Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 189: Chờ tôi trở về lấy cô không thời hạn(7)



Thành phố Lệ Châu.

Khoảng 6 giờ tối Tô Ngọc Kỳ xuống khỏi máy bay, anh nhìn địa chỉ được cấp dưới gửi đến điện thoại mình, đây là địa chỉ của Cố Tinh Tinh.

Chung cư Hoa Uyển.

Vô số loại cảm xúc tràn ngập trong lòng, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, cô gái nhỏ này, Lần trước khi anh đến thành phố Lệ Châu đã gặp cô bé trên vỉa hè bên ngoài trường học!

Đây là con gái của Cố Uyên?

Tô Ngọc Kỳ tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen như mực sâu thăm thẳm không thấy đáy có chút gợn sóng, anh nâng tay xoa huyệt Thái Dương đang đau đớn như sắp vỡ tan ra, trong đầu đều hiện lên hình ảnh Cố Tinh Tinh với hai má phúng phính đáng yêu, sau lại dần dần chuyển thành gương mặt của Cố Uyên.

Đó là con gái của Cố Uyên.

Cố Uyên, Cố Uyên, tận đáy lòng anh nghĩ đến tên cô hết lần này đến lần khác, lông mày nhíu chặt lại đến nỗi trên trán nổi đầy gân xanh, anh lấy chiếc vòng cổ sao sáu cánh từ trong túi ra, tay anh nắm thật chặt, góc nhọn cắt qua đâm sâu vào trong lòng bàn tay anh.

Cố Uyên, cô nói dối để muốn rời tôi đi thế này sao?

Cố Uyên, cô là kẻ lừa đảo!

Cố Uyên, đừng để tôi tìm thấy cô, nếu không, tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô cái kẻ lừa đảo này!

Cố Uyên, rõ ràng cô đã đồng ý với tôi, chờ tôi trở về!

Cố Uyên!!

Rất nhanh, xe dừng trước cửa chung cư.

Tô Ngọc Kỳ xuống xe, dựa theo địa chỉ, đi tới tầng 16 phòng đơn số 8, anh đứng trước cửa, ngón tay đang nắm chặt khẽ buông lỏng, gõ cửa.

Cửa phòng vẫn đóng chặt.

Một hộ gia đình tầng trên đang đi xuống thấy vậy nói: "Người nhà này mấy ngày nay không thấy về nhà rồi."

Đôi mắt anh khẽ nhíu lại, chẳng lẽ lại chuyển đi rồi.

…….

Thời gian qua từng ngày từng ngày một, Cố Uyên giống như đã biến mất, không để lại dấu vết nào, cho dù có điều tra được 10 giờ tối máy bay của cô đến thành phố Lệ Châu, nhưng khi Tô Ngọc Kỳ đuổi theo tới thành phố Lệ Châu.

Cô lại biến mất như làn khói thuốc.

Như bốc hơi khỏi nhân gian rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua nửa tháng nữa.

Trong nửa tháng này, Tô Ngọc Kỳ không tới công ty, toàn bộ công việc đều giao cho Hoàng Hưng xử lý, buổi sáng hôm nay, anh mới tới công ty.

Trên bộ âu phục màu đen mang theo nếp uốn, đầu tóc hơi rối bù, trên người mang theo mùi rượu nồng đậm, nhưng lại mang đến một cảm giác gợi cảm có chút chán chường.

Khi anh mở miệng, giọng nói sau thời gian dài uống rượu có chút khàn khàn, "Thu mua Lưu Thị."

Hoàng Hưng cũng không ngạc nhiên.

"Vâng, tôi sẽ xử lý việc này."

Công ty Lưu Thị tuy rằng không lớn, là công ty quy mô nhỏ đang trên đà phát triển, nhưng nếu Tô Thị muốn thu mua cũng đơn giản giống như bóp chết con kiến vậy.

Tin tức này vừa mới truyền ra ngoài.

Ngày hôm sau, Lưu Chấn Khang cùng Trần Quân Mai liền khóc lóc đi tới nhà họ Tô, van xin ông cụ Tô giơ cao đánh khẽ, Ông cụ Tô cũng không biết việc Tô Thị muốn thu mua công ty nhà họ Lưu, nhưng vừa mới đã biết ông cũng không mấy kinh ngạc.

Hơn nữa đối với hành vi đổi trắng thay đen tìm người thay thế của vợ chồng Lưu Thị ông cực kỳ chán ghét, đã cho nhà họ Tô một cái tát thật kêu, lại còn có ý đồ đưa Lưu Thanh Vũ đến tiếp tục làm con dâu nhà họ Tô, quả thực là việc làm ngu xuẩn đáng cười!

Ông cụ Tô liếc mắt nhìn quản gia không vui nói:"Tiễn khách."

Trực tiếp đuổi ra ngoài như thế này đã coi là khách sáo lắm rồi.

"Ông Tô, ông Tô ……" Lưu Chấn Khang thấy ông cụ Tô có thái độ quyết đoán như vậy nên sau khi rời khỏi nhà họ Tô, liền hung hăng tát Trần Quân Mai một cái:"Tất cả đều tại cô! Đều do cô và Lưu Thanh Vũ ghen tỵ Cố Uyên là mợ chủ nhà họ Tô, đến đây làm ầm ĩ vạch trần Cố Uyên, bây giờ thì tốt rồi, chúng ta cũng không còn gì nữa!"

