Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Quyển 3 - Chương 125: Lôi Ảnh và Hứa Cần Dương



Lôi Ảnh không dễ dàng thoát khỏi sự đeo bám của Hoắc Thanh Lăng, lên xe nổ máy rồi biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Nửa đường, anh nhận được một cú điện thoại, nghe xong tâm trạng vô cùng phức tạp.

Trong đại sảnh khách sạn, Hứa Cần Dương nhàn nhã ngồi trên ghế salon đang nhả khói thuốc mịt mù, không nhanh không chậm, không hề bấn loạn. Khi Lôi Ảnh đi vào, Hứa Cần Dương dập tàn thuốc, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười gian ác.

Sau khi nhận được điện thoại, Lôi Ảnh vội vàng chạy tới, vì Hứa Cần Dương nói sẽ cho anh biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh. Thật ra, Lôi Ảnh không định đến, nhưng cú điện thoại này có sức mê hoặc quá lớn, anh không thể cự tuyệt.

Lôi Ảnh đi tới vẻ mặt không biểu hiện gì, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy A Đông, chỉ có mình Hứa Cần Dương, xem ra hắn không có vẻ đùa cợt với anh, vì vậy Lôi Ảnh đứng cách hắn 3m, nhạt nhẽo nói: “Tổng giám đốc Hứa có thể nói rồi”.

Hứa Cần Dương nhếch mép đứng dậy, đến trước mặt Lôi Ảnh trừng mắt với anh vài giây rồi mở miệng: “Không phải vội, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. “Anh kéo Lôi Ảnh đến ghế salon, ấn anh ngồi xuống, sau đó ngồi vào phía đối diện, bàn tròn lớn chỉ có hai người trong căn phòng vắng vẻ, nhiệt độ thoáng chốc như tụt xuống khiến người ta phát lạnh, nhân viên phục vụ đi tới cũng không có can đảm phá vỡ không khí quái dị này, chỉ vội vàng đặt đồ ăn rồi nhanh chóng quay đi.

Hứa Cần Dương giơ ly rượu lên, Lôi Ảnh không có ý phối hợp với ngồi yên như cũ, hắn cười cười rồi uống một hớp.

“Lôi Ảnh, không cần cứng nhắc như vậy, anh là một nhân tài, đi theo Hoắc Thương Châu thực sự là phí, đến bây giờ vẫn chẳng khác gì một tên chạy việc, chi bằng đến làm cho tôi, bảo đảm, tôi sẽ đối với anh tốt hơn Hoắc Thương Châu nhiều.” Ngày mai chính là ngày diễn ra đấu thầu, Hứa Cần Dương không hề căng thẳng, bởi vì trong tay hắn có mức giá của Hoắc Thương Châu, lần này hắn nắm chắc phần thắng trong tay. Hắn tìm Lôi Ảnh chẳng qua là muốn lôi kéo anh, chặt đứng cánh tay phải của Hoắc Thương Châu, đến lúc đó, Hoắc Thương Châu bị hai tầng đả kích, việc ra tay với Hoắc Thị sẽ đơn giản hơn nhiều.

Lôi Ảnh vẫn im lặng, ngồi đó nhìn Hứa Cần Dương không chớp mắt, anh đối với mấy lời kia không hề hứng thú, đến đây chẳng qua muốn xem hắn rốt cuộc muốn giở trò gì. Muốn theo đi theo hắn ư? Đừng hòng!

Hứa Cần Dương thực ra rất coi trọng Lôi Ảnh, hắn cũng hâm mộ Hoắc Thương Châu có được một cánh tay đắc lực như thế, so với anh, A Đông chỉ là một cây gỗ mục không biết động não… cả đời chỉ có thể làm tay chân.

Hắn chống hai khuỷu tay lên bàn, chắp tay trước ngực, đôi môi mím lại thành một đường thẳng chăm chú quan sát vẻ mặt Lôi Ảnh.

Một hồi lâu, Lôi Ảnh đổi tư thế, tựa lưng vào ghế ngồi, thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Hứa không cần mất thời gian vào tôi, tôi có thể phản bội cả thế giới, trừ… thiếu gia!”. Mỗi chữ như kim găm vào lòng Hứa Cần Dương, khiến hắn há hốc mồm.

Hắn khinh khỉnh lắc đầu rồi buông một câu nhạt nhẽo: “Vậy sao, hi vọng là thế, mong rằng sau khi nghe xong chuyện, anh vẫn có thể nói như vậy.” Hắn không tin, khi Lôi Ảnh biết sự thật vẫn còn một lòng một dạ với Hoắc Thương Châu được.

