[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 111: Bạn xấu.



Viêm Cảnh Hi thấy Lục Mộc Kình bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Biết rồi, bây giờ tôi về, trước tiên cứ như vậy đi."





Lục Mộc Kình cúp điện thoại, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, hướng về phía Viêm Cảnh Hi đi tới.




Viêm Cảnh Hi lập tức từ trên giường đứng dậy, phòng bị nhìn anh.




"Nói cho em biết một câu chuyện cũ, muốn nghe không?" Anh ôn nhu hỏi.




Mặc dù là ngữ khí dò hỏi, ánh mắt nhu hoà, lại làm cho người ta căn bản không thể từ chối, Viêm Cảnh Hi không trả lời, chờ anh nói.




"Nguyên nhân và chuyện đã trải qua như thế nào anh cũng không rõ lắm, kết quả là, trong lúc đó bởi vì mẹ anh và ba anh có chút hiểu lầm mà ly hôn, mẹ anh là chủ nhiệm của Học viện Không quân, thượng tá nữ duy nhất của học viện, bởi vì chuyện ly hôn này mà tự động xin nghỉ, trở lại đại viện trong Bắc Kinh.




Ba anh lúc đó vì muốn đoạt lại mẹ anh, đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, dẫn đến mẹ anh ở trong đại viện sống không yên ổn, cuộc sống rất quẫn bách.




Ông ngoại anh là một vị quan thanh liêm, tuy rằng có hàm tước, nhưng lại không có tài chính.




Cuối cùng, bởi vì ba anh áp bức mẹ, ông ngoại anh tức chết rồi, mẹ anh tâm như chỉ thuỷ.




Có một cơ hội, mẹ anh có thể đi Las Vegas, thế nhưng lại nợ nần chồng chất.




Gia đình Vương Triển Nghệ cũng không giàu có, nhưng lại mang hết tiền cho mẹ anh mượn, mẹ anh mới có thể mang anh đi Las Vegas.




Nói chung, nhà cô ấy là ân nhân của nhà anh, gia đình cô ấy và gia đình anh có cảm tình rất thâm hậu.




Lần này chú Vương và dì Vương tới đây, cũng là lo lắng cho Triển Nghệ.




Triển Nghệ không muốn ba mẹ cô ấy lo lắng, vì vậy mới nhờ anh đóng giả làm bạn trai." Lục Mộc Kình đơn giản giải thích rõ ràng.




Viêm Cảnh Hi lim dim nhướn mày.




Anh không nói rõ ngọn nguồn chuyện này, nhưng cô cũng nhìn ra được tình cảm giữa bọn họ rất tốt.




"Cho nên?" Viêm Cảnh Hi biết anh nói những lời này chỉ là dẫn dắt, hỏi.




"Chú Vương và dì Vương thấy Hựu Nhiễm bị thương, vì thế mang theo quà tới chỗ cha anh hỏi thăm, Triển Nghệ không can ngăn được, bây giờ bọn họ đã tới chỗ ba anh, kết cục là anh vẫn phải trở lại." Lục Mộc Kình đem lời nói ra.




Khóe miệng Viêm Cảnh Hi hơi giơ lên, con ngươi màu hổ phách không lộ ra bao nhiêu tình cảm, ung dung nhún vai một cái: "Tôi biết rồi."




Lục Mộc Kình nhíu mày, đánh giá sắc mặt Viêm Cảnh Hi, nhưng không nhìn ra ý nghĩ của cô, nói: "Anh không muốn em đối với quan hệ giữa anh và Triển Nghệ có sự hiểu lầm."




Viêm Cảnh Hi lộ ra nụ cười, không quan tâm nói: "Tôi có gì phải hiểu lầm, anh đừng để tôi phải lái xe đưa anh về là được."




Lục Mộc Kình xoa xoa đầu Viêm Cảnh Hi: "Không tức giận là tốt rồi, tối nay anh sẽ về. Buổi tối anh để nhà bếp chuẩn bị đồ ăn tối cho các em."




