Phạm Ca

Chương 17: Người vợ (14)



Dịch: Duẩn Duẩn

Tối hôm đó, khi Phạm Ca đề cập tới việc nếu lãng phí hai tấm vé máy bay kia thì thật là đáng tiếc, Ôn Ngôn Trăn đã đưa cô đến Brunei ngay trong chuyến bay đêm đó.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ đã có mặt tại sân bay Seri Begawan. Bộ trưởng Bộ Tài nguyên thiên nhiên và Du lịch Brunei cùng với mười mấy cán bộ công chức đã hợp thành một tiểu đội nhỏ để chào đón hai người. Bọn họ xếp thành một hàng ngang hoan nghênh cô và anh. Những cô nàng xinh đẹp mặc lễ phục truyền thống của Brunei niềm nở đeo lên cổ họ một vòng hoa tươi sắc. Từ sự đón tiếp nồng hậu của quan chức Bộ Tài nguyên thiên nhiên và Du lịch Brunei cũng có thể đoán được, thành viên Ban giám đốc của Ôn thị đã tài trợ cho họ một khoản tiền không nhỏ.

Trên cổ cô và anh đeo vòng hoa được kết từ những bông đỗ quyên xinh đẹp, tượng trưng cho sự khỏe mạnh và ổn định lâu dài. Hai người cùng đi ra từ lối đi dành cho khách quý trong tiếng hoan hô chào mừng của các cán bộ công chức. Không những thế, chỉ trong hành trình ngắn ngủi, Phạm Ca còn được cả một vị chức sắc quốc gia bớt chút thời gian đến ghé thăm. Khoảnh khắc đó, không biết là bao nhiêu du khách có mặt ở sân bay đã giơ máy ảnh chụp lại cảnh tượng hoành tráng này. Trong số đó, có một cô gái xinh đẹp gợi cảm không hề mặc lễ phục truyền thống của Brunei như những cô gái khác nhưng cứ bám riết Ôn Ngôn Trăn không tha. Cô ta còn dùng tiếng Anh thuần Mỹ của mình hỏi xem Ôn tiên sinh có yêu cầu đặc biệt gì hay không.

Yêu cầu đặc biệt? Chẳng phải là... Phạm Ca liếc mắt nhìn Ôn Ngôn Trăn, tức thì Ôn công tử nhíu chặt đôi mày kiếm, dừng bước, giọng lạnh tanh: "Thưa cô, cô đang chắn đường của vợ tôi rồi đấy."

Phạm Ca vốn định duỗi tay ra xoa dịu, ngờ đâu lại bị cô "hoa hậu" đẩy ngon ơ qua một bên, may sao Ôn Ngôn Trăn kịp thời bắt được cánh tay cô, có không là té ngã ngửa ra đất. Ấy vậy mà cô nàng còn vênh váo thản nhiên như không, mặt trơ trơ chẳng chịu xin lỗi gì.

Chiếc Lincoln cắm quốc kỳ Brunei được xe cảnh sát hộ tống qua một cây cầu dài đã gây sự chú ý trên khắp cả con phố. Trông thấy dòng xe cộ đột nhiên rối rít tránh sang hai bên đường, Phạm Ca bỗng cảm khái trong lòng: Đây quả thật là một thế giới coi trọng tiền bạc. Ví như bây giờ, vị Bộ trưởng Bộ Tài nguyên thiên nhiên và Du lịch Brunei nom có vẻ không chút kẽ hở nào, vừa nhiệt tình giới thiệu với hai người về chuyến hành trình sắp tới mà bọn họ đã dày công xắp xếp, vừa chuyển hướng đề cập đến chuyện tài nguyên du lịch của Brunei ngày càng thêm phong phú. Dù đã biết tỏng ý đồ của ông ta, song Ôn Ngôn Trăn vẫn rất phối hợp lắng nghe. Từ lúc ra sân bay đến giờ, tay anh vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô. Phạm Ca cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của mình được bọc trong lòng bàn tay to lớn của anh. Ngón áp úp của Ôn Ngôn Trăn có đeo một chiếc nhẫn bạch kim với thiết kế vô cùng đơn giản. Đó là nhẫn cưới của bọn họ, anh vẫn luôn đeo nó, còn cô thì không. Anh từng đưa nó đến cho cô nhưng cô nhất quyết không chịu đeo.

"Không sao cả, Phạm Ca à. Anh sẽ chờ tới một ngày em tự nguyện đeo nó." - Ôn Ngôn Trăn từng nói với cô như vậy.

Bởi thế, nhẫn cưới của Phạm Ca vẫn luôn được đặt ở ngăn kéo tủ đầu giường bên trái, nằm chung một chỗ với đống đồ trang sức của cô.

Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn mang đậm phong cách Hồi giáo – mái nhà hình vòm màu vàng dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời ánh lên sắc vàng rực rỡ. Đây là khách sạn chuyên cung cấp dịch vụ suối nước nóng và cảnh biển, được bao bọc xung quanh bởi một bãi cát mềm mịn trắng tinh như tuyết, cùng làn nước đại dương màu xanh da trời, có hồ bơi và có cả những hàng dừa thẳng tắp tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng.

Mười mấy phút sau, ông chủ khách sạn khoan thai bước ra, tiếp đón bọn họ thay cho vị Bộ trưởng Bộ Tài nguyên thiên nhiên và Du lịch.

Dưới sự sắp xếp của ông chủ khách sạn, Phạm Ca đã có một buổi trưa vượt quá sự mong đợi: Thức ăn vô cùng hợp khẩu vị; về phần suối nước nóng lại giúp con người ta thả lỏng tâm trạng và thư giãn cơ thể một cách cực thoải mái; ngay cả cơn gió đại dương mang khí hậu đặc trưng của vùng Đông Nam Á cũng khiến cho lòng người thỏa mãn. Vì vậy, Phạm Ca đã không biết bao lần nhìn về phía Ôn Ngôn Trăn và mỉm cười thích thú. Trông thấy nụ cười ngô nghê ấy của cô, Ôn Ngôn Trăn cũng khó kìm lòng nổi mà bất giác cười theo. Lúc bấy giờ, cô đang mặc chiếc áo choàng hoa mà khách sạn chuẩn bị để ngâm suối nước nóng, khi cười lên hàm răng trắng như sứ, chỉ là nụ cười ấy có độ cong quá lớn, nom thế nào cũng ngố chết đi được.

Màn đêm buông xuống, hòa cùng làn gió biển. Mặt trời lặn còn sót lại phía chân trời bị nắng chiều chiếu vào trông giống hệt màu đỏ của máu. Tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát rồi lại dạt ra xa tạo ra những tiết tấu êm dịu. Thân cây dừa thon dài bị màn trời dần chìm vào bóng tối cắt thành từng mảnh nhỏ khác nhau. Tất cả những thứ ấy đã biến nơi đây trở thành thánh địa của bao cặp tình nhân. Những đôi trai gái dù có keo sơn gắn bó đến đâu cũng không kịp đợi chờ mà trao nhau những cái hôn nồng nàn trên bờ cát trắng phau khi dạo bước đến đây.

Tối đó, Phạm Ca tham gia tiệc nướng BBQ đặc biệt, cũng không dám đưa mắt nhìn lung tung. Ôn Ngôn Trăn đặt những miếng cá đã nướng xong vào đĩa, sau đó đẩy đĩa cá đã được rưới nước sốt đến trước mặt cô, ân cần nhỏ giọng hỏi còn muốn ăn thêm gì nữa không. Lúc nói chuyện anh dựa vào rất sát, khi nói hơi thở ấm áp phả lên cổ cô. Phạm Ca sờ sờ lỗ tai mình, cảm thấy hai bên tai như nóng đến cháy sém. Cô hơi mất tự nhiên kéo giãn khoảng cách với anh, song lại đụng trúng cặp mắt hâm mộ của nữ phục vụ bên cạnh.

Chẳng hiểu sao Phạm Ca bỗng thấy lòng trào dâng chút hư vinh nho nhỏ cùng với niềm vui sướng khôn tả, Ôn Ngôn Trăn chính là độc nhất vô nhị trên đời này.

Tình yêu cũng được sinh ra theo logic như vậy đấy. Khi bạn càng thích một người thì người đó lại càng là độc nhất vô nhị trong mắt bạn.

Phạm Ca còn chưa vui sướng được bao lâu thì màn đêm đã dần thẫm lại, bữa tối cũng chuẩn bị tàn tiệc, chợt thấy lòng khẩn trương vô cùng. Cô biết tối nay mình và Ôn Ngôn Trăn sẽ ở chung một phòng, và cô cũng biết, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì. Thời khắc cô nói muốn cùng Ôn Ngôn Trăn đến Brunei, cô đã biết rồi chuyện gì sẽ xảy đến với cả hai.

Khoảnh khắc nói ra câu "Ôn Ngôn Trăn à, em muốn gặp anh", cô đã chuẩn bị xong hết cả.

Cuối cùng, bữa tối cũng kết thúc.

Ôn Ngôn Trăn đứng lên, đưa tay về phía Phạm Ca. Bàn tay anh mở ra, cách bàn tay cô mấy chục xăng-ti-mét, chỉ cần cô vươn đến là có thể nắm trọn lấy tay anh.

Một lát sau, Phạm Ca chậm rãi chìa tay ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Bàn tay anh nắm lấy, rồi xiết lại thật chặt.

Giờ khắc này, cô chủ động giao mình cho anh.

