[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 63: Nếu như chỉ hôn cho Lục Mộc Kình thì tốt rồi.



Sau khi ăn xong


Viêm Cảnh Hi thu dọn bàn, đem cháo gà nấm hương không ăn bỏ vào bịc ni lông, liếc hướng Lục Mộc Kình, anh đang đứng bên cạnh gọi điện thoại.


Ánh nắng theo lá cây lay động chiếu xuống, loang lổ rơi vào trên người của anh.


Lục Mộc Kình hơi nhếch khóe miệng, giống như hiểu rõ, "Là đầu tư buôn bán lá trà? Được, tôi biết rồi, yên lặng theo dõi kỳ biến đi."


Lục Mộc Kình thu di động, quay đầu lại.


Bốn mắt nhìn nhau.


Đối diện với đáy mắt tối tăm của anh giống như đầm sâu vạn năm, trong tim Viêm Cảnh Hi đột nhiên nhảy thót lên, giống như bản thân làm chuyện trái lương tâm, vừa lúc bị bắt gặp, mặt hơi đỏ lên, cưỡng ép nở nụ cười, giả bộ cũng là mới vừa nhìn về phía dáng vẻ của anh, hỏi: "Giáo sư, hôm nay anh khi nào về trường? Khi về trường tiện thể mang túi xách của tôi về nhé, tôi sẽ không đến chỗ ba anh nữa."


Lục Mộc Kình nhìn đôi mắt trong sáng xinh đẹp của cô, cùng nụ cười như có như không trên mặt, tựa hồ đã hiểu rõ, hơi giương khóe miệng, "Đi thôi, trong công ty vừa mới tiếp nhận, có một đống chuyện lớn, một tuần này tôi cũng không ở trong trường học, nhưng mà bây giờ tôi trở về chỗ ba, có thể đưa cô về."


Anh nói xong đi tới, thuận tay nhận lấy bịch rác trong tay cô, đi đến cửa.


Trong đầu Viêm Cảnh Hi có một nghi vấn, đi theo Lục Mộc Kình đích thân nghiêng đầu hồ nghi hỏi: "Anh ở trong nhà ông nội sao?"


"Ừ." Lục Mộc Kình đáp một tiếng, mở cửa tầng thượng, đi vào thang máy.


Trong lòng Viêm Cảnh Hi có chút cảm giác quái dị, đôi mắt chuyển động, vẫn là nhịn không được hiếu kỳ, nhìn chằm chằm gò má Lục Mộc Kình, hỏi: "Anh rõ ràng có nhà, vì sao trước đó lại ở chỗ Lục Hựu Nhiễm?"


Lục Mộc Kình nghĩ đến bộ dáng lén lút dặn dò của vị lão nhân nào đó, giương lên nụ cười bất đắc dĩ, liếc hướng Viêm Cảnh Hi, qua loa trả lời: "Ý của mẹ tôi."


Viêm Cảnh Hi lim dim khẽ nhíu chân mày.


Cô càng thêm hiếu kì về anh, và ba của anh chung sống với nhau cũng rất kì quái, đặc biệt là ông nội của Lục Hựu Nhiễm, dường như rất thích bà nội của anh ta, nhưng lại giấu.


Thang máy đến


Lục Mộc Kình tay không nhẹ nhàng đáp trên vai Viêm Cảnh Hi, chậm rãi đẩy cô vào hướng thang máy, hỏi: "Đang suy nghĩ gì? Nhập thần như vậy."


"Hả?" Viêm Cảnh Hi đúng là muốn tâm sự, cho nên không có chú ý bàn tay trên vai mình, nghi hoặc nhìn về phía anh, thế nhưng về chuyện gia đình, cô không có tư cách hỏi, cũng không có diện mạo hỏi.


Anh không buông tay đặt trên vai cô xuống, ánh mắt tối đen như mực, như nhìn thấu cô đang nghĩ gì, nói: "Ba tôi và mẹ tôi đã sớm ly hôn, tôi và chị tôi sống với mẹ, anh cả tôi sống với ba."


