặc bệnh nặng, dì Trương đưa cô đi bệnh viện, trong phòng bệnh tổng cộng có 4 đứa nhỏ, cô chứng kiến từng đứa từng đứa nhỏ được mang ra.

Đi bệnh viện, đối với cô mà nói có ý nghĩa: Chết, sợ hãi, bi thương, khóc đã... không còn cách nào gánh tiền thuốc men.

"Tiểu Hi, nghe lời." Lục Mộc Kình dịu dàng nói.

"Em không muốn đi." Viêm Cảnh Hi không khác gì một con mèo nhu thuận cọ xát ngực của anh, thanh âm vô lực nói: "Em chỉ muốn ngủ một chút thôi."

Đầu nhỏ dịu dàng của cô, như lông vũ lướt qua lòng anh, nhè nhẹ ngứa, nghe giọng điệu quật cường của cô, lại có ý khẩn cầu rất mạnh.

Lục Mộc Kình như bị mê hoặc, cưng chiều nói: "Được, chúng ta không đi, về nhà."

Anh ôm lấy cô.

Viêm Cảnh Hi túm lấy áo trước ngực anh, nghe mùi hương quen thuộc như ánh nắng chiếu trên cỏ xanh tản ra hơi thở mát lạnh, không hiểu sao cảm thấy an tâm không ít, tựa trong ngực anh, đầu cúi gục xuống, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lục Mộc Kình thương tiếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy vết máu của cô, đi về phía Vương Triển Lam.

Vương Triển Lam lập tức xuống xe, sau khi mở cửa xe ra.

Lục Mộc Kình đặt Viêm Cảnh Hi ở phía sau xe.

Viêm Cảnh Hi bay lên không, giống như một đứa bé bất lực, nắm chặt áo trước ngực Lục Mộc Kình, nhắm mắt lại, nhíu chặt chân mày, không có cảm giác an toàn thấp giọng nói: "Không muốn."

Lục Mộc Kình theo lên xe, vẫn ôm cô vào trong ngực.

Viêm Cảnh Hi ngồi trên chân của anh, co rúc trong ngực anh, tìm được một vị trí thoải mái, cọ cọ ngực anh, lại yên ổn ngủ.

"Nhị ca, chúng ta nên đến chỗ chị của em." Vương Triển Lam nhắc nhở một câu, đưa mắt nhìn người phụ nữ trong lòng Lục Mộc Kình một cái, "Nếu không, em thay anh đưa cô ấy đi bệnh viện."

Ánh mắt Lục Mộc Kình sâu thẳm nhìn Viêm Cảnh Hi.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ này, cô chỉ mới 18 tuổi, lại rất có tự tin hướng về phía ống kính nói rằng, trứng của cô có giá trị nhất.

Nhìn có vẻ bướng bỉnh không chịu phục tùng, tự cao tự đại, thế nhưng nghe xong lý do của cô, lại có một loại cảm giác khiến người ta rất đau lòng.

Cô mỉm cười đối mặt với thất bại, khó khăn, không ngừng vươn lên, cho dù có cùng đường, vẫn không buông tha, nghĩ mọi cách, hết mình nỗ lực chống lại vận mệnh.

Lúc đó anh vẫn rất tò mò, một cô gái 18 tuổi, còn chưa bước ra ngoài xã hội, vì sao trên lưng lại đeo nhiều thứ như vậy?

Sau đó, mới biết, cô là cô nhi, thế giới của cô là cô độc, cô có bóng đen bị vứt bỏ.

Lục Mộc Kình nắm bàn tay nhỏ lạnh như băng đang túm chặt áo của anh, xác định nói: "Triển Lam, gọi điện thoại cho chị cậu, nói với cô ấy anh không đi."

"Nhưng, nhị ca, lần này là bí thư tỉnh ủy, hạng mục của Lục Ninh chỉ mới vừa lên..."

"Cho nên?" Lục Mộc Kình cướp lời nói, nhẹ bay liếc cậu một cái, ánh mắt mờ nhạt, lại kiên định như đá.