Cái chao đèn làm bằng vỏ dừa được đục từng lỗ nhỏ. Chùm sáng màu cam bị khúc xạ qua những lỗ nhỏ ấy rọi nghiêng lên mặt anh. Dưới ánh đèn ấm áp, anh cúi đầu nhìn mê mải vào đôi bàn tay đang nắm chặt của họ, rồi trong giây lát, anh chợt ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô, nụ cười ấy vui mừng khôn xiết. Niềm hoan hỉ ấy như lưu lạc trong sóng mắt anh một sắc màu lưu ly trong suốt.

Hôm nay, Phạm Ca bận một chiếc váy trắng điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu nâu dài đến tận đầu gối. Chiếc váy đung đưa qua lại bên đống lửa dưới làn gió mát lạnh của trời đêm. Họ dừng lại trước đống lửa, ngắm nhìn những cô cậu thiếu niên có hàm răng trắng sáng và làn da rám nắng được ánh mặt trời hun đúc chơi trống bốn xung quanh đống lửa. Âm thanh tiếng trống mộc mạc cùng với những bài hát dân gian nghe không thể hiểu thấu được thể hiện trong màn đêm hết sức nguyên thủy này. Hai người cứ thế chăm chú lắng nghe rồi không biết tự khi nào bàn tay Ôn Ngôn Trăn đã chuyển từ nắm tay sang ôm lấy vai cô.

Khi màn đêm càng trở nên sâu thẳm, trên bãi cát dần thưa người qua lại, hơi đất nóng ran cũng từ từ biến mất, gió đêm bắt đầu nhuốm hơi lạnh.

"Phạm Ca, chúng ta trở về thôi." Ôn Ngôn Trăn nhẹ giọng nói với cô.

Bãi biển cách khách sạn chừng mười phút đi bộ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn không nói với nhau một câu gì, chỉ có mình ông chủ khách sạn là thao thao bất tuyệt từ đầu chí cuối, hơn thế, còn thần thần bí bí bảo rằng khách sạn đã chuẩn bị cho họ một niềm vui bất ngờ.

Quả đúng là kinh hỷ vô cùng. Giây phút Phạm Ca đứng trong căn phòng đó, trong lòng thật sự đã không thôi kinh ngạc. Bọn họ được dẫn qua một con đường hầm dài mấy trăm mét dưới đáy biển, nối thông với một căn phòng trong khách sạn. Căn phòng này cô đã từng nhìn thấy trên tạp chí, nó nằm ở Dubai và Monaco. Để thu hút lòng hiếu kỳ của khách tham quan, ngành dịch vụ du lịch ở đây đã cho xây dựng một khách sạn nằm ngay dưới đáy biển. Nghe nói khách sạn này lúc nào cũng đầy ắp người. Các du khách sẵn sàng chi một sấp tiền lớn và bỏ hàng tá thời gian chỉ để xếp hàng chờ đặt phòng và tận hưởng một đêm trọn vẹn.

À phải... Căn cứ theo báo cáo điều tra thì phần lớn những người đến đây đa số là những cặp vợ chồng còn trẻ, những cặp tình nhân và cả những cô nàng gợi cảm với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lơ cùng giọng nói vô cùng gợi cảm. Được làm tình ở một căn phòng dưới đáy biển thế này là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.

Lời nói của ông chủ khách sạn mang theo sự ám chỉ rõ ràng, khiến chân Phạm Ca như muốn nhũn cả ra, ánh mắt cô mất tự nhiên quay đi giả bộ đánh giá hết một lượt căn phòng. Căn phòng được thiết kế theo cấu trúc của một con tàu, thông qua đường hầm bằng thủy tinh, dưới lớp ánh sáng xanh của bóng đèn, có thể nhìn thấy những rặng san hô với màu sắc rực rỡ như đã từng trải qua một quá trình chế tác tinh xảo; tivi màn hình tinh thể lỏng; ghế salon màu trắng; chiếc giường lớn hình tròn màu nước hồ và cả âm thanh của những chú cá được mô phỏng bằng hiệu ứng dàn loa, tất cả đều tạo cho Phạm Ca một cảm giác như lạc vào thế giới Thủy cung dưới đáy biển.

Không biết là do nước biển phủ lấp trên trần nhà hay chiếc giường lớn hình tròn nhức mắt phía trước khiến Phạm Ca cảm thấy hơi ngộp thở. Theo bản năng, cô nắm chặt lấy tay Ôn Ngôn Trăn khi anh đang nói chuyện với ông chủ khách sạn.

"Em không thích chỗ này hả?" - Ôn Ngôn Trăn dịu dàng nắm lại tay cô.

Phạm Ca lắc lắc đầu.

