Phải Lòng Quá Sớm

Chương 33: Vứt bỏ



Vứt bỏ.

Trong một tiếng kế đó, Bùi Thư Ngôn dùng hết lời ngon tiếng ngọt để tận tình khuyên bảo, sử dụng hết đủ mọi kĩ năng của bản thân mình chỉ để thuyết phục Nhiễm Vũ Đồng tin là tối qua rốt cuộc là cậu đã ôm chặt cái chai nước hoa này không buông tay ra sao, còn một hai bảo đây là "người yêu cả đời" của mình nữa.

"Em bảo anh làm người chứng hôn." Bùi Thư Ngôn không hề tránh né tường thuật lại từng chi tiết: "Còn hỏi anh là cuối tuần thì cục dân chính có làm việc không, nếu mà có làm việc thì hôm nay đi lĩnh chứng luôn."

"Phải không?" Nhiễm Vũ Đồng vừa vì mấy trò khùng điên tối qua mình làm mà tự gào thét không ngừng, vừa vì không muốn bẽ mặt nên cố giả vờ trấn tĩnh.

Cậu nhướn mày, vẻ mặt hơi khiêu khích nói: "Anh có chứng cứ không?"

"Không có." Bùi Thư Ngôn ăn ngay nói thực.

"Không có à." Nhiễm Vũ Đồng lập tức thở phào một hơi rồi đổi khách thành chủ nói: "Không có thì đừng có ăn nói lung tung."

Quả nhiên Bùi Thư Ngôn không còn nói lại được nữa, anh buông thõng hai vai xuống, khoé môi khẽ cong lên, ánh mắt lại đong đầy tình ý nhìn chằm chằm cậu.

Tiếng mưa phùn rả rích vang vọng bên tai, trong phòng lại khô ráo, ấm áp vô cùng, sự tương phản rõ rệt này khiến cho Bùi Thư Ngôn cũng cảm thấy lòng mình dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Đồng Đồng."

Chốc sau, anh khẽ gọi một tiếng.

Chỉ gọi một cái tên như thế thôi là Nhiễm Vũ Đồng đã biết đối phương có ý gì rồi, cậu ôm đầu gối ngồi đó, kéo chăn qua đắp lên lại rồi hơi nhếch cằm lên.

"Nói đi." Nhiễm Vũ Đồng nói.

"Tối qua anh và quản lý Lâm gặp nhau." Sau khi Bùi Thư Ngôn nhận được chỉ thị thì mới từ từ mở lời: "Về rất nhiều chuyện không thoả đáng dạo gần đây, anh đã nói rõ hết với cô ấy rồi."

Cách dùng từ của Bùi Thư Ngôn rất hay, vừa là "rất nhiều", vừa là "không thoả đáng", chứng minh là anh không có ý muốn giảo biện mà còn hiểu rất rõ về bản thân.

Nhiễm Vũ Đồng nghiêng đầu qua gối lên hai gối, ngón tay giấu dưới lớp chăn khẽ kéo kéo ga giường.

Bùi Thư Ngôn nói lại hết từ lúc gặp Lâm Nghiên lần đầu tiên, đến từng cử động vượt quá ranh giới công việc và những tiểu tiết có thể gây hiểu lầm, nói rõ hết từng cái một.

Anh cũng nói rõ mình là người bị kẹp ở giữa làm khó nhưng cũng chỉ nhắc đến qua loa một câu vậy thôi, những trình bày không liên quan rất ít, lại càng không có bộc bạch gì vượt quá giới hạn.

"Đúng thật đây là lần đầu tiên anh xử lý những rắc rối hỗn loạn giữa việc công và việc tư thế này." Bùi Thư Ngôn thành thật nói: "Nếu như là hồi còn ở nước ngoài thì anh sẽ nghỉ làm thẳng luôn, còn bây giờ... anh cũng đâu thể từ chức được."

"Nhưng mà nói cho cùng thì vẫn là lỗi của anh, xử lý việc này không thoả đáng lắm. Xin lỗi Đồng Đồng, anh nhận lỗi với em."