"Việc này làm sao có thể trách tôi!" Trần Quân Mai hét lên, như là bị giẫm vào chân, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo: "Nhất định do Cố Uyên cái con đê tiện kia, là cô ta ly hôn với cậu ba nhà họ Tô nên cố ý hãm hại chúng ta!"

Lưu Chấn Khang tức giận lại tát thêm một cái nữa: "Thật là không biết điều!"

Lần đầu tiên ông ta nhận ra, người đàn bà này giống như người điên vậy!

Về tới nhà họ Lưu, Lưu Chấn Khang mang khuôn mặt u sầu, đi phòng làm việc, đập vào mắt ông là Lưu Thanh Vũ ăn mặc tinh xảo đang nhẹ nhàng đi xuống dưới, nhất thời cơn giận bốc lên: "Cô lại muốn đi đâu?"

"Ba, con hẹn mấy người bạn thân đi ra ngoài dạo phố, mua một chút quần áo mới."

"Cả ngày chỉ biết mua mua mua, bây giờ nhà của chúng ta đã biến thành cái dạng gì rồi!" Lưu Chấn Khang thất vọng đến cực điểm, nhất thời giận dữ, tát một cái:"Cút, cút về phòng cho tôi!"

Lưu Thanh Vũ ôm mặt khóc” "Ba ………"

Cô chạy xuống nhà dưới, đi tới bên cạnh Trần Quân Mai: "Mẹ, ba ông ấy đánh con!"

Trần Quân Mai bước lên phía trước: "Lưu Chấn Khang, ông vì con đê tiện kia thế mà đánh Thanh Vũ, đây là con gái của chúng ta, Lưu Thị bị thu mua nói không chừng là do cô ta nhúng tay vào, nhất định do cô ta biết Thanh Vũ đã trở về muốn lấy lại thân phận mợ chủ nhà họ Tô, cho nên cô ta chọc giận cậu ba Tô, cùng cậu Tô ly hôn! Làm hại chúng ta khốn khổ như vậy!"

"Đúng vậy, nhất định là do đồ hèn hạ kia làm!" Lưu Thanh Vũ ánh mắt đầy thù hận, giấc mơ trở thành mợ chủ nhà họ Tô tan vỡ, đều do Cố Uyên vô liêm sỉ giở trò sau lưng, vậy mà ly hôn! Làm cho cô bây giờ đứng trước mặt các chị em đều chỉ dám cúi mặt không ngẩng đầu lên được.

Lưu Chấn Khang hít một hơi, nhìn hai gương mặt đầy hận thù phía trước, cùng những lời chửi bới khó nghe, lần đầu tiên ông ta cảm thấy mệt mỏi như vậy, ông luôn hài lòng vì gia đình hòa thuận, hiện tại lại đối mặt với hai người giống như kẻ điên, ông đi lên tầng, vào phòng làm việc.

Ông mở két sắt ra, từ trong đó cầm lên một tấm ảnh, Trong ảnh là một cô gái đang cười e ấp, ông lấy tay vuốt ve, "Thanh Chi, em có hận tôi không."

——

Đêm khuya, tại câu lạc bộ giải trí Đông Cung.

Tống Thanh Việt bước vào, anh nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đi thẳng về phía phòng bao riêng, một cô gái trẻ tuổi quyến rũ bước đến trước mặt anh, sắc mặt anh lạnh lùng đẩy ra, không thèm để ý đến.

Đi vào trong phòng, bên trong chỉ có mấy người anh em, mấy người kia thấy anh đến đều đi lại tiếp đón đưa rượu cho anh, Tống Thanh Việt hỏi: "Anh Ba đâu?"

"Anh Ba cùng cậu Đường đi xem gái nhảy so tài rồi."

Trên gương mặt lạnh lùng của Tống Thanh Việt không có biểu cảm gì, chỉ nhíu mày một chút: "Ở đâu?"

Gái nhảy so tài?

Nghe đã thấy thác loạn.

Anh thật không ngờ Tô Ngọc Kỳ suy sụp đến vậy.

Một nhân viên tạp vụ dẫn anh đi tới vũ trường, trong phòng ánh sáng rực rỡ mê ly, tiếng nhạc rock ầm ĩ chấn động màng nhĩ, anh lạnh lùng nhìn mấy người đang ngồi trên ghế, đi qua đó, Đường Cảnh Ngọc đang nhìn mấy cô gái nóng bỏng bên cạnh nhảy múa.

Mà Tô Ngọc Kỳ bên cạnh đang ngồi tựa vào ghế, khuôn mặt đẹp trai mang theo vẻ mỏi mệt, cằm mọc râu lún phún, trong tay cầm một ly vang đỏ, không mấy hào hứng, Tống Thanh Việt vừa mới đi tới, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

"Đủ rồi, đừng uống nữa." Anh bước lên, cướp lấy ly rượu trong tay Tô Ngọc Kỳ để xuống bàn.

Quả thật Tô Ngọc Kỳ hiện đã quá mệt mỏi, ly rượu bị cướp cũng không có phản ứng gì, ánh mắt mơ hồ nhìn thoáng qua, giọng nói khàn khàn: "Sao cậu lại tới đây."