“Hư. Tổng giám đốc Hứa… Hôm nay anh không mang theo hộ vệ, anh không sợ… tôi sẽ giết anh sao?” Đến giờ, Lôi Ảnh vẫn biết, kẻ giết cha mẹ anh chính là Hứa Thiên, cha Hứa Cần Dương, đời cha ăn mặn đời con khát nước, đạo lý này Lôi Ảnh không quên, Hứa Thiên đã nghỉ hưu, không còn lộ diện, món nợ này anh nhất định khiến Hứa Cần Dương trả giá, chỉ có điều trước giờ chưa có cơ hội, bây giờ ngồi đối mặt với hắn, bên cạnh không một bóng người, quả là cơ hội tuyệt vời.

“Anh sẽ không làm thế…” Hứa Cần Dương vẫn kiên định nụ cười ác độc lắc đầu nói một cách chắc chắn.

“Anh tự tin quá đấy”. Vừa nói Lôi Ảnh vừa dời tay đến bên hông, nắm khẩu súng lục lạnh toát.

“Tất nhiên, nếu không vì sao tôi có thể một thân một mình tới gặp anh? Lôi Ảnh, chúng ta đều không còn trẻ con, có một số việc cần tỉnh táo suy nghĩ rồi mới quyết định.” Hứa Cần Dương thấy tay Lôi Ảnh di chuyển hắn hiểu rõ nhưng không hề phản ứng gì, chỉ bóng gió nhắc nhở anh đừng làm loạn.

“Hư. Tổng giám đốc Hứa chắc chắn quá nhỉ? Vậy hôm nay tôi phải khiến anh thất vọng rồi!”. Dường như cùng lúc, khẩu súng giảm thanh đã gắn ngay giữa trán Hứa Cần Dương, mắt lôi ảnh phủ một tầng thâm độc, mặt vẫn vô cảm tiếp tục bổ sung lời nói: “Hôm nay tôi thật cảm ơn anh đã cho tôi một cơ hội tuyệt hảo.”

Hứa Cần Dương cũng không sợ hãi như dự đoán, ngược lại còn ngửa đầu cười lớn, nói với anh: “Anh nghĩ rằng cha mẹ mình chết đơn giản như thế sao? Lôi Ảnh… anh không hề thay đổi gì so với lúc còn bé, tư tưởng vẫn đơn giản như vậy.” 8 năm trước, Hứa Cần Dương và Lôi Ảnh luôn như hình với bóng, sau biến cố của Lôi gia, hai người cũng thành thù địch, từ khi đó, Hứa Cần Dương cũng không thấy Lôi Ảnh, cho đến một ngày hắn thấy anh xuất hiện bên cạnh Hoắc Thương Châu, ngoắt một cái đã thành cánh tay đắc lực của anh ta, khi đó hắn ý thức được nguy cơ, bởi vì ánh mắt Lôi Ảnh nhìn hắn tràn đầy thù địch.

Cũng như lúc này, Lôi Ảnh dí súng vào mặt hắn, mặt căm hận.

“Những lời này của anh có ý gì!”. Ngón tay Lôi Ảnh trên cò súng hơi bóp lại, đầy hoài nghi nhìn Hứa Cần Dương, hắn không hề thay đổi, lúc nhỏ luôn dẫn anh đi chơi cùng, cũng luôn vu oan giá họa cho anh, vì thân phận thấp kém, anh cũng chỉ có thể theo sau chịu tiếng ác cho người khác, ai bảo hắn là thiếu gia.

Lôi Ảnh căn bản không thể tin tưởng lời nói của Hứa Cần Dương, dừng một chút lại nhắm thẳng súng giữa mi tâm hắn, mặc dù cách một cái bàn, nhưng khả năng bắn súng của anh là thiện xạ số 1, hắn biết.

“Không gì… Tôi chỉ không muốn để anh nhận giặc làm cha, anh tưởng Hoắc Hành Bác vì thực xem anh như con trai mà dạy dỗ nhiều như thế sao? Anh lầm rồi! Cho tới nay, anh chẳng qua là một con cờ trong tay hắn, là một cái bia đỡ đạn cho Hoắc Thương Châu mà thôi.” Hứa Cần Dương cầm ly rượu lên hướng về phía Lôi Ảnh nhíu mày thờ ơ nói, thấy anh có phần lơi lỏng, khóe môi hắn nhếch lên, tiếp tục: “Hắn dạy anh nhiều như thế chẳng qua là để đền bù cho sai lầm của mình năm đó mà thôi.”

Lôi Ảnh từ từ hạ súng, ánh mắt trở nên mơ hồ, anh không biết có nên tin những lời vừa nghe hay không, nhưng dường như anh đã không còn đường lui, bất lực nói: “Anh tiếp tục đi…” rồi ngồi xuống ghế.