Trong toàn bộ quá trình giải thích, tầm nhìn của Bùi Thư Ngôn chưa từng rời khỏi đôi mắt của Nhiễm Vũ Đồng. Lúc này đây anh đang ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, yên lặng chờ đợi câu trả lời của đối phương.



Nhiễm Vũ Đồng chầm chậm xoay mặt qua, giọng điệu nói chuyện nghe không rõ cảm xúc lắm.

"Bùi Thư Ngôn, những lời anh vừa nói này, tại sao nhất định là đến bây giờ mới nói với em?"

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Bùi Thư Ngôn, Nhiễm Vũ Đồng dừng lại vài giây rồi bổ sung: "Rõ ràng là có thể nói luôn từ lúc sự việc vừa mới xảy ra, tại sao cứ phải đợi đến xong xuôi hết mọi thứ rồi chứ?"

Không hề nhắc một chứ nào đến giới hạn nam nữ, cũng chẳng hề liên quan gì đến quản lý Lâm, câu đầu tiên mà Nhiễm Vũ Đồng hỏi lại khiến cho Bùi Thư Ngôn sững sờ không thôi.

"Anh sợ em lo lắng." Không có chuẩn bị trước nên Bùi Thư Ngôn dứt khoát nói ra suy nghĩ thật của mình luôn.

Không biết là nghĩ đến chuyện gì mà Nhiễm Vũ Đồng ngây ra nhìn chằm chằm anh. Hồi lâu sau mới nhàn nhạt thốt ra một tiếng: "Vậy à."

Bùi Thư Ngôn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, chắc chắn là cậu vẫn còn lời khác chưa nói ra.

"Đồng Đồng em---"

"Trưa nay chúng ta ăn gì vậy?" Nhiễm Vũ Đồng lấy lại tinh thần, bất ngờ đổi chủ đề: "Em hơi đói rồi."

Bùi Thư Ngôn cố đè nén sự khác thường trong lòng mình, dịu giọng lại hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"

"Anh có chịu làm cho em không?" Nhiễm Vũ Đồng hiếm khi mới nói ra một câu yêu cầu: "Em muốn ăn cơm trộn anh làm."

-

Lần trước đi team building đưa đến tận miệng mình rồi thì không muốn, lần này thì bỗng dưng không hiểu sao chỉ muốn ăn một miếng này thôi. Nhiễm Vũ Đồng ngồi bên bàn ăn, ngẩn người nhìn bóng lưng bận rộn tới lui trong phòng bếp của Bùi Thư Ngôn.

"Trứng lòng đào luộc hơi chín quá rồi." Bùi Thư Ngôn đặt hai cái trứng không quá thành công vào trong tô của mình, vẻ mặt hơi bối rối cười cười: "Đã lâu rồi anh không làm."

Nhiễm Vũ Đồng không đáp lại, chỉ chống cằm ngồi đó trông không có chút tinh thần nào. Mãi đến khi cơm trưa đặt hết lên bàn thì cậu mới ngồi thẳng lưng dậy.

Cơm trộn của Bùi Thư Ngôn đã là thành phẩm không cần phải động tay thêm gì nữa, cơm và rau thịt rưới thêm dầu mè trộn lên dù cách ở thật xa vẫn có thể ngửi được mùi thơm nức mũi. Trứng gà lòng đào đặt trên cơm để lại cho Nhiễm Vũ Đồng tự chọc vỡ.

Bùi Thư Ngôn đi đến bên tủ lạnh lấy đồ uống cho cậu, nhân lúc đối phương xoay người đi Nhiễm Vũ Đồng chọc bừa một cái lỗ trên trứng rồi vội vàng nhét một muỗng cơm vào trong miệng mình.

Cảm giác quen thuộc đã lâu đột nhiên xộc vào vị giác của cậu, Nhiễm Vũ Đồng ra sức nhấm nuốt, lúc yết hầu nhấp nhô chuyển động thì một giọt nước mắt cũng rơi xuống.

Cậu vội vàng lau sạch mắt mình, trước khi Bùi Thư Ngôn quay về chỗ ngồi thì vuốt phăng nước mắt đi.

Chỉ là một buổi trưa bình thường tới không thể bình thường hơn thế này mà dường như thời gian đã quay ngược lại bốn năm trước, lúc này chắc là cậu đang ngồi trong nhà ăn cho học sinh ở lầu hai với Bùi Thư Ngôn, than thở với đối phương tại sao phải học đại học chứ, tới tối còn có môn tự chọn nữa chứ.