"A. Cảm ơn." Viêm Cảnh Hi xa cách trả lời.




Viêm Cảnh Hi rõ ràng rất độ lượng, không giận không nháo, thế nhưng một mực, trong lòng anh có chút quái dị ngột ngạt.




Lục Mộc Kình đẩy cửa đi ra ngoài.




Chu Gia Mẫn tựa ở bên tường, thấy Lục Mộc Kình đi ra, hơi chột dạ, chào hỏi: "Giáo sư Lục."




"Tôi dặn dò một chút, để bọn họ đem cơm tối của các em đưa đến trong phòng, tôi có việc, đi ra ngoài một chuyến trước." Lục Mộc Kình ôn văn nho nhã nói.




"Vâng." Chu Gia Mẫn nhìn bóng lưng kiêu ngạo tao nhã của anh, hai tay đặt trước ngực, hoa mắt si tình nói: "Giọng nói êm tai như vậy, quả thực là quá hoàn mỹ."





"Bộp" một tiếng, Viêm Cảnh Hi gõ vào đầu cô: "Hoàn mỹ cái đầu cậu, cậu làm cái gì lại đem con chuột đưa cho tớ, suýt chút nữa bị cậu hại chết."




Chu Gia Mẫn xin lỗi nhìn Viêm Cảnh Hi, nheo mắt lại, cười gượng lấy lòng nói: "Tớ không đưa cho cậu, chẳng nhẽ lại nói là tớ xem? Cô nương như tớ còn chưa có bạn trai, chơi thứ đồ chơi kia, không được, không tốt."




Viêm Cảnh Hi ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm Chu Gia Mẫn: "Bà cô như tớ chơi vật này thì được?"




"Ha ha." Chu Gia Mẫn giả vờ cười nói: "Xin lỗi mà, phản xạ có điều kiện ném cho cậu. Đúng rồi, bây giờ giáo sư Lục không ở đây, cậu có muốn đi tắm trước không, phòng tắm bên kia có bồn tắm rất lớn tên là Ôn Tuyền, tự động ra nước, còn có thể tạo ra bọt nước, có thể thư giải mệt nhọc, cậu tắm trước đi, đừng khoá cửa, lát nữa tớ tắm với cậu."




Viêm Cảnh Hi nhìn cô dáo dác, nhíu lông mày: "Cậu còn muốn làm gì?"




Chu Gia Mẫn vội trừng mắt lên, gãi gãi đầu: "Tớ có thể làm gì? Cậu đi lấy quần áo, tớ nhường cho cậu."




Chu Gia Mẫn như một làn khói chạy về phía phòng tắm.




Viêm Cảnh Hi ngờ vực liếc nhìn cô một chút, thở dài một hơi, xoay người vào gian phòng, cầm quần áo để thay, thời điểm đi qua phòng khách, Chu Gia Mẫn đang cắt móng tay vừa đi vào phòng tắm.




Nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, cô nheo mắt lại, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ đáng yêu, nói: "Cậu tắm trước đi, tớ cắt xong móng tay rồi đến."




"Nhí nha nhí nhảnh." Viêm Cảnh Hi liếc cô một chút, đi vào phòng tắm.




Bên ngoài bồn tắm lớn là một tủ đựng quần áo, một bàn trang điểm, một chiếc gương, dầu gội, sữa tắm, khăn tắm, khăn mặt và bàn.




Viêm Cảnh Hi đem quần áo bẩn và đồ để thay đặt ở bên trong tủ, bước vào bồn tắm.




Chu Gia Mẫn ghé đầu vào thăm dò, thấy Viêm Cảnh Hi đi tới bồn tắm lớn, khà khà cười xấu xa, lách vào phòng Viêm Cảnh Hi, tìm điện thoại của Viêm Cảnh Hi.




Vì hạnh phúc của Viêm Cảnh Hi, cô cũng chỉ có thể làm một người phụ nữ xấu xa.




