Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 24: Vết Thương



Du Diệp Quân nghe vậy, cô nhìn Lăng Sở Sở còn đang bày ra vẻ mặt nhiều chuyện, "Cậu muốn nói gì? Đừng nói cậu thích cô ấy nha?"

Lăng Sở Sở nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ ma quái, "Cậu nói cái gì? Mình hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy mặt của cô ấy."

Lăng Sở Sở thực sự muốn hỏi thẳng cậu có thích cô ấy không, nhưng cô đã kìm lại không hỏi.

"Thế thì sao? Rất nhiều người đàn ông coi cô ấy là người tình trong mộng của họ, thậm chí họ còn chưa từng nhìn thấy mặt?" Du Diệp Quân vặn lại.

"Làm sao có thể giống nhau?"

Nghĩ đến bản thân chiều hôm qua cũng có suy nghĩ như vậy, ánh mắt Du Diệp Quân tối sầm lại, nhưng cô vẫn kịp thời nói ra một câu nhắc nhở: "Dù có ý nghĩ gì thì cũng dừng lại, cô ấy là người đã có gia đình, có chồng con, đừng nghĩ đến chuyện phá hoại gia đình hạnh phúc của cô ấy."

Lăng Sở Sở vui mừng khôn tả sau khi nghe những lời của Du Diệp Quân, cho dù tình huống có thế nào đi nữa thì ít nhất Du Diệp Quân sẽ không có ý nghĩ bậy bạ với An Cát lúc này.

"Vậy thì cậu cũng đừng nghĩ nhiều, mình chỉ thích cậu thôi, mình sẽ không thích cô ấy, phá hoại gia đình của cô ấy." Lăng Sở Sở nhìn vào mắt Du Diệp Quân, vừa nói nghiêm túc vừa đùa.

"Ê..." Du Diệp Quân hít sâu một hơi, "Ê răng ghê."

"Cậu có thể làm người đàng hoàng được không? Vất vả lắm mình mới thổ lộ với cậu, phản ứng của cậu là thế này à?" Lăng Sở Sở tức giận vỗ vào mép chăn bông của Du Diệp Quân.

"Tôi sẽ đi méc Lão Quách, nói rằng cậu thích mình, để anh ấy cuốn gói ném cậu đi." Du Diệp Quân nói đùa.

"Được nha, được nha." Lăng Sở Sở nhìn trạng thái vui vẻ của Du Diệp Quân, trong lòng mới thoải mái hơn chút, ít nhất lúc này Du Diệp Quân cũng vì cô mà vui vẻ.

Nhớ đến chút tâm tư nhỏ của bản thân bị đè giấu dưới đáy lòng, cô có chút u sầu.

Có biết bao nhiêu người dưới trạng thái vui đùa đã nói ra lời thật lòng, lại có bao nhiêu người dùng cách thức nói đùa khéo léo từ chối tình cảm.

Sau đó, mọi chuyện như thế này thì để sau rồi mới biết được.

Có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ dần không còn ôm ảo tưởng về Du Diệp Quân nữa, bây giờ cô vẫn còn đam mê và hư ảo, cô rất mãn nguyện khi ở bên cạnh cô ấy và dõi theo những niềm vui và nỗi buồn của cô ấy.

Trong khi cả hai vẫn đang đùa và cười, An Cát và Ngải Lâm đã trở lại mang theo cơm tối.

"Giám chế Hàn và đạo diễn Doãn vừa gọi điện và nói lát nữa đoàn làm phim sẽ đến bệnh viện thăm cô." An Cát vừa nói vừa lấy đồ ăn trong hộp ra.

"Được, vậy thì mọi người ăn càng sớm càng tốt, kẻo lát nữa có người đến làm ảnh hưởng đến mọi người." Du Diệp Quân liếc nhìn vài người trong phòng rồi nói.

"An Cát và tôi đã ăn ở ngoài rồi, chỉ còn ba người chưa ăn." Ngải Lâm đến hỗ trợ dọn đồ ăn ra.