Viêm Cảnh Hi chớp mắt, hoài nghi rũ mắt xuống.


Cô ở chỗ ông nội Lục Hựu Nhiễm hình như chỉ có thấy được ông nội, chị gái và ảnh rể Lục Hựu Nhiễm, bật thốt lên: "Ba mẹ Lục Hựu Nhiễm không ở cùng ông nội sao?"


"Anh cả và chị dâu đã ly hôn, Anh cả liền đi nước ngoài, chị dâu tái giá, Tiểu Thanh theo anh cả của tôi, cho nên ở lại bên cạnh ba tôi, Hựu Nhiễm theo chị dâu tôi, sau đó sau khi trưởng thành, liền chuyển ra khỏi nhà bọn họ, sống cuộc sống mình." Lục Mộc Kình rất có kiên nhẫn nói với cô.


Viêm Cảnh Hi nhớ đến Lương Đống Vũ, cậu ta gọi Lục Hựu Nhiễm là anh Hựu Nhiễm, thuận miệng hỏi: "Nhà chị dâu anh tái giá là nhà họ Lương sao?"


Lục Mộc Kình trong mắt xẹt qua một tia sắc bén vẻ kinh dị và hoài nghi.


Viêm Cảnh Hi còn chưa có nắm được liền tụ vào trong vũ trụ mênh mông tối đen kia, trở nên kín đáo.


Lục Mộc Kình hơi nhếch khóe miệng, tiêu chuẩn ôn nhuận như ngọc, thế nhưng rõ ràng, giọng điệu không còn nhẹ nhõm thích ý như trước, như có điều suy nghĩ hỏi: "Làm sao cô biết người nhà kia?"


"Một học đệ, nghe cậu ta gọi anh Lục Hựu Nhiễm." Viêm Cảnh Hi thuận miệng trả lời.


Lục Mộc Kình thu hồi bàn tay đặt trên vai cô, ánh mắt sâu xa nhìn cô, hơn một tia âm dương quái khí chế nhạo, "Không phải là giáo thảo lần trước mà cô nói là theo đuổi cô chứ?"


Viêm Cảnh Hi không chú ý tới bàn tay mờ ám của anh, bất đắc dĩ xả ra cười, nhún vai, ngầm thừa nhận.


Thang máy tới lầu một, Lục Mộc Kình sau khi vứt rác, từ trong túi lấy chìa khóa xe ra, tao nhã ấn nút khóa xe.


Sau khi lên xe


Anh như đang suy nghĩ điều gì, vẫn không nói gì, Viêm Cảnh Hi nhìn ngón trỏ thon dài của anh chốc chốc gõ tay lái, trên ngón áp út nắm tay lái không có dấu vết đã đeo qua nhẫn kim cương.


Trong đầu một tin tức thoáng qua chính cô cũng không bắt kịp, tim của cô đột nhiên đập thêm nhanh, trên mặt có một chút nóng, cảm thấy oi bức, hô hấp cũng không thông suốt, phải nói chuyện, mới không yên tĩnh.


"Giáo sư." Viêm Cảnh Hi gọi một tiếng.


Lục Mộc Kình chuyển mắt, tối sâu nhìn cô.


Viêm Cảnh Hi thật muốn thối chửi mình một trận, co còn chưa có nghĩ nói cái gì, liền gọi anh.


Đối diện với đôi mắt đẹp của anh, Viêm Cảnh Hi chột dạ kéo dây an toàn, trong đầu óc rất nhanh chớp động, khẽ cắn một chút phần môi trơn bóng, có đề tài, hỏi: "Tại sao anh muốn đến trường học làm thầy giáo vậy?"


Lục Mộc Kình nhếch khóe miệng, đôi mắt mênh mông tựa cưng chiều nhìn cô, "Thật sự muốn biết? Đây chính là cơ mật."


Trong tim Viêm Cảnh Hi đập chậm một nhịp, nheo mắt lại, hề hề cười khan, trên tay vô thức kéo dây an toàn, nói: "Anh có thể không nói, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."


