[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 136: Tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.



Viêm Cảnh Hi không ngờ anh vừa vào đã hôn cô, hơn nữa, mang theo quyết đoán không thể chống lại, hung mãnh như dòng lũ khi mở đập.


"Ưm ưm ưm." Cô mở to mắt, vặn vẹo thắt lưng, đầu ngưả ra sau, thoát khỏi bàn tay anh đang giữ ngang hông cô.


Cô lui về phía sau, anh lại đi đến theo.


Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy từng hơi thở nóng bỏng của anh phả ra trên mặt cô.


Trên mũi đều là chi chít mồ hôi.


Lại lui về sau một bước, chân của cô đặt trước thành giường.


Lục Mộc Kình ôm hông của cô, nghiêng người.


Viêm Cảnh Hi bị ép nằm ở trên giường.


Nụ hôn của anh từ môi của cô chuyển qua gáy, ngón tay nhanh chóng cởi cúc áo của cô ra, bàn tay đi vào trong.


"Đừng như vậy, Lục Mộc Kình, đừng như vậy." Viêm Cảnh Hi sốt ruột đánh tay anh.


"Đừng thế nào? Nói ra!" Bờ môi của anh chuyển qua tai của cô, âm thanh khàn khàn mà tà nịnh.


Cô cảm giác mình nói ra, cảm giác chính mình đã tiến vào cái bẫy của anh.


Viêm Cảnh Hi nhíu mày, cảm thấy thân thể của mình ở dưới sự hướng dẫn của anh càng lúc càng nóng, liếm liếm đôi môi sưng đỏ của mình, nuốt nước miếng một cái.


Ngực được thả lỏng , anh dọc theo bả vai của cô một đường hôn xuống.


Viêm Cảnh Hi run nhè nhẹ, ghét phản ứng của bản thân.


Cô cắn răng, đột nhiên xoay người, áp đảo Lục Mộc Kình, bàn tay chống trên bờ vai anh, đôi mắt đẹp ửng đỏ khóa lấy đôi mắt đen như mực của anh.


Cảm giác được trên bụng cô gì đó, bởi vì tư thể chủ công của cô, trái lại càng thêm lớn mạnh.


Cứng rắn như sắt.


So với lần trước, lần này cô một chút cũng không sợ hãi.


Ánh mắt kiên định.


Trước đây thiếu anh rất nhiều, chuyện cô nhi viện cũng vậy, lần trước, có lẽ cô vẫn ôm tình cảnh với anh, cho nên, căn bản liền không buông ra, nhưng, lần này cô sẽ không giữ gì nữa.


Cô ngồi dậy, khí phách cởi áo đã mở rộng ra , ném xuống giường.


Lục Mộc Kình cũng ngồi dậy, hôn lên xương quai xanh cô, đi xuống.


Hái dễ như trở bàn tay.


Ánh mắt Viêm Cảnh Hi kiên định nhìn về phía trước, hít sâu, xác định nói: "Làm đi, hôm nay làm bao nhiêu lần cũng có thể, qua ngày hôm nay, Lục tổng đừng nhớ nhung gì tôi nữa."


Trong mắt Lục Mộc Kình xẹt qua một vệt sáng, thuận miệng cắn xuống ngực cô.


"A." Viêm Cảnh Hi kêu lên một tiếng đau đớn.


Cô thật sự đau, nhưng khi cô phát ngoài, mềm mại đến chính cô không tưởng.


Lục Mộc Kình giữ ót cô, môi chuyển qua bên tai của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm của gò má cô, thanh tuyến khàn khàn, lại bá đạo nói: "Sao chỉ có hôm nay được? Hoặc là không làm, hoặc là làm cả đời."


Viêm Cảnh Hi kinh ngạc mở lớn mắt hạnh, trong đầu hoảng hốt những lời này.


Lục Mộc Kình nắm hông của cô, lại lần nữa mạnh mẽ xoay người, chiếm ưu thế chủ động, từ trên cao nhìn xuống biểu tình kinh hoảng của cô, trong mắt có một tia bi thương.


Viêm Cảnh Hi bắt đưược, hơi sững sờ, trong đầu vẫn chưa vận chuyển, trong lòng lại bắt đầu chua xót, có loại đau lòng lan tràn.


Loại đau này là bởi vì nhìn thấy buồn bã và thương cảm của anh.


Viêm Cảnh Hi không biết bản thân bị sao?


Lục Mộc Kình đứng dậy, rời khỏi.


Viêm Cảnh Hi trái lại ôm hông của anh, đang lúc anh kinh ngạc vì động tác này của cô, cô đã chủ động hôn lên bờ môi anh.


Tay cô vòng qua cổ anh, mượn anh làm nơi chống đỡ, đầu lưỡi xinh xắn ngây ngô tiến vào trong miệng anh.


Lục Mộc Kình không phản ứng, bình tĩnh nhìn lông mi run rẩy của cô.


