Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 84-3: Khu vui chơi (3)



Bởi vì vừa mới hơnmười một giờ, trong tiệm không có khách, Chu Duệ Trạch bọn họ sau khingồi xuống, gọi món ăn xong, Chu Duệ Trạch mới lên tiếng: “Buổi chiềumuốn đi chơi, ăn thịt nhiều một chút, có sức khỏe lại không lạnh.”

Hà Quyên buồn cười lắc đầu: “Mùa xuân rồi, ở đâu có thể lạnh được chứ?”

“Vậy cũng không được, chỗ sân chơi trống trải, vẫn còn lạnh.” Chu Duệ Trạchkhông đồng ý lắc đầu, lúc này, vài món nhắm cũng đã bưng lên, thịt vàrau dưa cũng dâng lên đầy đủ.

Chu Duệ Trạch vén tay áo lênbắt đầu nướng thịt, từng miếng từng miếng được nướng phải gọi là ngonlành, vừa vặn chảy ra mỡ thừa, lại không bị khét.

Nhân lúc còn nóng, bỏ vào trong chén Hà Quyên, tiếp tục vòng kế tiếp.

Tốc độ nướng của Chu Duệ Trạch vừa vặn như vậy, làm cho Hà Quyên ăn xong thịt trong chén, lại được bỏ thịt nóng vào.

Một mình Hà Quyên chỉ việc ăn là được rồi, căn bản cũng không cần làm gì khác.

“Anh đừng chỉ nướng cho em ăn, anh cũng ăn đi.” Hà Quyên không nhịn đượcnói, lúc nào cùng Chu Duệ Trạch ở chung một chỗ, cô được chăm sóc giốngnhư một đứa trẻ.

Mặc dù cô rất thích loại cảm giác này, nhưng mà, cô cũng không muốn làm cho Chu Duệ Trạch vất vả như vậy.

“Anh vẫn chưa đói bụng, em ăn xong, vừa lúc anh ăn.” Chu Duệ Trạch cười nói, lại gắp đồ cho Hà Quyên.

Đối diện với Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên thật không biết nói gì.

Nhìn đồ ăn trong chén, giải quyết xong hai ba miếng, giành lấy cái kẹp, đi nướng thịt.

Chu Duệ Trạch nhìn tay trống không một chút, bất đắc sĩ nở nụ cười, sau đócầm đũa lên, nhìn Hà Quyên thả thịt đã nướng chin vào trong chén củaanh: “Ừ, ăn nhanh đi.”

Chu Duệ Trạch gắp lên, thông thả ăn,ăn miếng này xong đến miếng khác, chăm chú nhìn ánh mắt của Hà Quyên,liếm dư vị đôi môi, nhỏ giọng nói một câu: “Ăn thật ngon.”

Không hiểu sao, nhìn hành động này của Chu Duệ Trạch, mặt của Hà Quyên chợtnóng lên, rủa thầm một tiếng, cho tất cả thịt đã nướng chín vào chén của Chu Duệ Trạch, để cho anh nhanh chóng ăn.

Nhìn Chu DuệTrạch vùi đầu vào miếng thịt trong chén với bộ dáng miệt mài, Hà Quyênlúc này mới im lặng nở nụ cười, bây giờ thôi.

Ăn cơm ngon là tốt rồi, làm gì phải làm thêm động tác?

Hơn nữa, phản ứng đó, làm cho cô… (Hai zda…) cực kỳ khó chịu, hừ!

Hà Quyên vừa nướng thịt vừa nghĩ tới tâm tư của mình, vẻ mặt thay đổi mấylần, giữa ngượng ngùng còn mang theo phiền muộn, giữa phiền muộn còn cósự ngọt ngào.

Tất cả cảm xúc thay đổi như vậy đều bị ngườiđối diện nhìn thấy, trong lòng Chu Duệ Trạch thầm thích thú, rất tốt, bà xã của anh vẫn là đáng yêu.