Lục Mộc Kình mỉm cười, chuyển mắt nhìn về phía trước, nói: "Trường các cô trước đây thuộc về tập đoàn xây dựng Minh Vĩ, mẹ tôi cũng đã làm giáo sư ở trong trường, thời gian đó, Minh Vĩ là trường học quý tộc trong nghề, cơ bản từ Minh Vĩ ra, đều sẽ đi hướng chuyên nghiệp cao nhất, thế nhưng mấy năm nay ở các thị trường lớn chấn động, uy tín trong nghề của Minh Vĩ dần dần tụt giảm, bị Lục thị thu mua trong tối, tôi qua đây chỉ nán lại đến khi học kì này kết thúc, chủ yếu là khảo sát năng lực của các giáo viên ở đây, dù sao một tuần lên một khóa, hết tháng này toi cũng chỉ phải lên 6 khóa mà thôi."


Anh cư nhiên đem cơ mật nói cho cô!


Viêm Cảnh Hi thụ sủng nhược kinh.


"Khảo sát kết quả thế nào? Hiệu trưởng Phùng sẽ bị ban giám đốc sa thải sao?" Viêm Cảnh Hi hỏi một vấn đề có quan hệ mật thiết với bản thân.


Phùng Như Yên chính là dùng bằng tốt nghiệp uy hiếp cô, trong trường học chỗ dựa vững chắc của bà ta chính là hiệu trưởng Phùng, nếu như hiệu trưởng Phùng rớt đài, có phải mối nguy của cô liền được giải trừ?


"Hiện nay đã có kết quả khảo sát, ông ta coi như đủ tư cách." Lục Mộc Kình không che đậy nói thẳng.


Ánh mắt Viêm Cảnh Hi hơi ảm đạm xuống, đáp một tiếng, cúi thấp đầu xuống.


Lục Mộc Kình nhìn cô như là yên, tâm sinh thương tiếc, con ngươi sắc sâu, ý vị thâm trường hỏi: "Sao vậy? Nhìn dáng vẻ mất mát này của cô rất muốn ông ta không đủ tư cách?"


Anh nói lời này, dường như cô chỉ cần nói phải, anh có thể sa thải hiệu trưởng Phùng.


Thế nhưng, anh muốn đền ơn là cái gì chứ?


Cô sợ cô không trả nổi sự giúp đỡ này của anh.


Hơn nữa, mặc dù cô muốn thoát khỏi khống chế của Phùng Như Yên, thế nhưng không có thù riêng với hiệu trưởng Phùng, chỉ vì lợi ích của bản thân cô, hại người khác không có việc làm, phá hủy tiền đồ, cũng không tốt.


Lại nói, hơn một tháng nữa là cô có thể tốt nghiệp.


Hơn nữa, nói không chừng cô có thể thông qua cuộc thi lần này phát huy hết tài năng nữa?


Sau khi Viêm Cảnh Hi xác định suy nghĩ của mình, chuyện không liên quan đến mình nhún vai, ánh mắt lim dim nhìn phía trước, không quan tâm cười nói: "Không có, đủ hay không đủ tư cách là do chính vận may của bản thân ông ta, tất cả gồm nước Anh, hi vọng ông ta tiếp tục cố gắng..."


Lục Mộc Kình nâng lên nụ cười, trong mắt mênh mông lóe lên với sự tán thưởng của cô.


Cô rất độc lập, rất kiêu ngạo, rất có nguyên tắc, sẽ không ở sau lưng nkhua môi múa mép, cũng sẽ không giậu đổ bìm leo, hại người lợi ta, mặc dù vẫn là sinh viên, thế nhưng ở phương diện làm người cũng nội liễm và chu đáo.


Tới biệt thự, Viêm Cảnh Hi lấy được túi xách của mình ở sô pha, đang chuẩn bị đi.


Lục Mộc Kình dừng xe, tiến vào sau, nhìn thấy cô, ném chìa khóa xe đang cầm trong tay cho cô.