Bùi Thư Ngôn sẽ nói gì nhỉ? Chắc là sẽ nói đợi tan học rồi sẽ dẫn mình đi ăn xiên bẩn à, hay là nhân lúc ít người xoa xoa mặt cậu, nói với cậu là "Lát nữa anh trai sẽ đi học với em".

Bùi Thư Ngôn ở hai thời không khác nhau từ từ hỗn loạn chồng chất lên nhau, Nhiễm Vũ Đồng nhắm chặt hai mắt vài lần rồi mở bừng ra mới mơ hồ phân biệt được từng đường nét đang phát sáng mờ ảo của đối phương.

"Mấy năm này em cũng hay tự làm món này cho mình ăn." Nhiễm Vũ Đồng đột nhiên lên tiếng.

Bùi Thư Ngôn sửng sốt một chút, chưa nghĩ ra được phải đáp lại cái gì cho phải.

Nhiễm Vũ Đồng cũng không quan tâm tới sự trầm mặc của anh, tự mình chọc nát cái trứng gà không thành hình rồi nói tiếp: "Hồi còn ăn ở nhà ăn của trường học thì em đến khung cửa bán malatang để trụng rau, một nửa tô cơm, tự mang theo tương ớt mua trên taobao xong trộn lên là được. Sau này đến thực tập ở R.A thì em chọn rau ở khung cửa bán đồ ăn nhẹ, bên này có khoai hấp với mấy gia vị khác cũng nhiều hơn, hương vị cũng chuẩn hơn ăn ở trường."

Bùi Thư Ngôn rũ mày xuống nhìn cậu, khẽ gật đầu nhẹ một cái trông như là đang nghe rất chăm chú.

Nhiễm Vũ Đồng đưa bốn ngón tay ra: "Mỗi tuần bốn lần, em cứ ăn như thế được bốn năm rồi thế nhưng vẫn không ngon bằng của anh làm."

Hiếm khi thấy vẻ dịu dàng loé lên trên gương mặt của Bùi Thư Ngôn, anh đặt đũa muỗng xuống, dè dặt phủ lên tay của Nhiễm Vũ Đồng.

"Nói thật thì, dù có là anh làm, thì cũng không phải là rất ngon."

Nhiễm Vũ Đồng cũng không trốn, cậu ngầm cho phép cử chỉ tiếp xúc cơ thể bất chợt này. Chỉ là sau khi được Bùi Thư Ngôn nắm lấy tay thì lại không hiểu sao tự cười khổ một chút.

"Bởi vì bốn dĩ rau đã không ngon rồi, nhưng chỉ là vì anh nói phải bổ sung đủ dinh dưỡng, nên khi đó em đã nghĩ, phải nghe theo lời của anh."

"Này." Cậu rũ đầu xuống, bình thản nói: "Em rất ngoan nhỉ."

Bùi Thư Ngôn xoa xoa ngón tay của Nhiễm Vũ Đồng, không chút chần chừ nói tiếp: "Tất nhiên rồi, lúc nào em cũng rất ngoan mà."

Nhiễm Vũ Đồng yên lặng một lúc rồi mới từ từ rút tay về lại giữa kẻ tay của Bùi Thư Ngôn.

"Thế tại sao bỗng dưng em lại bị vứt bỏ như thế vậy?"

Tim của Bùi Thư Ngôn thắt lại một cái, lúc anh ngẩng đầu lên thì thứ đập vào mắt anh là đôi mắt đỏ bừng của Nhiễm Vũ Đồng.

"Khi đó trước khi đi không hề có câu báo trước nào, cũng là vì sợ em lo lắng sao?"

Nước mắt rưng rưng chực chờ rơi xuống, giống như đã nhìn thấy được vết mài vừa kết vảy kia rơi trên mu bàn tay của Bùi Thư Ngôn vậy.

- ----------------

Bán Nguyệt Bán Tiêu:

Bùi Thư Ngôn anh thảm rồi, cứ đợi tới ngày tan nát cõi lòng đi thôi!