Nơi mềm mại của cô cọ cơ ngực rắn chắc của anh.

Viêm Cảnh Hi từ cằm anh, học bộ dáng vừa rồi của anh, chuyển đến yết hầu, cuốn lấy, ngậm.


Không cảm giác được phản ứng của anh.


Viêm Cảnh Hi rất thất bại, lập tức cảm thấy vô cùng mất thể diện, cảm giác tự mình dâng lên nhưng bị trả lại.


Viêm Cảnh Hi dừng lại động tác, đầu tựa ở trên gối, cánh tay vẫn vòng sau cổ anh, vành mắt ửng đỏ, bình tĩnh nhìn lại anh.


Yết hầu Lục Mộc Kình ổn định, ánh mắt tối sâu khóa cô, trầm giọng nói: "Viêm Cảnh Hi, anh không chạm vào em, là bởi vì anh quý trọng em, nhưng không có nghĩa anh bị nghẹn mà không khó chịu, anh là một người đàn ông bình thường."


Nghe ám chỉ như vậy của anh, mặt Viêm Cảnh Hi đỏ bừng.


"Giờ anh hỏi em, em thực sự muốn làm sao? Muốn làm sao?" Lục Mộc Kình thận trọng hỏi.

Viêm Cảnh Hi mở đôi mắt đẹp như hạnh nhân, ánh nước long lanh, dịu dàng lấp lánh, như hạ quyết tâm, gật đầu, trả lời: "Muốn làm."


Lục Mộc Kình nhìn thấy do dự trong mắt cô, chợt lóe lên thương cảm, còn có, càng lúc càng quyết tuyệt, thở dài.


Anh nắm cằm của cô, để cô không thể cấm kỵ đối mặt với anh.


Lục Mộc Kình nói rất chân thành: "Viêm Cảnh Hi, đừng dùng một lần, hai lần để đá anh, anh không phải người qua loa như vậy, lên rồi, em chính là người phụ nữ của Lục Mộc Kình anh, anh không cho phép bất cứ kẻ nào chạm tay vào, về mặt thân phận cũng không được! Rõ chưa, có muốn cho anh hay không, em tự nghĩ đi! Anh đi tắm."


Lục Mộc Kình đứng dậy, đầu cũng không quay lại đẩy cửa phòng tắm.


Đã không còn sự tồn tại của Lục Mộc Kình, Viêm Cảnh Hi đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, mới ý thức được, bản thân không mặc đồ.


Vừa ròi có một luồng kích động khiến cô không cảm thấy lúng túng, hiện giờ mới cảm giác bản thân có bao nhiêu xấu hổ, cô cư nhiện lại có loại cảm giác tủi thân muốn khóc.


Mắt Viêm Cảnh Hi đục đỏ ngầu, nhặt áo ngực lên, bàn tay quạt quạt mắt, chỉ là không muốn để nước mắt chảy ra ngoài.


Rõ ràng cô không thích khóc, sao, giờ lại đổi tính chứ!


Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, mặc xong đồ, ngồi trên giường.


Lục Mộc Kình tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra.


Anh chỉ vây khăn tắm, vây vị trí dưới rốn, lộ ra cơ bụng sô cô la tiêu chuẩn cùng đừng mỹ nhân ngư.


Viêm Cảnh Hi biết thân hình anh rất đẹp, tỉ lệ hoàng kim.


Nhưng khi nhìn lại lần nữa, vẫn chấn động.


Rút đi tây trang giày da, mang theo cảm giác xâm lược trời sinh, phảng phất của bá chủ một phương,, giơ tay nhấc chân đều là quyền uy cùng mị lực.


Anh đi đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, trên cao nhìn xuống cô, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Nói một chút, lí do cụ thể không muốn cùng anh là cái gì?"


Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn hướng nhìn xa trông rộng hắn.


Ánh đèn rơi vào trên người của hắn, hắn vừa mới rửa quá, trên tóc giọt nước phản xạ ra ánh đèn, mấy phần óng ánh, lóa mắt.


Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, không muốn giấu giếm nói: "Tôi đã đáp ứng lời cầu hôn của Lục Hựu Nhiễm."


"Dừng." Lục Mộc Kình cười nhạo một tiếng, có loại kích động muốn bổ đầu cô ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc lắp ráp cái gì.


Anh ngồi xuống bên cạnh Viêm Cảnh Hi, ánh mắt sáng quắc nhìn gò má cô, nhíu mày, hỏi: "Bởi vì 100 vạn?"


Viêm Cảnh Hi không nói gì, rũ mắt.


"Được rồi, anh cho em 200 vạn, coi như là cho em mượn, anh không cần em làm một chuyện gì cho anh cả, trả lại cho nó." Lục Mộc Kình cho dù tốt tính tình đến mấy cũng cảm thấy có chút bực bội .