An Cát mang hộp cháo dinh dưỡng giành riêng cho Du Diệp Quân, đi đến trước giường.

"Để tôi!" Lăng Sở Sở chuẩn bị đưa tay ra cầm lấy chén cháo, đã bị Du Diệp Quân ngăn cản.

"Cậu còn chưa ăn. Không cần làm giúp mình."

"Tôi ăn rồi, để tôi làm cho, cô nhân lúc đồ ăn còn nóng ăn đi, để một lát sẽ bị nguội." An Cát lễ phép cười nói.

Lăng Sở Sở nhìn bàn tay Du Diệp Quân đang giữ góc áo của cô, rồi nhìn An Cát, không nói gì sau đó đi qua bên.

Du Diệp Quân cố gắng ngồi dậy với sự hỗ trợ của An Cát, An Cát kê một chiếc gối sau lưng Du Diệp Quân, mở chiếc bàn vuông nhỏ trên giường bệnh, mở hộp ra và chuẩn bị bắt đầu.

"An lão sư, để tôi sẽ tự làm. Cánh tay, bàn tay và miệng không bị thương cho nên không bị ảnh hưởng." Nhìn thấy động tác của An Cát, Du Diệp Quân biết rằng An Cát muốn đút cho cô ăn, cô có chút thẹn thùng. Cũng đâu có bị thương nghiêm trọng đến mức không lo được mấy chuyện vặt này, chưa kể đến việc có rất nhiều người xung quanh.

An Cát có vẻ không đồng ý với câu nói của Du Diệp Quân, "Cô chưa từng nghe nói sao? Rút dây động rừng à. Dùng một chút lực sẽ làm cho thắt lưng đau, rất dễ làm rách vết thương."

Du Diệp Quân:...

Cô ấy nhìn An Cát, người đang nói lảm nhảm, với vẻ mặt khó hiểu.

Vài người trong phòng cũng nhìn về phía họ với vẻ mặt khác nhau, An Cát dường như không có ý kiến gì, nói tiếp: "Thành thành thật thật đi, bớt động tay động chân, vết thương càng mau lành, như vậy mới không đau... "

"Phốc..." Ngải Lâm không kìm được mà cười thành tiếng.

An Cát quay lại nhìn Ngải Lâm, Ngải Lâm che miệng, lè lưỡi một hồi rồi hối lỗi nói: "Thực xin lỗi, tôi không thể kìm lòng được."

Thạch Duệ Duệ ở bên cạnh cũng cười.

Ngải Lâm thấy có người cũng cười theo, bầu không khí cũng không có gì xấu hổ nên thản nhiên nói: "An lão sư, Quân Quân không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa."

An Cát sững sờ, như thể vừa mới phản ứng được, bàn tay đang chuẩn bị đút bữa ăn cứng đờ trong không khí, sau đó từ từ đặt xuống, đưa thìa cho Du Diệp Quân, khuôn mặt đỏ bừng.

"Khụ... tốt hơn là cô nên tự mình làm đi." An Cát lập tức đứng lên, vuốt vạt áo bị nhăn rồi lẳng lặng lui sang một bên.

Du Diệp Quân cầm lấy thìa, trừng mắt nhìn Ngải Lâm và Thạch Duệ Duệ, cúi đầu xuống, không nhịn được cười.

An Cát cúi đầu, khi nhìn thấy phản ứng của mọi người, cô ngượng ngùng mỉm cười. Để che giấu sự xấu hổ của mình, cô đến góc tường buột túi rác, sau đó cầm đi ra ngoài.

"An lão sư thực sự là hiền thê lương mẫu. Cô ấy quá đức hạnh và dịu dàng." Ngải Lâm nói với ánh mắt đầy sao.

Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình, Lăng Sở Sở đã mất đi vị giác, nuốt không trôi.

Buổi tối, đoàn phim đã đến như đã hẹn, sau vài lời hỏi han quan tâm, họ đều dặn dò Du Diệp Quân hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng về việc quay phim, có chuyện thì tìm đến Hàn Đức Ngọc. Sau đó, đến thế nào thì đi thế đó.

Ngay khi mọi người rời đi, đã hơn chín giờ, trong phòng yên tĩnh.

Du Diệp Quân nhìn đồng hồ nói: "Mọi người về nghỉ ngơi đi, buổi tối Duệ Duệ ở đây là được."

Sau khi nói xong, cô ấy quay đầu nhìn Lăng Sở Sở, "Cậu có hai lựa chọn, hoặc là đến khách sạn của đoàn chúng tôi để nghỉ ngơi với họ, hoặc là tìm một khách sạn ở gần đây."

"Tôi sẽ ở đây và chăm sóc cậu." Lăng Sở Sở hất cằm chỉ vào Thạch Duệ Duệ.

"Không, ở đây nghỉ ngơi không tốt, mọi người cũng đã thấy mình không sao rồi? Ngày mai cậu có thể qua sớm." Du Diệp Quân phủ nhận ý kiến của Lăng Sở Sở.

"Tôi để tôi ở lại đi. Chuyện chăm sóc người, chắc mọi người không quen." An Cát bước tới và đứng trước giường của Du Diệp Quân.

Ngải Lâm đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng trước mặt, không muốn xen vào, dù sao cũng vô dụng, tốt hơn hết là cứ chờ quyết định của bọn họ.

"Tất cả mọi người cần phải rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ đi cùng về lại đoàn làm phim." Du Diệp Quân nói một cách chắc chắn.

An Cát và Lăng Sở Sở cau mày khi nghe điều này.

"Chỉ có vậy thôi." Du Diệp Quân không muốn nói chuyện với họ nữa.

Nói xong quay đầu nhìn An Cát, vẻ mặt ôn nhu: "An lão sư, ngày mai cuối tuần cô về nhà phải không?"

Sau khi nghe lời nhắc của Du Diệp Quân, An Cát ngạc nhiên cô mới nhớ ra chuyện có nên về nhà không, cô nhìn Du Diệp Quân với vẻ mặt rối rắm, cô thực sự không biết có nên về nhà không.

Cô không yên tâm về Du Diệp Quân và muốn biết chuyện gì đã xảy ra? Liệu ngày mai cảnh sát có làm cô ấy khó xử không, hậu quả sẽ ra sao, Du Diệp Quân có việc gì không?

Nhưng mà nửa tháng nay cô chưa về nhà, cậu con trai nhỏ thì không cần lo lắng lắm, chỉ là lo việc học của con trai cả không biết sao nữa?

"Để mai tính." An Cát quay lại với Du Diệp Quân với một nụ cười nhạt.

Du Diệp Quân không nói gì nữa, liền thản nhiên hạ lệnh đuổi khách: "Tôi muốn nghỉ ngơi, các người mau về ngủ đi, hôm nay tôi đã làm cho các người lo lắng."

Cô biết nếu cô không nói đến việc gì đã xảy ra, chắc chắn bọn họ sẽ đeo bám không tha.

"Sở Sở, hay là cô đến khách sạn của đoàn làm phim chúng tôi? Chỗ đó an toàn hơn." An Cát nhìn Lăng Sở Sở và dò hỏi.

"Nếu không phiền, cậu có thể ở trong phòng của mình." Du Diệp Quân nói với Lăng Sở Sở.

Nghe vậy, Ngải Lâm nhanh chóng liếc nhìn An Cát và Lăng Sở Sở.

Biểu cảm của An Cát không rõ ràng, trong khi ánh mắt của Lăng Sở Sở chợt lóe lên.

Chậc chậc, đâu phải scandal tự dưng mà có chứ, Ngải Lâm nghĩ thầm.

Cuối cùng bọn họ đã rời đi theo yêu cầu của Du Diệp Quân và Thạch Duệ Duệ lái xe đưa họ đến khách sạn đoàn làm phim ở. Trong phòng bệnh yên tĩnh, sắc mặt Du Diệp Quân đột nhiên trầm xuống, nói rằng không đau chỉ là nói dối, nhưng cô không muốn họ lo lắng nên cố gượng cười và nói nhẹ mọi chuyện.

Kỹ năng của ảnh hậu quá tuyệt vời và mọi người dường như tin vào điều đó mà không nghi ngờ gì.

Cô tựa vào đầu giường hồi lâu, sau đó khó khăn đứng lên, cúi đầu vén vạt áo lên, liếc mắt nhìn vết thương đang được băng bó, băng gạc đã lấm tấm màu đỏ.

Cô bấm chuông gọi của bệnh viện, vết thương cần được băng lại, nếu không ngày mai băng gạc có lẽ sẽ cùng với vết thương dài ra.

Trở lại xe của đoàn, An Cát lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thể nói ra được, nghĩ kỹ lại, trong lòng có chút khó chịu.

Khi Thạch Duệ Duệ sắp xếp để Lăng Sở Sở về ở khách sạn xong, chuẩn bị quay lại bệnh viện, An Cát đã lên xe với cô ấy.

"An lão sư, cô..." Thạch Duệ Duệ nhìn An Cát với vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi không yên tâm cho Du lão sư. Để tôi cùng cô chăm sóc cô ấy vào buổi tối."

"Nhưng, cô ấy không nói..." Thạch Duệ Duệ chưa kịp nói xong đã bị An Cát cắt ngang.

"Không sao, tôi sẽ nói với cô ấy sau, cô ấy sẽ không trách cô đâu. Đi thôi." An Cát nói với Thạch Duệ Duệ một cách nhẹ nhàng và quyết liệt.

Thạch Duệ Duệ không thể từ chối và mang theo dấu hỏi trong đầu, cô lái xe an ổn đến bệnh viện một lần nữa.

Khi An Cát bước vào phòng, Du Diệp Quân đang thay băng gạc.

"Này, nhẹ một chút, đau quá..." Du Diệp Quân kìm nén thấp giọng nói.

Tim An Cát chùng xuống, cô nhanh chóng đi vài bước đến giường bệnh.

Du Diệp Quân nằm trên giường nghiêng người, áo bị vén lên một nửa, vết thương trực tiếp lộ ra trước mắt An Cát.

Làn da của Du Diệp Quân rất trắng và thanh tú, với vòng eo thon thả và không chút mỡ thừa và vết khâu bị rỉ máu và khô lại, khiến nó trông đặc biệt đáng sợ.

An Cát cảm thấy tim mình đau nhói một lúc, mắt cô ấy đỏ lên.

Đứa trẻ ngốc nghếch này, để trấn an mọi người, giả vờ nói như không có chuyện gì. Nhưng mà thực ra bị thương rất nặng.

"Nhịn một chút đi, sẽ nhanh thôi." Y tá đã tháo xong băng gạc cũ, chuẩn bị dùng bông gòn để sát trùng.

"Cô nhẹ chút!" An Cát đau lòng, giọng nói mang theo chút run rẩy.

Nghe thấy giọng nói đó, Du Diệp Quân sững sờ một lúc, sau đó cô nhận ra mình đang ở trong phòng bệnh của mình, không phải y tá, giọng nói đó rất quen thuộc, cô định quay đầu lại, nhưng An Cát giành trước và ấn cô ở yên vị trí.

"Đừng cử động." An Cát ra lệnh một cách nghiêm túc nhưng không mất đi sự ôn nhu.

"Chị......"

"Đừng nói nữa." An Cát ngăn cản mọi hành động của Du Diệp Quân.

Du Diệp Quân ngoan ngoãn ngậm miệng, nghiến răng nghiến lợi, bên tai chỉ còn lại giọng nói lo lắng của An Cát.

"Chậm một chút......"

"Nhẹ một chút......"

"Cẩn thận tí......"