Vương Triển Lam mím miệng, muốn nói lại thôi.

"Bớt nói nhảm đi, thay anh tìm một bác sĩ đáng tin qua đây." Lục Mộc Kình ra lệnh.

"..."



*

Viêm Cảnh Hi mơ một giấc mơ rất kì quái.

Trong mơ chỉ có Lục Mộc Kình.

Anh tắm cho cô, giúp cô thay quần áo, cuối cùng, cô hôn anh.

Môi của anh rất mềm mại, rất dịu dàng, thậm chí, trong mơ cô còn khát cầu nhiều hơn, hút lấy sự ấm áp cuồn cuộn nơi anh, bàn tay của anh cũng nhẹ nhàng mơn trớn trên da thịt cô, mang theo cảm giác rất lạ thường.

Lông mi Viêm Cảnh Hi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng mãnh liệt đâm vào mắt cô đến phát đau, cô híp mắt lại, sau đó mở ra lần nữa.

Vừa mở mắt liền thấy trần nhà trắng xóa, chăn nệm cũng thuần một màu trắng.

Là ở quán rượu sao?

"Tỉnh rồi?"

Viêm Cảnh Hi nghe được giọng nói quen thuộc của Lục Mộc Kình, bừng tỉnh, chậm rãi ngồi dậy, mở to mắt nhìn anh.

Cô nhớ mình suýt chút nữa đã bị Lục Hữu Nhiễm cường bạo, Viêm Nhụy ném gạt tàn thuốc vào đầu cô.

Khi đó cô rất sợ hãi, hoặc giả là do não bộ thiếu dưỡng khí, bây giờ ngủ một giấc, đầu óc cũng thanh tỉnh lại ít nhiều.

Thời gian ngủ là những thứ tốt đẹp, có thể lắng đọng linh hồn con người, khôi phục thần trí rời rạc của họ.

Cô nhớ trước khi mình bất tỉnh hình như có nhìn thấy anh, còn tưởng là ảo giác, hóa ra là thật.

Nhớ tới giấc mơ mơ hồ khi nãy, mặt Viêm Cảnh Hi liền đỏ bừng, đôi mắt long lanh nước.

Lục Mộc Kình tay phải cầm ly nước, tay trái xách túi ny lon, ánh mắt chậm rãi dời từ đôi mắt đẫm sương đến dưới cổ cô, đôi mắt sâu thẳm toát ra vẻ si mê, anh hắng giọng một cái, di dời tầm mắt, đặt ly nước lên tủ rồi vừa mở túi ny lon vừa nói: "Bác sĩ nói em không sao, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được, tôi mua bánh ngọt cho em này, nhưng uống miếng nước trước đã."

"Vâng." Viêm Cảnh Hi lấy ly nước, cảm giác thân thể có gì đó không ổn, hình như ít bị gò bó hơn bình thường, cúi đầu một cái liền phát hiện quần áo của mình đã được thay thành váy ngủ màu trắng.

Cô xốc lại váy, thấy bên trong không mặc gì, mặt càng thêm đỏ, đưa chăn lên cao hơn che chắn trước ngực, ánh mắt ngại ngùng hỏi: "Nhân viên quán rượu đổi quần áo cho tôi phải không?"

Lục Mộc Kình liếc cô một cái, tiếp tục mở hộp bánh ngọt, trầm giọng nói: "Trong công ty tôi không có nhân viên quán rượu."

Tim Viêm Cảnh Hi run lên, mở to đôi mắt yêu kiều, vừa ngẩn ngơ vừa xấu hổ.

Chẳng lẽ lúc nãy cô không nằm mơ mà anh đã thực sự giúp cô thay quần áo, cô còn mơ mơ màng màng hôn anh?

Lục Mộc Kình nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, cười khẽ: "Đang nghĩ gì vậy?"

Viêm Cảnh Hi cắn môi, khó chịu rũ thấp đầu, khẽ khàng hỏi một câu: "Là anh giúp tôi thay đồ sao?"