"Tôi và anh ta đã kí hiệp nghị..."


"Đệt." Lục Mộc Kình nhịn không được chửi thề một tiếng, nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi, khẩu khí kỳ quái, "Anh nói, Viêm Cảnh Hi, đầu của em thật sự lớn lên ở trên cây sao?


Đu đủ còn có dinh dưỡng hơn em.


Anh cho em thẻ ngân hàng trong đó có 150 vạn, em lại không cần, chạy đi ký hiệp nghị bán mình?


Cái đầu này của em, là để trang trí?"


Viêm Cảnh Hi trừng Lục Mộc Kình, cô vẫn là lần đầu tiên bị người khác châm chọc không não.


Đừng thấy Lục Mộc Kình bình thường thật tao nhã, nhẹ nhàng như đón gió cây mùa hè, nhưng đến khi nói lời ác độc thì không có người nào nói khó nghe hơn anh.


"Ê, Lục Mộc Kình, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh cả, ngươi quản tôi là đu đủ hay là con ngốc, tôi cũng cam tâm tình nguyện! Lo chuyện bao đồng!" Viêm Cảnh Hi cao giọng nói.


"Anh lo chuyện bao đồng?" Lục Mộc Kình thực sự bị cô làm tức giận, vành mắt ửng đỏ, đột nhiên, hắn giương khóe miệng lên, tươi cười rạng rỡ, nhưng trong mắt hàn khí, lại có thể đóng băng ba thước.


Viêm Cảnh Hi rùng mình một cái, không rét mà run.


"Không phải em vẫn muốn báo đáp anh sao? Nói chút nào, khi nào em và Lục Hựu Nhiễm kết hôn?"


Giọng Lục Mộc Kình vô cùng mềm mại, lúc nhìn về phía cô, cũng là ôn hòa, nhưng mà, Viêm Cảnh Hi cảm thấy một loại nguy hiểm, đen tối giấu trong sự ấm áp của anh, bây giờ hoàn toàn bạo phát.


"Tốt... tốt nghiệp... xong, đính hôn." Viêm Cảnh Hi rất muốn tự nhiên nói, nhưng, làm sao, cô nhanh mồm nhanh miệng hạng nhất, lại nói lắp.


"Tốt, rất tốt." Lục Mộc Kình bị chọc tức, trái lại bình tĩnh lệnh Viêm Cảnh Hi giận sôi, cô không hiểu anh có ý gì.


"Em cũng muốn hiến thân hai lần cho tôi, tôi lại không đồng ý, thật quá phụ lòng tốt của em, trước tốt nghiệp, em là của tôi, tiền trong thẻ, em cũng không cần trả lại cho tôi, thế nào?" Trong mắt Lục Mộc Kình không có một chút nhiệt độ nói.


Viêm Cảnh Hi xốc gối trong tay lên đánh vào trên người của anh, "Lục Mộc Kình, anh khốn nạn, anh cho rằng tôi bán thân à, hầu hạ chú chơi rồi hầu hạ cháu trai, tôi không có đê tiện như anh nói."


Lục Mộc Kình bắt gối trong tay cô, đỏ tươi lan tràn trong mắt, tức giận bừng lên trong mắt, nói thẳng không che đậy: "Vậy vừa rồi em làm gì vậy, chỉ con gái có tự trọng mới có thể được người khác tôn trọng, bản thân cũng lãng phí như vậy, em trách người khác không coi trọng em cái gì!"


Vành mắt Viêm Cảnh Hi đỏ lên, nước mắt tràn mi, ánh mắt, lại chăm chú đối diện hai tròng mắt Lục Mộc Kình, hít mũi một cái, không phản bác nói: "Đúng, là tôi lãng phí, mới thích anh, mới có thể muốn lên giường với anh, mới sẽ tặng lần đầu tiên quý giá nhất của mình tặng cho anh, tôi bị coi thường mà! Nhưng mà anh yên tâm, sau này sẽ không, tôi sẽ không thích anh nữa."


Cánh tay Viêm Cảnh Hi đan chéo vào nhau, thuyết phục bản thân, cũng là kiên định tín niệm, ánh mắt xác định nói: "Mãi mãi, no!"


Viêm Cảnh Hi xách túi lên, xông ra khỏi phòng.


Lục Mộc Kình ảo não, đấm vào trên vách tường, dùng sức quá nặng, máu dọc theo tường chảy xuống.


Viêm Cảnh Hi không có mục đích mình đi trên đường.


Mấy ngày nay, xảy ra quá nhiều chuyện.


Cô thiếu chút nữa bị mưu sát, lại bị Viêm Nhị hãm hại, gặp phải chuyện cuộc điện thoại của Lục Mộc Kình, lại đâm chết người, dường như tất cả chuyện không tốt đều xảy ra trên người.


Vì sao cô lại chọn kí kết hiệp nghị với Lục Hựu Nhiễm chứ?