Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 67: Năm tháng bình yên



Cố Uyên về nhà vào buổi tối, bên trong biệt thự không bật đèn, một mảng tối đen như mực.

Trống rỗng.

Tô Ngọc Kỳ đã sớm đi.

Bên trong phòng ngủ, vẫn là chiếc ga trải giường lộn xộn của buổi sáng.

Hơi thở mập mờ, ám muội trong không khí đã tán bớt, Cố Uyên đổi ga trải giường mới, ném cơ thể mình xuống chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi mấy phút.

Cố Uyên ăn tối xong, ngồi trên ghế nằm xem một chút tạp chí thời trang mấy số gần đây, cuộc thi thiết kế thời trang lần này, ban tổ chức là công ty giải trí VK- công ty được Tô thị nâng đỡ, công ty giải trí VK có thể nói là công ty giải trí hàng đầu hiện nay, Thậm chí cả ảnh hậu Kiều Hi, ảnh đế Bạch Ti Thần còn có tiểu hoa đán Ngu Ngọc, tiểu sinh Hạ Tư Niên mới nổi trong thời gian gần đây, đều được VK nâng đỡ.

Đương nhiên, còn có Tống Ánh San.

Ngày đó khi Cố Uyên đi báo danh, cô cũng rất do dự, dù sao cũng là công ty giải trí VK, nhưng sau đó suy nghĩ lại, dù sao cũng không cần lộ mặt, hệ thống bảo mật cá nhân cũng rất nghiêm ngặt, hơn nữa, quả thực có chút dao động.

Mới đi báo danh.

Trước khi ngủ, Lưu Chấn Khang gọi điện thoại cho cô.

Cố Uyên do dự một chút, nhưng vẫn nhận.

Cô không lên tiếng.

Khoảng thời gian này, Lưu Chấn Khang chỉ gọi điện thoại cho cô đúng một lần, chính là bảo cô dẫn Tô Ngọc Kỳ cùng nhau trở về nhà họ Lưu, nhưng Cố Uyên từ chối.

Sau đó, không liên lạc trở lại.

Đối với Lưu Chấn Khang, Cố Uyên chỉ thấy khó hiểu khi mẹ mình lại đi thích người đàn ông như vậy, nếu không phải vì Trần Quân Mai dùng phần mộ của mẹ uy hiếp cô, cô cả đời này cũng sẽ không trở về thành phố Hải Châu.

Sau đó, Lưu Chấn Khang nói: "Uyên Uyên à, ba có chuyện muốn thương lượng với con một chút."

Cố Uyên: "Có chuyện gì ông cứ nói đi, tôi phải nghỉ ngơi."

Lưu Chấn Khang cau mày: "Uyên Uyên. Ba dù sao cũng là ba của con, con đây là đang có thái độ gì." Sau đó, Cố Uyên loáng thoáng nghe thấy tiếng của Trần Quân Mai đích truyền tới: "Ông nhìn thử đứa con gái kiêu ngạo này của ông xem, quả nhiên đứa con gái mà người đàn bà kia sinh ra cũng chẳng có gì tốt đẹp."

Cố Uyên cười lạnh: "Ông nếu coi tôi là con gái, tôi đương nhiên sẽ tôn kính gọi ông một tiếng "ba"."

Buổi sáng ngày thứ hai.

9 giờ.

Cố Uyên tới trước cổng nhà họ Lưu, mở cửa là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, người giúp việc mới, không nhận ra Cố Uyên, hỏi: "Cô là ai?"

Cố Uyên nói: "Tôi tìm Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai."

Người giúp việc nghe Cố Uyên tuổi còn trẻ mà trực tiếp gọi tên ông chủ Lưu và bà chủ Lưu, nhìn chăm chăm Cố Uyên, bảo Cố Uyên vào phòng khách ngồi.

Mang cho Cố Uyên một tách trà: "Cô này, cô chờ một lát, ông chủ Lưu và bà chủ Lưu đang ở phòng làm việc, một lát sẽ xuống ngay."

Cố Uyên rủ mắt xuống.

Cô không hề chạm vào tách trà trước mặt.

Qua mấy phút, Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai từ trên lầu đi xuống, Cố Uyên đứng lên: "Các người gọi tôi tới có chuyện gì không?"

Lưu Chấn Khang phân phó nhà bếp buổi trưa làm nhiều thức ăn một chút, để Cố Uyên ở lại dùng bữa trưa, Cố Uyên chỉ nhàn nhạt cười: "Ông chủ Lưu, có gì cứ nói thẳng đi."

Cô đối với nhà họ Lưu, đã không còn bất kì tình cảm nào.

Từ lúc còn rất nhỏ sau khi cùng mẹ rời khỏi nhà họ Lưu, gọi người trước mặt này là ba, cô cũng chỉ gặp qua mấy lần, tiếng gọi "ba" này, đối với cô mà nói, chỉ là gọi một người xa lạ.