Viêm Cảnh Hi theo bản năng nhận lấy, hoài nghi nhìn về phía anh.


Tay anh đút vào túi quần, đứng dưới chùm tia sáng, có loại mỹ cảm mông lung, rất giống quân tử từ trong sách bước ra ôn nhuận, dịu dàng, tuấn tú, cao nhã, lại tiên phong ngông nghênh.


"Vì sao ném chìa khóa cho tôi?" Viêm Cảnh Hi hỏi.


Lục Mộc Kình hơi nhếch khóe miệng, đôi mắt dịu dàng tối sâu, dùng giọng điệu trần thuật tính nói: "Giúp tôi lái xe về."


"Hả? Vậy còn anh? Anh muốn đi xe thì phải làm sao?" Viêm Cảnh Hi hồ nghi hỏi.


Lục Mộc Kình chậm rãi đi tới chỗ cô, tư thái nhàn hạ, nheo mắt nói: "Ông cụ đậu mười mấy chiếc xe trong gara, tôi bên này lúc nào cũng có thể dùng, giúp tôi giữ kỹ chìa khóa xe. Mấy ngày nay tôi phải xử lý chuyện của công ty, sẽ không tiễn cô , trên đường cẩn thận một chút."


Viêm Cảnh Hi nghe anh dặn, trong lòng ấm áp, gật đầu, "Vậy tôi đi trước nha."


Lục Mộc Kình nhíu mày, gật đầu một cái, nhìn cô ra khỏi phòng.


Đôi mắt anh hơi ảm đạm một chút, ý vị thâm nhíu mày.


Lương Đống Vũ, Lương Thi Lạc, thiếu chút nữa anh quên mất người phụ nữ này còn tồn tại...


Viêm Cảnh Hi khi ở trên xe liền suy nghĩ, vừa rồi cô hẳn là đưa 100 tệ còn lại cho anh, nhưng cô không biết làm sao lại quên mất, nếu như sau này trả lại anh 100 tệ, có vẻ không có thành ý, nếu không, đưa anh một phần lễ vật, trong lúc mời anh ăn một bữa hải sản lớn liền đưa cho anh.


Khi nghĩ đến đưa lễ vật gì, lại đột nhiên nhớ lại một việc, dây lưng của anh cô ném cho Vương Tuệ, sau đó Lục Mộc Kình nói cô tự mình cầm về cho anh, cô nhất thời quên mất chuyện này, cũng may Lục Mộc Kình cũng không phải một người đàn ông tính toán chi li, không truy cứu chuyện này.


Cô đợi đến thứ hai hỏi Vương Tuệ đi.


Viêm Cảnh Hi về tới trường, lập tức liên lạc Chu Gia Mẫn, đi kí túc xá trước.


Chu Gia Mẫn đang học tiếng Hàn, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, gập sách tiếng Hàn lại giấu vào trong mấy phần sách, chạy tới, cười hỏi: "Lần này gặp ông nội Lục Hựu Nhiễm có thành công không?"


Viêm Cảnh Hi mất mát lắc đầu, khoanh chân ngồi trên giường nhỏ, tay chống bên đầu, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Nhà bọn họ phát sinh một chút chuỵen, cho nên tạm thời tớ vẫn chưa có cơ hội nói ra chuyện này."


"Àiii, nếu như ông nội chỉ hôn cậu cho giáo sư Lục thì tốt rồi, đều là họ Lục, một đứa con trai, một cháu trai." Chu Gia Mẫn ngồi ở đầu giường của cô nói.


Viêm Cảnh Hi mặt đột nhiên đỏ lên, tay chống đầu tay buông xuống áp trên đầu gối, một tư thái phái nữ hiệp quát: "Nha đầu, nói bậy bạ gì đó!"


Chu Gia Mẫn gãi gãi đầu, vì Viêm Cảnh Hi cười khổ cười, "Nhưng cũng đúng, người đàn ông như giáo sư Lục sao phải cần trong nhà chỉ hôn."