Cơm nước xong, nghỉ ngơi mộtlát, lại tiếp tục đến sân chơi, vừa đúng hơn một giờ, cơm trưa cũng gầntiêu hóa hết, không làm chậm cuộc chơi.

Vừa vào sân chơi, đầu tiên Hà Quyên ngây ngẩn cả người, bên trong từng thiết bị giải trí cũng mở ra.

Hoàn toàn không phải ngày nghỉ, người ta cũng đông giống như vậy, chỉ làkhông vắng tanh giống như cô tưởng tượng vậy, nhiều người như vậy, cũngkhông chen chúc một chút, vừa để cho sân chơi không có vẻ vắng lặng,thật là khó có được không khí dạo chơi này.

“Muốn chơi cáigì, anh đi mua vé.” Chu Duệ Trạch cũng là người không thường tới nơinày, nhìn xung quanh một chút, tạm thời cũng không quyết định được.

“Em cũng không biết.” Hà Quyên có chút khó khăn đứng trước bảng hướng dẫn ở sân chơi, suy nghĩ một chút nói, “Nếu không, mình nhắm mắt lại chọn,chỉ đến cái nào chọn cái đó.”

“Được.” Chu Duệ Trạch cũng giống như Hà Quyên vui vẻ chơi trò chơi như vậy.

“Được, anh đi chỉ từng mục, em nói dừng liền dừng.” Hà Quyên xoay người sangchỗ khác kêu một tiếng, “Bắt đầu.” Chu Duệ Trạch liền đưa tay ra chỉlung tung vào phía trên, “Ngừng.”

Hà Quyên hô xong, lập tức hứng khởi xoay người, hai tay khoác lên vai Chu Duệ Trạch, tò mò nhìn: “Chọn cái gì? Là cái gì?”

“Xe cáp treo.” Chu Duệ Trạch cười nói.

“Ách…” Hai khóe môi Hà Quyên co giật, muốn buông bả vai Chu Duệ Trạch ra, “Nếu không chúng ta chọn lại một lần nữa đi…”

Cô không mong chờ điều may mắn này, vừa nghĩ tới liền được vậy.

Ngay cả một chút bình tĩnh cũng không có, thật quá kích động.

“Không sao đâu, có anh đây.” Chu Duệ Trạch chặn lại tay Hà Quyên trên vaimình, nắm thật chặt, không để cho cô lùi bước, nhìn về phía cô nhướngmày cười nói, “Chúng ta đi thôi, ở bên kia.”

Nhìn lướt qua cũng biết sơ vị trí, huống chi trò xe cáp treo còn rất nổi bật.

“Không có mấy người chơi, bọn họ không ra.” Hà Quyên bị kéo đến khu vực bánvé, không có nhiều người, căn bản cũng không cần xếp hàng, bình thườngnhiều cửa sổ cùng mở bán vé, hôm nay chỉ mở một cửa sổ, mà người bán vécũng chẳng bận rộn như vậy.

Sau khi mua vé xong, Chu DuệTrạch quay đầu lại đối diện với Hà Quyên cười một cái, hoàn toàn xem nhẹ lời nói vừa rồi của cô.

Đến chỗ xe cáp treo, xét vé, đilên, Hà Quyên nhìn nhân viên hướng dẫn cho cô cách bảo hộ xong, im lặngnhìn các khung bảo hộ trò chơi trống rỗng: “Chỉ có hai người, bọn họ mởmột lần, có thể lỗ vốn không?”

“Yên tâm, nếu như bây giờtoàn bộ không có, cũng có hao tổn. Lúc không có người, bọn họ có thểkhai xe trống. Xe trống cũng mở, hiện tại chúng ta mua vé rồi, bọn họlại được lợi.” Chu Duệ Trạch có lòng tốt giải thích, Hà Quyên nghe đượcliên tục gật đầu.

Hồi hộp lôi kéo tay vịn, tay chân cũng không biết đặt ở chỗ nào.

Nhất là nhìn trước mặt mình đường ray xoay nghiêng, còn chưa bắt đầu, nhịp tim đã tăng nhanh.