Chu Gia Mẫn biết mật khẩu máy Viêm Cảnh Hi là gì, mở khoá dễ như ăn cháo, tìm tới số điện thoại Lục Mộc Kình, vui vẻ nhắn cho anh một tin nhắn: "Giáo sư Lục, ầnh có muốn tắm không?"




Chu Gia Mẫn cầm điện thoại di động, càng nghĩ càng hưng phấn, chờ phản hồi của Lục Mộc Kình.




Mười lăm giây đã có tin nhắn trả lời.




Chu Gia Mẫn đầu trộm đuôi cướp mở ra.




"Cô là... Chu Gia Mẫn?"




Chu Gia Mẫn bối rối, Lục Mộc Kình làm sao mà biết được cô là Chu Gia Mẫn, lẽ nào anh có Thiên Lý Nhãn?




Chuông tin nhắn lại vang lên, Chu Gia Mẫn thấy vẫn là Lục Mộc Kình, mở ra xem.




"Tối nay tối sẽ về, tốt nhất không nên để cánh tay Cảnh Hi chạm vào nước, cũng đừng tắm quá lâu, sẽ choáng đầu, có gì thì liên lạc với tôi."




Chu Gia Mẫn nhìn tin nhắn bên trong, anh tốt tính lại rất kiên nhẫn, ôn văn nhĩ nhã.




Chu Gia Mẫn lè lưỡi một cái, kế hoạch của cô còn chưa thực hiện được đã bị lỡ mất.




Cô xoá hết tin nhắn xong, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi của Viêm Cảnh Hi, cầm quần áo của mình đi tới phòng tắm.




Viêm Cảnh Hi nhắm hai mắt lại dựa vào trên bồn tắm lớn, lông mi thật dài, lại giống như hai chiếc lược, dày đặc quyển kiều.




Hơi nước ở xung quanh cô, khiến cho khuôn mặt tinh xảo trở nên mông lung.




Cô trông như ôn hoà an tường, nhưng lông mày lại hơi nhíu vào.




Chu Gia Mẫn lấy điện thoại di động ra, liền tìm chỗ tốt hướng về phía Viêm Cảnh Hi chụp hai cái.




Viêm Cảnh Hi mở mắt ra, cô vội đem điện thoại di động thu lại, nhảy vào bồn tắm lớn đầy ( ).




Viêm Cảnh Hi trói chặt khuôn mặt chột dạ của Chu Gia Mẫn, con ngươi màu hổ phách trầm xuống, làm như nhìn cá chết nhìn cô, mím mím môi: "Xoá đi."




"Vừa nãy đẹp như vậy, tớ chỉ là chụp lại cho đỡ lưu luyến, chỉ là chụp cảnh, không lộ ra chỗ nào hết." Chu Gia Mẫn thỉnh cầu nói.




Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng biết, tại sao lúc nãy cô lại có bộ dạng làm tặc.




"Xoá đi." Viêm Cảnh Hi lặp lại câu nói này.




"Được rồi, cậu thật nhỏ mọn." Chu Gia Mẫn chu mỏ một cái, chơi bọt nước, thấy Viêm Cảnh Hi nhắm mắt lại, nói: "Cảnh Hi, tớ cảm thấy cậu thử suy nghĩ chuyện của giáo sư Lục đi, thầy ấy rất quan tâm cậu, hơn nữa, là người thành thục, thận trọng, cậu còn tự nhiên kiếm được một đứa bé đấy." Chu Gia Mẫn làm thuyết khách nói.




Viêm Cảnh Hi chậm rãi mở mắt ra, mờ ảo nhìn trong phòng tắm mịt mù hơi sương, bình thản nói: "Nếu như tớ nói cho cậu biết, bây giờ có một người phụ nữ mang theo cha mẹ mình tới nhà Lục Mộc Kình thăm hỏi, cậu có thể hy vọng tớ và Lục Mộc Kình ở chung một chỗ sao?"




Cô nói rất thanh u, khoé miệng hơi nâng lên, ánh mắt không biểu hiện vui vẻ hay đau buồn.




