Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 8: Tiết học bay



Chiều hôm đó, khoảng ba giờ rưỡi, tôi, Harry, Ron và những Gryffindor khác vội vã chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp bay. Trời hôm ấy trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ chúng tôi bước qua sân đến bãi cỏ đối diện Rừng Cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.

Học viên Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất 20 cán chổi thành hàng ngay ngắn. Harry từng nghe Fred và George Weasley phàn nàn về những cán chổi của trường, rằng một số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng. Chưa gì bà đã quát lớn:

- Nào! Còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!

Harry liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao. Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

- Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.

Mọi người gào to:

- LÊN.

Cây chổi lập tức nhảy tõm vô tay Harry và tôi. Trong lớp chỉ có vài đứa làm được như vậy, bao gồm cả Malfoy. Chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích. Harry và tôi đều nghĩ, có lẽ những cây chổi cũng giống như những con ngựa, chúng biết lúc nào người ta đang sợ. Chắc nghe giọng hô run run của Neville, cán chổi cũng biết tỏng là Neville hoàn toàn không dám cưỡi chổi.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng tôi trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho các học viên. Harry và Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy rằng học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật. Tôi biết Malfoy muốn ngồi theo kiểu mà cậu ta cho rằng thoải mái nhất. Thành thật mà nói, cậu ta cũng có hơi đỏ mặt.

- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng 1 thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba... hai...

Neville, do thấp thỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch.

- Quay lại trò kia!

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần 1 thước rồi 3 thước. Tôi nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và...

RẦM!!!

Ui da... Đúng là đau thật mà. Tôi không nỡ để Neville chịu đau nhiều nên đã chạy lại đỡ cậu ấy. Cơ mà, sức của một đứa con gái thì sao đỡ nổi một đứa con trai rơi từ hơn 3 thước xuống mặt đất? Thành ra, tôi cũng có hơi ê ẩm cả người. Mặt Neville vẫn đập xuống đất, chảy máu tèm nhem, nhưng có vẻ không bị gãy xương. Trong khi đó, cây chổi kia vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhác về phía Rừng Cấm rồi cuối cùng biến mất.

Bà Hooch đỡ chúng tôi dậy. Gương mặt bà cũng trắng bệch y như Neville. Tôi nghe bà lẩm bẩm:

- Hai trò không sao chứ?

- Chỉ hơi ê ẩm thôi ạ. Neville chắc chỉ gãy sống mũi thôi.

- Được rồi, đứng dậy nào con trai.

Rồi bà quay lại nói với cả lớp:

- Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy. Con có cần tới bệnh thất luôn không?

- Dạ thôi. Con nghĩ là mình ổn.

Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy mặt mày đầy máu bước theo bà Hooch. Mọi người chạy đến bên tôi xem xét.

- Cậu nghĩ gì mà chạy ra đỡ vậy? Điên rồi à?

- Nguy hiểm lắm đấy! Lỡ cậu cũng bị thương thì sao?

- Tớ chỉ nghĩ rằng nếu tớ không đỡ Neville sẽ gãy xương mất.

Nhiều người trao đổi ánh mắt với nhau. Malfoy đột ngột lớn tiếng:

- Mà này! Tụi bây có thấy vẻ mặt thằng đần đó không?

Những Slytherin khác cười vang hưởng ứng. Vâng, tất nhiên ngoại trừ tôi.

- Im đi Malfoy!

Parvati quát. Một con bé Slytherin mặt mày đanh đá bỡn cợt nói to:

- Ố ồ... Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!

Chợt Malfoy kêu to:

- Nhìn nè!

Rồi cậu ta chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.

- À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!

Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói:

- Đưa nó đây, Malfoy!

Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi. Draco cười nhăn nhở.

- Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm... Trên ngọn cây kia được không?

- Đưa nó đây! - Harry hét lớn.

Ấy thế nhưng, Malfoy đã nhảy lên cán chổi của cậu ta và bay vút lên. Harry ngay lập tức nhận ra cậu ta không nói khoác. Lượn lờ trên vòm cây cao, Malfoy gọi vọng xuống:

- Lên đây mà lấy nè, Potter!

Harry bực mình tóm lấy cây chổi. Thấy thế, Hermione liền kêu lên:

- Đừng! Giáo sư Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!

Nhưng Harry không đếm xỉa gì đến lời cô. Máu nóng đã bừng bừng xông lên đầu, cậu trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung. Gió lùa qua tóc, thổi phồng tấm áo chùng của cậu bay phần phật ra sau, và một niềm vui dâng trào trong lòng Harry khi nhận ra có những điều không cần đợi được dạy cậu cũng làm được. Bay xem ra cũng dễ, và thật là tuyệt! Cậu kéo cán chổi chếch lên một chút để bay cao hơn, nghe tiếng kêu la xúyt xoa của bọn con gái dưới đất, cả tiếng hò reo đầy thán phục của Ron.

Harry đột ngột xoay cán chổi hướng về Malfoy và đối diện với cậu ta trong không trung. Mặt cậu ta bắt đầu đanh lại.

- Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó.

- Chắc không?

Malfoy cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trông cậu ta có vẻ lo lắng rồi. Harry biết phải làm gì. Cậu chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới chỗ Malfoy như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào.

- Ở đây chẳng có thằng Crabbe hay thằng Goyle để cứu mày đâu!

Chắc là Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó nên mặt cậu ta tái đi. Dù không phục nhưng cậu ta vẫn hét to:

- Trả cho mày nè, ráng mà chụp đi!

Malfoy quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất. Harry nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, cậu bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: cậu chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên, nhưng tôi vẫn hét vang động viên Harry. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất 3 tấc thì Harry với tay chụp được, vừa kịp để cậu kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.

Mọi người gầm rú vì màn bay tuyệt vời của Harry. Đằng sau đám đông, Malfoy có vẻ bất mãn.

Và bỗng nhiên có một tiếng quát...

- HARRY POTTER!

Tiếng quát ấy làm tim Harry tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc cậu lao xuống theo trái cầu. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nổi cậu đứng không vững.

- Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ...

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

- Sao con dám... cả gan?. Ai cho?. Con có thể gãy cổ như chơi!...

- Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ...

- Tôi không hỏi trò, trò Parvati!

- Thưa, nhưng mà tại Malfoy...

- Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay.

Harry nhìn vẻ mặt vênh váo đắc thắng của Malfoy, Crabbe và Goyle, rồi tê tái bước theo giáo sư McGonagall về phía tòa lâu đài. Cậu chắc là mình sẽ bị đuổi học. Cậu muốn nói đôi điều để tự biện hộ, nhưng dường như tiếng nói của cậu cũng bị làm sao rồi.

- Chúc mừng cậu, Tầm thủ mới.

Giật mình, Harry quay sang nhìn tôi một cách không-thể-tin-được.