Ông chủ của khách sạn liếc nhanh sang đồng hồ treo tường rồi nhận lấy chiếc mâm tinh xảo trên tay người phục vụ, đặt lên bàn. Trong mâm bày một số vật phẩm đặc biệt của người Brunei bản địa, trông rất thú vị và đáng yêu.

"Chúc Ôn tiên sinh và Ôn phu nhân có một buổi tối vui vẻ!" - Ông chủ và người phục vụ làm động tác cáo lui.

"Chờ đã!" - Ôn Ngôn Trăn gọi hai người sắp rời khỏi phòng lại, cầm một túi đồ xinh xắn trong chiếc khay lên.

Ôn Ngôn Trăn cúi đầu ngắm nghía chiếc túi nhỏ trong tay rồi đưa trả lại cho người phục vụ, sau khi nhìn liếc qua Phạm Ca, anh bèn quay sang cười mỉm với ông chủ, rồi chỉ cái túi nhỏ và nói: "Tôi không thích mấy thứ này, đặc biệt rất phản cảm với mùi trái cây."

Ông chủ và người phục vụ đều vô cùng ngượng ngùng, trên mặt lộ rõ nét lúng túng.

Mới đầu Phạm Ca còn tò mò nhìn thứ đồ trong tay người phục vụ, sau khi nhãn hiệu của thứ đó lờ mờ lộ ra, Phạm Ca lập tức trợn tròn mắt, gò má bị thiêu đến đỏ bừng.

Đúng là ngốc thật mà! Lúc đầu, cô còn tưởng thứ đó giống như mấy viên kẹo đáng yêu mà Kim tiểu thư thường hay đưa cho cô.

Ông chủ còn muốn nói gì đó nhưng bị Ôn Ngôn Trăn phất tay ra hiệu cho họ đi.

Trong phòng chỉ còn lại Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn. Dù trong đầu đã sẵn sàng chấp nhận anh nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm. Đặc biệt là trong một không gian khép kín thế này, căn phòng được thiết kế dưới đáy biển và chỉ có một đường hầm duy nhất thông ra ngoài.

Tần số nhịp tim của cô lặng lẽ tăng nhanh, Phạm Ca đứng trơ ở chỗ đó, tay chân không biết để đâu cho phải. Hình như mới rồi ông chủ và người phục vụ còn chưa gom hết sự lúng túng ở nơi này thì phải.

Ôn Ngôn Trăn là người phá vỡ trầm mặc trước tiên, anh mất tự nhiên xoa xoa mái tóc Phạm Ca, nụ cười gượng gạo, giọng nói cũng ngượng ngùng: "Sắp sang ngày mới rồi, em mệt chưa? Nếu rồi thì mình tắm rồi đi ngủ nhé."

Tắm rồi đi ngủ, vào thời khắc này, câu nói ấy nghe hết sức mập mờ, đã vậy Ôn Ngôn Trăn còn bổ sung thêm một câu: "Phạm Ca này, em tắm trước hay anh tắm trước."

Càng mờ ám hơn là trong đó còn nghe ra được lời "mời mọc" không tốt chút nào. Ôn Ngôn Trăn nhìn người phụ nữ còn chưa thích ứng đang đứng đơ ở đó, tay chân lúng túng không biết để ở đâu, hít một hơi thật sâu.

"Phạm Ca, anh không có ý gì khác, em tắm trước đi, cứ coi như chúng ta đang ở nhà vậy."

Một chữ "nhà" đơn giản như vậy đã đánh thức sự mềm mại trong trái tim cô, lòng bàn tay cô ép vào mép váy, từ từ lau sạch lớp mồ hôi mỏng đang rịn ra.

"Anh đi pha nước cho em nhé, em có muốn thêm chút tinh dầu bạc hà không? Em rất thích mùi đó mà nhỉ?" - Ôn Ngôn Trăn tự nói một mình: "Vậy thêm ít tinh dầu bạc hà nhé, loại tinh dầu này có thể giúp em ngủ ngon đấy."

Ôn Ngôn Trăn vừa nói vừa xoay người: "À đúng rồi, trong phòng tắm có thiết bị âm thanh nữa đó, em có muốn nghe..."

"Ôn Ngôn Trăn" - Phạm Ca chậm rãi mở miệng.

Người ấy dừng bước, xoay đầu lại, ánh mắt xinh đẹp hiện lên một dấu hỏi to đùng.

Mặc dầu trái tim cô đang đập loạn cả lên, phải đưa tay để giữ trước ngực mình, nhưng giọng nói lại đặc biệt rõ ràng: "Ôn Ngôn Trăn, anh không thích vị trái cây hả? Thế anh thích vị gì?"

"Cái gì?"

Phản ứng đầu tiên của Ôn công tử là nheo mắt lại, sau đó bèn cất giọng dè giữ: "Phạm... Phạm Ca, em vừa nói gì đó?"

"Em hỏi là anh thích bao cao su vị gì?"