"Là trợ lý của tôi giúp em thay." Lục Mộc Kình cười nói.

"Hả?" Viêm Cảnh Hi nghe xong liền nghiêng đầu nhìn về phía Lục Mộc Kình, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thư thái, nở nụ cười: "Thì ra là vậy."

Lục Mộc Kình đưa bánh ngọt cho cô, dáng vẻ lơ đãng, hỏi: "Xấu hổ sao?"

Đôi tay nhận bánh của Viêm Cảnh Hi khẽ run lên, vội vàng cười giải thích: "Không có, nếu để Lục tổng giúp tôi thay quần áo thì chắc tôi tổn thọ mất. Anh thuê nhiều nhân viên như vậy cũng không phải chỉ để trưng bày, đúng không?"

Cô sợ anh nhìn ra điều gì, vội vàng nhận lấy bánh ngọt, cúi đầu xuống ăn.

Lục Mộc Kình ý vị thâm trường cười một tiếng, ánh mắt rơi lên trán cô, trong mắt lộ vẻ thương tiếc, ngón tay nhẹ nhàng quét qua vết thương của cô, dịu dàng hỏi: "Trán của em sao lại thành thế này?"

Ngón tay của anh rất mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể, tựa như dòng điện, khiến cô ngưng trệ một chút.

Viêm Cảnh Hi chọc chọc chiếc bánh ngọt, im lặng nghĩ ngợi.

Chẳng lẽ cô lại nói cho Lục Mộc Kình biết thiếu chút nữa cô đã bị Lục Hữu Nhiễm khi dễ, Viêm Nhụy còn ném gạt tàn thuốc vào đầu cô?

Nếu nói ra chỉ để người khác thương hại mình, thì cô, không muốn bị thương hại.

Viêm Cảnh Hi nở nụ cười nhàn hạ, rực rỡ như chưa từng bị ai làm tổn thương, nói: "Bị một kẻ mất não dùng gạt tàn thuốc đập thôi, may mà không sao, lần sau tôi sẽ chuẩn bị cái gạt tàn lớn hơn đập lại."

Lục Mộc Kình nhìn nụ cười kín kẽ của cô, sau khi tỉnh dậy, cô đã giấu hết mọi sự kinh hoảng và sợ hãi sáng nay, nhanh chóng khôi phục hình tượng một Viêm Cảnh Hi giỏi ngụy trang.

Ánh mắt Lục Mộc Kình hơi ảm đạm. Nhếch mép một cái, trên mặt không có chút ý cười nào, trầm giọng nói: "Xem ra tôi lại xen vào việc của người khác nữa rồi."

Anh xoay người.

Viêm Cảnh Hi không biết phải làm sao, cô không thích dáng vẻ lạnh lùng của anh, theo bản năng nắm lấy tay anh.

Lục Mộc Kình nhìn bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô một cái, ánh mắt sâu thẳm chậm rãi nhìn xuống Viêm Cảnh Hi, xoáy sâu vào đôi mắt trong suốt của của cô.

"Cảm ơn anh." Viêm Cảnh Hi thật lòng nói.

Lục Mộc Kình nhìn cô, sâu xa nói: "Thì ra trong lòng em tôi là một kẻ không đáng tin, ngay cả chuyện ai làm em bị thương cũng không chịu nói cho tôi biết."

"Nói cho anh biết là có thể thay thổi sự thật là tôi bị đánh hay sao? Hay là anh đánh bọn họ một trận, là tôi có thể phục hồi lại như cũ? Nếu như bọn họ bị anh đánh gần chết, tôi cũngsẽ không cảm thấy hả dạ, chỉ có thể chứng tỏ tôi cũng low như bọn họ mà thôi." Viêm Cảnh Hi buông tay anh, nghiêm túc nói.

Lục Mộc Kình thâm thúy nhìn cô, cúi người, gương mặt tuấn tú khuếch đại ở trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô.