Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 81: Đừng nghĩ tốt hơn



Editor: Tiểu Tất Cửu

Cúp điện thoại, Nhiếp Nghiêu bỗng nhúc nhích con chuột, nhìn tổn phí của lần này, nở nụ cười.

Nâng đỡ một người ra bên ngoài, quả nhiên là tổn hao không ít, nếu không phải nói là một con số thiên văn (*), nhưng mà cho người bình thường chứng kiến, cũng là muốn có con số không dám nghĩ đến.

(*) Con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km.

Vậy nếu là một công ty truyền thông, chắc chắn sẽ không bỏ ra một số tiền lớn như vậy để đi nâng đỡ một người mới.

Người mới cũng cần phải nhìn xem có năng lực tìm ẩn hay không, có đáng giá để công ty đầu tư hay không.

Giống người mới như Tả Phỉ Bạch vậy, đầu tư vào thì đồng nghĩa với việc ném tiền xuống sông, một chút báo đáp cũng không có.

Huống chi, Tả Phỉ Bạch như vậy, trừ phương diện vóc dáng còn có thể ra ngoài, những thứ khác thật là không có chỗ nào thích hợp.

Bọn họ hết lần này tới lần khác đầu tư tiền vào, lợi nhuận cũng đủ bằng khi nâng đỡ ba người mới rồi.

Nhiếp Nghiêu nhìn khoản tiền kia, buồn cười lắc đầu: "Năm nay lại một khoản chi ngoài kế hoạch."

Chỉ là. . . . . .

Danh mục vẫn phải có.

Nhiếp Nghiêu lập tức kéo bàn phím đến, ở phía trên nhanh chóng gõ xuống mấy chữ, nhìn mấy chữ kia, hài lòng gật đầu.

Một tuần, bởi vì chuyện của Tả Phỉ Bạch, khiến mọi người thoải mái có đề tài nói chuyện nhiều vô số.

Dĩ nhiên, làm người trong cuộc chính là cũng không có được trải qua tốt như thế.

"Tại sao không được?" Tả Phỉ Bạch tức giận trợn trừng mắt nhìn người đại diện của cô ta.

"Không nói là không được, nếu như cô muốn huỷ bỏ hiệp ước, phải trả cho công ty hai trăm vạn tiền vi phạm hợp đồng. Ngày trước, công ty đối bỏ ra kinh phí đầu tư cho cô, cô cũng thấy đấy, cô cũng không thể khiến công ty làm việc mua bán lỗ vốn chứ? Huống chi, hợp đồng cũng đã ký."

Người đại diện giải quyết công việc chung trả lời, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm xúc nóng nảy của Tả Phỉ Bạch.

"Bây giờ cho dù tôi không huỷ hợp đồng, các người cũng sẽ không sắp xếp công việc cho tôi làm không phải sao?" Tả Phỉ Bạch thử ôn hoà nhã nhặn đàm phán với người đại diện: "Giọng hát của tôi bị che giấu, vậy tại sao không huỷ hợp đồng chứ?"

"Công ty đầu tư một số tiền lớn như vậy, không có lý do gì để cho cô có đạo lý mà rời đi uổng phí." Người đại diện lắc đầu một cái nói: "Thật ra thì mỗi tháng không phải còn có tiền lương cầm tay sao? Chỉ cần chờ tới lúc chuyện này phai nhạt đi, có lẽ co còn có cơ hội cố gắng."

"Chờ chuyện này phai nhạt đi, vậy phải bao lâu?" Tả Phỉ Bạch vậy mà lại thấy được mức kinh khủng của sự kiện lần này.

Trên mạng, báo chí, TV, ngay cả đài truyền thanh cũng đưa tất cả tin tức lên, mặt trái dư luận ùn ùn kéo tới, cô ta hoàn toàn không chống đỡ được.

Vốn cho là "anh Địch" sẽ ra mặt giúp cô ta giải quyết, làm sao nghĩ đến anh ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến.

Công ty lại càng vì tất cả lợi ích của công ty, đẩy cô ta đi ra ngoài, làm một người bị bỏ rơi.

Dưới tình huống này, cô ta còn thế nào lưu lại ở trong công ty này sao?

Đương nhiên phải rời đi, tìm một đường ra khác mới phải.

Nếu không, ở nơi này chỉ có thể kéo cô ta từ từ đến đường chết.

Tuổi thanh xuân chỉ có mấy năm như vậy, không sử dụng thật tốt, sau này cô ta còn có tư cách gì?

"Không biết." Người đại diện lạnh lùng nói ra, cô cũng không phải là thần thánh, làm sao cô biết cần bao lâu sẽ phai nhạt xuống chứ?

"Cô cũng không biết, nói với tôi làm gì? Tôi muốn huỷ hợp đồng!" Tả Phỉ Bạch vừa nghe liền xù lông, tranh cãi la hét ầm ĩ: "Tôi không thể để tương lai cũng hao phí ở nơi này của các người."

Người đại diện nhìn Tả Phỉ Bạch, vẫn không hề nổi giận, chỉ là rất máy móc trả lời: "Cô có thể tìm công ty luật sư nói chuyện tỷ mĩ về chuyện này một chút."

Nói xong, đứng dậy rời đi.

Tả Phỉ Bạch tức giận đến mức lập tức vứt cái ly đang cầm trong tay ra ngoài, bịch một cái rơi ngay trên cửa, vỡ thành mảnh vụn.

Cứ như vậy, cũng không có biện pháp khiến cô ta nguôi giận, thở hổn hển nhìn chằm chằm cánh cửa, hận không thể đốt ra thành hai lỗ.

Về phương diện số tiền lương lẽ này của công ty thì đủ để làm cái gì?

Ngay cả tiền để cô ta mua một bộ quần áo cũng không đủ, không được, cô ta phải nghĩ biện pháp nhanh lên một chút, không thể tiếp tục như vậy.

Hiện tại người duy nhất cô ta có thể tìm được cũng chỉ có một thôi.

=== Đường phân cách của Cửu Cửu ===

Sáng sớm sáu giờ ngày thứ Hai, Thịnh Nhạc Dục còn chưa thức dậy , chuông cửa đã vang lên, buồn bực từ trên giường bò dậy, mang theo một thân áp suất thấp (khí lạnh) đi mở cửa.

Hắn luôn luôn đều bực bội khi rời giường, huống chi gần đây mọi chuyện không thuận lợi, càng làm cho hắn khó chịu.

Ở bên trong, vừa nhìn thấy người tới qua lỗ nhỏ của cửa kia, chân mày Thịnh Nhạc Dục cau lại: "Tả Phỉ Bạch, tôi với cô sớm đã không còn quan hệ, cô còn tới làm gì?"

Đứng ở phía dưới, Tả Phỉ Bạch hướng về phía đối diện nói: "Thịnh Nhạc Dục, anh cho em vào đi."

"Có bệnh." Thịnh Nhạc Dục vừa nói xong định đóng cửa ngừng nói chuyện, lại bị một câu nói của Tả Phỉ Bạch làm ngăn cản động tác: "Có phải anh muốn có được Hà Quyên hay không?"

Dường như thời điểm đó đã bị mê hoặc, Thịnh Nhạc Dục nhấn mở khoá cửa.

Sau khi nhấn xuống, hắn liền hối hận vỗ đầu của mình một cái, đáng tiếc chuông cửa vang lên đã không cho phép hắn được đổi ý.

Phiền não mở cửa chính ra, nhìn chằm chằm Tả Phỉ Bạch dùng khẩu trang và nón để che kín cả khuôn mặt, một cái áp khoác màu đen bên ngoài che phũ cô ta cực kỳ chặt chẽ, căn bản là không nhìn ra được cô ta là ai.

Cũng khó trách cô ta lại như thế, hiện tại cô ta chính là nhân vật gây sốt.

"Thịnh Nhạc Dục, thời gian của tôi quý báu, chúng ta nói tóm tắt." Tả Phỉ Bạch không hề lãng phí thời gian, sau khi vào cửa đã trực tiếp nói thẳng tới trọng điểm: "Có phải anh vẫn không cam lòng với Hà Quyên hay không?"

"Chuyện của tôi và Hà Quyên, không cần cô tới bình luận, nếu như cô không có chuyện gì có thể đi rồi." Thịnh Nhạc Dục hơi cau mày.

"Tôi có thể mang Hà Quyên tới đây cho anh, tôi có thể khiến cô ấy và Chu Duệ Trạch ly hôn, về phần cô ấy có ở đây cùng một chỗ với anh hay không, sẽ phải xem bản lĩnh của anh." Tả Phỉ Bạch hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Thịnh Nhạc Dục, nói thẳng ra lời cô ta muốn nói.

Thay vì ở nơi này tốn hao hơi sức đi khuyên Thịnh Nhạc Dục còn không bằng nhanh chóng dứt khoát đặt ích lợi ở trước mặt của hắn.

"Cô có thế khiến Hà Quyên ly hôn?" Trong lòng Thịnh Nhạc Dục vui mừng, cũng không biết vì sao, hắn quả thật lại vui mừng như vậy.

Hà Quyên vốn chính là người của hắn, người cô yêu cũng là hắn.

Tại sao Chu Duệ Trạch đột nhiên xuất hiện, đoạt đi người phụ nữ của hắn?

"Có thể, tuyệt đối sẽ ly hôn." Tả Phỉ Bạch cười nói, đáy mắt xoay chuyển tràn đầy ánh sáng lạnh của sự tính toán.

"Cô có điều kiện gì?" Thịnh Nhạc Dục căn bản cũng không tin tưởng Tả Phỉ Bạch sẽ giúp hắn không công, cô ta là một người hám lợi, chuyện không có lợi Tả Phỉ Bạch tuyệt đối không thèm làm.

"Năm trăm vạn!" Tả Phỉ Bạch lập tức ra giá: "Tôi muốn năm trăm vạn."

Con người Thịnh Nhạc Dục có giá trị bao nhiêu cô ta đã hỏi thăm rõ ràng, nói quá nhiều lời, có lẽ sẽ khiến Thịnh Nhạc Dục lùi bước.

Năm trăm vạn vừa vặn chính là điểm giới hạn.

Cô ta có thể cầm hai trăm vạn giải trừ hiệp ước, còn dư lại ba trăm vạn đủ để cô ta đổi một thành phố khác sinh sống.

"Anh suy nghĩ một chút, Hà Quyên chính là người phụ nữ của anh, bây giờ đang ở trong nhà của một người đàn ông khác, giúp hắn giặt quần áo nấu cơm. . . . . ." Tả Phỉ Bạch vô cùng hiểu rõ ham muốn chiếm giữ khó hiểu của Thịnh Nhạc Dục và tính yếu ớt tự ái đó của hắn.

Chính là đánh về phía nhược điểm của Thịnh Nhạc Dục, một phát một chắc chắn.

Tả Phỉ Bạch nhìn vẻ mặt từ từ biến hoá của Thịnh Nhạc Dục, chậm rãi cong khóe môi lên, cô ta biết cô ta đã thuyết phục hắn thành công.