Nhưng, Chu Gia Mẫn nhìn vẻ mặt hờ hững của cô, trong lòng có chút khổ sở, nhẹ giọng nói: "Cậu buồn lòng không? Đau lòng à? Ghen?"




Lông mày Viêm Cảnh Hi hơi run lên một chút.




Cô buồn lòng sao?




Đúng, coi như làm bộ không quan tâm, làm bộ hào phóng, nhưng là, trong lòng cô có chút chua xót nhàn nhạt chảy xuôi, cô không cách nào lờ đi, cô cũng không thể lừa gạt chính mình.




"Thực ra, giáo sư Lục ưu tú như vậy, được phụ nữ yêu thích là chuyện bình thường, đáng quý chính là, cho dù có phụ nữ mang cha mẹ đi gặp gia đình thầy ấy, thầy ấy vẫn có thể về đây với cậu, có nghĩa là đối với thầy ấy cậu khác với tất cả mọi người, cậu nên nắm lấy cơ hội này, chứ không phải nhát gan như vậy."




Ánh mắt Viêm Cảnh Hi thanh u nhìn Chu Gia Mẫn.




Chu Gia Mẫn đối diện với ánh mắt Viêm Cảnh Hi, nhìn kỹ ánh mắt, sợ hết hồn, vỗ ngực, nói: "Lúc cậu nhìn tớ như vậy nhớ nói với tớ một tiếng, âm thầm như vậy thật đáng sợ."




"Được. Cậu gan lớn." Viêm Cảnh Hi cười nhạo, đi ra khỏi bồn nước, choàng khăn tắm.




"Cậu đi đâu vậy?" Chu Gia Mẫn kinh ngạc hỏi.




"Đi làm việc to gan, có muốn đi cùng không?" Viêm Cảnh Hi nói.




Khuỷu tay Chu Gia Mẫn chống ở trên bồn tắm lớn, xoa cằm, nghiêng đầu hỏi Viêm Cảnh Hi: "Việc to gan gì?"




Viêm Cảnh Hi không nói, trong con ngươi có chút mê man, cũng có chút phức tạp, cô kéo cửa ra, ngăn cách với Chu Gia Mẫn, trở lại trong phòng của mình, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nằm lỳ ở trên giường, nhìn tin nhắn của Lục Mộc Kình gửi qua mở ra, trong đầu mơ màng, suy nghĩ thật lâu, sau đó biên soạn một tin nhắn.




"Tôi chờ anh trở lại, có việc nói cho anh."




Tin nhắn này được gửi đi, Viêm Cảnh Hi cảm giác mặt mình nóng lên, nâng mặt, hô hấp, hít sâu.




Tiếng gõ cửa vang lên, cô vẫn không nói đi vào, Chu Gia Mẫn liền mở cửa, ngó đầu vào thăm dò, hỏi: "Cảnh Hi, cậu không vẽ thiết kế nội thất sao?"




Viêm Cảnh Hi đem điện thoại di động ném ở trên giường, cô cần dời đi tâm tư, từ trên giường ngồi dậy, xác định, nói: "Làm, đương nhiên là làm."




Lục Mộc Kình nhìn thấy tin nhắn của Viêm Cảnh Hi, con ngươi thâm u có chút ý cười, rốt cục trong lòng cũng gỡ bỏ được cảm giác bị đè nén kia.




Cô vẫn quan tâm, rất tốt.




Lục Mộc Kình hơi nâng lên khoé miệng, nhìn về phía trước.




Ánh đèn ven đường ở trong mắt anh lúc sáng lúc tối, như lưu quang dị thái.




Lục Mộc Kình nhận được điện thoại của Lục Diệu Miểu.




"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao cha mẹ Vương Triển Nghệ lại đến nhà chúng ta, tiểu tử anh không phải đang giăng lưới bắt cá chứ, anh đối với Viêm Cảnh Hi như vậy, tôi cũng không đồng ý." Lục Diệu Miểu nhẹ giọng nói.